2. Trao đổi - Lời cầu nguyện từ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Một thời thơ ngây của chúng ta – Chương 2: Trao Đổi - Lời cầu nguyện từ...

________

Đi vào nơi không biết là phủ đầy hi vọng hay...

Tuyệt vọng...

Trao đổi luôn khiến người nhận lấy và...

Đánh mất...

Dưới lời cầu nguyện của thiên thần hay ác ma.

Công bằng liệu được... chấp nhận?

________

"Awn~ lại đây chơi cùng mọi người đi"- Emma hớt ha hớt hả chạy đến dưới gốc cây sồi to lớn, nơi đó có một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi với đôi mắt cười dịu dàng và đôi tay khéo léo đan một thứ gì đó.

Emma chạy đến bên Awn và kéo tay cô, nụ cười vui vẻ thiên chân vô tà không thể giấu được trên giương mặt đáng yêu lấm lem bởi bùn đất, sự tò mò không hề che giấu ánh lên trong đôi mắt lục bảo trong suốt: "Nè Awn, cậu đang làm gì vậy?”

Awn nhìn Emma có chút bất đắc dĩ cười cười: “Mình đang tập đan”. Đôi tay phối hợp với lời nói cũng không tính quá thuần thục đưa kim đan lên xuống, qua lại. Có vẻ như cũng chỉ mới học không lâu.

“Mình mới tập đan thôi nên cũng không rành lắm, Mama dạy mình đấy”

Awn hồi tưởng, từ lúc thấy Mama đan cho Endie một chiếc khăn choàng với tên anh ấy bên trên để chúc mừng anh ấy được nhận nuôi, cô đã cảm thấy nó thật hay và ý nghĩa. Vì vậy, cô đã xin Mama dạy cô cách đan.

Cô trực tiếp đến phòng của bà và hỏi: “Mama, người có thể... có thể dạy con cách đan được không ạ?”

Ban đầu, Mama còn có chút lưỡng lự. Bà giải thích với Awn rằng, bà chỉ sợ cô còn nhỏ cầm kim đan sẽ nguy hiểm và cả nghĩ cô sẽ mau chán với việc đan lát này. Nhưng Awn đã đảm bảo rằng nó sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì cả và Awn tin rằng Mama cũng biết điều đó. Chẳng qua, bà chỉ phòng ngừa những thứ không nên đáng xảy ra với... bọn trẻ mà thôi...

Để làm Mama tin mình không thuộc dạng người ‘ban đầu còn thích thú, lúc sau chán rồi bỏ’, Awn thể hiện mình là một người rất chín chắn bằng cách giúp Mama hầu hết công việc nhà mỗi ngày, dường như điều đó vô tình trở thành một thói quen.

Nhận thấy được sự cố gắng của Awn nên Mama đã đồng ý.

“Ta đồng ý yêu cầu của con”

“Mama, người nói thật sao?” Awn rất ngạc nhiên và vui mừng. Ngạc nhiên vì yêu cầu này của cô cũng đã là chuyện của hai tháng trước, ngày mà Endie được nhận nuôi, vậy mà Mama vẫn còn nhớ và theo dõi cô hằng ngày.

Còn vui mừng vì hiện tại, yêu cầu học đan của cô đã được đồng ý rồi.

Vì vậy, học xong những kiến thức cơ bản về đan, cô tranh thủ những giờ ra chơi tự do thế này để tập đan lát. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Dĩ nhiên rằng Emma sẽ không hiểu một chút gì về những thứ cần sự khéo léo này, cô bé oai đầu nửa hiểu nửa không rồi nhanh chóng chán nản. Cô ra vẻ cầu xin với Awn: “Awn à, cậu ra đi chơi đi, mọi người đang đợi đó”

Awn nghĩ một lát rồi cũng âm thầm đồng ý. Cô bỏ đồ đan trên tay xuống, cất nó vào cẩn thận trong một chiếc giỏ nhỏ rồi mới nắm tay Emma: “Được rồi”

Ngay lúc Emma định kéo Awn đến chỗ mọi người tụ tập thì bỗng dưng bị Awn giữ lại: “Chờ một chút”

Awn lấy ra từ trong túi áo khoác một chiếc khăn mùi soa có tẩm hương rất thơm, đây là chiếc khăn mà Awn đã tự ngâm trong một tháng nên mùi của nó rất bền, cẩn thận lau đi vết bùn bẩn trên gương mặt đáng yêu của cô bạn tóc cam của mình.

