Chapter 08: An Airship Full Of Demons

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ tối cùng ngày tại khu vực tập trung, những Quỷ Trắng cuối cùng cũng đã qua sông thành công. Trái ngược với những cá nhân ưu tú dễ dàng hoàn thành thử thách, nhiều người kiệt sức nằm vật ra đất, thở không ra hơi. Tuy vậy họ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi khi cô Constance đứng trước micro, hắng giọng ra hiệu mọi người chú ý.

"Thời gian mười hai tiếng đã kết thúc, cô rất vui khi gặp lại các trò tại đây. Với tư cách là hiệu trưởng, cô xin được thông báo toàn bộ bảy mươi tám Quỷ Trắng đã vượt qua thử thách." Nghỉ một nhịp, cô mỉm cười nói tiếp, "Chúc mừng các trò đã chính thức trở thành học viên của Học Viện Memoria."

Tiếng hò reo vang dội khắp cả bờ sông, nhưng từ trên cao, tiếng động cơ ồn ã át đi tất cả. Một chiếc khí cầu khổng lồ màu xám từ từ hạ xuống, nó dừng lại khi cách mặt đất chừng hơn mười mét rồi lơ lửng ở đó, thả một chiếc thang dây cũng khổng lồ không kém xuống dưới. Chiếc khí cầu này như một chiếc thuyền to lớn có vỏ bằng kim loại, phần bóng khí to phải đến gấp đôi phần thân tàu, được làm từ chất liệu chuyên dụng, trên có thêu huy hiệu trường cùng dòng chữ Memoria đầy hào nhoáng.

Cô Constance với khuôn mặt hãnh diện quay về phía gần tám mươi học viên đang mắt chữ O mồm chữ A kia, tự hào nói, "Chiếc khí cầu hiện đại nhất thế giới, Memoria la Déesse, đang ở trước mắt các trò. Đây là món quà từ một người bạn của cô tặng cho học viện của chúng ta nhân dịp cô nhậm chức. Nó sẽ là phương tiện để đưa các em từ đây tới học viện, hy vọng các em sẽ trân trọng nó."

Nhường sân khấu cho Amanda, cô Constance mỉm cười đầy ẩn ý, "Kể từ thời điểm này, các trò đang ở trong một bài kiểm tra chính thức của Học Viện Memoria, cố gắng lên nhé."

Chưa kịp khó hiểu về câu nói của hiệu trưởng, các học viên đã phải giật mình bịt tai lại khi Amanda nói lớn vào micro nhằm át tiếng động cơ bên trên, "Chào tất cả mọi người! Chị là Amanda Miller, hiện đang là một trong Thập Tinh Anh (Elite Ten) của học viện. Mà thôi chúng ta bỏ qua mấy cái giới thiệu rườm rà này đi hén? Mấy đứa, lần lượt từng người lên đây điểm danh rồi nhận chìa khóa phòng riêng." Amanda vỗ vỗ quyển sổ tay đính kèm danh sách học sinh bên trong. "Năm mươi phút sau tất cả phải tập trung trong phòng ăn, sẽ có người chịu trách nhiệm quản lí mấy đứa. Sẽ không có giáo viên nào đi cùng đâu, mấy đứa liệu mà ngoan ngoãn đấy." Amanda nháy mắt rồi bắt đầu công tác điểm danh.

