Chương 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y mừng rỡ thốt lên, bước đến trước mặt thiếu niên, ngờ đâu thiếu niên lại nhìn y với vẻ không vui, hung hăng mắng: "Con làm sư huynh cái kiểu gì vậy? Sao lại để sư muội trở nên như thế? Lúc vi sư giao nó cho con không phải đã dặn phải bảo vệ nó thật tốt hay sao? Có phải con muốn làm trái lời sư phụ không? Hả?"

Một tràng mắng dài không ngừng tuôn ra, Lãnh Hàn Vũ ngoài việc cười khổ thì chẳng thể chõ mõm vào được, vất vả lắm mới đợi y nói mệt, mới tìm cơ hội chen vào: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi." Hiện giờ việc cần làm nhất là trấn an cơn giận của sư phụ.

Thấy y nhún nhường, tuy thiếu niên vẫn tỏ vẻ không vui nhưng cũng đã bớt giận: "Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy? Không phải lúc Ngưng Nhi xuất giá rất vui vẻ đó ư? Sao bây giờ lại biến thành một người đau ốm triền miên thế kia?"

Lãnh Hàn Vũ lắc đầu, nói: "Đồ nhi cũng không rõ, nhưng nguyên nhân thì sao có thể một, hai lời là nói hết được?" Nói rồi, giọng y trầm xuống, rồi nói tiếp: "Ngưng Nhi không phải tiểu hài tử, chuyện gì cũng sẽ có đúng mực, chuyện chúng ta có thể làm chỉ là giúp đỡ nàng khi cần mà thôi."

Lời nói từ tốn, đong đầy tình cảm không thể diễn tả thành lời của y.

Thiếu niên im lặng.

Y biết tình cảm Lãnh Hàn Vũ dành cho Ngưng Nhi, nhưng đã là chuyện tình cảm, nói sao cho thấu được đây?

Vì thế y lựa chọn im lặng, vòng xoáy tình cảm này, chỉ có đương sự mới có thể giải quyết, người ngoài không thể nào giúp được.

"Sư phụ, bệnh của Ngưng Nhi thế nào?" Lãnh Hàn Vũ đột nhiên hỏi.

Vấn đề mà y quan tâm nhất cũng chỉ có vậy thôi.

Nghe Lãnh Hàn Vũ hỏi, thiếu niên tỏ vẻ buồn bã, lòng Lãnh Hàn Vũ chùng xuống, bỗng có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, thiếu niên khẽ lắc đầu, chán nản nói: "Tình trạng của Ngưng Nhi, rất phức tạp!"

Mặt Lãnh Hàn Vũ tái nhợt.

—- Nếu ngay cả sư phụ cũng nói thế, điều đó chứng minh bệnh của Ngưng Nhi rất khó chữa, vậy......

"Hiện tại vi sư cũng chỉ có thể dùng dược liệu giữ lại mạng cho nó, nhưng mà bệnh của nó......" Y buồn bã lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ đau xót: "Không thể trị khỏi được nữa rồi."

Lãnh Hàn Vũ lùi về phía sau, ánh mắt ngỡ ngàng.

—- Sao lại như thế? Sao lại có thể như thế được?

"Ngay cả sư phụ cũng không còn cách nào khác sao?" Y đau đớn hỏi.

—- Cho dù có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng lúc nghe vẫn cảm giác đầu óc trống rỗng.

Thiếu niên lắc đầu: "Vết thương của Ngưng Nhi không chỉ ở trên người, mà vết thương nặng nhất lại nằm ở trong lòng. Còn tâm bệnh, dù có là vi sư, cũng chẳng thể làm gì được."

Lãnh Hàn Vũ ngây người nghe, chẳng chữ nào lọt tai, chỉ thấy lòng mờ mịt.

"Có phải không còn cách nào khác không?" Y nghe rõ giọng nói khàn khàn của mình.

"......" Thiếu niên im lặng nhìn y, nỗi đau ánh lên trong mắt đậm như vậy, đậm đến nỗi khiến y không thể nào nhìn thẳng vào nó.

"Vậy Ngưng Nhi còn bao nhiêu thời gian?"

"Không thể nói chính xác được." —-

Hiên Viên Kỳ đứng dậy, quay đầu lần nữa nhìn thiếu nữ đang ngủ say, hàng mi dày như còn vương nước mắt, có lẽ nàng đang gặp ác mộng, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, khuôn mặt trái xoan vùi trong tấm chăn màu đào càng thêm phần nhợt nhạt.

Y bất giác chau mày.

—- Đến ngủ cũng không được an giấc sao?

Mới vừa rồi cảm nhận được cơ thể nàng yếu ớt như con búp bê bằng thủy tinh thoảng mùi thơm của thảo dược, chỉ cần mạnh tay một chút sẽ vỡ tan, lúc đó, y chưa từng lo sợ đến vậy, cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể mất nàng, dù rằng có được y ôm chặt trong lòng cũng có thể biến mất không dấu vết.

Nỗi lo sợ tột cùng này khiến y càng thêm hoang mang.

Nhìn nàng một lúc, rồi y quay người, sải bước bỏ đi.

Lúc ra khỏi phòng, không khí lạnh buốt đánh thẳng vào y, thần kinh dao động.

Lưu Dục đang bưng một bát dược còn nóng hổi từ ngoài bước vào, thấy Hiên Viên Kỳ đi từ trong ra, vẻ mặt có chút khó coi, nhưng nàng chỉ là một thị nữ nhỏ bé nên dù có bất mãn với chủ tử cũng chẳng dám biểu hiện ra ngoài, vì thế mà nàng chỉ có thể cúi mặt thật thấp, che giấu sự khó chịu trong lòng mình: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ."

Hiên Viên Kỳ dừng bước, nhìn bát dược còn nóng trên tay Lưu Dục, một lát sau mới thấy y 'ừ' một tiếng.

Lưu Dục có hơi kinh ngạc, vị Đế Vương chưa bao giờ đáp lời hạ nhân lại đáp lại lời vấn an của nàng? Đây có được xem là phúc của chủ tử nàng không?

Nhưng—-

Vẻ mặt nàng trở nên u ám.

—- Chủ tử của nàng trở nên như vậy, nguyên nhân chính đều do y mà ra!

Tiếng bước chân dần xa, nàng ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng thẳng đứng của vị Đế Vương, dáng người mới cô đơn làm sao.

Nàng run lên, khi hồi thần thì đã không còn thấy bóng dáng Hiên Viên Kỳ đâu nữa.

—- Là ảo giác chăng?

Nàng thầm nhủ với chính mình như vậy—-

Lúc trở lại tẩm cung, trời đã dần tối.

Lai Phúc đứng chờ ngoài cửa vừa thấy Hiên Viên Kỳ lập tức chạy ra đón: "Bệ hạ, cuối cùng người cũng về rồi, Lận Vương chờ người đã lâu."

Hiên Viên Kỳ lúc này mới nhớ ra Lận Vương: "Ừ, trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi."

"Vâng!"

Lúc đẩy cửa vào, thì thấy Hiên Viên Lận đang thủng thẳng ngồi trên ghế, chân vắt chéo: "Bệ hạ, cuối cùng cũng chịu về? Để thần đệ chờ lâu quá đấy!"

Hiên Viên Kỳ liếc y: "Trẫm bảo ngươi trong mười ngày phải trở về, hiện tại đã qua một tháng rồi."

"Ồ!" Hiên Viên Lận nghe vậy chỉ cười gượng, ngồi thẳng dậy: "Thần đệ còn không phải vì bệ hạ mà về trễ đó sao!"

"Hửm? Nói vậy là sao?"

"Hê hê!" Nói đến đây, Hiên Viên Lận thắt nút câu chuyện, ra vẻ thần bí: "Bệ hạ, lúc người gọi thần đệ về có biết đã gặp ai không?"

Ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng vào người y, y rùng mình, thầm nhủ: "Lúc nào cũng lạnh lùng thế, chẳng trách ai cũng sợ huynh!"

Ngừng một chặp, Hiên Viên Lận nghiêm túc hẳn lên: "Ta gặp Liễu Uẩn Nịnh ở Đế Kinh đấy!" Lén quan sát sắc mặt Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Lận tiếp lời: "Đi cùng còn có một người thanh niên, quan hệ hai người có vẻ rất thân thiết, nhưng—-" Trong mắt y hiển hiện sự nghi ngờ: "Liễu Uẩn Nịnh mà ta gặp lần này không giống trên yến hội!"

"......"

"Bệ hạ, người muốn mang nàng hồi cung à?" Hiên Viên Lận hỏi.

Hiên Viên Kỳ vô cùng bình tĩnh nói: "Ngươi vừa mới về, trẫm cho ngươi hai ngày tự do, nghỉ ngơi một chút đi!"

"Hở?" Hiên Viên Lận kinh ngạc: "Bệ hạ, người......"

"Lui xuống đi!"

"Nhưng......"

Lạnh lùng liếc y một cái, Hiên Viên Kỳ nói: "Chuyện này, trẫm sẽ biết chừng mực!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net