Sơn ca trong lồng son (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Arko quay trở về hành quán khi điện thờ Mauna điểm chuông cho giờ cầu nguyện lúc nửa đêm, mang theo cả Ursula. Cô ta đã bị thương khá nặng và mê man, dẫu lưỡi gươm của chàng lúc trên xe đã hướng chệch đi rất nhiều để đảm bảo không gây ra tổn hại gì. Ursula bị thương vì trúng tên trong lúc chạy trốn. Chàng hoàn toàn có thể giết cô ta ngay lập tức để trừng phạt những gì đã gây cho Ruza, nhưng, may mắn là chàng vẫn kìm được giận dữ mà thu kiếm lại. Arko đã cho gọi một thầy thuốc đến xem xét thương thế của nàng vũ nữ, trước sự ngạc nhiên của những người hầu và nhũ mẫu Mariam.

"Ta không nghĩ đứa tiện tì này xứng được hưởng ân huệ như vậy." Nhũ mẫu nói, giọng bà giữ âm vực đều đều nhưng từng từ ngữ đều cho thấy một cơn giận đang âm ỉ. "Con nên giao nó cho quân lính Vespero, hoặc tự tay kết liễu nó. Ta không tha thứ cho một kẻ gây tổn hại đến gia đình của mình."

"Thưa mẹ, đấy là điều đúng đắn." Arko đáp lại, chàng nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của Ursula. "Nhưng sẽ không vẻ vang gì khi con giết một phụ nữ đang bị thương, cô ta thậm chí còn khó mà sống được với mũi tên kia."

Lưỡi gươm của một chiến binh không nên nhuốm máu những kẻ yếu thế và phụ nữ. Ngày đầu tiên chạm vào thanh gươm, chàng đã được thầy dạy như vậy. Với những gì Ursula đã làm, cô ta chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt, có điều chàng muốn có một cuộc xét xử công tâm trước khi quyết định. Pháp đình là nền tảng cai trị của đế chế, dù ở Vesepro hay Aum, kẻ có tội luôn có cơ hội để lên tiếng. Mặt khác, chàng còn lý do riêng không hành động một cách nóng nảy, dẫu lý do đó chính bản thân chàng cũng không tin tưởng cho lắm. Những lời giải mộng từ thần điện Mauna vẫn quanh quẩn trong tâm trí chàng, chúng lặp đi lặp lại mỗi lần chàng nhìn thấy Ursula. Thánh thần hiếm khi phơi bày những an bài của mình cho thế tục đọc thấu, huống hồ rằng đôi lúc các ngài cũng thích thú với sự tréo ngoe hay một ngã rẽ không định trước. Và, sự sắp xếp mơ hồ ấy luôn khơi gợi lòng hiếu kỳ nơi con người quả cảm, giống như cảnh trí ẩn hiện qua màn sương mờ trước đôi mắt của kẻ lữ hành ưa thích mạo hiểm. Nếu quả thực người thiếu nữ chàng đang tìm kiếm là Ursula, thì việc giết hại nàng chẳng khác nào đi ngược ý muốn của thánh thần. Nếu nàng ta chỉ lướt qua cuộc đời chàng để thử thách suy nghĩ sáng suốt trong cơn nóng giận, hẳn điều chàng làm lúc này chẳng phải sai lầm.

"Hãy cứu sống cô ta," Arko ra lệnh cho thầy thuốc, bất chấp nét mặt biểu lộ sự không đồng tình của nhũ mẫu Mariam. Lời này của chàng đã khiến bà lạnh lùng buông lời cáo từ, xin lui về tiếp tục chăm sóc Ruza.

Đêm đó, trong căn phòng ngủ của Arko ở hành quán, nàng vũ nữ Ursula đã trải qua một trận chiến với tử thần trong cơn mê man. Và cùng lúc ấy, tại nơi khác, các ngự y của hoàng thất Vespero cũng đang phải vật lộn để giành lại mạng sống cho Aisha Flava. Thành Macedonica đã trải qua một đêm dài đầy căng thẳng, không ai biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu cho cơn cuồng phong lớn hơn đang chuẩn bị ập đến mà cho đến mãi sau này, những người sống sót đều không khỏi rùng mình kinh hãi khi nghĩ lại.