Hikaru và Roy vẫn chưa hết vẻ thích thú trước sự vĩ đại của chiếc khí cầu thì đã tiếp tục bị ấn tượng bởi năng lực của một người đàn ông nhỏ thó đứng phía dưới thuyền. Người đàn ông với quả đầu hói bóng loáng, chiếc mũi dài và miệng luôn cười toe toét đang nhiệt tình phụ chuyển hành lí lên khí cầu. Ông ta chỉ cần đứng yên một chỗ, đôi tay nhẹ nhàng đưa qua đưa lại như đang điều khiển một dàn nhạc giao hưởng vô hình, toàn bộ hành lí của học viên dù nặng hay nhẹ đều tự động bay lên boong thuyền, được xếp ngay ngắn kế bên nhau. Mỗi khi có học sinh đi ngang qua ông để trèo lên thang dây lên khí cầu, ông luôn vui vẻ chào hỏi và cố gắng nhớ tên bọn họ. Tất cả mọi thứ đều diễn ra liên tục, không hề có sự gián đoạn nào trong năng lực của ông. Đang mải quan sát xung quanh, Hikaru chợt nhận ra Nezumi và Margarette đang trèo lên thang dây cách họ tầm hơn mười mét trước mặt. Margarette tuy đang mặc váy nhưng cô không hề e thẹn, nhanh nhẹn bước trên những thanh gỗ để lên thuyền trong khí trời se lạnh buổi chiều tối và gió đang thổi tà váy cô tung bay.

"Chà, quần phồng à? Không dễ thấy một cái vào thời buổi như thế này đâu." Một giọng nói vang lên kế bên khiến Hikaru và Roy giật bắn người.

Đang quàng tay qua vai Hikaru một cách vô cùng tự nhiên là một cậu thanh niên cao chừng mét tám, mắt màu xanh dương, tóc mai đen và xoăn tít, mặc bộ com lê đen sọc trắng cùng chiếc mũ phớt màu đen bảnh tỏn. Nhìn vẻ khó hiểu trên khuôn mặt Hikaru, cậu thanh niên nhe răng cười, đưa tay tháo mũ xuống rồi nói, "Tôi làm hai cậu giật mình à? Xin lỗi nhé. Tôi là Daniel Van Glazenroos, cũng là học viên mới như hai cậu đây. Hân hạnh được làm quen."

Đẩy tay Daniel ra khỏi vai mình, Hikaru đáp, giọng có đôi chút sự khó chịu, "Kurosawa Hikaru, hân hạnh được biết anh, và tôi hy vọng rằng anh không có thói quen chạm tay lên những người anh không thân thiết."

Daniel nhoẻn miệng cười, quay lưng đi về Amanda để điểm danh, tay ném chiếc vali nhỏ về phía người đàn ông nhỏ thó để ông ta đưa nó lên thuyền, không quên để lại một câu nói với giọng điệu bông đùa trước khi trèo lên thang, "Chúng ta sẽ sớm thân thôi, cậu Kurosawa à, sẽ sớm thôi."

Ngay khi cái tên "Kurosawa" vừa được nhắc đến, mọi người tại bờ sông bỗng im bặt, ánh mắt dồn về phía Hikaru. Cậu cảm giác như gia tộc của bố cậu đã làm một việc gì hết sức đặc biệt lắm. Hikaru cảm thấy khó chịu khi bị chú ý giữa đám đông như vậy, cậu toan kéo Roy đi lên thuyền thì có một khuôn mặt từ sau lưng chen vào giữa hai người.

"Chào anh trai!!!" Kitsune với đôi mắt híp nói lớn, phá vỡ bầu không gian căng thẳng. Cậu ta đẩy cả hai tới chỗ Amanda, vừa đi vừa nói, "Hai người sao chậm chạp quá vậy? Lên thuyền đã nào, có gì chúng ta sẽ trò chuyện sau. A chị Amanda, ba người bọn em chắc chị biết tên hết rồi nhỉ? Bọn em đi trước nhé, hẹn gặp chị sau." Kitsune mồm liến thoắng.

Khi đi ngang qua người đàn ông thấp bé đầu hói, Hikaru nhận ra ông ta cao chỉ không tới một mét sáu. Chiếc mũi dài khiến ông ta giống một yêu tinh trong các câu truyện phương tây nhưng ánh mắt của ông ta lại vô cùng hiền dịu. Ông ta nhìn ba người bọn họ rồi đặt một tay lên ngực phải, cúi nhẹ đầu chào:

"Trò Hikaru và trò Kitsune, bằng tất cả lòng tự hào của một Quỷ Trắng, ta xin được cám ơn những gì gia tộc hai trò đã đóng góp. Ô còn trò này là, để xem nào, Roy Heartfield đến từ Vesir. Được rồi, được rồi, ta đã nhớ tên các trò. Hãy nhanh chóng lên thuyền đi nào."

Vừa trèo lên thang, Hikaru vừa nghe Kitsune nói chuyện. Người đàn ông nhỏ con đó là hiệu phó của trường, thầy Kullen Smolpraid. Trong vụ thảm sát học viện năm ngoái, hiệu trưởng và hiệu phó đã bị giết dẫn đến không còn ai đủ khả năng kiểm soát tình hình. Chính vì vậy, thầy Kullen đã được bổ nhiệm làm hiệu phó tiếp theo ngay sau khi sự kiện xảy ra, để có thể kịp thời chuẩn bị cho mọi công việc phía sau. Đó là tất cả những gì Kitsune được biết về thầy, còn tiểu sử của thầy hiện vẫn còn là bí mật.

Bước lên boong thuyền, Hikaru ngay lập tức bị choáng ngợp bởi độ rộng của nó. Tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ đẹp tinh tế, minh chứng cho tay nghề và óc thẩm mỹ của những người thợ đóng thuyền. Kéo theo túi hành lí, Hikaru cùng Roy và Kitsune đi tìm phòng riêng của mình. Theo chân những học viên khác, Hikaru tới một khu vực với hai dãy cabin nhỏ bằng kim loại, mỗi phòng diện tích chừng mười mét vuông. Bên trong căn phòng có một giường đơn, một cái bàn và tủ quần áo nhỏ, một phòng vệ sinh cá nhân và một cửa sổ được lắp kính cường lực.

Ném túi hành lí vào tủ, Hikaru nằm vật ra giường. Cậu tự cho phép mình nghỉ ngơi trước khi tập trung tại phòng ăn với mọi người. Chứng kiến công nghệ kì dị và khả năng vượt trội của những Quỷ Trắng, Hikaru phần nào hiểu được sự sợ hãi của Chính Phủ các nước đối với những người như cậu. "Con người sợ hãi những gì mà họ không hiểu được", cậu đã đọc được điều này ở đâu đó. Thở dài một cách uể oải, Hikaru vươn vai ngồi dậy, rửa mặt cho tỉnh táo trước khi mở cửa phòng với Roy và Kitsune đang chờ sẵn.


"Vậy, gia tộc chúng ta đã làm gì để mọi người phải bàn tán như vậy?" Hikaru hỏi Kitsune trên đường tới phòng ăn.

Nghiêng đầu suy nghĩ một chập, Kitsune tự hào nói, "Ông nội có sức ảnh hưởng chính trị vô cùng lớn. Chính ông đã đứng ra bảo vệ cho cộng đồng Quỷ Trắng và chống lưng cho học viện này. Chính vì thế nên gia tộc Kurosawa, đúng hơn là ông nội anh, được xem như một vị Thánh trong thế giới Quỷ Trắng." Nói đoạn, Kitsune như chợt nhớ ra điều gì, "À, không biết anh trai còn nhớ không nhưng gia trang của tộc Kurosawa nằm trong Bắc Vesir đấy. Có lẽ ông nội sẽ sớm tới thăm anh thôi."

"Gia tộc Kurosawa... có ảnh hưởng đến vậy à?" Hikaru ngờ vực hỏi lại.

Vẫn giữ đôi mắt híp lại, Kitsune biểu lộ một khuôn mặt ngạc nhiên quá đỗi, mà theo Hikaru thấy là có phần hơi lố, và nói, "Anh trai thật sự không biết gì về xã hội Quỷ Trắng à? Ở đây anh là một trong những người đặc biệt nhất đấy. Ông ngoại anh, nhà Vladimir, nhà một trong những nhà tài phiệt có đủ khả năng dùng tiền làm điên đảo cả thế giới, và vì mối quan hệ của cha mẹ anh, ông đã đổ cả núi tiền cho các dự án hỗ trợ Quỷ Trắng nói chung, trong đó có cả cái học viện này nè. Cái này người ta gọi là gì nhỉ? À, anh là 'con ông cháu cha' đó."

Nhìn biểu cảm ngạc nhiên đến mức mém rớt cả hàm của Roy, Hikaru thở dài nói, "Mình không muốn nổi tiếng vì chuyện này." Thật sự là vậy, Hikaru không muốn trở thành 'người đặc biệt' khi đã chuyển trường.

Kitsune chỉ nhún vai trả lời, "Anh trai phải tập chấp nhận thôi. Dù sao thì, học viện này được xây lên để đào tạo đám Quỷ Trắng chúng ta cho ra ngô ra khoai, nên chắc họ cũng không vì gia thế của anh mà thiên vị hơn đâu." Chợt Kitsune quay lưng đi lùi lại cười nói, "Chúng ta tới nơi rồi. Nhiệm vụ của em là trở thành con mắt của ông nội để quan sát anh, vậy nên em sẽ tới thăm anh trai hằng ngày. Bây giờ thì em xin phép không làm phiền nữa." Đoạn, cậu bỏ đi.

Roy nhìn Hikaru, hỏi nhỏ, "Bộ ở cái học viện này, toàn những người kì lạ như vậy à?"

Hikaru phì cười, nói, "Vậy cậu chuẩn bị tinh thần để gặp nhiều người kì lạ hơn đi." Nói rồi cậu đẩy cửa phòng ăn, bước vào.

Bên trong nhiều người đã tập trung từ trước, họ đứng bắt chuyện, làm quen với nhau. Những bàn ăn nằm rải rác khắp phòng, nhiều nhóm nhỏ tụ tập ngồi ăn uống. Đồ ăn được xếp trên một cái bàn dài nằm ở giữa phòng, với nhiều loại thức ăn từ các khu vực khác nhau, xen lẫn vào những món đặc sản của Bắc Vesir hay của chính học viện sáng chế. Cuối phòng là một sân khấu khổng lồ với nhóm học viên đang tập trung lại lắng nghe một người khác ngồi chơi đàn ghi-ta và hát. Hikaru chọn một cái bàn nhỏ ở góc phòng rồi tới ngồi, cậu không thích những chỗ quá đông người. Tại đó có một người tóc ngắn với tóc mái che quá mắt đang ngồi yên, không làm gì cả.

"Xin phép!" Roy nói với người đó rồi kéo hai chiếc ghế ra cho cậu và Hikaru.

Người đó chỉ nhìn hai cậu, gật đầu không nói gì. Thấy vậy Hikaru bèn lịch sự bắt chuyện và đưa tay ra, "Bọn tôi là Kurosawa Hikaru và Roy Heartfield, hân hạnh làm quen với cậu."

Người kia không nói tiếng nào, nhìn hai cậu một hồi lâu khiến Roy cảm thấy lúng túng khó hiểu. Đoạn, người đó đưa tay lên bắt tay Hikaru, nói bằng một giọng nhỏ không rõ tiếng, "Nhật An." Bàn tay của người đó nhỏ nhắn như tay con gái nhưng lạnh ngắt và đầy sẹo.

"Nh... Xin lỗi, tôi phải phát âm chữ đó như thế nào?" Hikaru cảm thấy bối rối. Nhìn bộ quần áo vải sờn cũ quấn trên người như những người lữ hành của người đối diện, cậu hỏi thêm, "Cậu là nam hay...?

