Phần dạo đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CỬA CHÍNH BẮT ĐẦU RUNG LÊN. NÓ LUÔN LUÔN bị như vậy mỗi khi
cánh cửa sắt bảo vệ ở dưới hai tầng nhà đóng mạnh vào với nhau kể từ khi họ chuyển vào một căn hộ ở khu Harlem ba năm trước. Giữa cánh cửa trước và những bức tường mỏng như bìa, họ luôn luôn biết được mỗi khi ai đó đến hoặc đi khỏi tòa nhà. Họ tắt tiếng tivi để nghe ngóng, một bé gái mười lăm tuổi và một người đàn ông năm mươi bảy tuổi, con gái và cha dượng, những người thường ít khi chạm mặt nhau nhưng đã gạt tất cả những sự khác biệt sang một bên để cùng theo dõi cuộc xâm lăng của người ngoài hành tinh. Người đàn ông đã dành phần lớn buổi chiều lẩm bẩm cầu nguyện bằng tiếng Tây Ban Nha trong khi cô bé theo dõi tin tức với sự kinh ngạc trong im lặng. Nó có vẻ như là một bộ phim với cô bé, vậy nên nỗi sợ hãi mới chưa thực sự ngấm vào người cô. Cô bé tự hỏi nếu cậu nhóc tóc vàng đẹp trai kia, người đã cố gắng đánh lại con quái vật liệu đã chết hay chưa. Người đàn ông tự hỏi nếu mẹ cô bé, một nữ phục vụ tại một nhà hàng nhỏ dưới trung tâm thành phố có sống sót sau màn tấn công phủ đầu không. Người đàn ông tắt tiếng tivi để họ có thể nghe thấy chuyện gì đang diễn ra ở bên ngoài. Một người hàng xóm của họ chạy lên cầu thang, vượt qua cả tầng của họ, vừa chạy vừa hét. “Chúng đã ở đầu phố rồi! Chúng đã ở đầu phố rồi!” Người đàn ông hít vào theo kiểu thật không thể tin được. “Ông ta mất trí rồi.
Đám nhợt nhạt quái dị kia sẽ chẳng thèm bận tâm gì với khu Harlem cả. Chúng ta sẽ an toàn ở đây”, ông ta trấn an cô bé. Người đàn ông lại mở tiếng tivi lên. Cô bé thì có vẻ không chắc là người đàn ông kia nói đúng. Cô bé rón rén đi về phía cửa và nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa. Hành lang bên ngoài trông vẫn tối tăm và trống trơn. Giống như khu Midtown phía sau cô bé phóng viên hiện trường trên TV trông
bẩn thỉu. Cô ta có bụi bẩn và tro tàn trên khắp mặt, bên cả vào tóc cô ta. Có một vết máu khô trên miệng cô ta nơi lẽ ra phải là son môi. Người phóng viên trông như thể khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh.
"Xin nhắc lại, cuộc bỏ bom phủ đầu có vẻ như đang giảm dần”, viên phóng
viên run rẩy nói, và người đàn ông có vẻ vô cùng chăm chú nghe. “Đám - đám - đám Mogadorian, chúng đã đổ bộ xuống những con đường theo từng nhóm và có vẻ là, à, bắt tù binh, và chúng ta đã thấy những hành động bạo lực khác với - với - hành động
khiêu khích nhỏ nhất …” Viên phóng viên nghẹn ngào. Phía sau cô ta, hàng trăm tên người ngoài hành tinh nhợt nhạt trong bộ đồng phục tối màu hành quân qua những con đường. Một trong số chúng quay đầu và nhìn thẳng vào màn hình máy quay.
“Lạy Chúa”, người đàn ông nói.
