𝐧𝐢𝐧𝐞𝐭𝐞𝐞𝐧.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' Anh chịu khó một chút nhé.'

Bông băng, thuốc sát trùng hộp đựng đồ y tế trước mặt em nhẹ nhàng lấy ra giúp anh xử lý. Vết trầy xước rỉ máu nơi khoé môi, một bên má bầm tím trông mà thương tâm. Em xuýt xoa nhẹ nhàng giúp anh sát trùng, mỗi nơi bông đi qua em đều thổi nhè nhẹ giúp anh bớt đau.

' Em đang ở chung với cậu ta phải không?'

Anh không những không nhăn mặt vì đau mà còn nhìn em không chớp mắt, dường như những câu hỏi anh thắc mắc đều đang chờ tới lúc này để được giải đáp.

' Ừm, em đang sống tại nhà anh ấy.'

Em khẽ cười thật thà trả lời trong khi tay vẫn đang thoăn thoắt giúp anh băng miệng vết thương.

' Em vẫn còn giận anh lắm phải không?'

' Ừ, rất giận...'

Đóng bộ dụng cụ y tế lại em trả lời. Câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại sắc như dao cứa vào trái tim lạnh lẽo của anh. Vừa rồi anh đã hi vọng, hi vọng rằng em có thể mở cho mình một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm... nhưng bây giờ ngọn nến len lói ấy đã dập tắt.

' Anh thực sự không còn cơ hội nào nữa sao?'

Hai mắt Jimin đỏ hoe vội siết chặt lấy bàn tay lạnh lẽo, cứng nhắc của em.

' Em đã từng cho anh cơ hội... nhưng anh lại để tuột mất.'

Đặt bàn tay mình trồng lên tay anh sau đó thì nhẹ nhàng gạt ra. Đúng... em đã từng trao cho anh rất nhiều cơ hội và hi vọng anh sẽ sửa đổi, nhưng chính lúc ấy anh lại phũ phàng gạt nó đi và nghĩ rằng em sẽ mãi ở đó bao dung, vi tha cho mọi lỗi lầm của anh

Người ta thường nói, cái gì càng có nhiều thì càng không được trân trọng. Cho nên tình yêu to lớn em dành cho anh, anh biết nên xem thường và nghĩ em sẽ mãi ở bên.

' Xin em... hãy quay về bên anh có được không?'

Không kìm chế nổi nữa, Park Jimin nhào tới ôm lấy em nức nở như một đứa trẻ. Anh hối hận, hối hận khi đã để tuột mất em. Thời gian qua khi không có em bên cạnh chăm sóc anh như một tên ngốc chẳng làm việc nào nên hồn. Bữa cơm tối em từng thúc giục bây giờ anh chẳng còn được cảm nhận hương vị ấy nữa, chiếc sofa trong nhà cũng đã vắng bóng em, căn bếp ấm cúng cũng trở nên nguội lạnh.

Anh nhớ cái cảm giác được em bao bọc và sống như một gia đình nhỏ thực sự.

' Jimin à....'

Em khó xử trong lòng cũng đã lung lay, nhưng khi tưởng tượng cái cảnh anh ân ái cùng một người đàn bà khác thì mọi xúc cảm ấy liền bị lấn át. Nhẹ nhàng đẩy anh ra, nắm lấy bả vai đang run rẩy của Jimin em khẽ cười nói.

' Chuyện đã qua rồi thì hãy cho qua đi. Em nghĩ chúng ta dừng lại ở đây là được rồi... em biết anh còn tình cảm với em nhưng... không thể được đâu anh à...'

Cố nuốt nước mắt vào bên trong, em gượng cười. Em thừa biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào, em đang đứng giữa anh và cậu. Nếu bây giờ em chấp nhận gạt bỏ mọi thứ quay về bên anh thì liệu người như Jeon Jungkook có để yên, hay lại gây khó dễ cho cả hai người. Còn nếu ở lại bên cậu thì em sẽ được an toàn và cả anh cũng sẽ được như vậy.

' Nhưng...'

' Thôi đừng nói nữa. Đây là lần cuối chúng ta nói về vấn đề này, tới giờ làm việc rồi em về phòng trước đây.'

