Chương 15: Miếng bánh thứ mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hứa Đồng Đồng mở cửa xe, bước xuống. Cô quay đầu lại, cúi xuống nhìn Đình Hạo ngồi ở ghế lái. Khuôn miệng nhỏ cười toe, giơ tay tạm biệt anh :

- Tổng giám đốc, làm phiền anh rồi!

     Đình Hạo chăm chăm nhìn cô, đôi mắt xanh tĩnh lặng lóe lên tia sáng, cuối cùng anh vẫn quyết mở cửa xe, bước đến trước mặt Đồng Đồng. Khoảng cách quá gần, Đồng Đồng ngước lên, vẻ mặt không hiểu. Anh còn xuống xe làm gì chứ, đã đến nhà cô rồi mà.

- Em đã nói, bên ngoài công ty không gọi anh là "tổng giám đốc".

- Ách, em vừa gọi anh là tổng giám đốc sao!

Đồng Đồng đưa tay che miệng, ngạc nhiên. Anh xuống xe, chỉ vì cô nói sai.

- Ừhm.

Đình Hạo nhìn xuống mũi dày, rồi nhanh chóng ngẩng lên nhìn Đồng Đồng. Chất giọng trầm có chút hiển nhiên, nói.

- Vậy..Đình Hạo, anh..về cẩ..n thận.

Thấy anh không có dấu hiệu rời đi, Đồng Đồng nhẹ giọng lên tiếng. Nếu ba mẹ bất chợt ra ngoài lại nhìn thấy cảnh này, thật chẳng hay chút nào. Nói xong, cô nắm chặt lấy quai túi đeo, giơ một tay chào tạm biệt và quay đầu bước vào nhà.

     Một, hai bước chân, cổ tay thanh mảnh liền bị Đình Hạo kéo về phía sau. Đồng Đồng hốt hoảng, nhắm tịt hai mắt, khuôn mặt nhỏ úp vào lòng anh. Mùi bạc hà len lỏi trong không khí, thanh mát, dịu êm. Đồng Đồng nghe thấy nhịp tim đều đặn của anh, lại như cảm nhận được sự nhộn nhạo trong lồng ngực.

- Đồng Đồng, em không thể suy nghĩ về câu nói lúc chiều của anh...dù chỉ một chút?

Đình Hạo cố tình dừng lại, khiến Đồng Đồng càng thêm hoang mang. Rồi vì câu chốt của anh mà đánh rơi nhịp thở, giọng điệu nghiêm túc như vậy, anh là thật nghĩ vậy sao. Đình Hạo dịu dàng ôm lấy Đồng Đồng, góc cằm cương nghị vùi vào hõm vai, hít lấy hương thơm từ mái tóc cô.

***

     Đồng Đồng bước ra khỏi nhà, chán nản nhìn túi áo khoác đang cầm trong tay. Đều là tại Đình Hạo, tối qua khi về đến nhà, cô vẫn mặc áo khoác của anh. Anh lại không thèm nhắc nhở, cũng không đòi lại áo. Báo hại, mẹ cô nhìn thấy, nói bóng gió là áo của bạn trai nào, mau thành thật khai báo. Cô phải kể là lúc tan làm có đi ăn với mấy người bạn, rồi mặc nhầm áo về. Mẹ cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói cô thật khéo, mặc nhầm gì lại mặc nhầm áo khoác nam.

     Giờ nhìn túi áo, Đồng Đồng lại nghĩ đến Đình Hạo ngày hôm qua, trước cửa nhà cô. Lúc đó, sau khi anh nói xong, không thấy cô trả lời cũng liền buông ra. Cô như con thỏ vừa thoát ra khỏi hang sói, nhanh nhanh chóng chóng chuồn mất. Cô thật không biết nói với Đình Hạo thế nào. Tối qua, chưa trả lời anh, cô đã chuồn mất, không biết anh có để bụng không.

     Đang mải nghĩ ngợi lung tung, Đồng Đồng không cẩn thận đâm sầm phải một người, ngay trước cổng công ty. Đồng Đồng ngã ngồi trên mặt đất, vừa đau, vừa mất mặt. Xung quanh, nhân viên công ty đi qua cũng cố ngó lại nhìn rồi bàn tán, khuôn mặ nhỏ của Đồng Đồng nhăn nhó. Cô đứng bật dậy, cầm lấy túi áo rơi bên cạnh, cúi xuống phủi phủi quần áo một chút.

- Hứa Đồng Đồng?

     Giọng này sao nghe có chút quen tai, Đồng Đồng ngẩng mặt lên. Hóa ra là cậu thanh niên vừa đâm vào cô nói, cậu ấy nhìn cô với ánh mắt mừng rỡ cùng nghi vấn. Cậu ấy biết cô nhưng Đồng Đồng cô lại không nhớ đã gặp anh ta ở đâu. Dáng người cao gầy, mái tóc nâu hạt dẻ, khuôn mặt chẳng khác gì trẻ con cùng cái kính cận kia, cô quen sao. Cậu thanh niên nhìn thấy cô ngớ ra liền gãi gãi đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

- Cậu không nhớ tôi sao! Tôi là Dư Ngạn. Hóa ra Hứa Đồng Đồng được tuyển vào công ty chính là cậu.

