Tàn tro (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buôn bán nô lệ chưa bao giờ là một việc đáng phải suy nghĩ đến ở Vespero. Kể từ thời Patro đại đế, các chợ buôn nô lệ, những phiên đấu giá đều đã trở thành một phần của xứ sở này. Aisha biết điều đó, ngay chính nàng cũng từng nhiều lần bán hoặc mua nô lệ từ Eden, giống như bất kỳ hàng hóa nào khác.... Cho đến đêm nay, khi nàng được tận mắt chứng kiến cảnh các thiếu nữ bị bắt đi. Thuế người, Murad đã dùng từ này để nói về việc các quý tộc Thrace xem con cái của những người nông dân ngang với hoa màu hay gia súc có thể trừ vào tiền thuế. Dường như anh ta đã quá quen với việc này, đến độ cảm giác căm tức đã chuyển thành sự bàn quan dửng dưng khi nghe nữ tư tế kể cho nàng hay chuyện gì sẽ xảy ra với những người bị bắt đi. Hầu hết họ đều được bán đấu giá ở các chợ nô lệ, một số ít, những người khỏe mạnh và ưa nhìn thì được thương nhân phương nam mua để bán lại cho các tiểu quốc, sau đó trở thành cống nữ gửi đến Barsine hoặc xa hơn là Aum. Dĩ nhiên, đó chưa phải là phần ảm đạm nhất của câu chuyện. Nhiều người sẽ kết thúc cuộc đời trong nhà thổ hay bỏ xác vì dịch bệnh trên những tàu buôn phương nam. 

Câu nói cuối cùng của Sacerdonito trước khi bà quyết định rằng tất cả đều phải đi ngủ để chuẩn bị cho chuyến đi sớm vào ngày mai ám lấy đầu óc Aisha. Câu nói ấy, cả hình ảnh người cha già với cánh tay đứt lìa còn bám chặt lấy đứa con gái nữa, cứ lởn vởn trong tâm trí nàng. Chúng xua đuổi giấc ngủ và khiến nàng có một đêm thức trắng. Và đó là lần đầu tiên nàng nghĩ đến những nô lệ theo cách khác, thay vì thứ có thể mua về hoặc bán đi như khi còn ở kinh đô.Sáng hôm sau, Aisha rời đi từ lúc trời chỉ vừa nhìn rõ mặt người. Jekyll không hỏi gì nhiều về tiếng động buổi đêm, dù nàng khá chắc rằng ông ta đã hai lần bước xuống cầu thang để xem xét xem nhóm người của nàng đã ngủ hay chưa. Hẳn là ông ta cũng như gia đình mình đều giống Murad, quá quen thuộc với những cuộc bắt bớ nô lệ. Khi cỗ xe lăn bánh, Aisha ngoái đầu lại nhìn qua ô cửa, ánh mắt nàng buồn bã hướng đến cái bóng nhỏ xíu đương khuất dần của những đứa trẻ với gương mặt lấm lem đứng trước ngôi nhà nhỏ lụp xụp, chúng đang cười rạng rỡ và đưa tay vẫy chào nàng. 

"Chúng sẽ được sống hạnh phúc, nếu con muốn biết." Sacerdonito khẽ thì thầm an ủi. 

Aisha hướng ánh nhìn vào người phụ nữ. Nàng ngạc nhiên nhưng rồi lại chợt nhớ ra rằng các tư tế Cựu giáo, cũng giống như người Cigany, đều rất giỏi thuật tiên tri. Nữ tư tế có lẽ không hề an ủi nàng khi nói như vậy. 

"Điều gì làm con buồn đến thế?"

"Về những gì mà chúng ta đã chứng kiến vào đêm qua, thưa người."

"Anh bạn trẻ tuổi kia hình như đã giấu con rất nhiều điều." Người phụ nữ mỉm cười, giọng bà nhẹ như lẫn trong hơi thở. "Chuyện đó diễn ra từ khi giới quý tộc phải nộp thuế và không chỉ ở Masian."

