Trong màn sương mù (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điều đầu tiên mà Aisha Flava Hamilton nghĩ đến khi được đặt chân lên mặt đất, đấy là may mắn sao, nàng sẽ chết vào một ngày đẹp trời. Những cơn mưa dai dẳng của mùa đông tạm nhường chỗ cho nắng nhạt, trời dẫu vẫn còn gợn mây xám nhưng cũng thấy được nền trong xanh. Từ sâu thẳm nơi lòng đất tăm tối, sau một thời gian dài, cuối cùng nàng cũng lại được nhìn thấy ánh sáng lần nữa. Dù là trên đường đến pháp trường và được chào đón bằng vô số thứ rác rưởi - thứ mà người dân thành Macedonica ném ra từ hai bên đường cũng như những ô cửa số trên cao thay cho hoa tươi. Nàng nghe thấy tiếng những con chim lạc bầy đang cuống quít gọi đàn lẫn trong tiếng xì xào, tiếng chửi rủa dành cho mình. Dân chúng gọi nàng là kẻ giết người, nhiều kẻ nguyền rủa nàng hãy cút xuống địa ngục. Thế nhưng thật kì khôi, những tên thứ dân ấy dường như lại bối rối khi không biết nên nhìn nàng bằng cặp mắt nào. Chúng muốn giương mắt nhìn một kẻ giết người đáng ghê tởm, nhưng đồng thời cũng muốn dò xét nàng bằng con ngươi hiếu kỳ. Chúng khinh bỉ tội lỗi của nàng, nhưng cũng lại thích thú với tội lỗi đó. Và chúng khiến nàng nhớ đến nữ hoàng Eriki, khi bà bị áp giải rời khỏi cung điện Esta. Hẳn rằng mẹ nàng cũng từng phải bước đi trên cung đường này và chịu sự sỉ nhục từ chính thần dân của mình. Nét mặt của bà lúc đó, qua những mẩu ký ức của nàng, rất đỗi thản nhiên. Đến độ nếu bỏ đi xiềng xích bó buộc, thì nom bà chẳng có gì giống một kẻ đang đi tìm cái chết mà giống như đang tiến đến ngai vàng trong ngày đăng quang vậy. Nghĩ đến đây, Aisha bất chợt mỉm cười, nàng hít sâu rồi ngẩng cao đầu. Nàng đáp trả những cái nhìn khinh bỉ bằng ánh mắt thách thức. Công chúa của nhà Hamilton sẽ không bao giờ cúi đầu trước tội lỗi không thuộc về mình, cũng không cần phải để tâm đến phán quyết từ miệng đám dân đen xuẩn ngốc hay sợ hãi vì sắp đối diện với tử thần.

Hãy tận hưởng cuộc sống của các con cho đến tận khi hơi thở lìa rời. Lời dạy thứ chín trong Thánh kinh Chí tôn tựa hồ ngân vang theo tiếng chuông vọng lại từ điện thờ linh thiêng. Aisha xem đó như một dấu hiệu khích lệ của đấng bề trên dành cho mình. Nàng công chúa, hãy gọi nàng đúng như thân phận nàng được ấn định từ khi lọt lòng, bước chân trần trên nền đá xám theo cách thản nhiên nhất mà chẳng mảy may nghĩ đến bất cứ sợi xích sắt nặng nề nào, hay đám lính tua tủa gươm đao vây quanh. Thâm tâm nàng không tồn tại sự sợ hãi, nó được tưới mát và xoa dịu bởi đức tin linh thiêng. Dẫu trong mắt những kẻ đang dõi theo đoàn áp giải – những ả gái điếm đương tựa người buồn chán bên khung cửa nhà thổ, những gã nông dân đang nhăn nhó vác nông cụ, những người lái buôn ngoại quốc thảnh thơi tắm nắng nơi ban công nhà trọ, những người phụ nữ còn bận bồng bế con cái mình, cũng như mọi loại người mà Macedonica có thể dung chứa khác – nàng trông thật thảm hại với bộ dạng của một ả tử tù thay vì dáng vẻ của một công chúa. Nhưng cách chúng nhìn nàng có quan trọng không? Nàng thậm chí chẳng còn bận tâm đến chúng. Tại sao phải làm vậy khi quanh nàng còn phảng phất mùi bánh mỳ thơm phức vừa được gã thợ chăm chỉ nào đó kéo ra khỏi lò nướng, khi trong đám đông cuồng loạn kia vẫn còn một đứa trẻ mỉm cười với nàng, khi lẫn giữa rác rưởi bị ném ra nàng vẫn thấy vài ba đóa hoa dại... và cả những bông lys trắng ngần!

