Tuyết trắng mùa đông (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến buổi tối, cỗ xe của Aisha đã đến được lãnh địa Masian và khi họ dừng lại trước cửa một căn nhà lụp xụp thì cả người nàng đương nóng bừng như hòn than. Lẽ ra họ sẽ nghỉ lại trong rừng để đảm bảo không đụng độ với binh lính, nhưng cả nữ tư tế cùng Murad đều khăng khăng rằng nàng cần phải có một chỗ trú chân tử tế thay vì phơi sương trong rừng, nếu không muốn tình trạng sức khỏe thêm tồi tệ. Masian nằm tiếp giáp về phía tây nam Macedonica là lãnh địa lâu đời của nhà Sudo, nơi có lâu đài Hycinth nổi tiếng, được xây ăn vào lòng núi Qrm. Một vùng đất giàu có, người ta thường nói vậy về Masian, bởi hai phần ba số đá quý cùng hoàng kim của cả Vespero này đều được lấy từ những khu mỏ tại đây. Nơi mà nhóm người của Aisha đang dừng chân, có lẽ cũng nằm gần một khu mỏ như vậy. Nàng đoán thế khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của người chủ nhà – một người đàn ông cao to có cái mũi khoằm đỏ ửng - sau ba lần Murad gõ vào cánh cửa gỗ. Người chủ nhà nheo mắt nhìn cả ba người đầy cảnh giác, hai tay lực lưỡng khoanh gọn trước mặt, ông ta đứng chặn ngay ngưỡng cửa.

"Các người có thể tìm được quán trọ nếu đi tiếp năm dặm nữa về phía tây." Ông ta cất tiếng ồm ồm, sau khi nghe Murad xin được tá túc qua đêm. Đây hiển nhiên chẳng phải câu trả lời mà họ mong nhận được.

"Thưa ông, với tất cả lòng biết ơn cho lời chỉ dẫn vừa rồi, thì ông thấy đấy, em và chị gái của tôi đều đã thấm mệt, họ không còn đủ sức để đi thêm những năm dặm đường nữa trong thời tiết thế này." Murad e ngại nhìn qua hai người phụ nữ phía sau. "Nhất là em gái tôi, em ấy đang lên cơn sốt. Chúng tôi có một ít đồ ăn cùng tiền và chúng tôi sẵn sàng chia sẻ nó cho ông, như tiền thuê trọ. Chỉ cần ông cho chúng tôi một chỗ ngủ qua đêm."

Lời cuối cùng của Murad khiến chủ nhà thoáng lưỡng lự, Aisha nghe thấy tiếng trẻ con đang cười đùa trong nhà lẫn vào tiếng quát tháo cao vút. Murad đã đưa ra một đề nghị thật hấp dẫn, nàng thầm nghĩ, cả căn nhà lẫn người chủ của nó đều lồ lộ cái nghèo khó và với dân nghèo thì một chiếc bánh bột nướng cũng là gia tài lớn chứ chưa kể đến những đồng vàng.

"Nếu các người ngủ được trên sàn nhà." Người đàn ông nói. "Và hứa sẽ rời khỏi đây ngay khi trời sáng."

"Xin cám ơn ông." Murad đáp lời.

"Còn nữa, nói với cô ta, cô em gái bệnh tật của anh ấy, là tránh xa lũ trẻ ra."

Người đàn ông cao lớn cao giọng rồi lừ đừ bước sang một bên, nhường lối đi cho những người khách vào tá túc.