"Deziri đang phá hủy mọi thứ bằng những đạo luật của ông ta." Aisha nói, đó là điều nàng đã nghĩ trong đầu khi được tận mắt chứng kiến thế giới bên ngoài những bức tường thành Macedonica. "Mẹ của con, nữ hoàng Eriki, cả tiên đế Renando hay bất cứ quân vương nào của nhà Hamilton sẽ không bao giờ để thần dân Vespero phải trở thành cống phẩm cho người phương nam. Đấy là sự sỉ nhục với họ."

"Nhưng họ vẫn cho phép mua bán nô lệ đấy thôi. Aisha yêu quý, nô lệ ở phương bắc và cống phẩm ở phương nam có gì khác nhau ngoài tên gọi? Vẫn là những kẻ mất tự do, những kẻ thậm chí còn không có quyền tự sát."Câu hỏi mà Sacerdonito đặt ra khiến Aisha nghẹn lời. 

Môi nàng mím lại, những lời định thốt ra lại như trôi tuột cùng nước bọt qua cái cổ họng khát khô. Một cách miễn cưỡng, nàng phải thừa nhận rằng người phụ nữ nói đúng. Dù bà không thể thuyết phục được nàng chấp nhận nó. Bầu không khí trong cỗ xe ngựa đột ngột chìm vào im lặng. 

"Ta từng là một nô lệ." Nữ tư tế lên tiếng, một tay bà đưa lên vén những sợi tóc lòa xòa trước trán nàng. Hành động ấy khiến khăn trùm đầu của bà trượt xuống vai, để lộ ra mái tóc đen nhánh, gợn sóng. Trông bà tựa như thiếu nữ trạc bằng tuổi Aisha. "Khi ta bằng tuổi con."

Khi bà vẫn còn là một con người. Aisha thầm sửa lại trong đầu. Nàng lớn lên trong điện thờ Tân giáo, tất nhiên, nàng đã được nghe rất nhiều câu chuyện về nữ tư tế Cựu giáo. Hầu hết không hề dễ chịu, nàng nhớ vậy. Khác với các tu sĩ Tân giáo thường xuất hiện công khai, giảng đạo cũng như truyền đạo tại khắp mọi ngả, tư tế Cựu giáo lại hay chọn cho mình lối sống ẩn dật trong rừng sâu hoặc hầm tối. Dù là nam hay nữ, những tư tế này đều chẳng mấy khi truyền bá giáo lý, thay vào đó, họ dành nhiều thời gian học tập và thực hành các nghi lễ, phép thuật cùng bùa chú. Và người ta cho rằng, chính sự xa cách hoàn toàn với thế tục ấy đem đến cho họ cuộc sống bất tử lẫn hình hài trẻ mãi tuổi xuân xanh. Cuộc sống bất tử ấy kéo dài qua hàng trăm năm trong bóng tối rừng già, rồi trở thành vô vàn những truyền thuyết khác nhau mà thế nhân có thể thêu dệt ra cho thỏa sự thèm khát, đố kỵ cũng như kính sợ. Có lẽ họ sẽ sống, sẽ tiếp tục nhìn con người sinh ra và chết đi, nhìn thành quách xây lên rồi lụi tàn,... nếu những tín đồ Tân giáo không xuất hiện. 

Đã có vô số cuộc săn lùng và thanh trừ đẫm máu xảy ra khi các đạo quân truyền giáo phương bắc đi về phía nam, các tòa án dị giáo được mở ra ở bất cứ đâu với quyền xét xử được trao cho bất cứ ai. Hàng loạt tư tế cùng tín đồ Cựu giáo đã bị thiêu sống hoặc chặt đầu khi không chịu thay đổi đức tin của mình. Họ bị xua đuổi sang tận bên kia eo biển Parot, rời xa khỏi các thánh địa phương bắc như cách người Vespero xua đuổi người Cigany ra khỏi mảnh đất Aras vậy. Aisha ngắm nhìn nữ tư tế đang ngồi đối diện với mình, bà mang nét đẹp đặc trưng của phụ nữ phương nam, đôi mắt sâu hút hồn, cái mũi thanh mảnh cao vừa phải và làn da hơi ngăm. Nàng đoán diện mạo đó đã được duy trì trong rất nhiều năm, nguyên vẹn như khi bà từ bỏ cuộc sống phàm trần để hiến dâng cuộc đời cho thánh thần. Và dù bà từng là ai đi nữa, thì hẳn bà cũng có một quá khứ không hề êm đẹp. Mảng da nhăm nhúm kéo từ dưới tai phải xuống hết vùng cổ, vết tích còn lại của tổn thương nặng nề nào đó, có lẽ là minh chứng rõ ràng nhất cho quá khứ ấy... Nàng biết những điều như vậy, nhưng lại chưa bao giờ ngờ rằng Sacerdonito từng mang thân phận thấp hèn của một nô lệ. 

