Chapter 09: Daniel Van Glazenroos

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

72 tiếng trước khi kết thúc chuyến bay,

Chiếc khí cầu Memoria la Déesse rung chuyển nhẹ rồi từ từ bay lên cao. Hikaru nhìn đồng hồ, 8 giờ 20 tối. Như vậy thì đúng thời điểm này ba ngày sau khí cầu sẽ dừng ở Học Viện Memoria. Cậu quyết định dành thời gian đi một vòng quanh thuyền để quan sát.

"Cậu Chủ, cậu vẫn còn nhớ là chúng ta đang trong một bài kiểm tra đấy chứ?" Roy hỏi khi đang cùng Hikaru đi trong hành lang dưới tầng hầm.

"Bảy mươi hai giờ bay liên tục trên một chiếc khí cầu mà không có ai chịu trách nhiệm quản lí, trừ duy nhất một vị cơ trưởng," Hikaru vừa đi vừa nói, mắt nhìn quanh quan sát, "Chúng ta sẽ không có ba ngày vui chơi thoải mái rồi. Roy, cậu phụ mình kiểm tra xung quanh xem có gì khác thường không."

"Không có gì khác thường cả và ta đã dặn lũ chúng bây đừng có bén mảng xuống buồng đốt nhiên liệu rồi cơ mà?" Tiếng quát tháo cau có của cơ trưởng Timo vang lên sau lưng hai người, kèm sau đó là vài cú đá đau như trời giáng vào cẳng chân hai cậu.

"Ây da! Bọn tôi chỉ... Sao nhỉ? À, chỉ muốn đi tham quan thuyền thôi mà!" Roy ôm chân nhảy cà tưng, miệng tìm cách phân trần.

"Bọn tôi muốn hỏi cơ trưởng một số việc." Hikaru đáp, tay xoa xoa cái chân vừa bị đá.

"Hừm, trò chuyện đêm khuya à? Ta không rảnh rỗi như lũ nhãi ranh bọn bây đâu. Và cúi thấp xuống khi nói chuyện với ta, đừng để ta phải ngước lên chứ?" Timo cằn nhằn, quay lưng bỏ về phòng thuyền trưởng. "Lôi cặp giò lười biếng của hai đứa bây về phòng ta trước đã."

Căn phòng của vị cơ trưởng nằm ở phía cuối con thuyền, có kết cấu giống như mọi căn phòng ngủ khác. Mùi cà phê thơm phức lan tới Hikaru ngay khi cánh cửa mở ra, giúp cậu phần nào đoán được cơ trưởng Timo là một người nghiện nặng cà phê. Trên bàn của lão là một tấm ảnh nhỏ lồng trong khung gỗ, in hình ông ta và một bé gái cũng trạc mười tuổi. Tuy nhiên Hikaru không thể đoán ra đó là bao nhiêu năm về trước vì như Timo đã nói, cơ thể của lão bị khiếm khuyết từ việc là Quỷ Trắng bẩm sinh, khiến lão không thể phát triển được từ lúc nhỏ.

Quay tấm ảnh vào tường, Timo kéo hai chiếc ghế nhỏ, rồi lão đổ từ trong bình giữ nhiệt ra ba tách cà phê nóng hổi. Lão đặt cà phê lên bàn rồi nhón chân leo lên ghế.

"Nhiều đường chứ?" Timo hỏi, tay đưa hộp đường về phía hai vị khách. Nhận được sự từ chối, lão chẹp miệng đổ vào tách của lão cả gần chục viên đường.

Nhấp một ngụm cà phê, khuôn mặt cau có của Timo giãn ra đôi chút. Nhìn lão lúc này không khác một đứa trẻ mười tuổi với mái tóc màu đỏ đang đóng giả làm cơ trưởng.

"Rồi, rồi, hai đứa bây có thắc mắc gì nào? Nhanh chóng để ta còn nghỉ ngơi." Timo càu nhàu, nhưng giọng lão có vẻ như đang thoải mái lắm. "Tuy ta chỉ vừa được giao lái chiếc khí cầu này nhưng không có gì về nó mà ta không biết cả."

