CHAP 28 : MƯA NGANG TRÊN PHỐ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THE SILVER SHEEP

CHAP 28 : MƯA NGANG TRÊN PHỐ

Thật bất ngờ khi bỗng dưng trời lại kéo mây vào lúc này , khi nãy còn nắng chan chan thế mà giờ lại ..... Thiệt tình là không đoán được ông trời mà !

Bảo vỗ vai Đăng cậu chỉ :

- Ê , coi trời kìa .

Đăng ngước lên , anh xua tay " Ôi lo gì , không mưa đâu , trời chuyển chuyển xíu cho mát thôi " , Bảo cũng đồng tình . Cả hai tiếp tục chạy lên trường .

Và thật xui cho hai chàng , "ẦM ẦM " tiếng sét chói tay , bầu trời xuất hiện các tia chớp lóa sáng cả đám mây mù , những cơn gió to ào tới làm cái nón Đăng úp ngược ra sau . Bảo thúc :

- Anh chạy lẹ đi không mưa bây giờ , tôi nói hồi là có mưa lớn đó !

Đăng gật đầu , khí hậu hôm nay thất thường quá .

"ẦM ẦM " thêm vài tiếng sấm nữa , bầu trời mây kéo tối đen . Đăng cảm thấy không tốt , còn phải qua hai con phố nữa thì mới tới được trường , anh sợ hai đứa ướt nhẹp trước khi tới quá .

Đăng dừng xe , anh nói Bảo leo xuống , Đăng mở cốp . "Oái xui vồn , không có bỏ áo mưa trong cốp xe !!! " Đăng vỗ trán quay qua nhìn Bảo với cặp mắt tội nghiệp . Bảo nheo mắt nhìn Đăng :

- Khỏi nói đi tôi hiểu rồi .

Hai đứa leo lên xe đi tiếp , mưa bắt đầu rơi phất phớ . Ráng lên , qua được khu phố phía trước là tới rồi . Đăng ráng chạy , Bảo ngồi sau lấy cái cặp đen của mình giơ lên cao làm đồ che cho hai đứa . Khi đã xui xẻo là sẽ xui tới cùng ...

Bạch bạch bạch .... Tiếng động cơ xe kêu lên kì lạ . Phụt ... cái bô xe Đăng xả ra đống khói đen thùi và tắt máy .

- Cái khỉ gì ngay lúc này vậy !!! Đăng nhăn mặt , anh cố đạp ga nhưng xe chẳng nổ máy .

Vậy là xong luôn .... Đăng vò đầu , Bảo ngồi sau cốc vào đầu anh " Hôm nay anh đen vậy , làm vạ lây cả tôi " , Đăng thở dài . Cả hai đành dắt bộ đến trường , với tình hình mưa dần nặng hạt như vậy là không ổn rồi . Để ý có tiệm cà phê bên góc phải , cả hai đành vào đó trú mưa .

Mưa bắt đầu lớn hơn , trắng xóa cả mặt đường . Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà , hơi nước bay khắp không khí . Đăng và Bảo đứng trú mưa dưới mái hiên nhỏ , cả hai không có ý định vào trong . Giờ chả còn tâm trạng gì hết , coi như tiết chiều nay hai người bị đánh vắng rồi .

Đăng kéo tay Bảo lại gần , anh kéo cậu bé đứng sát lại mình , Đăng nói khẻ :

- Coi chừng ướt đó .

Bảo không đứng nhích vô là mưa giăng ướt giày rồi , trách cái mái hiên này quá nhỏ . Bảo đứng nép vào anh , Đăng thấy người cậu nhóc thật ấm , Đăng nhìn gương mặt ấy đang đưa mắt ngó xa xăm về phía ngoài kia . Đăng choàng tay qua vai Bảo anh hỏi :

- Nhóc đang nhìn gì ở ngoải vậy ?

Bảo trả lời :

- Chả có gì , tôi chỉ đang ngắm mưa .

Đăng thấy tò mò :

- Mưa có gì mà ngắm hửm ?

Bảo :

- Tôi thấy nó thật yên tĩnh , không ồn ào ... mà anh im miệng đi , phiền quá . Cậu lườm

Đăng véo má thằng nhóc , anh im lặng cho Bảo ngắm mưa tiếp . Bỗng ngoài trời đang mưa tầm tã chợt xuất hiện một bóng người , người ấy đang chạy về phía Đăng . Càng gần , Đăng và Bảo nhìn rõ thì đó là một cô bé , hình như là học sinh trung học . Cô bé ấy có hai bím tóc nhỏ , trên đầu cài cái băng đô màu xám , cô bé mặc bộ váy màu trắng , khoác chiếc áo gió màu nâu sẫm , trên lưng cô đeo một cây đàn ghita thật to nằm trong cái vỏ đen , vai phải cô bé xách một cái giỏ có hai cái cùi trống và đuôi kèn chìa ra , Đăng thấy đôi bốt cao cô bé mang ướt nhẹp .