“Một lần nữa, xin nhắc lại, chúng ta đang - ừm, chúng tôi đang được phép phát sóng. Chúng - chúng - những kẻ xâm lược, chúng có vẻ muốn chúng ta thấy …”
Dưới tầng, cánh cửa lại rung lên lần nữa. Có tiếng kim loại bị tách rời và một tiếng ầm to. Ai đó không có chìa khóa. Ai đó buộc phải đánh sập hoàn toàn cả cánh cổng.
“Đó là chúng”, cô bé nói.
“Im đi”, người đàn ông đáp. Ông ta tắt tiếng tivi đi một lần nữa. “Ý ta là, trật tự mào. Chết tiệt thật”.
Họ nghe thấy những tiếng bước chân nặng chịch đi lên cầu thang. Cô bé lùi lại khỏi lỗ nhìn khi cô nghe thấy một tiếng cửa bị đạp bật ra khác. Hàng xóm dưới tầng của họ bắt đầu la hét.
“Đi trốn đi”, người đàn ông nói với cô bé. “Đi đi”. Người đàn ông nắm chặt lấy cây gậy bóng chày mà ông đã lấy ra từ tủ quần áo kể từ khi mới thấy tàu mẹ ngoài hành tinh kia xuất hiện trên bầu trời. Ông ta nhích lại gần cánh cửa vẫn đang rung lên bần bật, đứng sang một bên cửa và dựa lưng vào
tường. Họ có thể nghe thấy những tiếng động từ ngoài hành lang vọng lại. Một tiếng đổ vỡ lớn khi cửa nhà hàng xóm họ bị đạp tung rơi ra khỏi bản lề, những giọng tiếng
anh khó nghe, tiếng la hét, cuối cùng là một tiếng động như tiếng tia điện bị nén lại rồi phóng ra. Họ đã thấy súng của đám người ngoài hành tinh trên tivi, nhìn chằm chằm trong sợ hãi theo những khối năng lượng màu xanh mà chúng bắn ra. Những tiếng bước chân lại tiếp tục, sau đó dừng lại trước cánh cửa rung lắc của họ. Người đàn ông mắt mở to, tay nắm chặt cây gậy bóng chày. Ông ta nhận ra là cô
bé vẫn chưa hề nhúc nhích. Cô bé như đóng băng tại chỗ vậy.
“Tỉnh lại đi đồ ngốc kia”, ông ta nạt. “Đi mau”.
Ông ta hất đầu ra hiệu về phía cửa sổ phòng khách. Nó đã mở sẵn, lối thoát
hiểm chờ sẵn bên ngoài. Cô bé ghét khi bị người đàn ông gọi là đồ ngốc. Dù vậy, đây là lần đầu tiên mà cô bé có thể nhớ được, cô bé vẫn làm theo những gì bố dượng mình nói. Cô bé trèo ra khỏi cửa sổ vẫn như bao lần khác khi cô bé lẻn ra ngoài. Cô bé biết là mình không nên bỏ đi một mình. Cha dượng cô cũng nên bỏ chạy cùng. Cô bé quay người lại để gọi ông ấy, nhưng đó cũng là lúc cánh cửa căn hộ bị đạp đổ. Nhìn tận mặt đám người ngoài hành tinh này thì rõ ràng là chúng trông xấu hơn hẳn khi trên tivi. Sự khác biệt đó khiến cô bé như đóng băng tại chỗ. Cô bé nhìn chằm
chằm vào làn da vô cùng nhợt nhạt của tên đầu tiên bước qua cửa, vào đôi mắt đen không chớp và những hình xăm kì dị của hắn. Có bốn tên đi cùng nhau, tên nào cũng được vũ trang. Đó cũng là tên đầu tiên phát hiện ra cô bé đang ở lối thoát hiểm. Hắn dừng lại ở ngưỡng cửa, khẩu súng kì lạ của hắn giương lên về phía cô bé.
“Đầu hàng hoặc là chết”, tên kia nói.
Ngay lúc đó, cha dượng cô bé vung cây gậy bóng chày vào giữa mặt tên kia.
