The Palace of Tears (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viola ngồi trong xe ngựa và nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng lấy làm vui mừng khi được hít thở bầu không khí thoang thoảng mùi hương liệu này, nó khác hoàn toàn với thứ mùi ngai ngái của thuốc men cùng khét lẹt của những đám hỏa thiêu người chết ở Lahore. Dẫu vậy, nàng vẫn hiếu kỳ bởi đáng lẽ cả nàng và tể tướng Nusam đều phải đảm đương việc cứu tế cho đến khi bệnh dịch thật sự bị đẩy lùi, như lời hứa mà nàng đã thốt ra một cách dõng dạc trên triều đường lúc trước. Viola chỉ nhớ rằng nàng mới chỉ ngả lưng đôi chút để nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc đi khắp nơi thăm hỏi các bệnh nhân, và bỗng nhiên, cha của nàng lại hạ lệnh cho đám tùy tùng thu dọn mọi thứ để hộ tống nàng về Virat ngay trong đêm. Không những thế, ông còn để tín sứ truyền tin về Bacimed, thúc giục anh trai của nàng – quan thủ ấn thành Atrisa, Yusuf Khal – tập hợp thân binh cùng quân đội.

Từ Lahore đến Virat không quá xa xôi, và nếu đi không ngừng nghỉ suốt đêm ngày như cha nàng quyết định thì quả là chẳng mấy chốc nàng đã có thể nhìn thấy màu đỏ rực của bức tường gạch vững chãi bao quanh vương đô cũng như hai mươi tư đỉnh tháp chuông ở cung điện Nineveh thấp thoáng đằng chân trời. Tuy nhiên, Viola còn chưa kịp thể hiện sự vui mừng của mình khi được trở về nhà, nàng đã nghe thấy tiếng cha mình căn dặn những kẻ hầu đi theo một lộ trình hoàn toàn khác thay vì đi đúng con đường lát đá xanh dẫn đến cửa cung điện. Trong suốt chuyến đi, đây có lẽ là lần đầu tiên ông trò chuyện với thái độ cẩn trọng như vậy. Tể tướng Nusam Khal đã rất kín tiếng, Viola nhớ lại những ngày rong ruổi vừa qua, cha nàng hầu như chẳng hề giải thích hay cung cấp cho nàng biết thêm bất kỳ tin tức nào về kinh đô Virat.

"Có chuyện gì vậy, thưa cha?" Nàng đợi cho kẻ hầu lui ra xa mới cất lời thưa hỏi, nom nàng có vẻ bồn chồn, lo lắng. "Cớ gì cha lại để tên đánh xe rẽ đi hướng khác, chẳng phải cha nói rằng đức ngài triệu kiến chúng ta gấp hay sao?"

"Anh trai của con vừa truyền tin đến, ta e là theo những gì nó viết trong đó thì chúng ta không thể vào lâu đài bằng cổng chính được." Tể tướng đáp lại, ông lấy ra thanh kiếm của mình và bắt đầu lau chùi nó cẩn thận bằng vải khô.

"Con vẫn chưa hiểu, thưa cha."Viola nghiêng đầu, đôi hàng lông mày mảnh mai hơi đan vào nhau. Nàng quả thực vẫn chưa hiểu chuyện gì đã diễn ra.

:Và rồi sau đó, chẳng cần đợi tể tướng lên tiếng, phu nhân Viola đã có được câu trả lời cho thắc mắc của nàng. Từ phía đằng xa, nơi những ngọn tháp chuông nhô cao sừng sững giữa nền trời đêm, lần lượt hai mươi tư tiếng chuông được đánh lên. Viola giật nảy người, nàng vội vã đưa tay vén tấm rèm vải lên, mắt mở to sửng sốt nhìn về hướng cung điện Nineveh. Nàng biết ý nghĩa của thứ âm thanh trầm bổng ồn ào này, bởi chúng chỉ rung lên đồng loạt vào hai sự kiện trọng đại nhất, tân vương đăng quang... hoặc hoàng đế băng hà. Hai bờ vai nàng Viola run rẩy, nàng đưa mắt nhìn cha mình, chờ ông nói điều gì đó để bác bỏ đi cái suy nghĩ ghê rợn đang băm bổ lấy đầu óc nàng lúc này.

