The Palace of Tears (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Aisha bị giam lỏng trong tòa biệt viện phía bắc của lâu đài Jagun, cùng với phu nhân Haji. Sau một thời gian dài, rốt cuộc cả hai người phụ nữ dường như đã chấp nhận tình cảnh của mình, họ không còn gây ra bất kỳ hành vi nào thể hiện thái độ chống đối nữa, nhất là Aisha. Nàng giữ im lặng cả ngày và chỉ loanh quanh trong căn phòng ngủ hoặc hiên vắng. Dẫu vậy thì Timur cũng không buông tha cho nàng, những bồn chồn lo lắng khi phải chờ đợi phúc đáp từ xứ tuyết khiến anh ta giận điên lên, lẽ tất yếu, anh ta coi việc la hét, đánh đập nàng bằng roi ngựa trong cơn say là một cách giải tỏa ưa thích. Và giờ đây, với Aisha mà nói, Timur không khác gì cơn ác mộng tội tệ nhất. Nàng sợ hãi đến mức mỗi đêm đều chỉ dám để đôi mắt nghỉ một giấc chập chờn còn đôi tai luôn phải lắng nghe mọi động tĩnh, từ tiếng bước chân đều đều của đám lính gác đến tiếng cầu nguyện của phu nhân Haji cho tới tiếng lá rơi. Tựa như một con nai cản giác trước đám thợ săn, nàng nghe ngóng và phân định được rõ đâu là tiếng bước chân của tên anh trai khốn nạn nhanh đến mức chính nàng cũng thấy ngạc nhiên. Mỗi lần như vậy, nàng đều run lên bần bật, cuống cuồng nép vào góc tường trong vô vọng. Nàng căm thù Timur, anh ta không chỉ hành hạ thể xác nàng mà kinh khủng hơn thế, anh ta còn hạ nhục nàng, khi để ả tình nhân Ursula và những người hầu chứng kiến cảnh nàng bị trói vào cột, bị quất roi. Đôi lúc, khi tỉnh táo vào buổi sáng ngày hôm sau, anh ta sẽ cho thầy lang đến thăm khám hoặc để kẻ hầu đem thuốc men tới một cách khá tử tế. Thế nhưng, nàng tin rằng cái sự tử tế này chỉ nhằm đảm bảo vết thương của nàng sẽ không để lại sẹo, như cách gã sư gia – kẻ cũng khốn kiếp chẳng kém gì anh trai nàng – vẫn nói, hàng hóa chỉ được giá nếu chúng toàn bích. Điều duy nhất an ủi Aisha, mỗi lúc nàng phải hứng chịu sự hành hạ từ Timur, đó là Kail đã không đưa ra bất kỳ quyết định ngu ngốc nào. Chàng sẽ không làm theo ý muốn của anh trai nàng, vị nữ tu thầm nghĩ. Nàng tin vào tình yêu chàng dành cho mình, nhưng cũng hiểu rõ con người chàng ra sao. Kail có một trái tim nhân hậu hơn bất cứ ai mà nàng biết, chàng yêu quý dân chúng, cảm thông với những kẻ nghèo hèn bất kể màu da lẫn sắc tộc. Suốt những năm tháng thơ ấu, chàng luôn kể cho nàng nghe về hòa ước giữa Rusland và Vespero, rằng nó tốt đẹp ra sao, dân chúng ở cả hai bên biết ơn các vị quân vương sáng suốt của hai xứ sở như thế nào...

"Hắn đã gửi thư phúc đáp."

Một buổi tối, Timur lằng lặng bước đến, anh ta đánh thức nàng bằng cái giật tóc đau điếng và nghiến răng thì thào như vậy. Lần này, nom bộ dạng dữ tợn của anh ta, trái tim nàng khẽ run lên vì đoán được câu trả lời từ Rusland.

"Kail từ chối đề nghị của ta, Ais thân mến. Hắn-từ-chối-cứu-em." Anh trai nàng nhấn mạnh từng từ.

"Thì sao? Ta biết chàng sẽ làm vậy. Chàng không giống ngươi, đồ quỷ dữ." Nàng nhếch miệng cười, đáp lại bằng giọng hả hê.

"Mẹ kiếp." Cơn giận của Timur như được đổ thêm dầu, anh ta rít lên, bàn tay túm những lọn tóc mềm của nàng thêm siết chặt. Và điều tiếp theo anh ta làm là động đầu nàng vào tường.