Đó là một cú đánh mạnh - ông già kia vốn kiếm sống nhờ nghề thợ máy, tay ông vạm vỡ bởi làm việc mười hai tiếng mỗi ngày. Cây gậy lõm hẳn vào bên trong mặt tên kia và hắn ngay lập tức tan thành tro. Trước khi người cha dượng cô bé kịp vung gậy thêm lần nữa, tên lính gần nhất bắn thẳng vào ngực ông. Người đàn ông bị bắn ngược vào trong căn hộ, các cơ căng cứng, chiếc áo phông bốc cháy. Ông ấy ngã vào chiếc bàn uống cà phê làm nó vỡ tan và lăn mình lại ngã sấp bụng xuống nền nhà, mặt hướng về phía cửa sổ và nhìn thẳng vào mắt cô bé.
“Chạy đi!” cha dượng cô bé bằng cách nào đó vẫn có thể hét lên được. “Chạy
đi, đồ chết dẫm!” Cô bé phóng như bay xuống lối cầu thang thoát hiểm. Khi cô bé xuống tới chỗ hạ thang để xuống mặt đất, cô bé nghe thấy tiếng súng vọng ra từ căn hộ của mình. Cô bé cố gắng không nghĩ xem nó có nghĩa là gì. Một khuôn mặt nhợt nhạt ló ra khỏi cửa sổ và ngắm bắn cô bé.
Cô bé không buồn hạ thang xuống nữa mà nhảy thẳng xuống con hẻm bên dưới, đúng lúc có thứ gì đó xẹt qua. Lông tay cô bé dựng cả lên và cô bé biết có một luồng điện vừa phóng qua lớp kim loại của cái thang thoát hiểm. Nhưng cô bé không bị thương gì cả. Tên kia đã bắn trượt. Cô bé nhảy qua vài túi rác và chạy ra đầu hẻm, ngó đầu qua nhìn con phố mà cô bé đã lớn lên cùng. Có một trụ nước cứu hỏa bị đánh bật phun nước thẳng lên trời; nó làm cô bé nhớ tới bữa tiệc mùa hè của khu phố. Cô bé thấy một chiếc xe tải đưa thư bị lật nghiêng, gầm xe bốc khói như thể có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Xa hơn một chút, đỗ ở giữa đường là một phi thuyền nhỏ ngoài hành tinh, một trong số những cái đã bay ra từ tàu mẹ vẫn đang lơ lửng trên Manhattan. Họ đã chiếu đi chiếu lại đoạn băng đó trên tivi. Cũng gần nhiều như đoạn băng về một cậu nhóc tóc vàng. John Smith. Đó là tên cậu ta. Cô bé dẫn lời trên đoạn băng đã nói vậy. Giờ cậu ta ở đâu? cô bé tự hỏi. Chắc chắn là không phải đang cứu người ở khu Harlem.
Cô bé biết là cô bé phải tự cứu lấy chính mình. Cô bé chuẩn bị chạy thì phát hiện một nhóm người ngoài hành tinh khác ra khỏi khu căn hộ ở bên đường đối diện. Chúng đem theo độ một tá con người với chúng, có vài khuôn mặt quen thuộc trong khu phố, có cả vài đứa bé học ở mấy lớp dưới mà cô bé biết. Chĩa súng vào họ, chúng buộc họ quỳ xuống trên vỉa hè. Một tên to đùng xấu hoắc đi dọc theo hàng người, bấm một cái gì đó nho nhỏ trong tay hắn, trông như là một tên bảo vệ ở ngoài mấy câu lạc bộ vậy. Chúng đang đếm. Cô bé không chắc là mình muốn thấy những gì xảy ra tiếp theo. Có tiếng kim loại ma sát vào nhau ở phía sau cô bé. Cô bé quay lại và thấy một tên người ngoài hành tinh từ căn hộ của mình đang trèo xuống lối cầu thang thoát hiểm.
