The Palace of Tears (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Drako không được chào đón ở cung điện Esta, và ở Helm cũng không khác là bao. Phần lớn các quý tộc Thrace cùng Nguyên Lão Viện đều quả quyết rằng chàng là một trò đùa của nhiếp chính vương, hoặc tệ hơn nữa, là một sự nhầm lẫn mà bệnh tật gây ra cho Derizi Flava. Dù vậy, sự tranh cãi lẫn những lời chế nhạo, may mắn thay, cũng không tồn tại quá lâu bởi chúng nhanh chóng nhường chỗ cho phỏng đoán xem vị hoàng tử bất tài sẽ cầm cự được trong bao lâu. Thật lạ lùng sao khi dân chúng lẫn quý tộc đều hào hứng chờ đợi thất bại một cách chắc chắn đến thế, dẫu họ vẫn tung hoa tiễn đoàn quân ra trận. Đã có quá nhiều sự thất vọng, và giờ thì người ta sẽ chỉ nhún vai với nhau nếu chẳng may sau vài ngày nữa tín sứ của phương nam báo về tin thua trận. Ai cần quan tâm tới lũ du mục khi chúng còn ở cách xa họ đến mấy tháng trời đi đường? Ai cần quan tâm đến các hoàng tử tàn sát nhau như thế nào khi tiền thuế lẫn giá lương thực đều tăng mỗi ngày? Không, chẳng có gì quan trọng với dân chúng nữa, ngoại trừ việc kiếm tiền cho kịp kỳ thuế khóa. Còn đám quý tộc, phần lớn lại đang bận rộn tìm ra món quà ấn tượng nhất để dâng lên cho thái tử Shane trong ngày sinh nhật sắp tới của cậu. Vậy đấy, chẳng riêng gì ở thành Macedonica mà trên khắp những lãnh địa Thrace còn lại, ai cũng có vấn đề quan trọng hơn chuyện một gã say xỉn ra trận cần để tâm đến.

Tất nhiên, đối với Drako, chàng cũng chẳng vui vẻ gì trong suốt cuộc hành quân đến Helm. Chàng không ngừng phàn nàn về ý tưởng điên rồ của gã họa sĩ đến từ đại thánh đường. Dẫu thế, sau nhiều đêm ngày suy nghĩ trăn trở, cuối cùng chàng cũng đành quả quyết với chính mình rằng chớ nên trở thành một Lynden Sudo hay Garys Estonia thứ hai. Hoàng tử Drako là kẻ bợm rượu, ham vui, nhưng chàng ta sẽ không bao giờ là kẻ bất tài. Nhà Hamilton chí ít cũng cần giữ lại một chút kiêu hãnh. Và, cần phải nhấn mạnh thêm điều này nữa, Drako Hamilton ghét Timur cay đắng. Chàng không muốn nghĩ đến cảnh gã đê tiện ấy thốt ra những lời chế giễu, hạ nhục mình.

"Không ai để mắt đến con đường hành hương?" Chàng hoàng tử ngồi lắc lư trên lưng ngựa, đi bên cạnh chàng là vị quân sư trong chiếc áo trùm kín mít của tu sĩ Cathage. Cả hai đang có một chuyến thị sát để nắm được tình hình tại địa phương.

"Thần nghĩ cả Lynden Sudo và Garys Estonia đã có một chút chủ quan." Musa Norden gật gù, ông thuật lại khá chi tiết những sai lầm mà hai vị lãnh chúa từng phạm phải trước đây. Dĩ nhiên, ông cũng rât thận trọng tâu thêm rằng thời gian đó, ông vẫn đang miệt mài với bức vẽ trên mái vòm đại thánh đường.

"Thầy đáng kính của ta ơi," Drako nhăn nhó. "Đôi lúc ông còn có khiếu hài hước hơn cả ta."

