Tuyết trắng mùa đông (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng đế đang suy tính điều gì đó. Hela đoán vậy, và nàng đột nhiên có một linh cảm chẳng lành về việc này. Nhất là khi ngài đã thẳng thắn đặt ra một lời đề nghị, phải, nếu người ta có thể bỏ qua uy quyền toát ra trong từng câu chữ thì nó quả thực nghe giống một lời đề nghị, dành cho anh Peshwa trong yến tiệc mấy hôm trước. Ngài muốn nhà Ibuntal tham gia vào trận chiến thu hồi vùng Kabul sắp tới. Hơn thế nữa, ngài còn đòi hỏi Peshwa cùng các con trai của anh phải ra trận. Dù cả chị Ajana và anh Peshwa sau đó đều đã trấn an, cũng như nhắc nhở về truyền thống chiến trận của gia tộc thì Hela vẫn cảm thấy lo âu. Những đòi hỏi mà hoàng đế đối với họ chẳng hề quá đáng hay sai trái, nàng thừa nhận như vậy, nhưng nàng hoang mang vì ngài đã không nói mình biết trước, như thói quen chia sẻ vốn có của ngài. Thậm chí, ngài cũng không cho nàng cơ hội trò chuyện khi yến tiệc kết thúc, thay vào đó ngài vội vã rời về phòng riêng.

"Kabul ở khá gần với Aryssia, có thể vì vậy mà ngài muốn chúng ta giúp sức." Peshwa nhã nhặn, ông đương cố thuyết phục em gái mình bớt âu lo.

"Anh trai của em," Hela ngồi trên trường kỷ gỗ, nàng tựa vào gối và tay cầm tẩu thuốc bằng bạc. "Em đã ở bên ngài ấy hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ ngài lại hành xử lạ lùng như thế. Ngài chẳng hề đề cập trước với em khi quyết định như vậy."

"Hela yêu quý, ngài đang quá bận tâm đến tình hình ở Kabul đấy thôi." Vị tổng trấn thành Aryssia vuốt nếp áo và ngồi xuống một trong số những tấm nệm đặt đối diện nàng, sau khi phẩy tay ra hiệu cho cận hầu đem vào chiếc hộp gỗ. "Đây là quà cho em, từ phu nhân Mara. Ajana nhắc ta mới nhớ ra."

Hela nhận món quà được nữ tỳ dâng lên. Nàng nhìn nó với vẻ hiếu kỳ. Phu nhân Mara tuy là mẹ kế, nhưng cả nàng cũng như các anh chị em khác đều kính trọng, yêu quý bà như mẹ ruột của mình. Trong ký ức từ thuở thơ bé thì Hela luôn có ấn tượng rằng phu nhân Mara rất chu đáo, giản dị và tinh tế. Vậy nên nàng cũng không ngạc nhiên khi món bà tặng cho nàng lại được đặc trong cái hộp gỗ trơn đen thay vì một cái hộp trạm trổ tinh xảo hay thậm chí là tráp bạc, như mọi người vẫn thường dùng để dâng đồ. Nàng khẽ nhấc hộp nhỏ cỡ gần hai gang tay bề dài ấy lên và nhẹ nhàng gỡ đi lớp sáp niêm phong để mở nắp ra. Phía bên trong hộp có một đôi găng tay bằng lông được xếp ngăn ngắn. Peshwa hài lòng trước vẻ thích thú mà nàng biểu lộ trên mặt, anh kể rằng đôi găng tay ấy do chính ta phu nhân Mara làm từ lông thỏ xám.

"Phu nhân nói rằng nó hợp với em, dù bà biết hoàng hậu của đế chế chẳng thiếu gì một đôi găng tay."

"Món quà đẹp nhất em từng được nhận." Nàng mỉm cười đáp lại trong lúc lồng thử chúng vào tay. "Chúng rất ấm áp và dễ chịu, thưa anh. Xin anh hãy chuyển lời cám ơn của em đến phu nhân."

"Em cũng nên ban thưởng cho Musta, bộ lông đó là chiến lợi phẩm trong chuyến đi săn đầu tiên của nó đấy. Ta nghĩ nó sẽ rất vui nếu thấy em đeo chúng."