"Tôi không thấy bất kì ai trong bếp cả, vậy đồ ăn được chuẩn bị như thế nào?" Hikaru không ngần ngại, hỏi ngay lập tức.

Timo trợn mắt, mém phun cà phê ra ngoài, nói, "Đấy là việc quan trọng của ngươi ư???" Lấy khăn lau miệng, lão giải thích, "Rồi, rồi, ngoáy cái tai bẩn thỉu của hai ngươi mà nghe đây. Như việc con người không ưa gì Quỷ Trắng chúng ta, có những thứ mà chúng ta cũng không muốn phải chung đụng với chúng. Công nghệ là một trong những thứ như vậy. Bắc Vesir đã từng là thủ phủ của cộng đồng Quỷ Trắng trên toàn thế giới. Đám khoa học gia ở đấy đã sáng chế ra được công nghệ giúp chuyển năng lực Quỷ Trắng thành những dạng năng lượng khác nhau để sử dụng trong một khoảng thời gian nhất định. Tất nhiên là quy trình và giá thành vô cùng khổng lồ nhưng kết quả thu về cũng vô cùng hứa hẹn.

Uống thêm một ngụm cà phê, Timo nói tiếp, "Chiếc khí cầu tuyệt vời này sử dụng những viên năng lượng ấy như một cái máy phát điện để vận hành nhiều thứ, chẳng hạn như những cái máy chế biến thức ăn tự động trong nhà bếp. Nguyên liệu được lưu trữ trong phòng lạnh, mỗi ngày ta tự thân chuyển chúng tới nhà bếp, rồi thức ăn sẽ tự được dọn ra cho lũ công tử tiểu thư lười biếng tụi bây. Còn muốn hỏi gì nữa không, tên nhóc nhiều chuyện?"

"Nếu có bất kì việc gì xảy ra trên thuyền, cơ trưởng đều biết chứ?" Hikaru tiếp tục hỏi.

"Hử?" Timo ngạc nhiên khi nghe câu hỏi, lão vênh cái khuôn mặt trẻ măng lên, tự hào nói, "Đương nhiên rồi, ta là cơ trưởng cơ mà. Tất tần tật mọi thứ xảy ra trên thuyền ta đều có thể biết được, à nhưng ta không thể biết được lũ giặc con chúng bây nghịch ngợm gì trong phòng đâu, đấy là vấn đề về riêng tư cá nhân rồi."

"Nếu vậy ông chắc chắn biết về bài kiểm tra của học viện đã sắp xếp trên thuyền nhỉ?" Hikaru đột nhiên hỏi thẳng vào vấn đề sau một hồi vòng vo khiến cơ trưởng Timo ngẩn người ra một lúc.

Cánh tay ngắn ngủn bên trong ống tay áo dài quá khổ của lão ôm bụng cười nắc nẻ, Timo cố ngưng cười để nói, "Khá, khá lắm! Đúng là ta biết về việc ấy, nhưng không đời nào ta sẽ kể cho hai thằng bây đâu. Tuy nhiên, ta sẽ rộng lượng mà cho tụi bây một lời khuyên. Bài kiểm tra này sẽ thử thách tất cả bảy mươi tám đứa tụi bây về năng lực, sức bền và khả năng xử lí tình huống. Vì thế nên hãy cố giữ cái đầu của tụi bây tỉnh táo. Ta chỉ nói vậy thôi, bây giờ thì hết giờ trò chuyện đêm khuya rồi, hãy cút ra khỏi đây để ta nghỉ ngơi nào." Vừa nói lão vừa đẩy hai cậu ra khỏi phòng rồi đóng cửa cái rầm.

Hikaru và Roy quay trở lại phòng ngủ và quyết định nghỉ ngơi. Hikaru kiểm tra thử điện thoại của cậu, không hề có tín hiệu. Như vậy mọi phương tiện giao tiếp ra thế giới bên ngoài đều đã bị cô lập, Hikaru cảm thấy tò mò về cách các học viên khác đang chuẩn bị cho bài kiểm tra này. Cậu thả mình xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ.


Kuroe là một nữ học viên mới của Học Viện Memoria. Cùng với mái tóc đen dài qua vai cùng dáng người mảnh dẻ,cô là một cô gái có xu hướng giữ khoảng cách với mọi người xung quanh. Điều đặc biệt là, bên mắt phải bị hư nên cô phải dùng một miếng băng che mắt màu trắng che lại, rồi để tóc mái phủ qua con mắt ấy.

Tháo bỏ miếng băng che mắt đặt lên kệ quần áo, Kuroe nhẹ nhàng mở van vòi sen. Từng tia nước nhẹ nhàng rơi xuống, chảy dọc trên làn da hơi ngăm nâu của cô. Hôm nay là một ngày điên khùng đối với Kuroe. Vượt qua con sông Horizon hùng vĩ, leo lên một chiếc khí cầu khổng lồ, được gặp một vị cơ trưởng tí hon và đang tham gia một chuyến bay với gần tám mươi Quỷ Trắng khác, điều mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra. Bây giờ đang là nửa đêm, tức đã hơn ba tiếng đã trôi qua kể từ khi bắt đầu bay, trái ngược với sự căng thẳng mà cô đang trải qua, Kuroe không hề cảm thấy mệt mỏi. Cô dự định sẽ chuẩn bị kế hoạch cho bài kiểm tra sau khi tắm xong. Bỗng dưng, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, Kuroe tắt vòi sen và lắng tai nghe:

"Xin lỗi, có ai trong phòng không vậy? Tôi là người giám sát từ Học Viện Memoria đây." Một giọng nam từ bên ngoài cất lên.

Người giám sát? Không phải chuyến bay này không hề có ai từ học viện đi theo ư?  Cảm thấy kì lạ, Kuroe thở dài, quấn chiếc khăn tắm quanh người, bước đến ghé mắt nhìn qua lỗ cửa. Đứng bên ngoài là một người thanh niên cao hơn cô tầm một cái đầu, mặc comple đen sọc trắng và đội mũ phớt.

"Tôi chưa nghe gì về việc có người giám sát trên chuyến bay này cả. Anh cần gì?" Kuroe thận trọng hỏi.

Người thanh niên ngoài kia giơ ra một bảng tên nhỏ đề chữ "Akatsuki Shin" cùng huy hiệu của học viện bên trên. Chiếc bảng tên này giống với cái của thầy Kullen hay Amanda mang trên ngực áo. Kuroe hé cánh cửa vừa đủ để chỉ nhìn thấy nửa mặt, hỏi:

"Xin lỗi, tôi không có thói quen tiếp chuyện với người lạ. Anh Akatsuki có việc gì thì có thể nói luôn tại đây chứ?"

"Trước lạ sau quen thôi mà. Chỉ là chút vấn đề về giấy tờ nhập học cần em kí thôi. Và anh sẽ rất vui nếu được vào trong uống một tách trà với cô gái xinh đẹp như em." Người thanh niên tên Shin mỉm cười nói.

Cảm thấy khó chịu với cách nói chuyện của Shin và nhận ra mình vẫn còn đang quấn khăn tắm, Kuroe cau mày đóng sầm cửa lại, nhưng lại kẹp trúng tay của Shin đang tựa vào khung cửa.

"Ouch! Anh chỉ muốn làm quen với em thôi mà! Khoan khoan đừng nghiến cửa, đau quá!" Shin hét lên oai oái trong khi Kuroe đang cố gắng đè chặt cánh cửa lại.

Tiếng ồn đã thu hút sự chú ý của những Quỷ Trắng khác ở gần đấy khiến họ tập trung lại trước phòng Kuroe. Shin mồ hôi đổ ra như tắm, tìm cách trốn đi chỗ khác. Từ trong đám đông, một người mặc áo khoác có mũ trùm chợt la lớn:

"Daniel Van Glazenroos! Ngươi lại gây rối nữa à? Kẻ này là một tên lừa đảo nổi tiếng tại đất nước của tôi!" Dứt lời, người thanh niên đó không biết từ đâu lôi ra một cái lưỡi hái cao quá đầu người, lao tới tấn công Daniel. "Coi như hôm nay ta sẽ giúp Quốc Vương tiêu diệt một tên tội phạm!"