“Được rồi, đi thôi”

Emma được Awn quan tâm thật vui vẻ, cô bé kéo tay Awn đến chỗ của lũ trẻ Grace Field House thường tụ tập, tổ chức các trò chơi.

"Nè, mình rủ Awn rồi!”

Đợi đến khi mọi người đã tập hợp đông đủ, Awn đã quyết định mình sẽ là người đi tìm.

À, phải rồi lần chơi đuổi bắt này có thể nói đặc biệt hơn bao giờ hết, bởi có sự tham gia của Ray. Cậu ta bình thường vẫn hay ngồi đọc sách một mình và hầu như không chơi cùng mọi người bao giờ cả. Luôn luôn như vậy, cậu ấy là người chủ động đóng cửa tâm hồn mình, chỉ để người ta nhìn vào chỉ là một khung cửa lạnh băng.

Đứng xoay lưng lại, đối diện với gốc cây cổ thụ mà trong kí ức ấm áp của Awn lại không thể nào quen thuộc hơn, cô chầm chầm đếm từ một đến mười...

Đến lúc rồi!

Awn không có thể lực tốt nên cô sẽ không cố gắng bắt bằng được những anh chị lớn, mà thay vì đó cô sẽ tìm cách bắt những đứa nhỏ hoặc bằng mình để thu hẹp lại đối tượng đi tìm.

Nghĩ được kế hoạch tạm thời, Awn cũng nhanh chóng tiến vào khu rừng rộng lớn, nơi bọn họ chơi những trò chơi như leo cây, đuổi bắt, trốn tìm... từ khi còn nhỏ.

Đối với bọn Emma có lẽ đã thuộc lòng từng con đường mòn nhỏ thẳng tiến vào sâu trong rừng, từng cái lỗ trên thân cái thân cây, từng thạch trận với những điểm mù chung quanh nó... điều đó thật thuận lợi để lợi dụng địa hình lẩn trốn.

Nhưng điều đó cũng tạo nên bất lợi lớn hơn nữa cho Awn. Bởi vì cô cũng không hay tham gia chơi cùng mọi người mà thường xuyên giúp Mama làm việc nhà, phụ bớt những gánh nặng cho Mama khi nuôi rất nhiều đứa trẻ, điều đó cũng tạo nên tính cách hiền dịu đặc biệt của Awn. Cũng vì như thế, khu rừng cũng không quá quen thuộc với cô.

"Có Emma, Norman và Ray cùng tham gia, khó nhằn rồi đây" Awn có chút buồn bực vì quyết định tự nguyện làm người bắt của mình, cứ như vậy thì cô sẽ bị hoài mất.

Tiến nhập vào trong rừng một chút, Awn biết mấy đứa chừng ngang hoặc nhỏ tuổi hơn mình có lẽ sẽ chỉ nấp ở đâu đây thôi. Vì vậy Awn đứng lại, nhắm mắt, lắng nghe tiếng động từ chung quanh. Khi không có thị giác, mọi giác quan khác bỗng nhiên trở nên linh mẫn hơn không bao giờ hết.

Nếu đã không nhìn thấy, vậy cô sẽ dùng cách khác.

"...Xì xào..." là tiếng của lá cây.

"...Vù vù..." là tiếng của gió

"...Sàn sạt..." là nó...!!

Trong nháy mắt, Awn liền xác định được tiếng đó phát ra từ đâu, cô mở mắt và chạy đến đó thật nhanh, nếu không sai mà nói, không, phải là không thể sai được, đó là tiếng của quần áo, quần áo ma sát với lá cây!