Kể từ lần đầu tiên bà trò chuyện với nàng ở phòng cầu nguyện cho tới hiện tại, khi bà đồng hành với nàng trong chuyến đi về phương nam, mọi lời nói, dáng vẻ lẫn cử chỉ của bà đều rất đúng mực và nhã nhặn. Cái cốt cách ấy thường chỉ thuộc về những quý tộc đáng kính, những người được hưởng sự giáo dục cùng tri thức đáng quý, chứ chẳng thể xuất phát từ một kẻ nô lệ nghèo hèn.Sacerdonito một lần nữa đọc được suy nghĩ của nàng. Bà mỉm cười. Đây là lần đầu tiên họ trò chuyện với nhau theo cách bình thường thế này, cũng như bà tiếp xúc với người-bình-thường ở hình dạng nguyên thủy. Bà nhìn Aisha hồi lâu bằng cặp mắt trìu mến, nàng thông minh nhưng bị cầm tù quá lâu trong một chiếc lồng. 

"Sacerdonito không phải một cái tên," Bà bắt đầu như vậy. "Đó là từ cổ mà tiền nhân dùng để gọi tư tế. Bằng tất cả lòng kính trọng dành cho họ, ta chỉ thấy rằng nó thật khó đọc, khó nhớ và ta không mong con sẽ gọi ta như thế."

"Vậy con nên gọi người như thế nào, thưa tư tế?" Nàng lại bối rối hỏi.

"Alana. Tên của ta là Alana." Người phụ nữ buồn bã thốt lên. "Đúng hơn thì đã từng là Alana."

Thế rồi bà chậm rãi kể cho nàng nghe về con-người-đã-từng-là-mình, về nàng Alana ở một tiểu quốc xa xôi của phương nam. Cuộc đời ấy dù thuộc về hàng trăm năm trước nhưng vẫn như mới kết thúc vào ngày hôm qua. Bà có thể nhớ rõ cung điện đẹp đẽ nơi mình sinh ra, nhìn thấy nó bị thiêu rụi trong lửa đỏ khi đất nước diệt vong, nhìn thấy chiếc lồng nhốt nô lệ dơ dáy giữa khu chợ, và nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của vị vương tử thành Lisha. Nữ tư tế bây giờ, cũng là nàng Alana của xưa kia, kể về cuộc đời mình bằng một giọng bình thản, nhưng phảng phất trong đó có nỗi buồn khôn nguôi lẫn thương nhớ tha thiết. Buồn đau cùng tình yêu trải hết cuộc đời của Alana đủ để dày vò kiếp sống đằng đẵng của một nữ tư tế bất tử. 

"Vị vương tử ấy..." Aisha rụt rè. "Người có còn gặp lại ngài ấy?"

"Ta dõi theo chàng từ xa. Với ta, thế là đủ." Alana nhìn ra ngoài cửa sổ, bà thở dài. "Ta phụng sự chàng như một nữ tư tế phụng sự quân vương của mình. Truyền đạt những lời tiên tri, giải mã những vì sao chuyển rời và cho chàng những lời khuyên. Dĩ nhiên là từ phía sau bức rèm của điện thờ."

Aisha trầm ngâm. Câu chuyện mà nữ tư tế kể khiến lòng nàng man mác buồn, bàn tay nàng vô thức siết đưa tay nắm chặt lấy chiếc nhẫn của Kail... Bề trên nhân từ, nàng muốn gặp chàng, ngay lúc này, dù chỉ trong chốc lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net