Người đối diện chậm rãi đáp, vẫn bằng chất giọng nhỏ không rõ tiếng, "Gọi tôi là An. Tôi là n-"

Câu trả lời bị ngắt quãng bởi tiếng e hèm đầy cáu gắt từ phía sân khấu cuối phòng. Tất cả mọi người đều dừng việc đang làm lại và quay về đó. Một tên nhóc lùn tẹt nhìn như mới mười hai tuổi trong bộ đồ cơ trưởng rộng lùng thùng, đầu đội chiếc mũ kepi lệch qua một bên, đang cáu kỉnh đá mọi thứ ngáng đường nó trên sân khấu. Nó trèo lên một cái bục thấp để có thể với tới cái micro, hắng giọng nói lớn:

"Yeah, yeah, mấy đứa chúng bây yên lặng được chưa nào? Tên kia, nhìn cái gì, chưa thấy Quỷ Trắng bẩm sinh nào có cơ thể bị khiếm khuyết à? Rồi, ngậm cái mồm lại để ta hoàn thành bài diễn thuyết như một vị cơ trưởng đáng kính nào. Đừng có nhìn ta bằng cái ánh mắt coi thường như vậy, ta đã lái khí cầu từ khi mấy đứa nhãi chúng bây còn đang bi bô bú sữa mẹ đấy."

Nhìn quanh một lượt để chắc chắn rằng mọi người đã ngồi yên, ngài cơ trưởng sửa lại cổ áo và mũ, dõng dạc giới thiệu, "Rồi, xin chào mọi người, ta là Timo Riesenfluch, cơ trưởng của chiếc khí cầu Memoria la Déesse này. Thuyền có chiều dài 170 mét, rộng 70 mét, bao gồm 3 tầng. Tầng hầm là kho chứa đồ, buồng đốt nhiên liệu và phòng nghỉ của phi hành đoàn, đương nhiên trong chuyến bay này chỉ có mình ta, và tụi bây sẽ phải tự phục vụ. Tầng một bao gồm khu vực boong thuyền, nhà ăn và phòng nghỉ có diện tích mười hai mét vuông của bọn bây. Trên cùng là phòng điều hành, thư viện và hồ bơi cho lũ nhãi được nuông chiều bọn bây vui chơi giải trí. Chuyến bay sẽ dài bảy mươi hai tiếng kể từ khi khởi hành, tất nhiên là sau bài phát biểu này. Sau đó tụi bây sẽ được thấy một thế giới vượt xa những gì tụi bây từng được biết đến, là nền văn minh bị cả thế giới xa lánh. Lũ nhãi bọn bây có thể tìm ta ở phòng điều hành vào buổi sáng hoặc phòng nghỉ của ta từ sau bảy giờ tối nếu có việc quan trọng." Nói tới đây Timo gằn chất giọng con nít của lão, "Ta nhắc lại, nếu có việc quan trọng. Ta có đủ thẩm quyền để ném bất cứ đứa nào trong lũ chúng bay ra khỏi chiếc thuyền này. Và ta cũng sẽ cảnh báo trước luôn, tuyệt đối đừng có lại gần buồng đốt nhiên liệu, nếu không thì cả ta và lũ chúng bây có khả năng sẽ lao đầu vào vách núi nào đó với cái mông ngu dốt của bọn bây chổng lên trời."

Timo kết thúc bài diễn văn bằng nụ cười mà lão cố gắng hết sức để nhe hàm răng ra, "Còn bây giờ thì, hy vọng quý hành khách chết tiệt sẽ có những giây phút thoải mái trên con thuyền này." Nói xong lão lồm cồm nhảy xuống khỏi cái bục rồi bỏ đi đâu mất.

Tất cả mọi người trong căn phòng lúc này đều bị bất ngờ bởi vị cơ trưởng nhỏ con Timo và bài diễn thuyết giới thiệu nặng mùi đe dọa vừa rồi. Hikaru bỗng dưng bật cười rồi vỗ vai Roy, "Cậu nói đúng thật. Ở đây toàn những con người kì lạ, nhưng mọi thứ thật thú vị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net