Một tiếng chuông nữa vang lên. Aisha giật mình hoảng hốt. Nàng đưa mắt nhìn dáo dác khắp nơi, cố tìm xem những bông lys được thả xuống từ đâu. Vẫn chỉ là một biển người nhếch nhác đang la hét trông chờ cảnh hành quyết. Có lẽ nàng đã nhầm. Hẳn ai đó đã chọn hoa lys vì vẻ đẹp của nó. Và chỉ vậy thôi. Gã lính quát lên thúc giục khi thấy nàng chậm bước lại, chẳng cần đợi nghe lời đáp mà thẳng tay quất mạnh vài roi. Đoàn áp giải vẫn cứ đi trong tiếng chuông reo vang.

Càng lúc, dân chúng đổ ra xem càng đông. Ngùn ngụt khắp mọi ngả, dọc theo con đường lớn nối liền địa lao Tarta đến pháp trường, người và người chen lấn xô đẩy nhau. Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến cảnh hơn hai tá vệ quân cùng hiệp sĩ Genato Estonia cừ khôi đưa Aisha – kẻ giết người máu lạnh nhà Hamilton – đi xử trảm. Đó là một cảnh tượng lạ lùng, hi hữu và đầy đối lập. Khi những gã đàn ông cao lớn được trang bị áo giáp, gươm giáo sắc lẻm kéo lê sợi xích sắt trói chặt lấy tay ả nữ tu gầy yếu lôi đi. Khi một nàng công chúa lại mang hình hài của loài quỷ dữ. Địa lao Tarta biến ả thành thứ gì đó mà người ta khó có thể ví von nổi thành lời. Đầu tóc ả xõa rũ rượi, phủ xuống che khuất đi phần nào khuôn mặt tím bầm với những trầy xước lem luốc chỉ vừa se miệng, chúng chảy dài từ vết thương trên trán xuống dọc gò má bên trái. Ả vẫn mặc trang phục kín đáo của một nữ tu nên không để lộ quá nhiều da thịt, nhưng cũng chẳng khó để đoán được bên dưới lớp vải vóc thùng thình, bẩn thỉu kia là vô vàn vết thương khủng khiếp khác do roi da, bàn chông, sắt nung hay những hình phạt tra tấn khác gây ra. Bởi trước giờ Tarta nổi tiếng vì điều đó, hoặc không hãy cứ nhìn vào mảng máu loang lổ nhuộm đẫm sau tấm lưng thon gọn của ả. Và với tội lỗi ả phạm phải, như lời đồn đại truyền khắp các quán rượu, nhà thổ, sạp hàng hay dưới bất kỳ mái nhà nào ở Macedonica, thì tất cả những khổ sở ấy vẫn chưa tương xứng. Lương dân nghĩ vậy, đám bợm rượu nghĩ vậy, người già nghĩ vậy và trẻ con cũng được nhắc phải nghĩ như vậy. Thế là bằng sự phán xét nghiêm khắc, đồng lòng nhường ấy, trăm ngàn cái miệng đều đồng thanh kêu gào rằng ả thiếu nữ gớm ghiếc đang lết từng bước trên đường lớn kia hãy chết đi. Âm thanh ấy lớn đến mức lấn át đi cả tiếng chuông cầu nguyện cho lễ Byram đang cận kề.

"Xử trảm ả!"

"Chặt đầu kẻ giết người!"

"Ả phải xuống địa ngục!"

Những lời nguyền rủa kinh khủng ấy dội vào tai Aisha dọc mỗi nơi nàng đi qua, cho đến khi đoàn áp giải đặt chân vào vùng đất linh thiêng mà điện thờ Mauna tọa lạc. Nơi thánh địa ấy dường như tách biệt hoàn toàn với phần còn lại của vương đô. Không có những thanh âm hỗn tạp hay những cay độc. Cũng không có những đám đông cuồng nộ. Lòng mộ đạo khiến những tên lính thô kệch, thậm chí là cả hiệp sĩ Genato Estonia cũng phải cư xử cẩn trọng hơn, khi họ đặt chân đến vùng đất thiêng. Vị hiệp sĩ ra hiệu cho những tên lính của mình bước chậm lại, để nhường đường cho dòng tín đồ đang băng ngang trước mặt - những người dường như chỉ vừa quay về sau khi hoàn thành lễ thủy thiền trong rừng thiêng – tiến vào điện thờ. Aisha nhìn dòng người đang chậm chạp di chuyển, họ hẳn đến đây để chuẩn bị cho lễ Byram, mũ trùm màu đỏ cùng những lò hương nhỏ bằng bạc mà họ cần trên tay mách bảo nàng như vậy. Tiếng chuông lại ngân lên một lần nữa, nàng nghe thấy Thánh kinh Chí tôn âm vang.