Cô bé bỏ chạy. Cô bé khá nhanh nhẹn và hiểu rõ khu phố ở đây. Đường tàu
điện ngầm chỉ cách đây vài khu nhà. Một lần khi bị thách, cô bé đã trèo xuống hẳn đường tàu và đi vào đường hầm bên trong. Bóng tối và đám chuột đã không làm cô bé sợ hãi nhiều như với đám người ngoài hành tinh kia.Đó là nơi cô bé sẽ tới. Cô bé có thể trốn ở đó, có lẽ còn có thể tìm đường tới khu trung tâm và cố gắng tìm mẹ của cô bé. Cô bé không biết sẽ phải nói thế nào về người cha dượng. Cô bé còn chả tin được điều đó đã xảy ra. Cô bé vẫn chờ đợi là mình sẽ tỉnh dậy. Cô bé ngoặt vào một lối rẽ và ba tên người ngoài hành tinh đang đứng chặn đường cô bé. Bản năng mách bảo cô bé phải quay người chạy đi, nhưng cô bé bị trẹo chân và ngã. Cô bé ngã khá mạnh. Một tên người ngoài hành tinh tạo ra một tiếng động ngắn và to - cô bé nhận ra là hắn đang cười nhạo mình.
“Đầu hàng hoặc là chết” hắn nói, và cô bé biết đây không hẳn là mình có lựa
chọn. Đám người ngoài hành tinh đã nâng súng và ngắm bắn, ngón tay chỉ chực chờ bóp cò.
Đầu hàng hoặc là chết. Chúng kiểu gì chả giết cô bé. Cô bé biết chắc chắn điều đó.
Cô bé vung tay lên để phòng vệ. Đó chỉ là một phản xạ. Cô bé biết là nó chả có ích gì trước đám vũ khí kia.
Ngoại trừ là nó lại có ích.
Súng của đám kia bị giật bay khỏi tay chúng về phía trước. Chúng bay đi tới
tận hơn sáu mét.
Chúng nhìn cô bé, choáng váng và khó hiểu. Cô bé cũng chẳng hiểu được
chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng cô bé có thể cảm thấy có gì đó khác bên trong cơ thể mình. Một thứ gì đó mới. Như thể là cô bé là một người múa rối và có thể điều khiển mọi thứ ở đây. Tất cả những gì cô bé cần làm là kéo và đẩy. Cô bé cũng không chắc là sao mình biết vậy.
Nó cảm giác vô cùng tự nhiên. Một tên người ngoài hành tinh lao tới và cô bé vẩy tay từ phải sang trái. Hắn bay sang một bên đường, tay chân vung loạn xạ và đập vào kính chắn gió của một chiếc xe đỗ gần đó. Hai tên còn lại nhìn nhau và bắt đầu lùi lại.
“Giờ thì ai đang cười hả?” Cô bé hỏi lại và đứng thẳng lên.
“Garde”, một tên rít lên.
Cô bé không biết từ đó có nghĩa là gì. Cái cách mà hắn nói làm từ đó nghe như thể một từ đáng nguyền rủa vậy. Điều đó khiến cô bé mỉm cười. Cô bé thích việc chúng vừa tàn phá khu phố của mình xong và giờ thì lại đang sợ hãi chính mình.
Cô bé có thể đánh lại chúng.
Cô bé sẽ giết chúng.
Cô bé vung một tay lên trên không và kết quả là một tên người ngoài hành tinh bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Cô bé lại giật mạnh tay xuống thật nhanh, đập mạnh tên kia vào bạn của hắn. Cô bé lặp lại việc đó cho tới khi cả hai tên tan ra tro.
Khi đã xong, cô bé nhìn xuống tay mình. Cô bé không biết sức mạnh này từ đâu mà có. Cô bé chẳng biết thế có nghĩa là sao.
Nhưng cô bé sẽ dùng nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC