Chương 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tháng cứ thong thả trôi, có lẽ do ông trời tiếc thương nên bệnh của Liễu Vận Ngưng không cần đến dược liệu vẫn có thể khỏi.

Bích Tỷ cung càng náo nhiệt, Ngọc Hoa cung lại càng vắng vẻ, người trong cung hình như đã quên mất người đang ở trong Ngọc Hoa cung là ai, ngoại trừ người đến đưa cơm thì cũng chẳng còn ai khác.

Những ngày như vậy tuy nhạc nhẽo nhưng lại bình yên vô cùng, Liễu Vận Ngưng thầm nghĩ cứ sống vậy đến hết quãng đời còn lại, cho đến một ngày, Ngọc Hoa cung phải tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Lệ phi đang ở trong phòng riêng, bình thường rất ít khi lộ diện, còn Lưu Dục thì đến ngự trù phòng lấy bữa sáng, bởi lẽ không biết tự khi nào, người đem cơm đến như đã quên mất chuyện này, cuối cùng Lưu Dục phải đích thân đi lấy.

Vì vậy bây giờ chỉ còn mỗi mình Liễu Vận Ngưng ở trong Ngọc Hoa cung.

Vân phi một thân một mình vác cái bụng to tròn tiến vào Ngọc Hoa cung, bất tri bất giác, nàng đã mang thai gần năm tháng.

Liễu Vận Ngưng không biết hôm nay nàng ta tìm mình có chuyện gì, hơn nữa nàng ta vẫn chưa chịu mở lời, vẻ mặt thì ẩn giấu sự vui sướng.

Theo chân Vân phi ra ngoài đình viện của Ngọc Hoa cung, lòng Liễu Vận Ngưng đầy nỗi hoài nghi, nhưng nàng không hỏi, chỉ lẳng lặng theo sát phía sau.

Nàng biết, nếu Vân phi đã đến tìm nàng, chắc chắn có chuyện.

Vân phi chậm rãi bước về phía trước, đi vào một tòa lầu nhỏ trong đình viện, lên đến lầu hai, ra đến hành lang thì nàng dừng lại, quay đầu nói với Liễu Vận Ngưng: "Liễu phi, chắc ngươi cũng biết, bệ hạ đã quyết định đầu tháng sau sẽ phong bổn cung làm Hoàng hậu."

Lúc Vân phi nói ra những lời này, cuối cùng nàng cũng hiểu ra ý đồ của nàng ta.

Thì ra là đến để thị uy.

—- Trước kia thì muội muội này muội muội nọ, bây giờ đổi cả cách xưng luôn rồi sao?

Lòng thầm tự giễu, nàng lãnh đạm nói: "Vậy thật sự chúc mừng Vân phi."

Vân phi bật cười, vẻ mặt có chút đắc ý: "Tất cả đều là nhờ công của Liễu phi, đương nhiên, còn nhờ phúc của thị nữ Lý Nhĩ bên cạnh Liễu phi nữa chứ!"

Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, bỗng hiểu ra điều gì đó.

Vân phi quan sát vẻ mặt của nàng, cười nói: "Liễu phi cũng là một người thông minh, không hiểu sao lại nuôi một ả thị nữ ngu xuẩn bên cạnh mình vậy nhỉ?"

"Vân phi nói vậy là có ý gì?"

Vân phi tỏ vẻ lạnh nhạt hiếm thấy, thoáng hiện sự cười nhạo, nói: "Bổn cung chỉ mới chăm ngòi một tí thôi mà nha đầu đó đã hận Liễu phi thấu xương, ngươi có biết tại sao không?" Nói rồi, liền xoay người nhìn cảnh sắc dưới lầu, bật cười.

Không chờ Liễu Vận Ngưng mở miệng hỏi, nàng đã nói ra: "Nha đầu đó thật sự cho rằng ngươi và Lãnh Thái y cấu kết với nhau đó! Thật ra, muốn trách thì trách chính Liễu phi ngươi đấy, ngươi cũng biết ở trong mắt người khác, thái độ giữa ngươi và Lãnh Thái y không mấy rõ ràng, có lần bổn cung nhìn thấy ánh mắt mà Lãnh Thái y dành cho ngươi, thật khiến bổn cung đây nhìn mà còn thấy ngượng thay. Chẳng qua bổn cung chỉ phóng đại một chút, nhưng không ngờ nha đầu Lý Nhĩ kia lại tin lấy tin để, còn khắc cốt ghi tâm lời của bổn cung, ngươi biết đó, lúc ấy bổn cung chỉ chuẩn bị dược liệu tầm thường, Liễu phi học y, nếu là dược liệu bình thường chắc chắn sẽ nhận ra, thật sự nhờ có Lý Nhĩ mới nghĩ ra được kế một mũi tên bắn trúng hai đích!"

"Tất cả đều là âm mưu của ngươi?" Liễu Vận Ngưng nhìn nàng khó tin.

—- Ta không thể nào ngờ, một Vân phi trông dịu dàng dễ gần lại là chủ mưu của tất cả những chuyện này.

"Lệ phi chưa nói với ngươi sao?" Vẻ mặt Vân phi tràn đầy kinh ngạc, như là kinh ngạc trước những lời của Liễu Vận Ngưng, bật cười khanh khách, nàng nói: "Ngươi có biết chuyện Lệ phi hai năm trước tại sao lại sinh non không?"

Trong một thoáng, Liễu Vận Ngưng bỗng cảm thấy ớn lạnh: "Cũng do ngươi làm?"

"Ha ha!" Nàng cười khẽ: "Năm đó bổn cung và Lệ phi tiến cung cùng một lúc, nhưng hết lần này tới lần khác Lệ phi đều được sủng ái hơn bổn cung, lúc đó bổn cung phải nhận hết sự khinh thường của đám cung nhân, vì vậy bổn cung đã từng thề, nhất định phải khiến những kẻ đó nhìn bổn cung với cặp mắt khác xưa, ngươi xem, không phải hiện giờ bổn cung đã thành công rồi đó sao?"

"Còn nữa, lần này Lệ phi bị đày vào lãnh cung, cũng nhờ công của bổn cung đó nha!" Nàng nhàn nhã liếc nhìn Liễu Vận Ngưng, ngồi xuống ghế chủ vị: "Trong phấn thơm Lệ phi mang đến, đích thật là có trộn dược liệu khiến người ta sinh non, nhưng là liều nhẹ, ngửi vào cơ bản không đủ khiến người ta cảm thấy không khỏe, là bổn cung bỏ thêm vào đó."

"Ngươi dám mạo hiểm cả con của mình?"

"Đương nhiên bổn cung sẽ không làm vậy, tất cả đều đã được tính toán kỹ lưỡng, sao bổn cung lại để con mình chịu nguy hiểm chứ?" Nàng cười nhạo: "Ngươi có biết không, bổn cung nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chính là vì ngày này, ngày hôm qua, cuối cùng bệ hạ cũng nói sẽ lập bổn cung làm Hậu, nghe tin, ngươi có biết người bổn cung muốn cảm tạ nhất là ai không?"

Liễu Vận Ngưng dời mắt.

"Là ngươi đó!" Vân phi bật cười, nhưng nụ cười đã bị bóp méo: "Nhiều năm vậy rồi, ta chưa bao giờ thấy bệ hạ thật lòng để ý đến một người, ngươi, Liễu phi, là người duy nhất khiến chiếc mặt nạ lạnh lùng của người xuất hiện vết rách, nhưng vậy thì đã sao? Chẳng qua chỉ càng khiến người mất đi lý trí mà thôi!"

Nghe nàng nói, thật sự Liễu Vận Ngưng rất muốn cười, nhưng mà nàng cười không nổi, cho nên chỉ biết bi ai nhìn người phụ nữ yêu kiều nhưng tâm hồn đã bị méo mó này.

"Nếu là bệ hạ ngày thường, chắc chắn sẽ không tin vào lời nói dối của Lý Nhĩ, nhưng vì bây giờ đối tượng là ngươi, cho nên người mới đánh mất bình tĩnh!"

"Ồ? Vậy sao?"

Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên phía sau lưng khiến mặt Vân phi trắng bệch. Nàng từ từ xoay người lại, nhìn vị Đế Vương đang điềm nhiên bước đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net