Sói và ánh trăng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phải, thần yêu hoàng hậu của ngài và thần sẵn sàng làm mọi điều vì nàng.

Arko vung những nhát kiếm một cách quyết liệt vào người đối diện. Tiếng kim loại chạm vào nhau liên hồi tạo thành chuỗi chát chúa và dường như chúng sẽ không dễ gì chấm dứt. Theo từng nhịp di chuyển nhanh nhẹn của đôi chân của hai kẻ đang giao tranh, cát trắng trải trên nền đất tung bụi mù, thậm chí nhiều người có mặt ở sân tập còn nhấm được vị sàn sạn trên đầu lưỡi. Đấy là một cuộc đấu không cân sức, phần lớn họ đều thầm nghĩ thế khi nhìn vào phong thái lẫn những đòn đánh dốc sạch sức lực của chàng. Rõ ràng cách chàng tấn công viên thị vệ trẻ tuổi kia nom giống như đang muốn lao đến lấy giết chết kẻ tử thù trên chiến trường và giành giật lấy sự sống thay vì luyện tập giống mọi ngày. Và cái dáng vẻ đó của chàng khiến tất cả những người quan sát cuộc đấu, trong đó có hầu cận Vixen, lộ rõ vẻ e ngại lẫn sợ sệt trên mặt.

Ngài mới là người làm hoen ố nàng, từ tâm hồn đến thể xác. Ngài lẽ ra không nên đem nàng rời khỏi Aryssia và để nàng phải chịu nhục nhã...

Những lời nói láo xược, đáng khinh bỉ của Musta vẫn văng vẳng bên tai Arko, xen lẫn trong tiếng lưỡi kiếm va vào nhau và cả âm thanh rên rỉ đau đớn khi trúng đòn của các thị vệ. Kể từ lúc rời khỏi nhà giam, chưa giây phút nào chàng gạt được nó ra khỏi đầu. Đúng thế, những điều đáng xấu hồ mà gã thanh niên ấy thốt ra để bao biện cho hành động phản trắc của mình, theo cách chàng tự thuyết phục bản thân, đáng lẽ chỉ nên đi vào một tai và biến mất ở tai còn lại thì giờ vẫn ám lấy tâm trí chàng. Rõ ràng, rành rọt từng từ một. Thật đáng kinh tởm làm sao khi Musta có thể nghĩ đến thứ tình cảm như vậy và còn kinh tởm hơn nữa khi hắn dám tơ tưởng đến Hela. Chàng tựa hồ mường tượng được ra nét mặt tôn sùng cùng cái cách hắn gọi tên nàng khi đối mặt với mình trong ngục tối, âu yếm cùng ngọt ngào làm sao. Arko đưa mũi kiếm giáng mạnh xuống vai người đối diện, may mắn là anh ta đủ nhanh để né tránh được nó.

Ngài để kẻ thù sống sót quá lâu và chỉ làm tốt duy nhất việc cấm mọi người nhắc đến cuộc chiến Ayesha.

Musta nói dối, chàng tự nhủ và một lần nữa vung kiếm. Hắn biết Ayesha là điểm yếu của chàng, là lá khiên chắn mà hắn có thể trưng ra để chống lại bất cứ sự trừng phạt nào. Hoặc giả cả gia tộc cai trị xứ Aryssia của hắn cũng cho như vậy. Nhà Pillar, những kẻ phản loạn đã gây ra Chiến tranh sáu mươi năm, từng được nhen nhóm lòng tham, sự bất trung theo cách tương tự, khi hoàng đế Hasran nhượng bộ chúng vì lòng đoái tưởng đến công lao mà tiên tổ chúng dâng hiến lên dòng họ Venta. Và rồi đổi lại chúng giết chết con trai ngài, đánh đuổi các cháu của ngài ra khỏi cung điện Nineveh, lùng bắt, thiêu sống bất cứ ai có chung dòng máu với ngài, cuối cùng là nhấn chìm Aum trong khói lửa chiến tranh suốt sáu mươi năm. Không, chắc chắn chàng – con trai tiên đế Hyuma, kẻ kế thừa huyết thống của Khalifa đại đế - sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu lại đi theo lối đi lầm lạc mà hoàng đế Hasran từng đi. Nhà Ibuntal cũng cần phải hiểu điều đó và ghi nhớ rằng họ sẽ chỉ có được lợi ích nhờ vào lòng trung thành dành cho đế chế, cho vị vua của mình, thay vì trông mong vào sự đền bù của chàng cho những chuyện đã qua. Arko hét lớn, chàng đánh văng thay kiếm mà thị vệ đang cầm trên tay và tung cú đá vào bụng khiến anh ta ngã lăn xuống nền cát trắng mịn.

"Thần đã thua, thưa người." Viên thị vệ vội nói khi thấy lưỡi kiếm sắc sáng choang đang kề sát vào cổ mình.

