Chương 4: Mistery cake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quay trở về căn phòng mình, Scarlet cho người đi nói với cha về vụ chiếc váy Crinoline cho ngày mai dự tiệc. Tuy rằng không có bộ cô yêu thích, nhưng vẫn có thể chọn một trong những chiếc váy đẹp nhất tại xưởng may.

"Được rồi, tối nay ngươi hãy nói cha ta mời quý cô Crinoline tới nhé?"

Scarlet nhìn đăm đăm khuôn mặt không tì vết của mình và lướt nhẹ đầu ngón tay trên đôi môi căng mọng ẩm ướt. Vốn dĩ tất cả trên người cô đều hoàn hảo, kể cả địa vị và quyền lợi hoàn toàn trọn vẹn từ khi sinh ra. Chỉ có điều cô vô tình quên tất cả sự kiêu ngạo của mình trước đây chỉ sau một đêm , và điều này khiến cô luôn gặp khó khăn trong cách ứng xử với mọi người xung quanh.

"Vâng tiểu thư,tôi sẽ lập tức truyền lời cho ngài Bá Tước"

Scarlet vẫn ngắm nhìn mình trong gương, không biết cô nên trở thành một tiểu thư ngây ngô hay là một quý cô đầy kiêu ngạo như lúc đối mặt với Linda. Nhìn có vẻ cái nết ngây ngô đấy lại lọt lòng cha, nhưng cái mà Linda và Annie định kiến là một Scarlet đầy kiêu ngạo.

Jane đi theo Scarlet đã được 2 năm nên bà chỉ nhìn thoáng qua cũng đã biết Scarlet hôm nay rất khác lạ. Bà tuy chỉ là một bà lão chậm chạp, nhưng đôi mắt và sự nhạy bén của bà đối với Scarlet chưa một lần thuyên giảm.

"Tiểu thư, hôm nay người trông có vẻ tươi trẻ hơn mọi ngày. Có chuyện gì vui có thể kể cho ta nghe không?"

"Kể cho bà sao? Mà chuyện gì mới được cơ chứ?"

Scarlet ngồi trên giường cùng với tấm chăn mềm mại ấm áp, cô nhận lấy từ Jane một khay bánh quy và ly sữa hạnh nhân theo đúng lịch trình một ngày của Scarlet trước đây. Scarlet nhận lấy và để lại trên bàn, sáng sớm cô đã ăn tiệc sinh nhật của mình cùng với cha nên bây giờ không thấy đói.

"Sữa hạnh nhân người thích nhất, có vẻ hôm nay ai đó đã thay đổi."

Jane mỉm cười nhân hậu, bà không thể nào ép buộc Scarlet uống hết ly sữa đấy vì trên khuôn mặt hiện tại của cô thật sự hạnh phúc, khiến một người như bà đây cảm thấy tò mò vô cùng.

"Chắc chỉ là hôm nay sinh nhật của ta, vui vẻ là điều nên làm mà!"

Jane nhìn Scarlet và mỉm cười, bà biết rằng những lời nói đó đơn thuần chỉ là những gì bà muốn nghe. Cái thật sự có thể khiến Scarlet vui như thế không phải tình yêu thì chỉ là quyền lợi.

"Được rồi, hôm nay là sinh nhật của tiểu thư. Hay là ta đích thân chuẩn bị món người yêu thích nhất nhé?"

"Được thôi!"

Jane lại mỉm cười, mong rằng những suy đoán trong đầu bà không là sự thật. Mong rằng tất cả chỉ do bà nghĩ quá nhiều, nếu không sau này Scarlet thật sự rất vất vã.

Scarlet ngồi trên giường ngắm nhìn bóng lưng bà khuất dần sau cánh cửa to lớn, cô thật sự cảm thấy rất bình thường và chẳng gì vui vẻ. Kể cả hôm nay có là sinh nhật, thì cũng ngày mai chính là sinh nhật Thái Tử.

Cho dù là gì, Scarlet vẫn không cảm thấy mãn nguyện với điều gì cả.

"Thưa tiểu thư, phu nhân cho gọi người ra sau vườn ngay bây giờ."

"Được, ta ra ngay!"

Scarlet đặt khay bánh quy lên lại trên bàn, bước xuống giường chỉnh lại chiếc váy màu be trên người cho thẳng thớm. Xỏ đôi giày vào và bước ra khỏi phòng đến gặp phu nhân. Nhưng việc cho gọi cô ra sau vườn gấp như thế thì chắc có điều gì đó quan trọng lắm. Có thể về việc chọn váy cho Linda chăng?

Scarlet không muốn nghĩ ngợi nhiều, cô vội vàng bước thật nhanh ra sau vườn để gặp Annie. Sáng nay giữa cô và phu nhân có chút xích mích, mong rằng cho gọi ra lần này không phải liên quan đến vụ hồi sáng. Nhưng có thể sẽ là Linda nói hết toàn bộ sự việc cho Annie nghe. Có thể chứ, vì chưa chắc rằng Linda hoàn toàn tin rằng cô sẽ nói hết cho cha.

Vừa ra đến nơi, Scarlet trông thấy Annie đang đứng trên cây cầu bắt ngang con sông chạy dọc dinh thự Laurette. Con sông Kelin bắt nguồn từ đế quốc Stylo chạy ngang qua Hylex và dừng lại ở vùng đất Allinone của nó.

Hylex được chia thành ba vùng, Allinone nằm ở phía Tây trải dài đến Đông Bắc của Hylex, Vilenne bắt đầu từ Đông Bắc đến Đông Nam và cuối cùng là vùng đất Nympho. Mỗi vùng đều nằm dưới quyền kiểm soát của một vị Công tước, dưới Công tước là các Hầu tước, Bá tước, Tử tước và Nam tước. Phía dưới "Công, Hầu, Bá, Tử, Nam" là các kỵ sĩ, dưới kỵ sĩ là những tên nô lệ và tay sai.

Nô lệ còn được chia thành nhiều thứ bậc khác nhau, người nào theo hầu hạ cho vua và hoàng hậu sẽ có quyền lợi cao hơn. Dưới những nô lệ đấy còn có các trưởng khu, trưởng bộ. Thấp bé nhất chính là nô lệ không công, làm việc không lương do phạm tội mà bị đầy xuống.

Nhưng để mò lên các chức có địa vị cao rất khó khăn. Một là tài năng xuất chúng, hai là điểm thi cao nhất trong các thường dân nhưng chỉ được phong cho chức Nam Tước. Còn để trở thành Công tước nắm quyền kiểm soát cả một vùng thì phải trải qua nhiều tranh đấu đi từ chức Nam Tước lên hoặc để lại một công lao nào đó cho đất nước.

Scarlet chậm rãi bước đến cạnh Annie, bên cạnh phu nhân là người giúp việc đang thay bà bê khay sắt hứng những cánh hoa hồng của bà rơi hái.

"Annie, người cho gọi con sao?"

Scarlet lễ phép chào hỏi Annie nhưng bà vẫn không để tâm đến. Bà vẫn dùng con dao để cắt đi những nhánh hoa hồng và đặt vào trong khay. Scarlet vẫn đứng đó nhưng không biết phải nói gì tiếp theo, nếu cho gọi ra nhưng lại chẳng nói gì thì đúng thật là trêu cho tức mà.

" Phu nhân, người cho gọi con sao?"

Lần này Annie mới quay sang nhìn Scarlet một lát rồi lại quay đi. Trông thấy cách ăn mặc khác thường của cô thì Annie cũng chẳng thể ưa được mặc dù ngày thường Scarlet ăn mặc đáng ghét hơn thế.

Scarlet nhìn cô hầu gái, nét mặt xinh xắn của cô ta thật đáng ngưỡng mộ. Vẻ đẹp trắng trẻo cùng làn da hồng hào chẳng khác nào chiếc búp bê sứ biết làm việc nhà. Thoạt nhìn chắc cô ta rất nhiều người để mắt đến, nhưng chỉ là những gã với chòm râu bạc màu. Nếu không cũng là các thanh niên trai trẻ làm cảnh vệ cho các ngài.

Cô hầu gái ngước lên vô tình chạm mắt với Scarlet thì liền cúi gằm mặt xuống đất không dám nói lời nào. Scarlet liền mỉm cười, không chỉ là các gã với chòm râu bạc màu. Còn cả những gã với chiếc giường êm ái và tấm chăn mềm mại của bọn hắn.

"Chuyện sáng nay ta nhờ ngươi, ngươi đã làm chưa?"

Annie đứng bên cạnh lên tiếng khi cảm nhận không khí giữa hai người họ thật lãnh đạm đến ngượng ngùng. Scarlet liền chuyển ánh mắt sang, sự quý phái và sang trọng từ một phu nhân của Bá Tước Laurette khiến cô choáng ngợp khi vừa nhìn lại.