Vòng qua phía sau một lùm cây thấp bé. Quả nhiên, Awn đã bắt được ba người. Vẻ mặt của họ có chút ảo não khi bị cô phát hiện, chỉ chờ có người có thể thoát được Awn và thắng lượt chơi này.

Sau đó, Awn còn phát hiện được vài người nữa, nhưng hầu hết đều là 6 tuổi trở xuống.

Sau khi bắt được ba người đầu tiên, Awn leo lên trên một cái cây gần đó. Theo cô thì khi lên cao thế này, mặc dù không thể quan sát được quá xa, nhất là ở sâu bên trong rừng nhưng cũng đủ đê cô có thể phát hiện được nhiều người nấp gần đây.

Ba người ở hướng ba giờ, một người hướng bảy giờ.

Awn nhanh chóng bắt được bốn người vừa phát hiện, trong đó có một chị là Ten Ten đã 10 tuổi, hai anh 7 tuổi là Amin và Scow và một người nữa Awn không thể quen thuộc hơn đó là cậu nhóc Don.

Tiếp theo Awn bắt đầu quá trình tìm kiếm chật vật của mình, tất cả đều dựa vào sức quan sát, sự hiểu biết của Awn về từng người. Vì vậy Awn đã tìm được hầu hết mọi người kể cả các anh chị lớn, dù có mất chút thời gian.

Tiếp theo, mặc dù có chút chật vật bởi thân thể nhỏ bé nhưng Awn vẫn quyết định lại trèo lên một cái cây ở sâu bên trong rừng. Ở đó cô có thể xác định vị trí rõ ràng hơn. Và quả nhiên cô phát hiện được hai người nữa và...

Awn nhanh chóng bắt hai người. Rồi cô bắt đầu đi đến nơi có phát hiện lạ đó...

"A, cậu bắt được tôi rồi" giọng nói lười biếng chả cậu ta chứng tỏ cậu không có quá nhiều hứng thú với trò chơi này.

Awn mỉm cười nhìn cậu, quả nhiên là Ray, mỗi lần nhìn thấy cậu đều là một bộ lạnh lùng không muốn ai đến gần này. Trên tay cậu là một quyển sách, nhìn vào nó Awn biết ngay từ đầu cậu đã chẳng muốn tham gia trò chơi này rồi.

Nhưng vì sao cậu vẫn còn tham gia? Đơn giản là vì Emma đã nài nỉ, ăn vạ "Lần này có Awn chơi cùng đó, hiếm lấy Awn mới chơi với bọn mình, cậu không thể ra tham gia cùng mọi người hay sao?"

Đương nhiên với sức hấp dẫn vô hình của Emma đáng yêu, Ray đã có chút dao động.

"Không"

Mặc dù thế, cậu cũng bình tĩnh lại, lười biếng từ chối.

Không thể chịu thua, Emma tức giận giật lấy cuốn sách từ trên tay cậu, nói "Cậu mà không tham gia thì mình sẽ không trả sách!"

Với lời nói không có một chút sức đe doạ nào mà nói thì Ray cũng chẳng có gì phải làm theo cả và thậm chí cậu có thể nổi đoá với người đó, nhưng mà Emma đối với cậu là một người bạn vô cùng quan trọng nên cậu cũng chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ và tham gia cùng mọi người.

À mà...

Cũng nên hoà nhập với mọi người một ít để cậu không lôi kéo sự nghi ngờ, hơn nữa...

Nhưng Awn nào có biết lí do để Ray cùng chơi với mọi người? Cô chỉ đoán, Ray hẳn chấp nhận tham gia để làm Emma vui và đồng thời cũng lấy lại quyển sách bị mỗ nào đó giật lấy.

Một công đôi việc!

Và đương nhiên sau khi đã lấy lại được sách, cậu cũng chẳng cần tiếp tục trò chơi làm gì, vì không đồng hành cùng Emma nên cậu ấy chắc chắn sẽ chẳng biết. Cứ nấp tạm vào một chỗ nào đó đọc sách và đợi Awn tìm thấy thôi, đương nhiên là không cần bị bắt quá sớm là được.