"Giết ta đi." Aisha la hét trong lúc cố giãy dụa để thoát ra xa khỏi Timur. Mũi nàng chảy máu thành dòng, đôi mắt nàng bắt đầu nhòe nhoẹt đi trong ánh nến leo lắt. "Người muốn trả thù Kail đúng không? Hãy giết ta đi, giống như những gì anh đã làm với đức ông Vengi."

Timur đưa tay bóp cổ nàng, hơi thở sặc mùi rượu của anh ta phả vào mặt nàng, và nàng đọc được trong con ngươi đen thẫm đang trừng lên nhìn mình một nỗi căm hận mà người ta chỉ có khi đối diện với kẻ thù. Lúc nàng chỉ còn thoi thóp được đôi chút, thêm lần nữa, Timur không buồn đi đến bước cuối là kết liễu cái mạng sống khốn khổ của nàng. Đúng thế, anh ta dừng tay khi nàng sắp lìa đời. Rồi tiếp đó, con quỷ dữ ấy nhìn xuống đôi tay nhớp nháp máu tươi,. Đó đều là máu của Aisha, dẫu không tận mắt soi gương đồng được thì nàng cũng đoán ra bộ dạng mình lúc này thảm hại ra sao, bởi cái vẻ hoảng hốt cùng hãi hùng mà anh trai nàng thể hiện ra dường như nói lên tất cả. Timur nhìn nàng giống cách nàng nhìn anh ta, nhìn một thứ ma quỷ đáng nguyền rủa.

"Không, không, ta sẽ không giết em, Ais bé bỏng." Timur nói, và tựa hồ rằng anh ta đang tự nói với chính mình. "Em là em gái của ta. Em là em gái của ta,..."

Nàng cố gắng bò ra xa hơn, về phía góc phòng với hi vọng ngớ ngẩn về chuyện sẽ ẩn nấp sau tấm rèm cửa sổ màu mận chín. Trong khi đó, Timur vẫn quay cuồng vì men rượu, anh ta đưa tay lên ôm đầu, miệng lặp đi lặp lại những câu từ lộn xộn. Aisha đưa tay quệt đi dòng máu tanh tưởi đang rỉ ra từ mũi và môi. Nàng ngồi bó gối sau tấm rèm, nước mắt của nỗi uất ức lẫn kinh tởm tuôn lã chã, hòa cùng máu đỏ. Anh trai yêu quý của nàng, người nàng luôn ngưỡng mộ, niềm hi vọng nàng từng đặt trọng lòng tin vào, giờ nom vừa quỷ quái, vừa như một gã điên.

"Ta sẽ không giết em gái mình..." Anh trai nàng ôm đầu gào thét, anh ta loạng choạng bước qua lại trong căn phòng, mỗi bước đi đều kéo theo hàng tá âm thanh đổ vỡ loảng xoảng của đồ đạc. Sau rốt, tựa như nhận ra sự vắng mặt của nàng, anh ta đưa mắt nhìn quanh quất trước khi xông tới gần tấm rèm để lôi nàng ra ngoài.

Một cách đột ngột, Aisha dùng hết sức lực lẫn lòng can đảm lao ra khỏi chỗ nấp, cái thân hình gầy gò của nàng đẩy ngã được Timur. Đúng hơn là anh ta say đến nỗi không thể đứng vững nổi vì bị đẩy bất ngờ. Nàng ngồi lên người anh ta, vớ lấy cái đế cắm nến nằm chỏng chơ gần tầm tay, và nếu ả vũ nữ chết tiệt Ursula không kịp ập vào phòng thì nàng dám chắc mình sẽ chẳng ngần ngại xiên cả ba mũi đồng nhọn hoắt đấy vào ngực anh ta. Tuy nhiên, điều đáng buồn là Ursula xuất hiện thật đúng lúc để ngăn nàng kết liễu tên đốn mạt ấy. Cô ả cuống cuồng hạ lệnh cho đám lính tráng lôi nàng ra xa cũng như lay gọi tình lang của ả liên hồi.

"Thả ta ra, đồ gái điếm đáng khinh." Aisha gằn giọng.

"Người định giết chàng sao?" Ursula hỏi nàng, khuôn mặt ả trắng bệch.