"Không, không, chuyện này không thể xảy ra được." Nàng lắc đầu quầy quậy, nước mắt tuôn rơi lã chã. "Con cần quay về cung điện ngay bây giờ, đức ngài không thể xảy ra chuyện được..."

"Bình tĩnh nào, Viola." Tể tướng kéo cô con gái của mình lại, ông liên tục dỗ dành. "Con, mà không, chúng ta sẽ không quay về Nineveh."

"Con cần quay về, thưa cha." Viola gằn từng từ, dẫu nàng đang nấc lên vì nghẹn ngào thì lời nàng thốt ra vẫn rất kiên quyết. Đấy không phải âm vực một đứa con gái nên dùng với cha của cô ta, mà là giọng điệu một cung phi ra lệnh cho quan đại thần.

"Ngồi yên ở đó, con gái của ta. Cung điện đang bị các thân vương và dân chúng bao vây, hãy để họ trút hết giận dữ lên đầu hoàng hậu Hela."

"Nhưng..." Vị phu nhân trẻ tuổi ngơ ngác, nàng nào còn lòng dạ nào mà quan tâm đến ả đàn bà xứ Aryssia ấy. Qủy tha ma bắt ả đi, nàng lẩm bẩm nhỏ như tiếng rắn rít, cả trái tim lẫn khối óc của nàng giờ đều dành trọn để nghĩ tới đức ngài, tới sự an nguy của phu quân nàng. Những tiếng chuông đáng nguyền rủa vẫn ngân lên không ngừng, chúng khiến nàng như phát điên.

"Con sẽ đi theo ta, đấy là mệnh lệnh của hoàng đế." Cuối cùng thì tể tướng Nusam Khal cũng thở dài trấn an, một tay không tra thanh kiếm sáng loáng vào vỏ. "Lạy bề trên, đức ngài vẫn khỏe mạnh và giờ ta đang đưa con đến chỗ ngài ấy."

Đức ngài vẫn khỏe mạnh..., với nàng Viola, điều này chẳng khác nào nhánh cây khô giữa dòng nước cuồn cuộn. Nàng liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi rằng thông tin đó liệu có thật đúng đắn hay không? Đức ngài yêu quý hiện giờ đang ở nơi nào? Nàng sụt sùi hỏi tể tướng, hai tay luân phiên nhau lau khô nước mắt. Lẽ tất nhiên, bộ dạng này khiến cha của nàng phật lòng đôi chút, ông không có thói quen khuyến khích việc xúc động thái quá như vậy. Tể tướng nhìn qua ngoài cửa sổ để chắc chắn tên đánh xe vẫn đang bắt kịp kẻ dẫn đường đi đằng trước. Thế rồi ông bắt đầu thuật lại cho cô con gái yêu quý ngọn ngành câu chuyện.

Hoàng đế cần có một cái cớ thích hợp để trừng phạt các hoàng thân của nhà Venta, và theo lẽ đó thì chẳng còn gì thích hợp hơn là giăng bẫy cho họ trở thành những kẻ phản loạn. Theo luật lệ đã có hàng trăm năm nay của hoàng tộc, nếu quân vương qua đời khi chưa có người kế vị, các hoàng thân sẽ được phép chọn ra vị vua kế nhiệm trong số anh em trai của ngài. Hãy đoán xem điều gì sẽ xảy ra khi hai mươi tư tiếng chuông chấm dứt? Đó sẽ là lúc thân binh ập vào cung điện phía đông, bắt giữ Darius cùng những kẻ giam giữ đức ngài. Và đến đây, Viola có thể đoán được rằng, ngay khi các hoàng đặt bước chân qua ngưỡng cửa cung điện thì họ sẽ phải đối mặt với tội danh mưu sát hoàng đế. Khi đã thấu rõ được mọi điều như vậy, nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi để thể hiện lòng biết ơn đối với tể tướng đồng thời cũng là cha mình vì sự giúp đỡ của ông cho đức ngài, nàng cúi người hôn tay cha cũng như chúc tụng ông gặp sự tốt lành. Hành động đó của nàng khiến tể tướng Nusam Khal hài lòng, khuôn mặt nghiêm khắc bỗng nở một nụ cười, ông đưa tay đặt lên xoa đầu con gái. Dù giờ đây nàng đã là phu nhân của hoàng đế thì cũng chẳng có lễ nghi nào ngăn cản được cái cử chỉ yêu thương mà người cha nào cũng muốn dành cho con cái này. Tuy nhiên, với vị đại pháp quan xứ Bacimed thì ngoài niềm vui con cái đem lại, ông còn đang nhâm nhi thêm một niềm vui khác, niềm vui được nhìn thấy xác của hoàng hậu Hela.... Đúng hơn là sắp được nhìn thấy.

Suốt chuyến đi từ Lahore về kinh đô, tể tướng Nusam Khal đã nhận được ít nhất ba lá thư thuật lại đầy đủ sự hỗn loạn lẫn đau buồn đang bao trùm lên cung điện Nineveh. Các hoàng thân giận dữ, dân chúng gào thét, tất cả đều muốn hoàng hậu xứ Aryssia và đứa con chưa chào đời của cô ta phải chết. Thật đáng tiếc cho đứa trẻ, tể tướng vẫn nghĩ như vậy, dù sao nó cũng là mang dòng máu cao quý của nhà Venta, nếu nó chọn một người phụ khác làm mẹ thì hẳn đã chẳng phải chết khi chưa chào đời như vậy, hơn nữa là chết trong sự nguyền rủa của dân chúng. Nusam Khal nhìn con gái Viola, ông muốn thông báo cho nàng hay tình cảnh khốn khổ hiện giờ mà Hela đang phải đương đầu ở cung điện. Qua đêm nay thôi, ông tự nhủ trong đầu, chỉ cần qua đêm nay, sẽ chẳng còn kẻ nào ngáng chân nàng chạm đến ngôi vị hoàng hậu của đế chế cũng như gia tộc Khal xứ Bacimed có được vinh quang tột đỉnh – điều mà bọn Aryssia hợm hĩnh vẫn tự hào bấy lâu nay.

Đến gần nửa đêm, cỗ xe ngựa chở tể tướng cùng phu nhân Viola dừng lại trước một cánh cổng nhỏ phía sau cung điện – nơi giờ đây được canh gác bởi những cận hầu đáng tin cậy nhất của hoàng đế. Tên hầu Vixen đã đợi họ ở đó, gã cúi đầu cung kính chào khi họ bước xuống xe. Liền sau đó, gã nghiêng đầu ra hiệu cho một kẻ hầu khác mở cửa cũng như chuẩn bị đuốc. Theo sát bước chân của Vixen, cả tể tướng Nusam Khal và phu nhân Viola tiến vào một con đường hầm mà theo lời gã là sẽ dẫn thằng đến cung điện phía đông – nơi hoàng đế đang chờ đợi họ. Gã cận hầu bước nhanh như một con sóc, tuy nhiên lại không gây ra bất kỳ tiếng nện đế hài nào, nom như gã đã rất quen với nơi này vậy. Ngọn đuốc cháy phập phù theo nhịp bước chân nhanh nhẹn của Vixen, dù không ai nói với ai, nhưng họ đều ngầm hiểu sự chậm chạp hay ồn ào lúc này đây đều có căn nguyên riêng. Tể tướng nhìn quanh quất con đường hầm, ông đoán có lẽ nó được xây dựng từ rất lâu rồi, như những gì người ta vẫn đồn đại về cung điện Nineveh. Rồi ông hạ giọng hỏi Vixen về tình hình hiện thời với vẻ bồn chồn.

"Ồ, xin đức ông chớ lo." Vixen quả quyết. "Quan thủ ấn đã đến Virat, ngài ấy đã diện kiến và nhận lệnh từ đức ngài."

Câu trả lời của gã hầu cận ngắn gọn vậy, nhưng cũng đủ để hai cha con tể tướng Nusam Khal thấy nhẹ nhàng đi đôi chút. Sự im lặng quay trở lại, chỉ còn tiếng bước chân khẩn trương hướng thẳng đến phía cuối đường hầm. Độ hai lần trở đồng hồ cát, Vixen cuối cùng cũng dẫn được tể tướng cùng phu nhân Viola đến nơi, gã ra hiệu cho họ đứng lại và khẽ đưa tay gõ ba lần lên một cánh cửa gỗ. Không có tiếng đáp lại, gã hầu dường như hiểu ý mà đẩy nhẹ cửa, mở nó ra. Và rồi đứng trước mắt họ, hoàng đế đã đợi sẵn từ bao giờ. Đúng thế, ngài đứng đó, khoác lên mình bộ áo giáp quen thuộc, nét mặt ngài nom vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net