"Ngươi nên luyện tập nhiều hơn." Arko nói, chàng thu kiếm, lùi lại phía sau độ ba bước và đưa tay kéo viên thị vệ đứng dậy. "Tuy nhiên, ta có lời khen ngợi tài nghệ của ngươi. Vixen, hãy thưởng cho người này một trăm đồng vàng."

Rồi chàng đưa mắt nhìn quanh, dường như vẫn chưa hả lòng giận dữ, chàng lên tiếng yêu cầu bất cứ ai tự tin hãy bước lên thay thế thị vệ vừa cúi đầu lui ra ngoài kia. Tuy nhiên, không người nào dám làm như vậy, tất cả họ đều giữ im lặng và chỉ nhìn chăm chú vào nền cát mịn. Sự im lặng đáng buồn chán ấy khiến Arko phật lòng, chàng ném thanh kiếm đang cầm sang một bên sau khi ra hiệu kết thúc buổi luyện tập. Ngay lúc đó, hoàng thân Sharum – một trong số các em của chàng – xin được diện kiến.

Sharum vừa trở về từ Herat, sau khi đem thư cảnh cáo của chàng đến cho nhà Safya. Dưới ánh nắng nhàn nhạt hắt lại từ phương tây vào buổi cuối ngày, chàng nhìn nó một lượt và khoát tay tỏ ý muốn cùng nó trò chuyện. Cô vợ thứ hai của Sharum vừa hạ sinh con trai, trong khoảng thời gian này thì đấy quả thực là một tin hiếm hoi khiến tâm trạng chàng vui vẻ hơn đôi chút. Thế nên dọc đường đi từ sân luyện kiếm quay trở về cung điện của mình, Arko đã dành rất nhiều sự quan tâm đến cậu cháu trai mới sinh, chàng còn ngỏ ý muốn được đặt tên cũng như nhận đỡ đầu cho đứa trẻ. Đáp lại tấm thịnh tình đó, em trai chàng, hoàng thân Sharum, đều đồng ý mà chẳng cần đến một giây đắn đo. Dĩ nhiên, sự vinh hạnh khi được đón nhận ân điển lớn lao như vậy từ hoàng đế không phải là lý do duy nhất khi chàng ta làm như vậy. Từ lâu rồi, Nineveh đã vắng tiếng nô đùa của con trẻ, và cái sự thiếu vắng ấy không chỉ khiến hoàng hậu Hela, mà cả Arko cũng thấy buồn lòng, dẫu không ai nói ra thành lời.

"Thần rất mong được đón tiếp cả người và lệnh bà Hela." Sharum vui vẻ. Dù chàng ta không thật sự thân thiết với hoàng hậu Hela nhưng trong suy nghĩ của mình, chàng cho rằng mình đang làm điều đúng đắn. Lệnh bà cũng đã có đôi lần hỏi về đứa bé và tặng nó rất nhiều quà tặng quý giá.

Tuy nhiên, đáp lại lời mời của Sharum, Arko chỉ thở dài một tiếng trước khi chuyển sang nói về chuyến đi đến doanh trại tại Siwah vào ngày mai. Và thái độ né tránh ấy của chàng đủ để báo cho cậu em trai yêu quý đang đi bên cạnh biết rằng chớ có dại mà nhắc đến Hela. Sau cuộc cãi vã cách đây ba ngày, tuy nàng không tránh mặt chàng nhưng cũng chẳng còn nói chuyện thêm lần nào nữa. Chàng vẫn nhìn thấy nàng mỗi ngày trên triều đường, qua bức rèm kết bằng những hạt châu đẹp đẽ mà tiểu vương xứ Mahya dâng lên trong lễ Byram, có điều ngoài lúc đó ra thì khoảng thời gian còn lại luôn được nàng dành cho các vị thần cùng kinh sách cầu nguyện. Dường như đó là cách nàng đáp trả việc chàng đột nhiên tống Musta đến một nơi tăm tối khủng khiếp, với vô số ngục hình tàn bạo như Tĩnh Thổ.

"Ta muốn biết chuyến đi của em đến Herat." Chàng nói. Đấy có lẽ đang và nên là việc mà chàng quan đến vào lúc này. "Tất nhiên là thật chi tiết."

"Vâng, thưa người, thần xin diện kiến cũng là vì việc này." Sharum trả lời.