Cô bé tức tốc chạy vào đứng kế họ , nước mưa văng tung tóe . Vào đến nơi con nhỏ vịnh cửa thở hồng hộc , bộ dạng của nó ướt sủng trông tội nghiệp làm sao . Cô bé ấy quay sang hai đứa , nó cười tươi lộ hàm răng đều như hạt bắp nói :

- Hai anh cho em đứng trú mưa với , mưa lớn quá em không tìm được chỗ khác để trú .

Đăng gật đầu " Ờ em cứ trú đi , không sao đâu " , cả ba im lặng đứng chờ cơn mưa dai dĩ kia tạnh . Bảo thấy con bé ấy lụi cụi lấy cây kèn trong túi ra lau khô , nó tranh thủ kiểm tra thêm mấy thứ khác . Nó ngước lên nhìn Bảo :

- Hai anh đang đi học hả ?

- ừa tụi anh đang đi thì bị hư xe rồi dính mưa phải vào đây trú . Đăng nói

- Hehehe em cũng vậy . Nó cười

- Mà sao em không mặc đồng phục ? Đăng thắc mắc

- Hôm nay lớp em được nghỉ nên định vào trường tập với mấy đứa bạn .

- ừm . Đăng cười

Cô bé ngó qua đồng phục Đăng với Bảo liền nói :

- Hai anh học trường Garteous hả ?

- Sao em biết ? Đăng ngạc nhiên

Cô bé gãi đầu cười :

- Hehehe , tại trường anh có cái logo hình rồng rất đẹp mà , em học trường Lattle ở phía đông .

- À anh biết trường đó rồi , trường em cũng đẹp lắm đó , bữa nào anh với mấy bạn anh qua chơi

- Hihihi , ok anh , em tên là Tiên

Đăng khoác vai Bảo , xoa đầu cậu , Đăng giới thiệu :

- Anh là Đăng , còn đây là Bảo chú nhóc hay quạu của anh .

Cô bé tròn mắt , nức nở khen :

- Hai anh đẹp trai thật , anh Bảo là bồ anh hả nhìn hai người dễ thương ghê , đẹp đôi quá tụi bạn em mà thấy hai anh chắc tụi nó điên cuồng lên mất .

Bảo muốn phụt nước khi nghe nó nói , Đăng thì nhìn cô bé với đôi mắt hình dấu chấm , anh đơ mặt ..... " Trời ơi , con bé này phát biểu cái gì vậy .... "

Bảo nhích qua phía tay trái Đăng , cậu thấy ớn con bé này (Kì ghê người ta nói đúng chứ bộ ) , Đăng cười lớn , anh xua tay :

- Hahaha em hiểu lầm rồi , cậu ấy là bạn anh thôi , tụi anh không phải gay .

Nhỏ gãi đầu lúng túng :

- Uis cho em xin lỗi nha , em nói bậy quá .

- Hêhêhê không sao . Đăng cười

Cả ba vẫn đứng trú mưa . Họ bất lực nhìn cơn mưa dai dẳng này không chịu tạnh mà còn lớn hơn . Gió thổi mạnh khiến mấy cái cây sau hàng rào căn nhà phía trước đung đưa dữ dội . Ba đứa lùi hết cỡ để tránh nước văng , thật ra không phải vì họ không chịu vào quán trú mà tại vì sau lớp kiếng có treo biển "close" nên có muốn cũng không được .

- Á Á Á . Tiên hét toáng

Đăng và Bảo đã tránh không kịp , nhỏ cũng tránh không kịp . Chiếc xe hơi khốn kiếp của ai đột nhiên phóng ngang qua tạt cả đống nước vào người ba đứa . Đầu tóc , quần áo tên nào cũng ướt nhem .

Bảo chửi :

- Mẹ mày đồ khốn kiếp , có ngon thì quay lại đây !!!

Đăng thở dài , anh phủi nước cho Bảo , Đăng đặt tay lên đầu Bảo an ủi :

- Thôi lỡ rồi , nhóc có chửi cũng vô ích , có lạnh không lấy áo khoác anh mặc vô nè .

Bảo dịu lại , cậu vẫn còn tức chiếc xe đó . Đăng đành vỗ lưng xoa dịu cậu nhóc , anh quay qua hỏi Tiên :

- Em không sao chứ ?