Nhắc đến Musta, Hela lại thốt lên ngạc nhiên, tay càng thêm nâng niu món quà vừa được nhận. Nàng vẫn chưa có dịp trò chuyện thêm với em, dù đã định làm vậy từ hôm qua. Tuy nhiên, hoàng đế tựa hồ rất quan tâm đến Musta, ngài hỏi han rất nhiều về em trai nàng. Thậm chí, ngài còn cho phép nó chơi cờ cùng mình. Hela chợt nhớ tới điều này, và trong lòng nàng dường như khẽ gợn lên những làn sóng nho nhỏ. Đây mới chỉ là lần thứ hai Musta đến Virat, sự đón tiếp nhiệt thành của hoàng đế dành cho nó tất nhiên khiến nàng vui mừng, nhưng bằng thứ linh cảm mơ hồ nào đó nàng vẫn suy nghĩ về nó với đôi chút bất an. Hoàng đế không làm điều gì vô nghĩa hay dư thừa, ngài luôn có mục đích nhất định. Đối với nhà Ibuntal cũng không phải ngoại lệ, ngài mời gia đình nàng đến Nineveh để yêu cầu họ tham gia chiến trận. Vậy còn Musta thì sao? Em trai nàng đã mười bảy tuổi, gần bằng tuổi hoàng thân Sharum, nhưng nó vẫn đang sống cuộc sống nhàn nhã ở Aryssia, trong sự bao bọc của phu nhân Mara, anh Peshwa và anh Darius. Hoàng đế cần gì ở một thằng nhóc to xác như nó? Peshwa nhận ra nàng lại đang chìm trong suy nghĩ, anh khẽ húng hắng ho để kéo nàng ra khỏi trạng thái trầm ngâm, rồi gặng hỏi. Và Hela không hề che giấu nỗi băn khoăn trong lòng, nàng thành thật chia sẻ nó với anh trai mình. Dĩ nhiên, Peshwa lắng nghe một cách chăm chú và ngẫm nghĩ những gì mà hoàng hậu Hela nói. Thế rồi bỗng nhiên trong đầu ông như được thắp đèn, như được thấy ánh chớp giật mà sáng tỏ được rất nhiều điều. Tuy vậy, bằng suy nghĩ cẩn trọng cùng kinh nghiệm của một kẻ trải đời, Peshwa vẫn không thay đổi thái độ vốn có, khi hoàng hậu dứt lời thì ông đứng dậy hành lễ cũng như viện cớ cáo lui. Đây là một việc hệ trọng, Peshwa tự nhủ, và ông cần phải tìm hiểu thêm vài điều về những chuyện đang diễn ra ở vương đô, ở ngay trong cung điện này mà không thể chậm trễ thêm chút nào nữa. Mặt khác, cho đến lúc ông có thểm dám chắc được mọi thứ thì em gái ông – hoàng hậu Hela không nên biết đến, để tránh cho nàng gặp rắc rối không đáng có.

"Chúng ta sẽ trò chuyện sau, thưa anh." Hela nói, giọng nàng có đôi chút lưu luyến. "Xin anh chuyển lời chào của em đến chị Ajana và các cháu."

"Như ý muốn của người, thưa hoàng hậu." Viên tổng trấn cúi đầu hành lễ, ông ta toan xoay người bước về phía cửa chính, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, ông lại quay đầu nhắc nhở Hela. "Hela yêu quý, em của anh, hãy cẩn thận nhé. Bề trên ban phước cho em."

"Có chuyện gì sao, thưa anh? Trông anh thật lạ." Nàng đáp lại, giọng có phần khó hiểu.

"Cái cây đã ra hoa." Peshwa ngập ngừng giải thích. "Phu nhân Mara nói rằng nó là điềm xấu."

Và rồi ông rời đi.