Và mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoach của Ray, Awn đã phát hiện ra cậu và bây giờ chỉ cần về nơi xuất phát thôi. Emma cũng không thể trách cậu.

Ha, quả nhiên là tính toán chu đáo!

“Nè, cậu là vì Emma nên mới tham gia sao?”- Thật sự thì Ray là một người không mấy… hoà đồng, ai trong House đều biết điều đó. Vì vậy khi nhìn thấy cậu ấy, mặc dù tay vẫn cầm cuốn sách nhưng lại không được mở ra như mọi khi, và đứng bên trong những người chơi, Awn cảm thấy hết sức ngạc nhiên và có chút gì đó…

Nghe được câu hỏi của cô, Ray dừng chân nhưng cậu không quay đầu lại mà chỉ đứng đó như đang suy nghĩ.

“Đúng vậy”

Awn cảm thán một chút, quả nhiên sức hấp dẫn của Emma cho dù thần kinh có làm bằng thép cũng bị thu hút a.

Chỉ còn chưa đến 10 phút, Awn cũng không còn nhiều thời gian nữa, cô quay đầu chuẩn bị tiến vào sâu hơn nữa để nhanh chóng tìm những người còn lại. Nhưng ngay khi lập xong kế hoạch…

“Nhưng mà cũng không phải”- Nói rồi, cậu ta lạnh lùng đi về nơi tụ tập mà không hề có trách nhiệm giải thích câu nói vừa rồi.

Cậu ta vừa rồi là có ý gì?

Không để ý nữa, Awn nhanh chóng đi tìm mục tiêu tiếp theo đã định sẵn ngay trước khi trò chơi bắt đầu, Emma.

Ai cũng biết, Emma sở hữu trí thông minh siêu việt và thể lực vô cùng tốt, chỉ ngại cho tuổi còn nhỏ nhưng trong những trò chơi đuổi bắt, trốn tìm… cậu ấy là một trong những người chơi còn trụ lại lâu nhất, thậm chí mấy anh chị lớn cũng khó lòng mà đuổi kịp Emma.

Nhưng…

Awn nhẹ nhàng nở một nụ cười dịu dàng đầy thâm ý.

Cô có biện pháp của riêng cô.

Chạy được một lúc đến khi cảm thấy đủ rồi, Awn dừng lại. Cô nhắm mắt và các giác quan khác bắt đầu thích ứng một cách mạnh mẽ. Nhưng bây giờ Awn chỉ cần lắm một giác quan nhạy bén.

Đứng như thế vài mươi giây, dường như cảm nhận được điều gì, Awn hưng phấn không chần chừ chạy theo một phương hướng nào đó mà theo gió thổi, cô có thể xác định được, thứ khiến cô nhận biết vị trí của Emma.

Trên đường, đôi khi cô có dừng lại một chút, cái mũi nhỏ khẽ động để kiểm tra xem Emma có thay đổi vị trí hay không. Dù vị trí bây giờ đã khác đi nhưng cách đó cũng không xa lắm, Awn dùng nhanh hơn cước bộ đến nơi đó.

Len lén tiếp cận nhỏ nhẹ nhất có thể, Awn đã nghe thấy tiếng thảo luận thì thầm của hai người, là Emma và… Norman.

Được rồi, ngay từ đầu cô cũng đã dự đoán được!

Cho dù có đang thảo luận đi chăng nữa, hai người bọn họ cũng rất cẩn thận quan sát xung quanh.

Có chút cảm thán lòng cảnh giác cao của hai cô cậu bạn, Awn âm thầm kêu khổ trong lòng.

Bây giờ làm sao đây?

Khoảng cách bây giờ của cô với hai người bọn họ đã là ngắn nhất để có thể che giấu bản thân, nếu tiến thêm nữa chắc chắn sẽ bị phát hiện và chạy mất. Cũng không thể cứ ngồi đợi thế này được, thời gian cũng không còn nhiều nữa.

Liều thôi!