"Nếu bề trên thành toàn, ta muốn lột da cả ngươi nữa." Nàng trả lời bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất. "Các ngươi khiến ta thấy buồn nôn."

Ả vũ nữ im lặng. Cô ta nhẹ nhàng đặt Timur nằm xuống sàn và đứng dậy tiến lại gần nàng. Thế rồi bỗng nhiên, cô ta giáng cho nàng một cái bạt tai thật mạnh. Aisha nếm được vị máu tanh mằn mặn trong miệng, nàng nhổ nước bọt vào mặt cô ả như một cách trả đũa.

"Người chẳng hề biết gì cả. Người chỉ là một đứa trẻ." Cô ta mím môi, đoạn nhìn khuôn mặt bê bết máu cùng nước mắt của nàng mà lắc đầu nói như vậy.

"Đồ gái điếm phản bội." Nàng hả hê đay nghiến, trong lúc chứng kiến cảnh Ursula dịu dàng chăm sóc cho anh trai mình.

Không có lời đáp lại.

Ursula quyết định sẽ dìu Timur đến chỗ thầy lang, vì vậy mà cô ta đưa mắt ra hiệu cho đám lính canh nhanh chóng khóa trái căn phòng của nàng sau khi họ rời đi. Aisha cho rằng đấy là một đòn trừng phạt mình. Nhưng nó chẳng còn gì mới mẻ, nàng tự nhủ, suốt mấy tháng qua, chẳng phải nàng vẫn bị đẩy đi đẩy lại giữa những căn phòng giam khác nhau hay sao? Aisha thở dài, nàng ngồi giữa một căn phòng ngổn ngang đổ vỡ và bắt đầu cầu nguyện. Nàng muốn tạ ơn thánh thần vì đã để cho nàng được sống. Rồi nàng buồn bã đi đến chỗ tấm rèm, ngồi thụp xuống, co ro nhìn ra ngoài cửa sổ và chờ đợi thần mặt trăng Nue kết thúc cuộc dạo chơi của mình.

Tất nhiên, nàng hoàn toàn không hay biết rằng phu nhân Haji – người cũng đang trong cảnh bị giam cầm khổ sở như mình - đã chứng kiến hết những gì vừa xảy ra.

*

* *

Đứa hầu dè dắt bước vào phòng ngủ của Drako, nó nép người đứng trước tấm màn che và cố cúi đầu thật thấp, mắt dán lên cái mũi giày vải đi dưới chân để tránh bất kính với chủ nhân khi ngài đang có những phút giây riêng tư với phụ nữ. Kỳ thực thì nếu ngài sư gia không dặn dò từ trước thì nó cũng chẳng dám đánh liều mà đến đây phá đám hoàng tử của mình. Phía trong màn, vừa thoáng nghe có tiếng bước chân, người phụ nữ đã cất lời lay gọi ngài.

"Có chuyện gì vậy Fressic." Giọng đức ngài hỏi nó, giọng chừng như còn ngái ngủ và không hài lóng lắm nếu phải rời khỏi giường lúc này.

"Thưa đức ngài," Đứa hầu dè dặt khi thoáng thấy đường nét khuôn mặt của người phụ nữ đang chăm chú nhìn nó sau bức màn. "Tiểu vương xứ Nipeta đang đợi diện kiến đức ngài ạ."

Drako im lặng hồi lâu, chàng để mặc đứa hầu đứng luống cuống một chỗ mà quay sang thì thào với phu nhân của mình trong lúc mơn trớn nàng theo cách khá ranh ma và kín đáo dưới tấm chăn.

"Không, Drako, chàng đang làm cái quái gì vậy?" Phu nhân Havanra ngượng ngùng hỏi, bóng tối giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của nàng nhưng môi chàng vẫn cảm nhận được hai gò má nàng đang nóng bừng lên.

"Người phương nam đúng là không tinh tế cho lắm, hắn lên đợi trời sáng mới phải" Chàng hôn lên bờ vai trần mềm mại của nàng. "Để khỏi làm phiền Havanra của ta."

"Tiểu vương xứ Nipeta không làm phiền thiếp," Nàng gắt gỏng. "Chàng mới là người làm phiền thiếp."