Musa Norden luôn là một huyền thoại sống, nếu Drako nhớ không nhầm, và vì thế mà trong mắt của hầu hết mọi người, thủ lĩnh của Fleur de Lys luôn phải khoác lên mình cái bộ dạng nghiêm trọng như đại bàng đang đi săn mồi. Tuy nhiên, suốt những năm tháng theo học ông ở doanh trại Manteo, chàng chưa khi nào hết bất ngờ trước sự hài hước của Musa. Và bất ngờ sao, điều đó lại chẳng hề mâu thuẫn với tính tình nghiêm khắc mà ông vốn nổi danh. Có chăng là nó giúp cho ông được yêu quý, nể trọng nhiều hơn. Musa Norden có thể ném vào mặt lính tráng hay học trò những câu cáu bẳn, nhưng ông biết cách làm chúng dịu đi sự gay gắt cũng như khiến chúng nghe dễ lọt tai hơn. Drako yêu quý thầy của chàng, và trong suốt chuyến đi này, chàng lấy làm mừng vì đại giáo đường Cathage buồn chán vẫn chưa biến thầy thành một gã tu sĩ khổ hạnh với bộ mặt luôn nhăn nhó. Chí ít thì ông vẫn còn nhớ cách pha trò lẫn bắt được điểm yếu của kẻ thù chỉ bằng một cái liếc mắt. Cuộc trò chuyện với Musa Norden trong cả ngày hôm đó đã giúp cho Drako nhanh chóng nhìn ra được vấn đề cũng như tính toán những chiến thuật phù hợp. Đến buổi tối, khi họ trở về doanh trại ở Helm, chàng thậm chí còn phấn khích đến mức quyết định thức trắng đêm để nghiên cứu cẩn thận tấm bản đồ.

Nhiếp chính vương đã đúng khi nghĩ đến việc phong tỏa giao thương tại Aras, chàng gật gù, nhưng từng đó vẫn chưa đủ để dồn Timur vào thế yếu. Hắn vẫn còn con đường hành hương và cảng biển của Barsine. Nhìn vào tấm bản đồ trải trên mặt đất, Drako nhíu mày khi thấy nét uốn mềm mại vẽ lại con đường đi qua vùng đồng bằng sông Shedan. Đây là nơi mà Lynden Sudo đã để thua trong trận đánh đầu tiên ở Aras. Chàng vội vã dùng bút lông đánh một dấu chữ thập tại đó. Hẳn lãnh chúa xứ Masian hẳn đã tính đến việc thâm nhập sâu vào Aras bằng bộ binh nếu làm chủ được khu vực sông Shedan, từ đây có đường đi khá bằng phẳng để tiến tới Jagun, thay vì phải đi đường vòng qua thung lũng Deoah – nơi mà gần một nửa quân đội của ông ta đã bị quân phiến loạn phục kích. Drako gật gù, chàng thầm tán thưởng tính toán đó, song cũng phải thở dài thất vọng khi nhớ đến kết quả thảm bại mà Lynden nhận được. Giống như Musa Norden, chàng chỉ theo dõi diễn biến từ Farland, qua những tin tức gián điệp của nhà Oriento và qua lời bàn tán trên bàn ăn giữa đức ông Fide Oriento với con cháu mình. Ngoài một quân đội hổ lốn, những binh lính chưa thạo việc cầm kiếm, thì Lynden Sudo tội nghiệp còn phải chào đón cả đám quý tộc rảnh rỗi muốn được tận mắt thấy chiến tranh diễn ra như thế nào. Chàng đã từng cầu nguyện để lãnh chúa xứ Masian lôi bất kỳ gã công tử non choẹt ưa hung hăng hay một ả mệnh phụ dư thừa thời gian lẫn sự hiếu kỳ nào đó ra máy chém. Có điều, rốt cuộc thì ông ta lại không làm như vậy. Đấy rõ ràng là một quyết định sai lầm, bởi nếu cái máy chém được liếm ít máu quý tộc thì nó đã khiến cho chúng không dám nghĩ đến những trò lố lăng trong doanh trại.