“Ne, sao chúng ta không lén đi qua hàng rào thử đi”

Ngay khi Awn quyết định nhanh chóng đến chỗ của hai người thì bị câu thủ thỉ của Emma làm cho hoãn lại.

Với câu nói đầy liều mạng đó, đến Norman cũng rất ngạc nhiên, vì Mama đã từng dặn bọn trẻ không ai được vượt qua hàng rào thấp gần như ở tận cùng khu rừng. Bọn họ rất nghe lời và chưa bao giờ bước qua hàng rào sắt ấy lần nào cả. Vậy mà hôm nay Emma lại...

Cơ hội!

Norman và Emma bởi vì câu chuyện hàng rào mà mất cảnh giác, Awn dùng tốc độ nhanh nhất nhưng cũng ít gây chú ý nhất chạy đến bên cạnh hai người bọn họ.

Đợi đến khi Norman và Emma kịp nhận ra có người thứ ba thì...

“Bộp, bộp”- tiếng vỗ vai vốn dĩ thật dễ nghe nhưng hôm nay vang lên phá lệ chói tai, đặc biệt là đối với hai mỗ nào đó.

“Hai cậu thua rồi”- Tiếng nói dịu dàng của Awn bây giờ đối với hai người tựa như một hồi phán xét. Emma gương mặt ủ rũ lôi kéo Norman đi về khu tụ tập.

Tuyệt vời, chỉ còn hai người nữa thôi.

Tiến nhập rừng sâu được một lúc. Quả nhiên, cô đã tìm được Lydna, 11 tuổi- có thể nói là chị cả trong gia đình nhỏ bé này. Chị ấy có kết quả kiểm tra mỗi buổi sáng là 280-290 điểm, cao nhất trong mọi người ở đây. Và ai cũng rất thương chị ấy.

Dù cách có chút xa và tầm nhìn bị cây lá chằng chịt che mất chỗ có chỗ không, nhưng Awn vẫn có thể nhìn ra được vẻ mặt lo lắng và hoảng loạn của Lydna.

Chị ấy bị sao vậy?

Chạy thật mau đến chỗ chị ấy, ngoài dự đoán của Awn là ở chỗ này không phải chỉ có mình Lydna mà còn một người nữa… đó là Gilda. Và em ấy còn bị thương ở chân nữa!

Lúc bấy giờ Awn đã hiểu vì sao ban nãy lại thấy Lydna hoảng loạn như vậy.

Không có nhiều nghĩ ngợi hay chần chờ, Awn chạy đến chỗ Lydna, kiểm tra một chút vết thương của Gilda. Vết thương khá nặng và cần phải cầm máu nhanh, cũng may Lydna đã sơ cứu tạm thời rồi nên máu cũng đã tạm thời ngừng chảy.

“Gilda, em đứng dậy được không?”- Lydna lo lắng hỏi.

“Để... để em thử”- Đau đến nước mắt lưng tròng Gilda cố gắng chống tay xuống đất nâng đỡ cơ thể nặng trịch dậy.

Nhưng thật không may, bởi vì cử động cơ thể không thể tránh khỏi đụng chạm đến chân, vết thương vốn ổn định lại tiếp tục chảy máu. Vầng trán của Gilda vì nhịn đau mà rỉ ra tinh mịn mồ hôi, cô bé đã rất cố gắng nhịn đau nhưng cũng không thể ngăn cản những giọt nước mắt trào ra.

Không còn cách nào khác!

“Gilda không đi được nữa, nếu bây giờ chị Lydna quay về House cũng phải mất một đoạn thời gian...”- Awn nói cho Lydna và Gilda suy nghĩ của mình, và hai người họ cũng hiểu ý của cô, gật đầu đồng ý.

Chỉ còn cách đó!

Dìu Gilda ngồi xuống cẩn thận, tránh để vết thương lại nứt ra lần nữa. Nhìn lại chân của Gilda một lát, Awn hít một hơi thật sâu, đôi tay trắng nõn nà để hờ lên miệng vết thương, cô bắt đầu lầm bầm gì đó, có lẽ là cầu nguyện?