- Dạ không sao , chỉ là dơ hết người rồi .. giọng cô bé buồn bã

Tiên quay vào trong soi gương thì thấy có người đã xoay tấm bảng thành "OPEN" , cô bé chỉ Đăng và Bảo . Cả ba mở cửa đi vào .

Bên trong quán càfê thật ấm cúng . bàn ghế trang trí thật lạ mắt , những chiếc bàn gỗ hình tròn sơn xám thật cao và những chiếc ghế ngồi hình tròn cũng thật cao và đặc biệt chúng được sơn đủ màu , phía trong là một cái sân khấu nhỏ có đủ bộ trống để chơi nhạc , góc phải là một chiếc lò sửi bằng gạch đỏ , góc trái đối diện là một cây đàn piano màu trắng có một con cú gỗ đặt trên mặt đàn , những bức tường được sơn và vẽ những hình thù lạ mắt . Cả ba chọn chỗ ngồi gần chiếc lò sửi để hong khô đồ và cho đỡ lạnh . Anh chủ quán mang menu ra cho họ , nhìn bộ dạng ướt nhẹp của ba đứa , anh hiếu kì hỏi :

- ủa ba em bị mắc mưa hả , sao không vào quán anh đục mưa mà để ướt nhẹp vậy , thời tiết này dễ bệnh lắm đó .

Bảo nheo mắt , câu nói làm cậu thấy mình thật ngu , nếu biết là khỏi phải dính cả đống nước lên người rồi . Tiên tháo hai cây kẹp ra , nhỏ vuốt tóc , giọng buồn thiu :

- Hic nãy thấy anh để bảng "CLOSE" tụi em không dám vào...

Anh chủ quán thấy bối rối , anh ta lè lưỡi :

- Oh sorry , mốt mấy đứa cứ vào tự nhiên đi , không sao đâu , uống gì đi hôm nay anh mời tạ lỗi .

Tiên cười , sự khách sáo của anh ấy làm nhỏ quên đi cảnh đau lòng hồi nãy . Anh chủ quán bưng nước ra rồi đưa cho cả bọn mấy cái khăn để lau . Đăng lấy cái khăn lau tóc cho Bảo , cậu nhóc né né " Thôi khỏi tôi tự làm được" , "Nhóc cứ ngồi yên đi , để anh lau kĩ cho khô kẻo bệnh đó" Đăng nói . Bảo nhếch môi :

- Xì , làm như tôi con nít không bằng .

- Hahaha đối với anh nhóc là con nít mà . Đăng nhe răng

- Muốn bầm mắt không ?

Đăng cốc vào đầu Bảo "Không được cư xử bạo lực , hết dễ thương đó " , Đăng nhéo má Bảo . Bảo gừm anh rồi uống tiếp ly chocolate nóng . Đăng lại chỗ cây piano dọc một chút . Anh chàng chả biết đàn gì cả , chỉ ấn lung tung các phím làm cây đàn vang lên những âm thanh thật chói tay và ồn ào . Bảo lại búng tai anh :

- Đừng tra tấn cây đàn dùm tôi quý ngài phiền phức .

- Hề hề hề tại anh không biết chơi mấy cái này . Đăng nhe răng cười

- Im mồm và xê ra đi . Bảo kéo Đăng ra , cậu ngồi xuống và đặt tay lên phím đàn , Bảo thấy cây đàn này làm cậu thấy hứng thú với không khí lúc này , cần một ít nhạc .

Bảo lướt trên phím đàn thật nhẹ nhàng , những ngón tay cậu trên phím vang lên những khúc nhạc thật êm dịu , Bảo chơi thật hay và khiến Đăng vô cùng ngạc nhiên , anh ngồi nhìn cậu nhóc chơi mà trong lòng thấy lúng túng , tim Đăng đập thình thịch . Cậu nhóc như một chàng hoàng tử , đôi mắt xanh cuốn hút của Bảo chăm chú trên từng phím đàn . Đăng ngồi ngắm anh chàng thật say mê , anh đung đưa theo điệu nhạc , Đăng đang bị hút hồn bởi Bảo . Lúc Bảo nhìn qua Đăng rồi cười , nụ cười ấy thật đẹp khiến Đăng mê mẩn . Bảo nhìn anh cười đắc thắng :

- Sao mở rộng tầm mắt chưa hả đồ óc nhỏ .

