1. Awn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Một thời thơ ngây của chúng ta - Chương 1: Awn

_________

Khi huyết nhục trở thành nguồn sống.

Khi ngẩng đầu không nhìn thấy thái dương,

Mà là vách tường nhuốm màu cô độc...

Điều đầu tiên khiến nơi bắt đầu vòng tròn vô tận

Nổi lên bản nhịp điệu hoang dã,

Là...

Tầng hào quang của sự tận cùng...

_________

"Sáng rồi, mọi người dậy đi nào!"- Giọng nói trong trẻo đánh thức mọi người dậy tại ngôi nhà nhỏ Grace Field House, chủ nhân của giọng nói đi đến những căn phòng ngủ ấm áp, thanh thanh cổ họng nói.

"Mọi người dậy rồi vệ sinh nào"

Ban đầu còn không có tiếng đáp lại, mọi người có vẻ còn đang lưu luyến cái hơi ấm của lớp chăn mền khi đầu đông.

"Chào buổi sáng~"

"Buổi sáng tốt lành, mọi người~"

"Buổi sáng tốt lành, Awn~"

"Lần nào Awn cũng dậy sớm nhất nhỉ"

Dường như hưởng ứng tiếng chào buổi sáng trong trẻo, tại các căn phòng ngủ lớn vẫn còn mang vẻ ngái ngủ đã có những tiếng đáp lại phấn khởi, những tiếng chào buổi sáng thân thuộc của những đứa trẻ cùng nhau vang lên, ánh lên sự nhộn nhịp của ngôi nhà.

Một buổi sáng của sự yêu thương lại bắt đầu tại ngôi nhà Grace Field chúng ta.

Mặc dù thời tiết đã mang chút hơi se lạnh của đầu đông nhưng dường như vẫn không ảnh hưởng đến không khí của Grace Field House. Ngôi nhà ấm áp như thế, vang dậy tiếng cười như thế. Liệu có ai nghĩ đến đây là một ngôi nhà tình thương hay không?

Phải, đây chính là một ngôi nhà tình thương, một trại trẻ mồ côi. Vì vậy cũng không có gì lạ khi mọi người hầu hết đều là những đứa trẻ. Bọn họ từ khi còn nhỏ đã không có cha mẹ, thân thích, đều là những đứa trẻ đã không còn nơi nương tựa.

Nhưng mọi người ở Grace Field House không cảm thấy buồn vì điều gì. Bởi...

Bọn họ đã có một gia đình hạnh phúc hơn bao giờ hết, tại ngôi nhà tình thương này, không phải như vậy sao? Các anh chị em luôn luôn quan tâm, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí có thể nói bọn họ còn quen thuộc hơn cả thân thích ruột rà.

Và Mama, người đã thu lưu những đứa trẻ và bà ngay từ ban đầu đã chính là người mẹ hiền từ, thân nhân đáng quý của bọn họ. Bà cho chúng những điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng được có, cho chúng những... quyền lợi mà chúng đáng sở hữu... Cho chúng đầy đủ sự yêu thương, đầy đủ sự chăm sóc và dạy dỗ. Như thế, những đứa trẻ ở đây còn có điều gì có thể khát khao hơn được nữa đây?

Dù cho không chung huyết thống, nhưng trong tâm của mỗi người đều coi đây chính là gia đình của mình, một đại gia đình hết sức quan trọng...

"Cảm ơn con đã kêu mọi người dậy, Awn"- Mama nhìn 4 tuổi Awn, triều mến vuốt mái tóc màu lá cọ của cô bé được cắt ngắn thật xinh xắn, rồi lại nhìn thật sâu vào đôi mắt màu lục bảo trong suốt thiên chân vô tà, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó.

"Giúp đỡ được phần nào cho Mama, Awn cảm thấy vui lắm"- Awn được Mama khen ngượng đến đỏ cả mặt, ngoài mặt thi thẹn thùng cười nhưng trong lòng đã reo hò rạo rực.

Mama chỉ dặn dò Awn một lát rồi bảo cô đi sửa soạn lại bản thân và giúp đỡ các em nhỏ hơn nữa.

Chạy đến phòng vệ sinh nữ, Awn chải chuốc lại mái tóc ngắn, chỉnh chu lại bộ quần áo trắng tinh, thẳng thóm. Khi điều chỉnh lại cổ áo có chút nhăn nhúm, Awn bất giác dừng tay.

Nhìn vào chính mình trong gương. Awn đưa bàn tay nhỏ bé như măng non sờ chiếc cổ mảnh khảnh, ngón tay đưa theo con chữ số được ghi trên cổ. Mỗi lần nhìn vào nó, Awn lại dâng lên sự nghi hoặc...

Không biết nó có từ bao giờ... có lẽ là từ khi con rất nhỏ đi?

Liệu... nó có ý nghĩa gì không?

Awn bắt đầu lầm bầm con số.

"...55...1"

"Giúp em đánh răng đi chị Awn"

Đang lâm vào thất thần bỗng dưng bị tiếng kêu làm tỉnh táo, Awn thoáng có chút giật mình, gương mặt hơi hoảng hốt vẫn còn đó.

Biết mình với biểu tình như vậy sẽ khiến cho bọn trẻ sợ hãi, Awn bắt đầu lấy lại bình tình, điều chỉnh lại trạng thái cảm xúc của mình. Nụ cười dịu dàng thân thuộc của Awn lại hiện lên trong ánh mắt của mọi người.

Có lẽ, thế này là ổn rồi nhỉ?

Tận tình vài đứa nhỏ hơn đánh răng và lau mặt. Lấy ra những bộ đồng phục trắng tinh thẳng thóm từ trong ngăn tủ lớn hơi mùi gỗ Giáng Hương thoang thoảng. Những anh chị lớn thì giúp những đứa 3, 4 tuổi mang và thắt dây giầy. Còn Awn thì giúp vài cô bé chải và cột lại tóc, tất cả đều thật thuận lợi và được làm hoàn tất...

Nhưng... riêng Emma...

"Emma à"

"Sao vậy Awn?"- Emma nhìn người bạn Awn đang chải tóc cho mình.

"Sao mình chải tóc cậu mãi mà nó vẫn không... thẳng xuống vậy...?"- Awn mặc dù được nói là luôn có thể giữ được nụ cười dịu dàng, nhưng bây giờ không khỏi tránh một tia bất đăc dĩ cùng khó xử.

"..."- Được rồi, vấn đề này đến Emma cũng không biết, vẫn là không nên nhắc đến thì hơn.

Sửa soạn đồ đạc lại xong xuôi, Emma nhanh nhảu đã vội vã chạy đến phòng ăn, miệng còn lớn tiếng hoan hô khiến ai cũng không thể nhịn cười được: "Được ăn sáng rồi!"

"Emma vẫn như trước nhỉ, ha ha"

"Em ấy cứ như không bao giờ lớn lên ấy, ai~"

"Nói gì vậy chứ, Emma dù sao cũng chỉ mới có 4 tuổi thôi mà"

Với sự vui vẻ và hoạt bát vốn có, hơn nữa điều ấy còn có thể lan truyền cho mọi người xung quanh, Emma luôn là trung tâm của sự vui vẻ của mọi người từ cái lúc mà cô bé bắt đầu biết bày trò vui đùa.

Lúc nào ấy nhỉ? Mà thôi, chỉ cần biết cậu ấy như vậy là tốt rồi...

Awn nhìn bóng lưng tràn đầy sự phấn khởi của Emma, trong lòng cũng ngập tràn vui vẻ. Cô nhanh chóng thu gọn lại vài món quần áo bị lộn xộn vào trong giỏ để thuận tiện cho việc khuân đi giặt giũ, dọn dẹp chút phòng vệ sinh cùng mấy chị lớn rồi mới tiến đến phòng ăn.

Phòng ăn của Grace Field House có lẽ là căn phòng lớn nhất. Toàn bộ tường của phòng đều trải một màu trắng thật đơn giản nhưng nhìn vào vô cùng sạch sẽ. Tại đây có ba bàn ăn lớn được trải tấm khăn màu be ngay ngắn, sát bên góc tường những chiếc tủ chứa đựng dụng cụ ăn uống của bọn trẻ và cả Mama, bồn rửa tay ngay bên cạnh cửa ra vào để thuận tiện cho việc vệ sinh và dọn rửa. Và ở đây luôn có một phòng bếp nhưng Mama luôn khóa nó khi không cần và chưa bao giờ cho bọn trẻ vào vì bà sợ chúng sẽ gặp nguy hiểm.

Ngoài những món đồ dùng cần thiết ra, hầu như căn phòng chẳng có gì cả, trống rỗng. Dường như kinh phí cho việc trang trí hay chỉnh sửa ngôi nhà là không đủ, nên mấy năm nay Mama cũng không cho làm gì, nhưng ngôi nhà vẫn tốt lắm, dù đã mấy năm mà nó vẫn không chút dấu hiệu hư hỏng nào. Có lẽ là ông trời thật sự thương đám trẻ đáng thương này chăng?

Awn lấy chén đĩa, nhanh nhẹn mang mấy giỏ bánh mì nóng giòn từ trên xe đẩy sắp xếp lên bàn. Đợi đến khi phòng ăn từ náo nhiệt, sôi động trở nên yên tĩnh, mọi người cũng bắt đầu ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc, Awn cũng đã an vị chiếc ghế tựa của mình.

Chỗ ngồi của Awn ở bên trái Norman và chỉ cần cô hơi ngẩng đầu lên thì sẽ nhìn được khuôn mặt lạnh băng của Ray.

"Đinh linh linh" -Tiếng chuông trong trẻo vang khắp cả căn phòng rộng lớn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Bọn trẻ bắt đầu chắp tay lại cầu nguyện rồi mới bắt đầu một bữa sáng ngon lành và đầy dinh dưỡng.

Awn nhìn hai bên tay của mình, là muỗng và nĩa. Phần ăn của cô có đầy đủ thịt cũng được cắt nhỏ vừa ăn thật chu đáo. Bất chợt lòng Awn cảm thấy ấm áp, Mama người đã chăm sóc tụi con rất tận tình, người không bao giờ để chúng con làm bất kỳ điều gì nguy hiểm đến chúng tôi, Mama quan tâm và yêu thương đám trẻ này rất nhiều...

Ít nhất thì trước mắt Awn bây giờ mọi thứ là như vậy...

Awn hạnh phúc ăn phần ăn của mình, vì bên cạnh đều là người nhà của mình cả nên cô cũng không cần phải giữ ý tứ, ăn như hổ đói. Hình tượng dịu dàng mọi ngày dường như không phải là bé gái đang ngồi ăn nơi này. Nhưng, nó có lẽ quá mức bình thường với mọi người rồi.

"Nè, sao lần nào cũng như bị bỏ đói thế hả? Cậu là heo à?"- Giọng nói trầm thấp mang phần châm chọc từ phía đối diện cứ như sét đánh vào tai Awn. Cô nhanh chóng viện lí do quen thuộc phản bác: "Là do Mama nấu thức ăn quá ngon thôi"

"Chậc"

Bộ mặt ghét bỏ đó là sao hả?

Nhìn ra được vẻ mặt của Ray nhưng Awn không cảm thấy điều đó quá mới mẻ gì, vì một phần là Awn đã quen với việc hầu như bữa ăn nào Ray cũng cằn nhằn về thói ăn uống của cô, và còn lại là cậu ta quả thật có tư cách cằn nhằn như vậy.

Không giống như Awn, Ray ngồi lưng rất thẳng, hai tay cầm muỗng nĩa thoạt nhìn đạt tiêu chuẩn, cậu ta ăn rất thong thả và từ tốn, khi ăn cũng không nói chuyện với ai để tránh bị mất vệ sinh và thiếu lịch sự.

Nhìn cậu ta cứ như quý tộc không bằng.

Awn nhìn cái tên lúc nào cũng châm chọc thói ăn uống của mình, đánh giá.

Không biết từ khi nào cô lại cảm thấy màu đen là màu sắc nổi bật như vậy. Mái tóc ấy có một phần dài ra, dù không che hết khuôn mặt nhưng cũng đủ để giấu đi tất cả biểu cảm của cậu lúc bây giờ, khiến ai nhìn vào dường như bị một vách tường đen tuyền lạnh lẽo cách ngăn người ta với nội tâm thật sự.

Liệu ai có thể đi qua được vách tường đó đây?

"Thình thịch"

Dường như cảm giác được mình bị nhìn chằm chằm, Ray khó chịu nâng mí mắt nhìn người bạn đối diện, cậu ta lại ngồi thẩn thơ nữa rồi. Cầm ổ bánh mì đưa ngang qua mặt Awn, ý đồ nhắc nhở cô đừng thất thần nữa, Ray bỗng chốc nhận ra sự khác lạ của Awn, khuôn mặt đỏ lên và mang vẻ bối rối. Có chút lo lắng, cậu hỏi.

"Awn, không sao chứ?"

"A, kh... không sao hết" Awn có chút lắp bắp trả lời, cô cúi đầu xuống, tiếp tục ăn để thoát khỏi nghi vấn trong lòng.

Cô vừa rồi bị làm sao vậy?

Cứ như vậy, bữa sáng diễn ra thật vui vẻ và hạnh phúc, hương thơm từ đồ ăn lan tỏa mang theo niềm sung sướng của đám trẻ mồ côi. Bọn trẻ ăn không những vì để được sống...