Một tíc tắc ngắn ngủi, nàng thiếu nữ nhắm mắt, lẩm nhẩm theo lời ca tụng Đấng Chí tôn. Những lời ca nàng đã thuộc nằm lòng, và nương tựa vào trong bao cơn tuyệt vọng. Nàng lặp lại chúng với đức tin tuyệt đối, cùng sự kính trọng vô cùng dâng lên thánh thần, hòa cùng những dòng tín đồ sùng đạo đang đi qua. Giây phút thiêng liêng ấy dường như khiến vạn vật đều như đứng lặng.

Đột nhiên tiếng ngân ca bên tai Aisha ngưng bặt. Thình lình nàng bị kéo mạnh về phía trước, trong lúc những con ngựa hí lên hoảng hốt. Ngay khi thiếu nữ kéo rèm mi đang buông phủ, nàng nhìn thấy cảnh tượng giết chóc hiện ra trước mắt. Một cái xác người đang đổ ập đến. Máu tươi theo nhát chém trên cổ tên lính xấu số ấy phun thành dòng phun xối xả lên mặt Aisha. Tanh nồng nơi lỗ mũi và mằn mặn ở đầu lưỡi. Người thiếu nữ thét lên một tiếng cao vút, xé toang tĩnh lặng linh thiêng. Toàn thân nàng mềm nhũn, đến độ đôi chân khuỵu xuống khiến nàng ngã sõng soài xuống nền đá lạnh. Thế rồi từ trên mái nhà nào đó, những bông hoa lys màu trắng được ném xuống đầu đám lính như để chọc tức, hay đúng hơn là một lời thông báo, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Aisha, sửng sốt của người dân và giận dữ của hiệp sĩ nhà Estonia.

"Fleur de Lys." Ganeto Estonia nghiến răng. "Canh giữ phạm nhân!"

Ganeto vừa dứt lời, giữa đám đông tín đồ còn đang ngơ ngác, tiếng lách tách phát ra từ những lò hương bạc kéo theo làn khói trắng mù mịt bủa vây lấy tầm mắt con người. Trong màn khói mù ấy, người ta nghe thấy tiếng lưỡi gươm tuốt ra khỏi vỏ, tiếng bước chân êm nhẹ. Và tiếng gào hét. Khoảng khắc đôi mắt cay xè của Aisha nhìn rõ được chuyện gì đang diễn ra, cũng là lúc Ganeto hô hào xông trận. Người chiến binh đầu tiên xuất hiện, rồi người thứ hai, thứ ba, thứ tư,... một đội quân đang ở đó. Họ lao vào đám lính và vệ quân, những lưỡi gươm sắc đâm thẳng về phía đối thủ, nhanh lẹ, khéo léo nhằm tới các yếu điểm vùng cổ hay hông. Thứ vũ khí được rèn từ thép trắng đặc trưng chỉ có ở lãnh địa Algo của các chiến binh Fleur de lys dễ dàng xiên thủng lớp áo giáp bằng da thuộc thô sơ mà đám lính được trang bị, kéo thành đường dài từ mạn xuống ổ bụng và kết liễu bất kỳ kẻ xấu số nào chống lại chủ nhân của chúng bằng sự đau đớn lẫn lượng máu tuôn ra cùng đống ruột. Sự bất ngờ đem đến cho đội quân áo choàng trắng lợi thế lúc đầu khi tiêu diệt được hơn một tá lính, làm bị thương vài gã vệ quân. Thế nhưng cũng rất nhanh sau đó cục diện trở nên cân bằng hơn, bởi Ganeto Estonia đã chứng minh được tài năng của mình với những mệnh lệnh tổ chức đội hình – vốn đang rối loạn – để vệ quân phối lấy lại được ổn định. Sự thiện chiến của vệ quân bắt đầu được thể hiện khi chúng xử dụng thành thục thương và xà kiếm nhằm lấy mạng địch thủ ở tầm xa, đồng thời bước lùi để dần thành một vòng tròn bao quanh chỗ Aisha đang nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, cũng như để mỗi cá nhân dễ dàng yểm trợ phòng thủ cho nhau.