Câu nói của Bảo làm Đăng tỉnh giấc , anh lấy lại tinh thần , thằng nhóc làm Đăng bối rối đến nổi không nghe được Bảo nói gì . Đăng chỉ gật đầu " Ờ ờ " , tim anh vẫn đập thình thịch

Tiên vỗ tay quá chừng , nhỏ khen Bảo nức mũi " ÔI anh Bảo giỏi quá , anh Bảo đàn hay quá trời , em hâm mộ quá ..." . Con bé làm Bảo mắc cỡ , cậu cười gượng " Ừm cám ơn em " .

- Bảo

- Hửm ?

- Bữa nào đàn cho anh nghe nữa nha . Đăng cười cười

- Mơ đi

- Đi mà , đi mà , anh năn nỉ nhóc đó , nha nha nha . Đăng mè nheo

- Ừa , mốt tôi đàn cho nghe . Bộ mặt đáng yêu của Đăng làm Bảo gật đầu , Bảo thấy Đăng thật dễ thương , cậu thấy ....

Cảm giác lạ lại xao động nơi con tim Bảo .

" Nhóc đàn được bài này không ?" Đăng bật mp3 cho Bảo xem . Cậu gật đầu :

- Dễ ẹc .

- Vậy nhóc đàn đi anh hát , ok ?

- Ừm cũng được .

Tiên rạng rỡ , nhỏ háo hức :

- Woa hai anh tài năng ghê , vừa biết đàn vừa biết hát , ôi khâm phục quá .

Bảo quay qua cười khiêu khích Đăng :

- Tên này hát chịu khó nghe kĩ thì cũng không giống tiếng động vật cho lắm .

Đăng ôm chầm lấy Bảo , anh thọt thọt cù léc cậu . Hai đứa giỡn ầm ầm cả quán , nụ cười của Bảo thật đẹp , Đăng thấy xao xuyến , anh là con trai không phải gay mà tại sao Đăng không hiểu sao anh lại có một cảm giác lạ với cậu bé này , thật sự Đăng không biết nó là gì .

Hai đứa giỡn nhau tới nỗi ngã lăn ra sàn , Bảo nhìn Đăng , anh nhìn Bảo . Hai chàng trai thấy có gì lạ lắm , nó nhen nhúm trong lòng họ . Cả hai nhìn vào mắt nhau thật kĩ .... Đăng cố định thần lại , anh kéo Bảo dậy , gượng gạo nói :

- Thôi ... nhóc đàn đi , anh hát ...

- Ừ...

Bảo bắt nhịp trên phím đàn , giai điệu vang lên hòa cùng giọng hát của Đăng . Bảo ngồi đàn anh ngồi hát , cả hai đang cố tịnh tâm ..... Lúc này chỉ có tiếng hát và tiếng đàn vang lên với nhau ....


" It's taking us downtown

You're watching me watching me watching me go

But I never listen

No I never let you know.

Now we're heading uptown

Is there something or nothing you wanted to say?

'Cause I need to go now

Do you want me to stay?

Stay.


What you need to know

Is to try and let it go let it go

What you need to find

Is someone who never will let you go.


And oh oh

Sunshine and city lights will guide you home

And oh oh

Yeah you gotta know that I'll never let you go

Mmm, I'll never let you go. "


Một bản nhạc thật ngọt ngào , Đăng nhìn Bảo anh cười , Bảo gừm : "Nhìn cái khỉ gì " Bảo đỏ mặt . Đăng ngắt mũi cậu , anh nói " Nhóc đúng là một cậu nhóc lạ kì ... "

Tiên đã quay lại cảnh cả hai vừa đàn vừa hát , nhỏ up liền lên youtube và tối nay chắc chắn cái clip này sẽ ầm ầm lượt xem vì hai nam chính đẹp trai hát hay đàn giỏi này ....

Trời cũng đã tạnh mưa , cũng chiều rồi . Đăng và Bảo tạm biệt cô gái nhỏ , hai người dắt xe đi kiếm chỗ sửa . Trên đường đi Đăng cứ nhìn Bảo chăm chú , anh không thể ngừng được .... Suốt đoạn đường về cả hai chẳng ai nói lời gì bởi cảm giác lạ lùng đang xâm chiếm con tim họ , nó khiến hai đứa đỏ mặt mỗi khi liếc mắt qua nhau .

- Tạm biệt .... Nhóc , buổi tối ...vui vẻ nha... Đăng ngập ngừng

- ờ , tạm biệt .... Bảo nói khẽ

Những tia nắng ló dạng sau mây mù cũng như những cảm xúc bắt đầu trong tâm trí hai đứa . Giờ thì có lẽ tối nay cả hai sẽ khó ngủ .

-Cừu Bạc-

(Khi ta xoay lưng về nhau thì tự đoán xem mình đang che giấu điều gì)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net