Nói rồi nàng kiên quyết đẩy chàng ra và toan bước xuống giường. Tuy nhiên, nàng nhận ra đứa hầu vẫn còn đứng trong phòng đợi lệnh nên vội với tay kéo chiếc áo choàng của chàng để mặc. Nàng ghét ông chồng yêu quý đang nằm ườn cuộn chăn kia, bởi thay vì giữ bí mật chuyện nàng đến Helm, chàng ta lại tìm cách đưa nàng lên giường mà chẳng cần để tâm đến cặp mắt soi mói của kẻ khác. Những lời đồn đại, phu nhân Havanra Oriento tự nhủ, tất nhiên là không gây ra rắc rối gì lớn lao cho nàng, nhưng chắc chắn nó sẽ khiến ông nội của nàng – đức ông Fide Oriento tức điên lên. Lạy bề trên, với tất cả sự kính trọng dành cho ông, dù rất ưu ái cho hoàng tử Drako, song với một người trọng danh dự và cầu nguyện đều đặn mười hai lần mỗi ngày như ông thì lối sống phóng túng đầy tai tiếng của chàng chẳng khác nào thuốc độc cho trái tim già nua của ông. Cứ mỗi lần tin đồn về sự bê bối mà hoàng tử Drako gây ra đến tai đức ông Fide Oriento, là ông già tội nghiệp ấy lại đỏ mặt tía tai vật lộn với những cơn đau tim, hầu hết trường hợp ông đều vượt qua được nhưng cũng có đôi lần lãnh chúa Metris Oriento – cha nàng – phải cho vời đến các thầy thuốc trứ danh.

"Thiếp sẽ giết chàng nếu thiếp phải nghe bất kỳ lời phàn nàn nào từ đức ông." Havanra chải tóc, nàng đưa mắt ra hiệu cho phu quân về đứa hầu.

Lần này thì Drako tỏ ra khá ăn ý, chàng lập tức phẩy tay cho đứa hầu lui ra ngoài. Rồi chàng uể oải bước xuống giường và lại gần phu nhân, ôm lấy nàng từ phía sau.

"Đã ba năm rồi, kể từ khi nàng sinh Elisa. Ta tin là đức ông sẽ không phản đối nếu gia đình của chúng ta có thêm một thành viên nữa." Chàng nói với một thái độ nghiêm túc. "Hơn nữa, Havanra, ông ấy là một chiến binh, và vì thế ông mới để nàng đến Helm cùng ta."

Bàn tay cầm lược của phu nhân Havanra chậm dần rồi dừng hẳn lại, nàng hơi ngoái đầu để nhìn chàng. Lòng nàng chợt chùng xuống, phần vì nàng nghĩ đến hai đứa con thân yêu, phần vì nàng hiểu những gì chàng nói. Nhà Oriento luôn gắn liền với chiến trận, thế nên các thành viên trong gia tộc đều quen thuộc hay thậm chí đùa giỡn với cái chết. Nhưng... hoàng tử Drako thì khác, chàng mang họ Hamilton, chàng không được sinh ra để đến Aras đánh trận như một chiến binh. Dẫu chàng thật sự là một tay kiếm cừ khôi đi chăng nữa, nàng thở dài, thì chiến tranh không giống với đấu kiếm. Có lẽ chàng nói đúng, đức ông Fide Oriento đã để cho nàng đến nơi này vì ông sợ rằng chàng sẽ không bao giờ trở về Macedonica hay Farland nữa. Nghĩ tới đây, đột nhiên hai mắt nàng đỏ hoe, nàng khụt khịt mũi và hơi xấu hổ khi để chàng nhận ra mình sắp khóc đến nơi.

"Này Havanra," Drako cười, chàng hít hà mùi gỗ thông còn vương trên tóc nàng. "Tên tiểu vương xứ Nipeta đến đây là để báo một tin tốt lành."

Khuôn mặt phu nhân Havanra đanh lại khi nghe chàng nói hết câu. Nàng thầm rủa xả trong đầu vì cái sự ủy mị lẫn chút ít lãng mạn chỉ vừa được manh nha đã bị chàng bóp chết, thay vào đó, chàng liên tục nói về tên tiểu vương phương nam.

Và vào sáng ngày hôm sau, liên quân của quý tộc Thrace được lên xuôi theo dòng sông Shedan để thâm nhập vào Aras bằng thuyền – điều mà chưa ai từng nghĩ đến. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net