Nhà Safya, những chủ nhân hiện giờ của Herat, đã đón tiếp vị hoàng thân với một thái độ chẳng lấy gì làm dễ chịu. Và cho đến khi chúng được nhận bức thư cảnh cáo cùng yêu cầu trao trả vùng đất Kabul cho lão vương Guras, thì thái độ ấy thậm chí trở thành sự tráo trở lẫn vô lễ mà bất cứ ai, với lòng chính trực cùng tự trọng, đều khó mà chấp nhận được. Vua Aybak đã tự tay giằng lấy lá thư từ tín sứ và xé vụn nó ra trước khi ném trả lại cho hoàng thân của nhà Venta, Sharum thuật lại với vẻ bất bình. Nhà Safya chưa bao giờ quy phục hoàng tộc Venta, nhưng chúng cũng không dám thể hiện sự đối địch ra mặt như vậy. Một cách dè dặt, vị hoàng thân trẻ tuổi chờ xem phản ứng của anh trai mình, rồi chàng ta tiếp tục khi thấy người kia vẫn giữ vẻ trầm ngâm. Vua Aybak kiêu ngạo và ngang ngược như vậy, theo những gì chàng rút ra trong thời gian ở Herat, có lẽ là vì lão tự tin vào sự hậu thuẫn của Barsine. Tên vua láo xược ấy quả thực đã gả bán con gái mình cho thái tử Shireen.

"Vậy nên," Sharum quả quyết. "Thần hoàn toàn đồng tình với tướng quân Hermu, một cuộc chiến là cần thiết để nhắc Aybak nhớ đến sức mạnh của đế chế, và thần vui mừng khi biết người cũng nghĩ như vậy."

Arko lắng nghe tất cả, chàng chỉ khẽ gật đầu. Dải Malvasta nối với phương bắc luôn là thách thức mà các hoàng đế của nhà Venta phải đương đầu. Dòng họ Raave đã cai trị vương quốc Barsine trong hơn một trăm năm, họ có sự gắn kết nhất định với các tiểu vương gốc Kusk. Tiên đế Hyuma đã không thể mở rộng lãnh thổ Aum về phương bắc cũng là bởi lẽ đó. Vua Shur, vị lão vương đương tại vị của nhà Raave, trong suốt thời gian trị vì đã thiết lập một liên minh vững chắc với các tiểu vương lân cận thông qua những cuộc hôn nhân. Kết quả là dải Malvasta đi từ các vùng đất lẻ tẻ đã trở thành một khối vững mạnh, đủ sức đẩy lùi vó ngựa của đế chế Aum. Đó là còn chưa kể đến lợi thế về đường thủy mà Barsine có được nhờ vào các đồng minh của mình. Khoảng thời gian nhà Venta còn mắc kẹt trong những cuộc nội chiến cũng là lúc Barsine bắt đầu xây dựng các hạm đội thủy quân trên eo biển Parot cũng như quần đảo Lanka.

"Em trai của ta, trận chiến ở Kabul không chỉ để cảnh cáo nhà Safya." Chàng nói với vẻ điềm tĩnh. "Đó là một phép thử."

"Cho Aryssia?" Vị hoàng thân hỏi, ý tứ tránh nhắc đến gia tộc Ibuntal.

"Cho Barsine và Aryssia." Arko đáp, rồi chàng rảo bước để mặc em trai mình còn ngơ ngác phía sau.

Bề ngoài, phần lớn những người nắm được nội tình trong sự vụ công tử Musta bị tống giam đều cho rằng đấy là vận hạn của nhà Ibuntal cũng như kết quả việc hoàng hậu Hela chịu thất sủng, và cứ theo lẽ ấy thì yêu cầu xứ Aryssia gửi quân tham chiến tại Kabul giống một hình phạt, một cách hoàng đế bày tỏ giận dữ trong lòng ngài. Tuy nhiên, kỳ thực đó còn là cách Arko dùng để thăm dò vương quốc Barsine. Kabul nằm đệm giữa Herat, Barsine và Ibarie – vùng biên giới đông bắc của Aum. Chính vì ở vị trí gần kề với Barsine như vậy mà nhà Safya, với sức mạnh của một tiểu quốc có thể có, mới dám đánh chiếm, rồi đuổi lão vương Guras ra khỏi đất đai của ông ta. Vua Aybak chắc chắn đã được Barsine hứa hẹn bảo trợ khi làm như vậy. Thế nên, trong cuộc chiến ở Kabul, điều Arko mong mỏi nhất không phải là chiến thắng mà là được tận mắt xem xét quân đội cùng khả năng tương trợ cho chư hầu của nhà Raave.

Hoàng thân Sharum tất nhiên không biết được những suy tính trong đầu hoàng đế, và cũng không dám thắc mắc nhiều hơn, bởi chàng ta rõ hơn ai hết ngài sẽ nói điều ngài cho là cần thiết vào thời điểm thích hợp. Vậy là phần còn lại của cuộc trò chuyện giữa hai người, dọc theo con đường đã lên đuốc sáng trưng, chỉ xoay quanh việc tu sửa pháo đài Rumille – công trình do tiên đế Hyuma xây dựng nằm trên eo biển Porus, về phía nam Barsine - cùng các cống nữ vừa được gửi đến từ phương bắc.

"Có lẽ ta sẽ gửi tặng một vài người cho Peshwa, trước khi ông ta quay về Aryssia vào ngày mai." Khi nói điều này, Arko chợt nhìn về phía một trong các cửa sổ đang mở phía trên cao và dường như chàng thoáng thấy bóng dáng hoàng hậu của mình vừa rời khỏi đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net