Làn khói trắng vừa tan biến được đôi chút giờ lại đậm đặc hơn, giăng phủ trước tầm mắt những kẻ áp giải và cả phạm nhân là nàng. Xung quanh yên ắng trở lại, nhưng không khí cũng chẳng vì thế mà chùng xuống, thay vào đó, qua những bước chân thận trọng cùng cái nhìn dè chừng khắp tứ phía của vệ quân, người ta chỉ thấy áp lực lẫn căng thẳng đến độ chỉ cần một cái thở hắt vô ý cũng đủ mời chào tử thần. Ganeto Estonia rít lên giận dữ khi nhận ra Fleur de Lys đã biến mất! Phải, cái biệt tài gây khó chịu lẫn dè chừng của những kẻ khoác áo choàng trắng đánh lên đối thủ luôn là ẩn hiện chớp nhoáng như thế này. Gã hiệp sĩ nhà Estonia liếc nhìn Aisha, hắn đạp mạnh chân lên bàn tay của nàng để chắc rằng sẽ không có một vụ đào tẩu nào xảy ra, dù đứa con gái vốn là em họ hắn trông như đang sợ đến nói chẳng thành lời. Ganeto kéo Aisha đứng dậy, kề gươm vào cổ nàng để cảnh cáo, rồi lệnh cho vệ quân xung quanh bắt đầu di chuyển.

Hồi chuông thứ ba báo hiệu giờ cầu nguyện buổi sáng kết thúc lại được gióng lên. Và đó là dấu hiệu tiếp tục cuộc chiến! Từ bốn phía, tên lao vun vút hướng về phía đám người của Ganeto, chuẩn xác găm thẳng vào hốc mắt mà chúng để chừa trên mũ giáp. Vó ngựa rầm rập từ phía nam xông thẳng đến chỗ vệ quân, buộc những kẻ này phải tách ra khỏi vòng tròn, chòng vào cổ một vài tên xấu số sợi thòng lọng rồi kéo ngã chúng bằng sức ngựa phi nước đại. Hiệp sĩ nhà Estonia đẩy Aisha sang một bên để rảnh tay tham chiến, xong cũng chẳng rời đi quá xa khỏi vị trí của nàng. Gã cúi người phạt ngang thanh đại đao, chặt đứt chân một trong những con ngựa đang lao đến phía mình như đốn thân cây vô tri nào đó, rồi nhanh như chớp đưa lưỡi kiếm còn rớm máu ngựa ấy lướt bén ngọt qua cổ họng người kỵ sĩ áo trắng vừa ngã xuống. Aisha giật thót thêm lần nữa khi thấy cái đầu người rơi xuống trước mặt. Cái đầu của một người lính Fleur de Lys. Anh ta còn rất trẻ... Rồi nàng lẩm nhẩm lặp lại những lời cầu nguyện, mắt không rời tròng xanh thăm thẳm vẫn sáng trong của kẻ đã chết:

Linh hồn ta bất diệt,

Tôi trong lửa đỏ, đắm giữa đại dương

Không chết đi, cũng chẳng hề tái sinh

Này mãnh hổ giữa bầy người,

Làm sao giết được cái thường hằng như vậy?

...

Bên tai nàng tiếng la hét từ mọi phía cùng tiếng kim loại va vào nhanh loảng xoảng, chát chúa không ngừng, trong khi đám dân chúng cùng những tín đồ xô đẩy, giẫm đạp lên nhau để bỏ chạy khỏi vòng giao tranh. Cứ chốc chốc lại có kẻ bỏ mạng ở cả hai phe, hoặc một phần thân thể còn chưa tan hơi ấm gieo xuống mặt đất. Máu chảy thành vũng loang lổ như nước đọng sau cơn mưa, màu đỏ tươi và nồng mùi tanh.

"Người còn đi được chứ, thưa nữ tu?" Ai đó đột nhiên hỏi nàng.

Không có lời đáp. Aisha khẽ gật đầu, mắt trợn tròn nhìn gã thanh niên mặc trang phục tín đồ. Rồi như sực nhớ ra tình thế hiện tại, nàng hơi lui ra xa để tránh tầm tay của hắn.