“Với tư cách là kẻ chứng kiến vận mệnh, ta, xin được thực hiện trao đổi, hãy lấy bất kỳ thứ gì của ta, hồi phục vết thương này”

Một đốm sáng dìu dịu bất ngờ xuất hiện ở trung gian giữa đôi bàn tay Awn và vết thương dữ tợn. Đốm sáng không chói mắt nhưng cũng không ảm đạm, ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận đến sự thoải mái. Vết thương của Gilda nhanh chóng kết vảy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Khoảng chừng năm phút sau, vết thương đã không thấy đâu nữa mà thay vào đó là tầng da non hồng hào, lán mịn.

Nhìn Gilda có thể đứng dậy và đi lại bình thường như vậy, nếu không phải ban nãy trực tiếp chứng kiến vết thương dữ tợn và tiến hành trị liệu, thì có nói gì đi nữa Awn chắc chắn sẽ không tin bé gái khóc lóc vì đau đớn khi nãy lại chính là Gilda.

Không biết... lần này thứ gì sẽ bị mất...

Cùng nhau đi ra khu rừng, đến nơi mọi người tụ tập . Lydna cười cười có lỗi nói với Awn: “Xin lỗi em nhé Awn, hôm nay có em cùng tham gia vậy mà...”

Gilda nghe thế cũng cuốn quít xin lỗi, hai má hồng lên cùng đôi mắt kính quá cỡ trông cứ như đang thẹn thùng, làm Awn chỉ muốn véo một cái.

Cô lắc lắc đầu từ chối lời xin lỗi: “Đây là chuyện ngoài ý muốn mà”

Bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, Awn quay sang hỏi: “Ba ngày nữa... là ngày nhận nuôi chị phải không?”

Lydna  không nói gì, chỉ gật đầu.

Mọi thứ bỗng nhiên tĩnh lặng đến quỷ dị...

Awn cố nén buồn bã, nói: “Chúc mừng chị nhé, khi đi rồi nhớ gửi thư cho chúng em đấy”

“Chị nhất định sẽ gửi”

Đến nơi tụ tập, mọi người đều đã đợi sẵn ở đó và chờ đợi kết quả cuộc chơi, Awn buồn cười nhìn Emma vẻ mặt đầy mong chờ, cô nàng hẳn là tin tưởng chị Lydna lắm, cô giả vờ dùng giọng ủ rủ tuyên bố: “Được rồi, mọi người thắng”

Và tiếng hoan hô vang dội không ngoài dự đoán huyên náo khắp cả sân chơi này.

Sau khi kết thúc trò chơi, thường thì bây giờ bọn trẻ sẽ nghỉ ngơi, mỗi người đều có khoảnh thời gian làm những việc mình thích bây giờ trước khi bắt đầu bữa trưa ngon lành. Awn cũng tìm lại đồ thêu của mình.

Bỗng nhiên, Awn cảm thấy có chút lạnh sống lưng, cô không hiểu vì sao lại vậy cho đến khi...

“Awn...”- Emma xuất hiện trước mặt cô với ‘oán khí’ dày đặc.

“Sao vậy Emma?”

Emma làm mặt bánh bao nói: “Làm sao cậu biết chỗ bọn tớ nấp vậy, rõ ràng mình đã trốn kĩ lắm mà?”- Một bộ dạng nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ đây mà.

12/10/2038

xxxxxxxx

Bảo Bối xin chào các bạn!
Chắc các bạn cũng đoán được năng lục của bé Awn nhà ta là gì rồi nhỉ. Là trao đổi đó!

Vậy các bạn có đoán được bị mất đi là thứ gì không? (Gợi ý: vật đó không quan trọng lắm đâu nên đừng suy nghĩ quá xa xôi như thị giác, vị giác.... Bảo Bối không ác thế đâu)

Các bạn có đoán được vì sao Awn viết được vị trí của Emma không? Nếu đoán ra được thì các bạn cũng đừng hỏi vì sao Awn làm được nhé, vì đứa nhỏ ở Grace Field House chả có đứa nào tầm thường đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net