Căn nhà nhỏ, cũng giống như bất kỳ căn nhà nào khác của người dân trên khắp Vespero, đều có chung một kiểu bày biện giống nhau. Bàn ghế bằng gỗ đặt giữa nhà, ốp sát tường là những kệ đất đặt đủ thứ đồ từ chiến lợi phẩm săn bắn đến bình đất nung. Xa hơn chút nữa, gần bếp nấu ăn có thêm vài chiếc thùng gỗ sồi, phía trên chúng có gác ván bào phẳng để làm thành bàn nhào bột cũng như để thực phẩm khi nấu nướng. Những đứa trẻ cùng một người phụ nữ nom có vẻ là mẹ chúng đều đang vây quanh chiếc bàn ấy, họ đang chuẩn bị bữa tối và khựng lại đôi chút khi thấy khách bước vào. Theo phép lịch sự, Aisha hơi nghiêng người chào họ. Tuy nhiên không giống như tưởng tượng, đáp lại nàng chỉ là những cặp mắt hiếu kỳ của lũ trẻ cùng cái nhìn lấm lét ngượng ngùng từ người phụ nữ, rồi họ lại tiếp tục công việc đang dang dở. Nàng dè dặt ngồi xuống một trong số những chiếc ghế được xếp quanh bàn gỗ, cùng nữ tư tế bên cạnh và ông chủ nhà ở phía đối diện. Murad đã ra ngoài để lấy thực phẩm cũng như dắt lũ ngựa vào chuồng, những con vật tội nghiệp ấy cũng cần một chút cỏ khô hoặc nước sau quãng đường dài.

Khi Murad quay trở vào cùng hai chiếc túi vải đựng bánh bột nướng, anh ta trao nó cho người chủ nhà kèm theo bảy đồng vàng. Aisha nghe thấy những đứa trẻ reo khe khẽ phía đằng bếp lúc chúng được cha rời khỏi bàn, bước đến trao cho chúng túi bánh lạnh ngắt, còn người vợ thì không ngừng hỏi han về số tiền. Họ sẽ dùng bữa chung với chúng ta, người đàn ông nói như và còn dặn vợ mình hâm thêm một ly sữa dành cho nàng. Dưới mái nhà chật chội ấy có đến tám người, vậy mà ngoại trừ tiếng rì rầm trò chuyện của cặp vợ chồng hay thi thoảng là giọng cười non nớt của lũ trẻ thì dường như chẳng còn gì ngoài tiếng hơi thở nặng nề chất chồng lên nhau. Và cái bầu không khí ngập tràn sự cảnh giác này chỉ hơi loãng đi một chút lúc mọi người dùng bữa.

"Các anh đang đi về phương nam?" Ông chủ nhà, có lẽ tên là Jekyll như Aisha loáng thoáng nghe được, hớp một ngụm rượu và hỏi. "Aras hay Aglo?"

"Aras." Murad trả lời. "Đó là quê nhà của chúng tôi."

"Giờ nó còn là nơi an toàn nhất, hơn cả bảy lãnh địa Thrace. Tôi đã thấy rất nhiều người tới đó, kể từ đầu mùa đông năm nay." Jekyll tiếp tục trong lúc chuyển đĩa cho vợ để lấy thêm súp.

"Trước kia thì chẳng ai muốn đến Aras, trừ đám Cigany." Người vợ ngồi cạnh tiếp lời.

"Đấy là vì bọn quý tộc Thrace chưa tăng địa tô, nếu bà muốn biết lý do." Rồi người đàn ông lại quay ra trò chuyện với Murad. "Tôi chẳng biết ở chỗ khác thế nào, chứ ở cái đất Masian này vụ mùa vừa rồi nông dân phải nộp những một nửa nông sản đấy, thợ mỏ thì ít hơn nhưng cũng chẳng đủ ăn."

"Thưa ông, theo tôi biết thì triều đình không hề tăng thuế, lẽ gì nông dân phải nộp thêm nông sản?" Aisha hiếu kỳ, nàng ngập ngừng tham gia vào câu chuyện. Vị súp khoai tây loang loãng trôi tuột qua cổ họng đắng ngắt của nàng.

"Vậy cô nghĩ bọn quý tộc Thrace đóng thuế từ tiền túi của chúng chắc?" Ông chủ nhà xẵng giọng. "Trước chỉ phải chịu mất một phần ba nông sản cho cả thuế lẫn địa tô, giờ phải gánh thêm cả phần thuế cho quý tộc mà địa tô thì vẫn phải nộp không được thiếu nửa xu. Thật lố bịch khi đê một tên quý tộc Rusland ngồi lên ngai vàng của Vespero."