"Đừng sợ," Hắn hạ giọng trấn an và liếc nhanh về phía một cái xác cụt đầu gần đó. "Thần cũng giống như họ."

Aisha vẫn im lặng. Và thái độ của nàng khiến người thanh niên có phần sốt sắng, anh ta vội vã giải thích trong lúc nghiêng người che chắn cho cả hai tránh những mũi tên bay lạc.

"Thần cần người đi theo thần. Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bọn Chó đêm đổ đến, chúng thần chỉ đủ người cầm chân đám vệ quân và Ganeto Estonia."

"Ngươi tên là gì?" Nàng giơ đôi tay bị xích lên phía trước, ngụ ý muốn hắn giúp mình tháo bỏ thứ nặng nề này.

"Murad, thưa người." Gã thanh niên nhanh nhẹn tra chìa khóa đã chuẩn bị sẵn vào ổ khóa trên tay Aisha. "Thần..."

Murad chưa kịp dứt lời thì đã nghe được tiếng chó sủa vẳng lại rất gần. Không cần phải nói thêm, cả hai đều hiểu điều đó có nghĩa là gì. Động tác của Murad khẩn trương hơn, anh ta kéo đống dây xích ra khỏi người Aisha và vứt chúng sang một bên. Người thanh niên đưa cho nàng chiếc áo choàng rộng thùng thình màu đỏ của các tín đồ, rồi ra hiệu cho nàng bước theo sát phía sau mình, họ luồn lách qua những kẻ đang say máu chiến đấu hệt như bất kỳ dân thường nào khác. Chân của Aisha chực chờ đổ sụp xuống theo mỗi bước đi, còn cả người nàng run lên bần bật vì sợ hãi trước cảnh chém giết. Thây người cùng thây ngựa nằm chất đống lên nhau, nàng chẳng thể rời mắt khỏi cái nhìn tuyệt vọng của một con chiến mã đang nằm chờ chết bên chủ, lại càng không nỡ nhìn cảnh những người lính Fleur de lys ngã xuống khi lũ Chó đêm hung hãn lao vào nhập cuộc chém giết. Murad nói đúng, khi làn khói trắng tan biến, nàng nhận ra những tà áo choàng trắng chỉ đủ quân số của một nhóm nhỏ hơn là một đội quân – như khi xưa...

Aisha và Murad chạy chưa được bao xa thì bị đám vệ quân phát hiện ra. Chẳng hề chậm trễ, chúng đuổi theo họ, dù những đồng đội của Murad đã nhanh chóng chặn chúng lại. Cả Basheen Sudo lẫn Ganeto Estonia đều đang bị cầm chân bởi các đối thủ đáng gờm, và dường như chẳng còn để tâm quá nhiều đến diễn biến xung quanh.

"Giết ả!" Basheen Sudo thét lên ra lệnh khi vừa thoáng thấy Aisha bỏ chạy, cùng lúc đó gã né người tránh đường kiếm đưa đến, nhắm ngay cổ. "Mẹ kiếp, nếu không bắt ả lại được thì hãy xử tử ngay tại đây. Năm nghìn đồng vàng cho ai lấy được đầu công chúa Aisha!"

Câu cuối cùng của Basheen Sudo đập vào tai Aisha, giống như những kẻ khác, đều có tác động đáng kể. Nàng ngã gục xuống vì vấp phải một cánh tay đứt lìa đang lăn lóc trên mặt đất. Và tai hại thay, sơ sảy này kéo Murad phải đứng lại để đỡ nàng. Đội Chó đêm cùng vệ quân bao vây cả hai, chúng đều được trang bị áo giáp lẫn vũ khí kỹ càng hơn nhiều so với đám lính thường. Chẳng chần chừ gì nhiều, bọn chúng xông vào chém tới tấp Murad. Người thanh niên dũng cảm ấy đã phải rất vất vả mới che chở được cho Aisha trong khi vẫn phải chiến đấu với số lượng kẻ thù đông đến vậy.

"Người phải theo sát thần..." Murad nói, tay lập tức vung kiếm bổ xuống đầu một tên vệ quân hung hãn. Máu tươi cùng óc người văng lấm bẩn khắp người anh ta. "Khi thần ra hiệu, người phải chạy vào trong điện thờ và đến chỗ chuồng ngựa. Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ ở đó."