Nói rồi em lạnh lùng rời đi để lại Park Jimin một mình. Anh hiểu tại sao em làm như vậy, có thể là do không thể hàn gắn mối quan hệ và cũng có thể là do em nghĩ tới tương lai của cả hai... làm việc với toà soạn này được 2 năm anh đủ hiểu cậu là người có tính chiếm hữu cao tới mức nào. Chỉ cần động tới bất cứ thứ gì của cậu đều sẽ phải trả giá, huống chi là em cô gái mà cậu đang vô cùng yêu thương.

Yoo Ami hi sinh vì muốn anh được an toàn vậy nên anh cần có trách nhiệm phải trân trọng bản thân. Anh sẽ buông bỏ, buông bỏ để đổi lấy bình yên.

' Này, nói chuyện gì với anh ta mà lâu vậy? Có biết một đống tài liệu đang ở trên bàn chờ em không?'

Vừa đẩy cửa vào phòng em đã phải nghe những lời trách móc cũng như đối diện với vẻ mặt cau có khó chịu của cậu.

' Giờ tôi sẽ bắt đầu làm ngay đây.'

Em gượng cười cố tỏ ra vẻ mặt ổn nhất nhưng em nào đâu có thể qua được con mắt tinh anh của cậu, kể từ khi em bước vào cậu đã nhận ra rằng em không ổn. Thầm nghĩ không biết tên ngốc Park Jimin đó đã nói gì mà khiến em buồn tới vậy, để xem cậu xử lý anh thế nào.

' Vừa rồi em với anh ta đã nói với nhau chuyện gì vậy?'

Hắng giọng ho nhẹ một cái cậu tò mò hỏi về nội dung cuộc đối thoại giữa em và Jimin.

' Không có gì. Chỉ là chấm dứt hoàn toàn với anh ấy thôi.'

Với tông giọng buồn bã pha chút bi thương em trả lời, cậu có thể thông cảm bởi cậu cũng đã từng trải qua cái cảm xúc này. Cậu đã từng yêu, yêu say đắm một cô gái và không may bị cô ấy phản bội. Cậu bao dung, tha thứ và đùm bọc nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chọn rời xa. Đó có lẽ là mối tình đau khổ nhưng lại gây cho cậu nhớ nhung nhiều nhất, cô ấy đã từng quay lại xin cậu hàn gắn nhưng bây giờ Jeon Jungkook không còn là Jeon Jungkook của ngày xưa nữa... cậu bây giờ là một tổng tài với trái tim héo úa thiếu hơi ấm của tình yêu.

' Tối nay... muốn uống một chút không?'

Bỏ qua những suy nghĩ mông lung, cậu ngỏ lời muốn cùng em đi uống rượu.

' Được. Hẹn anh tối nay.'








***






Sau khi đã nhừ lưng hoàn thành xong mọi công việc, em và cậu cùng nhau tới quán thịt nhậu một bữa ra trò.

' Anh biết không... hức... tôi đã thực sự cắt đứt với Park Jimin đấy... chấm dứt hoàn toàn rồi đấy...'

Ngửa cổ uống cạn ly rượu em vừa cười vừa nói với cậu rằng giữa mình và anh đã hoàn toàn chấm dứt. Mỗi khi say em thường nhớ đến Jimin, tưởng rằng uống rượu sẽ vơi đi nỗi nhớ nhưng ai ngờ nó lại phản tác dụng. Lảm nhảm chán chê em lại gục đầu xuống bàn nức nở, đúng là con gái thay đổi tâm trạng như thời tiết.

' Nín đi, em có biết mọi người đang nhìn tôi không?'

Xoa nhè nhẹ lưng em cậu cố gắng dùng lời ngon ngọt dỗ dành, Yoo Ami không những không nín mà còn sà vào lòng cậu khóc nức. Jeon Jungkook lúng túng ôm lấy em, từ khi nào đã đỏ mặt tía tai.

' Jungkook à...'

Ngước lên nhìn, em gọi tên cậu, chớp nhẹ hàng mi một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trông em quả nhiên vô cùng xinh đẹp, mơ hồ.

' Sao?'

' Anh thích tôi lắm phải không?'

Nuốt khan trong cổ họng cậu cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng vài giây sau đó lại đơ mặt trước câu hỏi trúng vào tim đen của em.

' Hỏi linh tinh, em có muốn bị tôi cốc đầu không?'

Cậu giơ tay đe doạ.

' Này, tôi hôn anh được chứ?'

#Dưn ^^

Hí hố cắt đúng đoạn nhaa😂 Iu mấy cô lắm tôi mới cắt óoooo😹😹 Hic hic không cam tâm nên cố viết để đăng chap cho mí bồ đó❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net