Jekyll hệt như vớ được chỗ để trút giận, ông ta quyết nói cho hả chứ chẳng hề quan tâm đến những vị khách đang ngồi dùng bữa. Dĩ nhiên, cũng không ai trong số họ có thể phản đối ông làm điều đó, chẳng phải vì họ sợ khuôn mặt đỏ gay hay cái giọng gay gắt của ông ta, mà bởi ông nói đúng về những gì đang xảy ra. Aisha chưa bao giờ bước chân ra khỏi thành Macedonica, nàng thậm chí còn chưa từng đi đến chợ nô lệ nữa, vậy nên trong mặt nàng thì cả bảy lãnh địa Thrace đều cũng sầm uất như kinh đô, hoặc ít nhất người dân cũng được ăn súp khoai tây – món ăn đạm bạc mà các tu sĩ tại Mauna thường dùng- đúng nghĩa, thay vì là nước trắng có nêm muối mặn chát như thứ nàng đang ăn. Vậy nên khi nghe những lời phàn nàn của Jekyll, cũng như chứng kiến cảnh tượng đói khổ hầu như ở bất cứ đâu mình đi qua trong mấy ngày trước, nàng không thể tin nổi đó là sự thật. Tất cả đều trái ngược hoàn toàn với những gì đang diễn ra phía bên trong bức tường thành Macedonica. Không còn cuộc sống sung túc cùng lời tán dương dành cho triều đình, cũng chẳng còn ai thiết tha đến lễ Byram, cái duy nhất họ nói đến chỉ là thuế. Hẳn rằng Jekyll không phải người duy nhất oán trách việc nhiếp chính vương Derizi Flava đánh thuế đám quý tộc Thrace, dù nó đã từng vẽ ra một viễn cảnh khá tốt đẹp về sự công bằng.

Không khí trên bàn ăn lại chìm xuống, kể từ đó cho đến khi kết thúc thì chẳng còn ai mở lời nữa. Sau bữa ăn, người vợ cùng những đứa trẻ vội vã dọn dẹp chén đĩa, nhặt nhạnh không sót một mẩu bánh mỳ thừa nào để cất cho ngày mai, còn Jekyll đi lòng vòng quanh nhà chỉ dẫn cho Murad chỗ ngủ - tức cái ổ rơm vừa được trải ra gần lò sưởi. Đặc biệt hơn, ông ta luôn miệng dặn dò phải thổi tắt nến khi đi ngủ và tuyệt đối không được ra ngoài vào lúc nửa đêm, dù có chuyện hay nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Ban đầu, Aisha cho rằng đó chỉ là lời dặn dò cẩn thận thái quá của Jekyll. Và nàng thực sự sẽ chẳng bao giờ biết được chúng có ích ra sao nếu không chứng kiến những gì xảy ra vào đêm hôm ấy, qua cái lỗ thủng nhỏ xíu trên tường đất.

Gia đình Jekyll đi ngủ rất sớm, họ di chuyển lên gác lửng sau khi tắt toàn bộ nến cũng như dập hết than trong bếp. Những vị khách đều được nhắc nhở ngủ sớm và rời đi ngay lúc trời sáng. Căn nhà sau đó nhanh chóng chìm vào bóng tối cùng tiếng thở, tiếng gáy đều đều. Aisha vẫn sốt cao dù Sacerdonito đã đắp thuốc vào vết thương, thứ thuốc lạ lùng mà bà ta cam đoan công hiệu cũng như giúp nàng dễ chịu hơn. Nàng trằn trọc nằm ở góc sát tường đất, trong khi Murad ý nhị chọn ngồi canh cửa còn nữ tư tế lại quỳ ngay ngắn, hướng về phía đông để cầu nguyện. Thế rồi văng vẳng từ bên ngoài, nàng chợt nghe thấy tiếng vó ngựa. Chúng ồn ào như có cả một đoàn người ngựa đang kéo đến gần.

"Sh!!!" Murad đưa tay lên miệng ra dấu im lặng khi nhìn thấy nàng hoảng hốt ngồi dậy.