Địa hình lẫn khí hậu của phương nam gây rất nhiều bất lợi cho binh lính từ phương bắc, suốt những ngày đóng quân tại Helm, chàng vẫn luôn được nghe tin báo về các chứng bệnh vặt vãnh mà cả người lẫn ngựa trong doanh trại mắc phải. Mặc dù quân đội mà nhà Estonia gửi đến đều là bộ binh và kỵ binh tinh nhuệ, thường tham chiến trên địa hình tương đôi bằng phẳng như bờ nam sông Shedan. Tuy nhiên, ngựa chiến mà họ có đều là giống ngựa đặc trưng của phía bắc – vốn quen với khí hậu khô, lạnh thay vì nóng ẩm như phía nam. Cần phải tìm cách khác để tận dụng con sông lớn này cũng như những nhánh phụ lưu của nó...

Đương lúc Drako đăm chiêu suy nghĩ, phía bên ngoài lều trướng bỗng có tiếng lông vũ đập gió. Chàng nhỏm người khỏi tấm bản đồ trải trên mặt đất, nhíu mày nhìn ra phía cửa định cất lời gọi đứa hầu để nó quan sát xem có gì lạ thường hay không. Tuy nhiên, thấy cái bóng gà gật của nó lấp ló ở góc lều, chàng lại bỏ qua ý định đó mà quyết định tự mình đi ra xem sao. Vì không muốn để đứa hầu tỉnh giấc, chàng nhẹ nhàng khoác áo choàng và giặt bên hông một con dao nhỏ để phòng thân rồi rời bước. Cái xứ phương nam này quả thực thật quái quỷ, chàng tự nhủ, ban ngày nóng nực như thiêu đốt ấy thế mà ban đêm trời lại lạnh căm đến độ hơi thở kết được thành làn khói mỏng. Drako chỉ dạo quanh một vòng khu trại, vài người cúi đầu chào chàng, phần lớn họ đều là những lính gác đổi phiên sau mỗi hai giờ. Theo phép lịch sự, chàng cũng hơi nghiêng đầu đáp lại rồi rảo bước đi, đôi mắt chàng cứ kiếm quanh quất trên mặt đất. Tiếng động chàng nghe lúc nãy rõ là kẻm cả thứ âm thanh lạo xạo khi có vật gì đó rơi xuống. Drako quan sát cẩn thận hơn ở khoảng đất mà lều của chàng được dựng lên, và chàng nhanh chóng phát hiện ra bóng người đang nửa ngồi nửa quỳ trong góc tối. Một cách thận trọng, chàng tiến lại gần cái bóng đó với lưỡi dao sắc bén cầm lăm lăm trên tay, sẵn sàng quyết đấu bất cứ lúc nào.

"Đứng lên nào anh bạn." Chàng kề dao vào cổ người kia, thì thào ra lệnh. "Ta không muốn có đổ máu, thế nên đừng làm trò gì ngu ngốc đấy."

Cái bóng giật nảy, nó để rơi xác con chim bồ câu đang cầm trên tay xuống đất.

"Nào nào, có vẻ như anh giết mất tín sứ đưa thư của phu nhân nhà ta rồi." Drako liếc nhìn cái xác nằm rũ rượi, chàng chép miệng tỏ vẻ thương tiếc cho nó. Chàng xoay người kẻ kia về phía mình, định sẽ thọi cho hắn một đấm trước lúc gọi người đến trói gô lại. Có điều, khi cả hai đối mặt với nhau, chàng mới nhận ra hắn chính là nàng Havanra Oriento – người đã bị đức ông Fide giữ lại ở Macedonica.

"Phu nhân của chàng không đưa thư bằng bồ câu." Nàng nguýt dài.

Drako ngây người vì chưa hiểu được do đâu mà vợ chàng lại có mặt ở doanh trại này thay vì ngủ ngon trong dinh thự tại vương đô. Chàng vội ném con dao ra xa, mắt nhìn một lượt bộ dạng của nàng. Phu nhân Havaran đương mặc áo giáp của lính tráng nhà Norden, nom nàng có đôi chút mệt mỏi, tựa hồ như vừa hoàn thành một cuộc hành quân dài ngày. Bộ dạng này... chàng nghiêng nghiêng đầu, mắt nheo lại nhìn cho kỹ hơn rồi đột nhiên chàng reo lên mà đoán rằng nàng đã lén đi theo mình ngay từ đầu bằng cách trà trộn vào đám lính tráng. Havaran có vóc người cao lớn, khỏe khoắn nên cũng chẳng lạ gì nếu nàng mang được bộ giáp kim loại trứ danh của xứ Franxe, và chắc chắn sẽ rất ít người nhận ra nàng khi nàng đội cái mũ trụ kia.