Awn tranh thủ lúc các anh chị lớn thu dọn chén đĩa mà đi đến thư viện của House. Nơi đây có hầu hết tất cả các cuốn sách cô cần, nhưng điều kì lạ là chúng đều có năm xuất bản dừng ở 2015. Và Awn đương nhiên lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhất tại thư viện, Ray.

Nhớ đến việc khi nãy, Awn có chút bối rối nhưng rôi nhanh chóng tìm cho mình vài quyển sách phù hợp, đọc để giết thời gian và cũng sẵn sàng tinh thần cho điều sắp sửa diễn ra...



Bài kiểm tra hằng ngày!



Cho tương lai của chúng tôi!

Cho hạnh phúc của chúng tôi sau này!

Mama bảo những bài kiểm tra như thế là để thay thế cho trường học thông thường. Có lẽ Awn và những đứa trẻ ở đây không có được quyền đi học như bao đứa trẻ bình thường nhưng Mama có thể bù đắp được hết thảy và cho họ những điều tuyệt vời nhất.

Kết thúc quá trình kiểm tra căng thảng, Mama chỉ nói điểm số của người đạt cao nhất trong đám trẻ nên Awn phải tự nhẩm lại điểm của bản thân, có lẽ là khoảng 195 đến 200 rồi. Awn cảm thấy vô cùng hài lòng với điểm số hiện tại của mình, nó cao hơn các bạn đồng lứa và thậm chí là hơn một vài anh chị lớn nữa. Tuy nhiên, Awn nghĩ không chỉ mình cô đạt được điểm số ấy...

Norman, Emma và Ray...

Không, bọn họ thậm chí có thể còn cao hơn cô nữa là.

Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, cảm nhận được trên cơ thể mình bị đè một cách đột ngột, Awn nhanh chóng hoàn hồn và phản xạ né tránh, nhưng động tác bỗng chốc dừng lại khi Awn biết vật thể đè lên cô là gì, nó tên là Emma.

"Awn à, chúng mình đi chơi đi"- Awn có chút bất đắc dĩ nhìn cô bạn màu cam của mình, xấu xa nhéo lấy hai má của Emma, dùng giọng chọc cười nói: "Là ai nói với mình sẽ trưởng thành lên hả? Tại sao cứ làm người khác giật mình thế Emma?~"

Emma ăn đau trợn mắt, ra vẻ đáng thương nhìn Awn, rốt cuộc lấy được sự tha thứ của Awn.

Bỗng nhiên cảm nhận được lực kéo nhẹ từ phía sau, Awn ngoảnh đầu nhìn lại 3 tuổi Gilda đang nắm góc áo của cô để lôi kéo sự chú ý: "Chị Awn, Mama nhờ em kêu chị gặp Mama"

Nghe vậy, Awn đành ra vẻ mặt không thể tham gia cùng Emma rồi mới đi đến văn phòng của bà. Đi vào trong, thật không bất ngờ khi nhìn thấy Mama đứng đó tỏ vẻ đang chờ đợi cô tới, đôi mắt bà ánh lên nụ cười hiền từ, giọng nói ôn nhu: "Awn tới rồi à, Mama đã suy nghĩ kĩ rồi, ta đồng ý yêu cầu của con"

"Mama, người nói thật sao?"

Nghe có được sự đồng ý, Awn vô cùng ngạc nhiên. Cô nghĩ, Mama hẳn sẽ không cho phép vì thấy sự do dự trên gương mặt của bà khi cô đưa ra yêu cầu đó. Nhưng có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi. Có lẽ vì... nó thật đơn giản đối với Mama...

Ngày 3/10/2038

xxxxxx

Xin chào các bạn, mình là Bảo Bối ♡ヾ(≧ ω ≦)ゞ Rất rất vui được làm quen.

Hi vọng các bạn sẽ thích bộ truyện này và theo dõi đến khi hoàn thành [Bảo Bối cũng hăm biết mình có đủ kiên trì hăm nữa đây]

Nếu đọc giả nào để ý thì mọi thứ mình viết về Grace Field House theo cảm nhận của Awn là một gia đình rất ấm áp, tràn đầy yêu thương... Nhưng mà mình cũng nhấn mạnh một vài chỗ để các bạn nhận thấy được điều kì lạ dẫn đến 'sự thật' đáng sợ đằng sau sự chăm sóc chu đáo giả dối.

Chương sau sẽ tiết lộ về năng lực đặc biệt của Awn nha~ Có ai hóng Awn đã yêu cầu Mama điều gì hăm?

Truyện bắt đầu trước khi kịch tình xảy ra nên hi vọng các bạn thích cách bắt đầu như thế này ( ⁎ᵕᴗᵕ⁎ )❤︎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net