*

* *

Kail Volga, người thường được biết đến với danh xưng thân vương Volga, gần như thức trắng đêm để theo dõi việc chữa trị của các thầy thuốc dành cho Aisha. Lòng chàng tựa hồ bị lửa thiêu, mỗi giây phút Aisha nhắm nghiền mắt nằm bất tỉnh trên giường bệnh đều nặng nề và đằng đẵng hàng thế kỷ đối với chàng. Những thầy thuốc giỏi nhất không chỉ trong hoàng cung Esta, mà còn cả ở Rusland cũng đã tức tốc được đưa đển để xem xét thương thế của nàng.

Khi vụ ám sát xảy ra, Kail ở quá xa vị trí Aisha, tất cả những gì chàng có thể làm là lao đến bên cạnh nàng và giúp sơ cứu bằng kinh nghiệm của một chiến binh quen với thương tật trên chiến trường. Lưỡi dao găm sắc lẻm ghim sâu vào da thịt nàng, máu tuôn ra không ngừng từ miệng vết thương, thấm đẫm qua lớp áo choàng của chàng, một cảnh tượng thật đáng sợ mà chàng không bao giờ muốn nghĩ đến. Ý nghĩ sẽ để mất nàng vào tay tử thần khiến chàng như phát điên, đến độ chàng chẳng buồn quan tâm đến nhiếp chính vương Derizi Flava sẽ nghĩ thế nào mà ôm chặt lấy nàng trên suốt quãng đường từ đại điện Leono đến y viện ở tháp phía Tây.

"Thưa thân vương, ngài cần phải nghỉ ngơi đôi chút." Công chúa Roseta ái ngại khi chứng kiến Kail đứng ngồi không yên, luôn miệng quát tháo, đe dọa thầy thuốc.

"Không đâu, thưa công chúa. Ta sẽ không rời khỏi đây khi chưa biết chắc rằng Aisha đã qua cơn nguy kịch." Chàng chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đang nằm hôn mê trên giường. "Làm sao ta có thể để mặc em ấy một mình chống chọi với thần chết?"

"Thân vương Volga, anh cũng là anh họ của em, và điều đó làm em lo lắng cho anh như lo lắng cho chị Aisha. Em nhận ra sự mệt mỏi trên khuôn mặt, trong giọng nói, thậm chí cả ánh mắt của anh. Đấy chẳng phải điều anh cần lúc này." Roseta vẫn nhẹ nhàng, nàng quỳ xuống bên cạnh Kail, rồi nhấc bàn tay đang ôm đầu của chàng mà nắm lại thân thiết. "Hãy tin em, anh cần nghỉ ngơi để bình tâm lại, chị Aisha chắc chắn sẽ qua khỏi."

"Công chúa Roseta," Thân vương rút tay, chàng đứng dậy và tiến lại gần cửa sổ để nhìn thấy được tòa tháp nghỉ của nhiếp chính vương Derizi. "Chúng không chỉ là anh em họ, Aisha và ta, em ấy là người ta muốn lấy làm vợ. Em hiểu điều đó chứ?"

Kail thốt ra lời này, chẳng phải vì chàng muốn biết câu trả lời của công chúa Roseta. Chàng không quan tâm đến nàng công chúa xinh đẹp trước mắt, giữa họ chỉ có một mối quan hệ họ hàng gượng gạo trên danh nghĩa bởi mẹ chàng là chị họ của nữ hoàng Eriki. Phép lịch sự xã giao không để chàng chối từ thẳng thừng khi những đứa con do hoàng phi Soifi Danco sinh ra xưng hô họ hàng với mình, nhưng chàng cũng không có ý định thừa nhận mối quan hệ này. Nhất là vào thời khắc hiện tại, khi Aisha đang đương đầu với hiểm nguy chỉ vì Derizi Flava đã ép nàng tham gia tiệc sinh nhật của Roseta. Công chúa dễ mến và lương thiện, chàng vẫn có ấn tượng tốt với Roseta, tuy nhiên giờ đây tâm trí chàng chẳng còn gì khác ngoài Aisha. Những năm tháng ấu thơ, khi chàng được gửi đến Vespero để chăm sóc cho ông ngoại – một trong số anh em của tiên hoàng Renando, chàng đã bầu bạn với Aisha. Đối với chàng, nàng vừa là bạn, vừa là người chàng yêu thương hết mực. Chàng đã chờ đợi để được cầu hôn nàng, ngay cả khi nàng buộc phải lựa chọn trở thành nữ tu tại Mauna.