"Con đã giúp Linda chọn váy, có lẽ chị sẽ mặc chiếc váy đẹp nhất khi tối nay chủ tại xưởng may đến. Anh ấy sẽ mang những bộ đẹp nhất tại xưởng đến cho chúng ta, con tin chắc là thế."

Annie mỉm cười vì Scarlet thật sự chưa hề quên nhiệm vụ bà đặt ra cho nó.

"Tốt, con có biết không? Gia đình vang danh hay không phụ thuộc vào tấm chồng của con gái. Và để được như thế thì trước tiên phải xinh đẹp"

Phu nhân nhẹ nhàng nhắn nhủ với đứa con gái bên cạnh mình về việc chọn một tấm chồng chứ không phải "tình yêu" với một chàng trai nào đó. Scarlet cười nhẹ, cô hiểu lí do vì sao tin đồn năm đó lại vang xa như thế, có thể phu nhân đây cũng chọn một tấm chồng như những gì mà bà nói. Vậy bà ta đã bao giờ yêu một ai chưa nhỉ?

" Vâng thưa mẹ, mong rằng con đủ bản lĩnh để chọn một tấm chồng y hệt như cha. Cha là người yêu thương con nhất, mong rằng anh ấy cũng sẽ yêu con."

Phu nhân siết chặt con dao trên tay rồi đột nhiên thả lỏng, bà nhẹ nhàng nâng nhánh hoa hồng lên lướt nhẹ trên bề mặt của nó.

"Cánh hoa hồng mềm mại và xinh đẹp nhưng nó sẽ đẹp hơn khi không có gai, nhưng không có gai chẳng thể nào tự bảo vệ vẻ đẹp của nó. Nên vẻ đẹp của nó khiến người nào muốn chạm đến cũng phải rướm máu."

Scarlet nhìn phu nhân và quay sang cô hầu gái đang run rẩy bên kia, có thể lời nói đó đã chạm đến cô ta nên hành xử mới đáng thương như thế. Khuôn mặt xinh đẹp như tiên, không biết trong lòng hiện hữu những gì. Mong rằng nơi ấy là một thiên thần với đôi cánh cứng cáp.

"Scarlet này, nhiều lúc ta tự hỏi vì sao làm một quý cô phải xinh đẹp. Trong khi hoa hồng nào càng xinh xắn và tươi sắc, ta đều hái nó để tận dụng làm việc khác."

Annie siết chặt con dao trên tay và cắt thật mạnh, hoa rơi khỏi cành và rớt xuống đất. Cô hầu gái cúi xuống nhặt lên, hoa hồng xinh đẹp đã bị dính bẩn.

"Chẳng phải hoa hồng thì nên để làm đẹp cho khu vườn sao?"_Scarlet hỏi.

"Ôi con yêu, hoa nào cũng đến lúc tàn. Tận dụng khi còn tươi đẹp chứ đến tàn rồi chỉ còn cách bỏ đi."

Annie liếc mắt sang cô hầu gái bên cạnh, đôi chân cô ta run cầm cập nhưng vẫn tỏ vẻ mình vẫn đủ sức để chịu đựng. Khuôn mặt xinh đẹp như thế cho dù có nói ra sợ hãi hay đau khổ của mình cũng chẳng ai tin, vì vốn dĩ quá hoàn hảo để có những nếp nhăn buồn bã đấy.

"Ngươi thật vô dụng, nếu những cánh hoa này rơi xuống đất thì ta sẽ phạt ngươi đấy!"

Annie quay mặt bỏ đi, cô ta liền chạy theo sau không dám dừng lại nhìn Scarlet một lần nào. Có vẻ Annie thật sự sợ Scarlet đến mức không dám nhìn thẳng mặt, không biết điều gì khiến cô ta sợ chết khiếp như thế. Nhưng đây là lần đầu tiên Scarlet nhìn thấy cô ta, nhưng cũng có thể là trước đây Scarlet từng bạc đãi với cô ta.

Scarlet mang tâm tư của mình đi trở về phòng, đúng lúc nhìn thấy Jane đứng đợi cô trong phòng với khay thức ăn trên tay. Đã hơn 3 tiếng kể từ lúc rời khỏi phòng Linda, và bây giờ đã lố giấc trưa vài phút. Chắc trưa nay cô sẽ ăn một mình trên phòng vậy, cha chưa về nên cũng không có tâm trạng xuống dưới nhà lần nữa cho lắm.

" Tiểu thư, người về rồi! Đây, tôi đã chuẩn bị món ăn người yêu thích nhất."

Jane nhẹ nhàng đặt khay thức ăn trên bàn rồi kéo chiếc ghế bên cạnh. Scarlet bước đến ngồi vào và thưởng thức, đây là món ăn yêu thích nhất của cô và nó chẳng phải là thứ gì sang trọng. Chỉ là một chút sữa bò và bơ, nhồi cùng với bột mì làm ra chiếc bánh này.

Nhưng có điều mùi của nó rất thơm, khác hẳn với chiếc bánh sáng nay cô ăn tại bữa tiệc sinh nhật của mình. Mặc dù chiếc bánh kem đó được phết đến 2 lớp, một là phần Caramel, phần bên ngoài là kem. Trên chiếc bánh còn đính những bông hoa và dâu tây trong rất đẹp mắt.

Nhưng tất cả chỉ là thứ mĩ miều, chúng chẳng thể nào bằng chiếc bánh làm từ bơ và sữa bò đơn giản như thế này. Không Caramel cũng chẳng có lớp kem bên ngoài. Nó chỉ là mẫu sandwich và bơ sữa nóng.

"Jane, quả thật rất ngon. Chẳng phải đây là của bà làm sao?"

Jane mỉm cười nhưng không trả lời lại Scarlet, mỗi lần ngắm nhìn cô ăn chiếc bánh bơ sữa này và tới tấp khen ngon. Bà đều cảm thấy tuổi thọ của mình như được kéo dài ra. Scarlet chưa một lần chê chiếc bánh này mặc dù đây chỉ là món ăn của thường dân. Bề ngoài kiêu sa và lộng lẫy, nhưng bên trong Scarlet chỉ đơn giản muốn có một cuộc sống bình yên và giản dị.

"Jane, quả thật chiếc bánh rất ngon. Bà có thể làm thêm cho cháu một phần không ạ?"

Jane vuốt nhẹ mái tóc của Scarlet như đứa cháu gái thật sự của mình, bà thường hay làm thế mỗi khi Scarlet chịu xưng cháu với mình. Con bé luôn bị tất cả ghen ghét vì được thái tử chú ý, bên cạnh còn là con trai Công tước vùng bên cạnh.

"Ta không phải là người làm ra món này, nhưng cháu yêu, cháu sẽ giúp ta giữ bí mật này chứ?"

"Bí mật gì?"

"Tất nhiên nếu cha cháu biết được ta cho cháu ăn những món thường dân này, ta sẽ bị ngài ấy phạt mất!"

Vốn dĩ từ nhỏ Scarlet rất thích ăn món này, nhưng đến tận bây giờ mới được thưởng thức lại một lần. Mỗi lần ăn món đấy, ông Michael luôn trách phạt Jane vì đã để cô ăn những thứ rẻ tiền như thế.

"Được, nhưng bà phải cho cháu biết ai làm ra chiếc bánh này. Cháu hứa sẽ giữ bí mật cho bà!"

Jane thấy Scarlet cứ mãi nài nỉ nên bà đành nói ra tên của tiệm bánh nằm bên vùng Nympho, ngay cuối con phố trải dọc đến phiên chợ "Bóng Tối". Nhưng nơi đó chỉ cho phép cư dân tại thị trấn đấy tới lui, và phiên chợ đó cũng chỉ dành cho những kẻ trong "Bóng Tối" ra vào.

"Hãy hứa với ta rằng cháu sẽ không đi đến tiệm bánh đấy nhé! Ngài chắc chắn sẽ rất giận đấy!"

Jane mỉm cười nhưng thầm mong rằng Scarlet sẽ tự tìm đến nơi đấy càng sớm càng tốt. Bà đã gợi lên cho cô sự tò mò bởi bà nói cô không thể đi, nhưng cử chỉ và ánh mắt hoàn toàn trái ngược. Jane đem khay bánh trở về căn bếp bên cạnh lò than hừng hực lửa. Cái lò than này coi thế đã sưởi ấm cả dinh thự, cứ đến mùa đông, tất cả sẽ chìm trong giấc ngủ ấm áp.

Scarlet ngồi trong phòng nghĩ ngợi lung tung, nếu ngày mai Linda lật ngược ván cờ không đến buổi tiệc nữa thì cô chẳng còn cách nào ngoài việc nói hết cho cha cô nghe. Nhưng giữa việc ngài Michael biết sự thật của Linda và việc cô đe dọa chị ta, chắc chắn Linda sẽ bị cha mắng nhiều hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net