Daniel mặt cười như đang mếu, than, "Đi tới đây mà vẫn còn gặp đồng hương cơ à? Nhưng cậu nói sai rồi." Daniel nhanh như một con sóc, cúi người xuống né nhát chém từ chiếc lưỡi hái, tay chặn lấy cán, lấy đà đạp vào tường để nhảy tung lên cao, nhẹ nhàng như đang đùa giỡn, cậu nói tiếp, "Ngoài siêu lừa đảo, tôi còn là tên trộm tài hoa và nổi tiếng nhất vương quốc Weidslagveld!"

Người thanh niên cầm lưỡi hái tạo ra những lưỡi hái nhỏ hơn xuất hiện giữa không trung, ném về phía Daniel rồi vung lưỡi hái chém bồi thêm một đường, miệng nói lớn, "Ngươi đang ba hoa về cái bảng tên mà ngươi ăn trộm được à, Daniel?"

Nghiêng người né từng chiếc lưỡi hái nhỏ một cách điệu nghệ, Daniel quay mặt nhìn về Kuroe vẫn đang quan sát mọi việc qua khe cửa, cậu nhoẻn miệng cười rồi nháy mắt một cái làm dáng trước cô gái. Trong một khoảnh khắc, chiếc lưỡi hái từ tay đối phương bất ngờ biến mất rồi hiện ra trong tay Daniel khiến cậu thanh niên kia mất đà ngã lăn ra đất. Daniel gác cây lưỡi hái lên cổ cậu thanh niên kia, nháy mắt nói với cậu ta:

"Cái bảng tên, và cả chiếc lưỡi hái này nữa. Checkmate!"

Đột nhiên một luồng khí lạnh thổi khắp hành lang khiến Daniel giật bắn người. Toàn bộ sàn kim loại trong khu vực bị đóng băng làm mọi người loạng choạng mất thăng bằng. Chiếc lưỡi hái bỗng hóa thành ánh sáng rồi tan biến đi khiến Daniel cũng ngã sõng soài ra đất. Người thanh niên cầm lưỡi hái ban nãy vội bật dậy, những đốm sáng tỏa ra từ tay cậu ta, một lần nữa tạo thành chiếc lưỡi hái mới.

"Ngươi... Ngươi... Vừa rồi không phải là hóa giải năng lực. Ngươi thật sự đã... ăn trộm nó từ tay ta?" Người thanh niên vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Trận đấu vẫn chưa dừng lại ở đó. Một người thanh niên với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây xanh, đeo mắt kiếng trong vô cùng nghiêm túc bước vào tham chiến. Cậu ta chính là nguyên nhân tạo ra bầu không khí lạnh giá này. Tại bờ sông Horizon, cậu cũng chính là một trong những Quỷ Trắng ưu tú vượt qua thử thách đầu tiên bằng cách đóng băng cả một vùng sông.

"Tôi là Higashiguchi Seiryuu. Sau khi biết được hành vi trộm cắp, mạo danh và quấy rối người khác của cậu, tôi đã quyết định sẽ hỗ trợ cậu thanh niên này để áp chế cậu." Người này nói, tay chỉnh lại gọng kính.

Không để Daniel kịp trả lời, Seiryuu vận khí, di chuyển nhanh lẹ trên mặt băng, tung cước vào kẻ còn đang lồm cồm bò trên đất kia. Daniel cuống cuồng lăn qua một bên né đòn. Khí lạnh từ bàn chân của Seiryuu thoát ra, đóng băng cánh tay phải của Daniel. Mặt băng trơn trượt làm mọi người xung quanh ngã nhào cả ra, ngay cả người cầm lưỡi hái vì di chuyển khó khăn cũng chưa dám nhảy vào trợ chiến. Lúc này bên trong vòng chiến là cảnh Seiryuu đuổi theo tấn công liên tục còn Daniel thì cứ bò quanh né đòn, từng bộ phận cơ thể cậu dần bị sương băng đông cứng.

Lũ dở hơi này tại sao lại đánh nhau trước cửa phòng của mình? Phiền phức quá! Kuroe không muốn dính líu tới vụ ẩu đả này, toan đóng cửa phòng lại thì một tiếng quát lớn vang lên khiến mọi người giật mình dừng lại:

"Tên súc sinh nào tạo ra đống băng tuyết này khiến bổn thiếu gia bị ngã?"

Một nam thanh niên thấp bé với mái tóc đen dài chấm lưng bước tới. Cậu ta khoác trên người bộ chiến giáp sáng loáng, trên có khắc quốc huy hình đầu rồng của một quốc gia phương đông nổi tiếng, vai khoác tấm áo choàng dài màu vàng trông vô cùng đắt giá. Bước vào giữa đám đông, cậu ta trừng mắt, quát, "Lũ sâu bọ các ngươi thấy bổn thiếu gia Wang Tian tới sao không quỳ? Quỳ xuống!!!"

Chưa kịp hiểu lối nói chuyện kì lạ của chàng trai họ Wang kia, Seiryuu và mọi người bất ngờ bị tấn công vào khủy chân khiến cậu ngã xuống, đầu gối chạm đất giống như đang quỳ. Sau lưng cậu là hai người lính mặc chiến giáp giống Wang Tian, nhưng hoàn toàn không tỏa ra sức sống. Năng lực triệu hồi. Seiryuu bặm môi, nghĩ thầm.

Tận dụng sơ hở của Seiryuu, Daniel tông cửa phòng Kuroe lao vào trốn. Cậu ta ngã nhào, ôm eo cô lăn mấy vòng trên sàn để giảm trớn. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng. Daniel đẩy cửa đóng lại, dựa lưng vào đó thở hồng hộc.

"Cuối cùng thì, anh cũng có thể... vào phòng em rồi nhỉ? Oái từ từ... đừng có tấn công anh!" Daniel nở nụ cười méo xệch trong khi giơ tay ngăn cản Kuroe cầm dao đâm mình.

"Đi ra khỏi đây ngay hoặc tôi sẽ gi—"

"Em muốn coi ảo thuật chứ?" Daniel đột nhiên giơ hai tay ra hỏi khiến Kuroe bị bất ngờ, chăm chú nhìn vào tay cậu. "Này nhé, trên tay anh hiện không có gì cả. Nhìn kĩ vào nhé. Một, hai, ba!"

Bụp!

Thứ đột nhiên hiện ra trên tay Daniel lúc này là... chiếc khăn tắm đang quấn trên người Kuroe. Điều này đồng nghĩa với việc Kuroe hiện không có lấy một mảnh vải che thân. Daniel đang hí hửng nhìn lên thì...

Phập!

Kuroe không ngần ngại lấy dao đâm vào cổ Daniel rồi trùm khăn lên mặt cậu ta khiến Daniel chả thấy được gì nữa cả. Kuroe tức giận kích hoạt năng lực, lấy tay bóp chặt cổ Daniel.

Ngay lập tức, cơ thể Daniel co giật. Trong bóng tối vì bị khăn che mắt, Daniel bắt đầu nhìn thấy những cảnh tượng kì dị. Cậu thấy cảnh cậu đang ở trong một sòng bạc cao cấp tại quê nhà, nhưng lúc này cậu đã chơi thua hết tiền, đến mức bị lột sạch đồ, chỉ còn độc mỗi chiếc quần đùi và bị nhân viên bảo vệ đánh đập, đuổi ra ngoài. Daniel la hét, giãy giụa. Sự nghèo khó luôn khiến cậu sợ hãi. Trong một nháy mắt, Daniel nhìn thấy cảnh cả lâu đài Weidslagveld chìm trong biển lửa. Daniel ngất đi.

Kuroe mặc quần áo vào rồi mở tung cửa phòng, ném Daniel lúc này đang bất tỉnh với khuôn mặt méo xệch ra ngoài, tức giận đóng sầm cửa lại, mặc kệ đám con trai đang hỗn chiến ngoài kia.

Còn hơn 67 tiếng cho đến khi kết thúc chuyến bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net