"Cả ta và em đều biết chuyện gì đang diễn ra ở cung điện đẹp đẽ này." Thân vương gằn giọng, chàng vẫn hướng về tòa tháp nghỉ của nhiếp chính vương. "Những điều bất công mà Aisha cũng như những người con của nữ hoàng Eriki phải chịu đựng. Roseta yêu quý, hãy nghe những lời thành thật từ đáy lòng ta, một hoàng tử xứ tuyết sẽ làm mọi điều để bảo vệ cô gái anh ta yêu. Kể cả khi cái giá phải trả là máu và mạng sống."

Phải, chàng có thể dửng dưng trước cuộc chiến tranh giành ngai vàng ngu ngốc ở Rusland, chàng có thể không màng đến thế sự. Nhưng nếu Aisha chết đi, chàng sẽ chẳng ngần ngại nhuộm đỏ cung điện Esta bằng máu của nhà Flava. Chàng đã chờ đợi Aisha như cách một hoàng tử phải làm vì những mối ràng buộc chính trị, và giờ, chàng sẽ bảo vệ nàng bằng lý trí của một vị lãnh chúa phương Bắc. Những lời này của chàng đều đến tai Derizi Flava, bằng nhiều con đường, đấy chính là điều chàng mong muốn. Nhiếp chính vương cần được nhắc nhở, rằng dòng dõi Hamilton vẫn còn một vị thân vương ở Rusland. Bằng quyền lực lẫn ảnh hưởng của mình, chàng hoàn toàn có thể tác động đến vua cha của mình – hoàng đế Argo – người vẫn đang giúp đỡ ông ta ngồi vững trên ngai vàng Vespero.

"Em hiểu, thưa thân vương." Công chúa Roseta sững sờ đôi chút, đôi mắt nàng cụp xuống rầu rĩ. "Em sẽ ở lại chăm sóc cho chị Aisha cùng ngài."

Hết thảy điều thân vương nói ra đã khiến trái tim nàng cảm thấy đau nhói. Nàng hiểu trọn vẹn từng câu chữ, rằng ngài chưa bao giờ coi nàng ngang hàng với Aisha, cũng chưa bao giờ quên được chuyện của tám năm trước và hơn hết thảy, thân vương Volga sẵn sàng tắm cả kinh đô Macedonica trong biển máu nếu Aisha không thể qua khỏi. Đôi mắt ngài nhìn nàng trong khoảnh khắc này thật lạnh lẽo, cái lạnh thấm buốt đến tận xương tủy của nàng, vượt lên trên cả sông băng mùa đông nơi xứ tuyết. Đối diện với ánh mắt ấy, nàng như bị bóp nghẹt hơi thở, còn cảnh trí xung quanh quay cuồng đến hoa mắt. Roseta loạng choạng đôi chút, nàng vội vã che giấu bước chân muốn khuỵu của mình bằng hành động giúp đưa thảo dược cho vị thầy thuốc đứng gần đó. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng trải qua thứ cảm giác kỳ quái này, và cả những vết rạn đang bắt đầu âm ỉ đau trong tim. Ta điên mất rồi, điều gì có thể làm trái tim đau đến vậy, ngoại trừ vết thương do dao kiếm hay mũi tên? Nàng tự hỏi bản thân khi đầu óc vẫn rối bời.

"Công chúa Roseta, xin hãy thứ tội nếu ta có cư xử không đúng mực với em." Thân vương dịu giọng, ngài đưa cho nàng một chiếc hộp gỗ nhỏ. "Ta vừa nhớ ra, đây là quà cho em."

"Không, không. Ngài đừng nói như vậy, nỗi đau buồn có thể làm người ta gay gắt hơn. Tạ ơn ngài vì món quà, đó hẳn là một món quà tuyệt vời."

"Ta mong như vậy." Kail cười, ngài hít một hơi thật sâu rồi thở ra. "Nhưng em nói đúng, ta cần sự bình tĩnh. Và này Roseta, ta nghĩ em cũng nên nghỉ ngơi một chút, hoặc chí ít hãy nếm thử cháo sữa, tối nay em chưa hề ăn gì đúng không?"

"Em sẽ ăn, nếu ngài ăn cùng với em." Nàng nhoẻn cười.

Nụ cười trong veo của Roseta làm bầu không khí bớt căng thẳng hơn, thân vương Volga nhớ về lần đầu tiên chàng gặp công chúa. Roseta nhỏ bé, vui vẻ và luôn líu lo như một con sơn ca yêu đời. Chàng bất giác đưa tay lên xoa đầu công chúa, như cách người anh trai bày tỏ tình yêu thương với cô em gái của mình. Thật may mắn khi con sơn ca bé nhỏ ngày nào không chết rũ trong lồng son đẹp đẽ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net