- Dư Ngạn...là Cố Dư Ngạn!!

Đồng Đồng nhìn anh, có vẻ khó tin.

- Cậu còn nhớ rõ như vậy.

Dư Ngạn thấy Đồng Đồng nói ra được tên mình liền vui vẻ, đưa tay đẩy đẩy gọng kính. Ánh mắt vui thích vẫn không rời khỏi cô.

- Mình chỉ nhớ được mỗi tên cậu thôi mà.

     Đồng Đồng cúi khuôn mặt nhỏ, mũi giày thể thao chọc chọc trên nền gạch. Cậu bạn họ Cố này, nếu cô nhớ không nhầm cậu ấy học cùng cô năm cấp ba, đến đại học thì không còn gặp lại. Dư Ngạn hồi đó cũng chẳng có mấy nổi bật trong mắt Đồng Đồng, không mến cũng chẳng ghét.

***

     Dư Ngạn thấy Đồng Đồng ngẩn người, lại nhớ đến hồi trước mỗi lần cô như vậy, liền xua xua tay trước mặt cô.

- Cậu lại ngẩn ra rồi.

- Ách!!

- Vẫn giống như hồi trước.

Dư Ngạn vẫn giữ vẻ đùa cợt, cười rộ nói. Bàn tày vươn ra muốn chạm lên tóc cô.

- Dư Ngạn, mình cũng không thân cậu đến vậy.

     Đồng Đồng đoán được Dư Ngạn muốn làm gì, một bước lùi lại phía sau, dáng vẻ đề phòng. Bàn tay của Dư Ngạn cứng đờ, rồi hạ xuống. Dư Ngạn cụp mắt lại, lúc mở ra trong đó ẩn hiện tia bất đắc dĩ. Cậu đẩy đẩy gọng kính, nhìn Đồng Đồng, nhẹ giọng :

- Đồng..

- Đồng Đồng!!

Chất giọng trầm thấp, đè nén vẻ không vui vang lên, khiến câu nói của Dư Ngạn dừng lại. Cậu biết đây là giọng của ai, cả cậu và Đồng Đồng đều quay sang nơi tiếng gọi vọng đến.

     Vẻ mặt xám xịt của Dư Ngạn trái ngược với vẻ mừng rỡ của Đồng Đồng, cô nhìn Dư Ngạn làm bộ tức giận, chống hai tay lên eo, hất cằm tức giận.

- Dư Ngạn, cậu làm mình muộn giờ làm việc rồi.

Nói xong, Đồng Đồng liền chạy nhanh đến chỗ Vương Đình Hạo đang đứng, cuối cùng cũng thoát được khỏi Dư Ngạn. 

     Ở phía kia, Vương Đình Hạo hai tay để trong túi quần, dáng người cao lớn bừng lên sát khí khi nhìn cảnh tượng trước mặt. A Nghị luôn đứng sau anh không khỏi toát mồ hôi lạnh, Đồng Đồng tốt nhất cô nên nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi chỗ đó đi, nếu không cậu bạn của cô sẽ chết chắc. Thấy Đồng Đồng nhìn về phía anh, lại thấy cô vui vẻ chạy nhanh lại. Trong đôi mắt xanh của Đình Hạo đã bớt đi vài phần lạnh lẽo, thay vào đó là vẻ ôn hòa thường thấy. Đồng Đồng hấp ta hấp tấp chạy làm Đình Hạo nhíu mày, anh bước lên một bước đưa tay giữ cô đứng lại cẩn thận. Thanh âm trầm ấm lại phát ra mang theo vài phần trách cứ :

- Đồng Đồng, em chạy như vậy rất nguy hiểm.

- Ách, em biết rồi.

Đồng Đồng cười tít mắt, nhìn anh nói. May quá, cô còn tưởng anh sẽ mắng cô vì chậm trễ giờ làm việc chứ.

- Túi gì vậy?

Đình Hạo nhìn túi xách lớn trên tay cô, nói.

- À, là áo của tổng giám đốc. Tối qua...

Đồng Đồng nghe anh hỏi về cái túi, liền giơ đến trước mặt anh. Nhưng khi nhắc đến chuyện tối qua, cô liền im bặt, đôi mắt mở to thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.

     Đình Hạo cũng không nói thêm, chỉ nhìn Đồng Đồng. Anh cầm lấy túi áo từ bàn tay bé nhỏ của cô, đưa cho A Nghị xách. Đình Hạo cúi xuống, hít lấy luồng không khí lạnh, đôi mắt xanh khôi phục vẻ tĩnh lặng, cười hiền nói với Đồng Đồng :

- Ừhm, không có gì thì em lên phòng làm việc đi. Phần ăn sáng của em cũng đã để trên đó.

------------------------------------------

Mn đừng quên cho mình vài cmt nhận xét nhé!!

Love yah,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net