"Vậy còn ngươi thì sao?" Nàng lo lắng hỏi lại, đầu óc choáng dần khi hoán đổi vị trí liên tục với Murad để không làm anh ta vướng víu tay chân.

"Thần... thần sẽ cầm chân chúng. Như những người kia."

Đến đây, hai tai Aisha ù đi. Nàng hiểu rằng toàn bộ những người tới Macedonica giải cứu mình đều đang thực hiện lời thề Trung thành đến chết của Fleur de Lys. Nàng nhìn xuống máu đỏ thắm nhuộm đẫm bộ váy, rồi đưa tay lên sờ vào mái tóc bết dính cùng khuôn mặt rin rít thứ chất lỏng từng mang sự sống ấy, và lại nhớ đến Shana bé nhỏ, đến cảnh tượng đẫm máu trong chiếc xe ngựa.

"Không, ta muốn ngươi đi cùng, Murad." Giọng nàng quả quyết. "Đây là mệnh lệnh."

"Mệnh lệnh ấy làm vướng chân thần, thưa người."

Murad gằn giọng. Không phải anh ta không thấy cảm kích vì sự can đảm của nàng, nhưng trong tình cảnh hiện tại, khi sống và chết chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng thì điều đó thật dư thừa. Chẳng người lính nào có thể chiến đấu tốt nếu còn bị phân tâm bởi cô gái không có bất cứ khả năng tự vệ nào, cô ta sẽ giống như tảng đá buộc chân vậy. Như lúc này đây. Chút lơ là khi đáp lời Aisha đã khiến Murad lĩnh một nhát kiếm vào bắp tay và suýt chút nữa bị tên Chó đêm chết tiệt nào đó xẻ thành hai mảnh dưới lưỡi đao được rèn từ thép Graphenis thượng hạng của phương Bắc. Quân lính kéo đến ngày càng đông, trong khi Murad đuối sức dần. Anh ta vừa chống chọi với chúng, vừa đẩy Aisha bước lùi dần về phía điện thờ. Nàng thiếu nữ có thể thấy được rõ mồ hôi đang túa ra trên trán người thanh niên dũng cảm đang bảo vệ cho mình, dường như tay cầm kiếm của anh ta đã bắt đầu run lên nhè nhẹ. Máu thấm loang ra thành mảng sậm màu trên nền vải áo đỏ thắm.

"Giờ người có thể chạy vào điện thờ, thần chỉ cầm chân chúng thêm được chút nữa thôi. Nếu người còn chần chừ, thì tất cả chúng ta sẽ chết ở đây." Murad thì thào, trước lúc hét lên một tiếng và lao về phía kẻ địch.

Thái độ quyết liệt của Murad làm lung lay ý định ương bướng của Aisha, nàng nhìn quanh quất cảnh tượng điêu tàn, chết chóc trước mặt mà ruột gan chộn rộn. Rồi nàng xoay người, toan co chân bỏ chạy, miễn cưỡng nghe theo lời Murad chỉ dẫn. Nhưng, ngay lúc đó nàng lại thấy một trong số những tên vệ quân vừa bị đánh ngã đang lồm cồm bò dậy cùng thanh đao trên tay, hắn khẽ khàng tiến đến phía sau Murad để tấn công lén lút... Bằng một sức mạnh phi thường nào đó, nàng thiếu nữ vốn nhấc bước cũng còn khó khăn, lại xông đến chỗ tên đánh lén hèn hạ và cắm mạnh lưỡi kiếm - mà nàng vừa rút ra từ cái xác người gần nhất – xuyên qua qua người hắn, vừa lúc Murad nghe thấy tiếng tri hô của nàng. Và khi lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm máu tươi tuôn ra từ nhát đâm lút cán ấy, Aisha mới giật mình hoảng hốt buông tay khỏi chuôi kiếm. Tên vệ quân xấu số, giờ chỉ còn là cái xác vô hồn, đổ ập xuống chân nàng. Murad đã chứng kiến cảnh tượng đó, khuôn mặt trắng bệch của nàng cho anh ta biết điều gì đã xảy ra, còn nét mặt kinh hãi của anh ta lại chẳng kịp cảnh báo cho nàng mỗi nguy hiểm đang ập đến từ phía sau. Lưỡi đao của Ganeto Estonia cắt một đường bén ngọt xuống lưng Aisha, và nàng ngã gục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net