"Nàng không nên đến chỗ này." Chàng nghiêm túc nói. "Đức ông Fide sẽ giết ta mất."

"Ông ấy còn phát hiện ra thiếp trước cả chàng." Havanra nhướng mày, nàng cúi xuống nhặt lại xác con bồ câu.

"Vậy thì nàng nên đến chào chồng của mình sớm hơn."Drako lẩm bẩm rồi chàng cũng ngồi xuống bên cạnh nàng để nhìn cho rõ con vật.

"Phải là chàng nên nhận ra vợ mình sớm hơn mới đúng."

Phu nhân Havanra cẩn thận dùng con dao của nàng để cắt sợi dây buộc mảnh giấy dưới chân chú chim. Dĩ nhiên, nàng phải đưa mảnh giấy ấy cho phu quân dù rất hiếu kỳ. Và khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt chàng, Havanra còn tò mò hơn gấp bội. Từ nhíu mày nghiêm nghị đầy vẻ hệ trọng, thoáng cái Drako đã nhếch miệng cười nom rất mỉa mai và đểu giả. Nàng toan nghiêng người để đọc những gì được viết trong đó, song ngay lúc đó, chàng đã kịp vò nát nó rồi nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Havanra thốt lên, nàng nhào đến sát bên ông chồng yêu quý, định sẽ ép chàng ta đừng làm việc quái đản như vậy nhưng dường như đã quá muộn. Drako nhai nuốt mảnh giấy còn nhanh hơn một lát bánh mỳ, thế nên hành động lẽ ra là để ngăn cản chàng của nàng lại thành một cú hích nhẹ khiến cả hai ngã lăn ra nền đất.

"Này phu nhân yêu quý, nàng nhớ ta lắm phải không?" Chàng nhăn nhó khi thân mình trở thành tấm nệm lót cho nàng, mà khốn nỗi bộ áo giáp nàng đang mặc khéo phải nặng gấp đôi cân nặng của nàng. "Nàng làm gì ta cũng được, nhưng phải cởi cái thứ cục mịch này ra đã."

"Muốn thế thì chàng đừng có ghì lấy thiếp thế này." Havanra nghiến răng nghiến lợi cố bò dậy, nhưng có vẻ như bộ giáp lẫn cái ôm chặt của phu quân nàng đang ngăn nàng làm vậy.

"Ta rất hài lòng, Havanra ạ." Đột nhiên chàng nói. "Đừng cựa quậy nữa, nàng không thấy trời đêm ở đây đẹp hơn ở Farland à?"

"Mẹ kiếp, đám lính canh sẽ mò đến đây, rồi cả hai chúng ta sẽ thành trò cười."

"Ta cam đoan với nàng chuyện đó sẽ không xảy ra."

"Chàng cũng nói như vậy khi lừa thiếp đến vương đô và để lũ quý tộc đồn thổi đủ điều về thiếp."

"Chẳng qua là họ ghen tỵ vì nàng có một người chồng điển trai thôi. Nhưng lần này thì ta lấy danh dự để hứa."

Phu nhân Havanra nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chồng khi chàng ta thốt ra câu này. Đấy là lần hiếm hoi sau nhiều năm chung sống chàng hứa hẹn nghiêm túc đến vậy, nàng có thể cảm nhận được sự trang trọng lẫn chắc chắn trong lời nói của chàng và cũng vì thế mà nàng cũng nghiêm nghị lắng nghe.

"Chàng có muốn kể cho thiếp nghe thêm điều gì không?" Nàng hỏi.

"Lần này Timur chắc chắn sẽ bại trận." Chàng nhoẻn miệng cười và nhấc người hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net