Anh ta cẩn thận ghé mắt vào khe cửa để xem đám đông người ngựa ấy có phải binh lính đến lùng bắt họ hay không.

"Là quân lính của nhà Sudo." Aisha thì thào, trong ánh trăng non, nàng nhận ra gia huy sừng hươu thêu trên áo những kẻ kia. Giọng nàng như lạc đi và mồ hôi lại túa ra như tắm. "Sao chúng lại đến đây?"

Murad không trả lời, còn nữ tư tế vẫn nhắm mắt cầu nguyện. Thình lình những tiếng kêu gào, khóc lóc nổi lên phía bên ngoài vang lên, chúng kéo nàng quay trở lại với cái khe cửa gỗ. Một cảnh tượng bắt bớ đang xảy ra, hơn mười cô gái nom chỉ vừa trạc tuổi nàng bị đám lính giằng ra khỏi vòng tay của người thân. Bất cứ sự kháng cự nào cũng đều ngay lập tức phải trả giá bằng những nhát roi ngựa quất chan chát, hoặc tệ hơn thì là cả đao kiếm vung xuống. Và nếu Murad không kịp thời bịt chặt miệng Aisha lại thì nàng đã kinh hãi mà thốt lên thành tiếng khi thấy một tên lính thẳng tay chặt đứt đôi cánh tay người cha già cả trước lúc bế xốc đứa con gái của ông lên vai. Dưới ánh đuốc chập chờn, kẻ cầm đầu của đám lính hung hãn ấy luôn miệng đọc to từng cái tên được ghi trên cuộn giấy da, vừa đọc hắn vừa đưa mắt lên kiểm tra lại người được đưa đến. Có cả thảy mười lăm người, Aisha nhẩm đếm được như vậy, tất cả người bị bắt đi đều là thiếu nữ. Họ có lẽ là thôn nữ trong ngôi làng nhỏ nằm cách đó không xa, ngôi làng mà buổi chiều nàng đã dừng lại để lấy thêm nước ngọt.

"Người hãy bình tĩnh lại, thưa nữ tu." Murad thì thầm, giọng anh ta run run và tay bóp chặt lấy miệng nàng để ngăn bất cứ thanh âm kích động nào có thể bật ra. "Chúng sẽ sớm rời khỏi đây thôi."

Và Murad đã đúng. Cảnh ồn ào đó diễn ra chóng vánh, sau khi kiểm tra số người, tên thủ lĩnh hạ lệnh cho cả toán lính rời đi. Tất nhiên, đi cùng với chúng là những thiếu nữ đã bị trói chặt cũng như nhét giẻ vào miệng. Tiếng roi da vừa đồng loạt quất vun vút, bầy ngựa hí lên và phóng đi theo lối đường mòn phía bắc, lối dẫn về lâu đài Hycinth. Cả đoàn người cứ vậy từ từ nhập vào bóng đêm đen đặc và biến mất không dấu vết. Còn những kẻ ở lại, phần đa là phụ nữ, trẻ nhỏ cùng người già vẫn than khóc thê lương, miệng không ngớt gọi với theo. Chẳng ai trong số họ buồn bận tâm đến ánh sáng lấp lánh của hoàng kim dưới chân. Đó là những đồng vàng mà bọn lính đã ném vào mặt họ trước lúc chúng đi khỏi. Hoàng kim rơi leng keng trên mặt đất, lẫn trong tiếng sỏi đá lạo xạo cùng tiếng gào thét chia ly đau đớn. Phải khá lâu sau đó, đám trẻ con mới khom người nhặt nhạnh tiền, còn người lớn sụt sịt dìu nhau đi. Cảnh vật quay trở lại vẻ tĩnh mịch như lúc đầu. Lũ côn trùng lại cất âm rền rĩ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy Murad?" Aisha giằng tay của Murad ra, giọng thì thào rít qua kẽ răng. "Tại sao họ lại bị bắt đi?"

"Họ chính là tiền thuế, Aisha ạ." Sacerdonito đứng dậy, bà ta tựa vào ô cửa sổ và trả lời một cách thản nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net