Hela vẫn ngồi trên trường kỷ, nàng nhìn những kẻ hầu nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, che khuất bóng lưng cao lớn của anh trai. Cái cây đã ra hoa, nàng lặp lại điều vừa nghe. Đó hẳn là cái cây cổ thụ mà tổ tiên của gia tộc Ibuntal đã trồng trong Thủy Uyển. Và suốt năm trăm năm nó xòe tán xanh mát ở đó, hoa thường chỉ trổ vào mùa xuân. Nàng đã từng nghe những lời đồn thổi về cái cây ấy, khi còn thơ bé. Người già thường bảo nó là cây thần, gắn liền với vận mạng của nhà Ibuntal lẫn mảnh đất Aryssia. Còn đám người trẻ tuổi lại không mấy khi tin vào những lời lẩm cẩm đó, Peshwa cũng không phải ngoại lệ. Hoặc chí ít là Peshwa trước kia. Hela nhớ rằng anh luôn phủ nhận những lời tiên tri, những điềm báo hay giấc mơ, dù rất ngoan đạo. Vậy mà giờ đây, sau chín năm, dường như anh đã thay đổi ít nhiều. Nàng đọc được điều đó trong ánh mắt của anh khi nãy, khi nói về cái cây... Peshwa gợi cho nàng cảm giác giống như người cha quá cố. Phải rồi, vẻ già dặn hiện giờ của anh tựa hồ phảng phất hình bóng của cha lúc xưa.

Đương lúc Hela lơ đãng nghĩ về cái cây, về lời dặn dò của anh Peshwa thì đứa hầu cận của nàng – nữ tỳ Missei khẽ thưa về một món quà được gửi đến từ Bacimed. Một món quà được đặt trong hộp gỗ, lớn hơn rất nhiều so với cái hộp găng tay mà phu nhân Mara tặng cho nàng. Hela gật đầu ra hiệu cho Missei mở nó ra, dẫu nàng vẫn chưa thể đoán được ai đã gửi nó đến. Bacimed là vùng đất do tể tướng Nusam Khal cai quản và vì thế, như một lẽ tất nhiên, nàng chẳng hề mong đợi một món quà từ đó. Thế rồi đột nhiên nữ tỳ Missei thét lên, cô ta ngã khụy xuống sàn, để trượt cái hộp ra khỏi tay. Một tiếng rơi rất đằm dội thẳng vào tai Hela. Nàng thả rơi chiếc tẩu thuốc đang cầm trên tay, mắt không rời khỏi thứ vừa văng ra từ hộp, và cái đầu người ấy dường như cũng đang nhìn nàng. Hela hít thở thật sâu trước khi quan sát cẩn thận nó, dù đã bị bầm dập khá nhiều và có dấu tích tra tấn, nó vẫn chưa hoàn toàn biến dạng đến độ không thể nhận ra. Nàng biết cái đầu thuộc về ai. Đó là lời đe dọa gửi đến nàng. Nusam Khal đã gửi nó cho nàng để nhắn nhủ rằng ông ta biết nàng đang làm gì. Gián điệp của nàng tại Bacimed bị phát giác, điều đó có nghĩa rằng ông ta sẽ trả đòn. Bên tai nàng lại như có tiếng anh Peshwa nhắc về cái cây trổ hoa.

"Đứng lên Missei." Nàng lạnh giọng. "Hãy đem nó đi đốt đi, đừng để ai biết. Sau đó ta cần cô nghe ngóng tin tức của Hazim Al từ nhà ngục, nhanh lên."

Bàn tay nàng đan siết chặt vào nhau khi rành rọt ra lệnh. Đợi đến khi Missei ra khỏi phòng, nàng xoay người bước ra ngoài ban công. Tuyết vẫn đang rơi lả tả trên bầu trời Virat, nàng nhìn cái dáng người lầm lũi của anh Peshwa đang rời khỏi cung điện. Rồi nàng nhớ đến cảm giác bất an dạo gần đây, cả hành xử lạ lùng lẫn sự quan tâm của hoàng đế dành cho gia tộc của mình.

Cái cây đã nở hoa.

Cả người nàng bắt đầu phát run. Một tay nàng đặt lên phần bụng phẳng lỳ của mình, cơn khó thở ập đến, khiến nàng vội vã hớp lấy không khí lạnh buốt.

Cái cây đã nở hoa.

Chín năm trước, khi những tán cây lẽ ra phải trơ trụi vào mùa đông đó lại trổ hoa đỏ rực. Cha của nàng đã nói rằng nó trông như màu máu đỏ điểm trên nền tuyết trắng. Nàng không nhớ mình tin vào điềm báo mà cha đã nói hay không, nhưng nàng biết, mình chưa bao giờ quên, rằng mùa đông năm đó, nhà Ibuntal có đến mười chín cỗ quan tài mới. Và chúng đều được xếp ngay ngắn trong Thủy Uyển, dưới gốc cây cổ thụ nở đầy hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net