Chapter 31: Battle of Memoria la Déesse (Part 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng hầm,

Đã hơn nửa tiếng kể từ khi Akira ngừng thở, vết thương trên ngực trái cậu tuy đã được năng lực Quỷ Trắng tự chữa lành nhưng cơ thể Akira vẫn chỉ nằm yên bất động, không chút dấu hiệu của sự sống.

"Shiro," Adam gọi, khuôn mặt cậu lúc này tràn ngập sự tuyệt vọng, "Mày tính làm gì tiếp theo? Trở về Ignitica hay tiếp tục tới cái trường chết tiệt ấy?"

Shiro trong lòng đang rối bời nhưng cố giữ sự bình tĩnh mà đáp, "Chúng ta đã bị ghi vào danh sách theo dõi của Chính Phủ Các Nước rồi, trở về lúc này không khác gì tự nộp mạng. Sau khi tới Memoria, tôi sẽ tìm cách trốn ra ngoài, không có Akira thì tôi cũng không còn động lực để học ở đấy nữa."

Im lặng một lúc, Adam lại nói, "Tao nghĩ kĩ rồi, tao sẽ tiếp tục đi học tại Memoria. Thằng Akira tuy là một thằng học sinh cá biệt, thường xuyên trấn lột tiền của thằng Alex, hay đánh nhau với lũ côn đồ trong thị trấn, nhưng chưa bao giờ nó rủ tao với mày trốn học cả." Nói rồi Adam bật cười, nụ cười chua chát khi cậu nhớ về những tháng ngày khi trước, "Mẹ nó, nghe buồn cười thật nhỉ? Một thằng côn đồ lại thích đi học hơn hết thảy mọi thứ. Nó là thằng đã lôi tao từ cái bãi rác tới trường, dọa đánh lão hiệu trưởng nhập viện chỉ để tao được nhập học. Nó cũng là thằng buộc mày phải đi học tiếp khi mày muốn từ bỏ tất cả mọi thứ."

Đoạn, Adam quay lại nhìn Shiro rồi nói, "Không được, mày phải tiếp tục đi học tại Memoria. Nếu việc Akira chết đi khiến mày không còn động lực đi học, tao sẽ thay nó thực hiện những gì còn đang dang dở. Tao không chấp nhận việc mày nghỉ học như vậy!"

Nghe vậy Shiro kéo chiếc mũ len của mình xuống, giấu đi sự xúc động. Đúng lúc đó, một tiếng ho vang lên khiến cả hai im bặt, đảo mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.

"Hai thằng bây im cái mồm lại giùm tao! Sao tự dưng hai thằng ủ rũ như có ai đó vừa chết vậy?" Akira bất ngờ quát lên. Cậu mở mắt ngồi dậy, nhưng có vẻ vì còn đau nên cậu vội ôm ngực rồi nằm lại xuống.

Quá bất ngờ trước tình huống này, cả Adam lẫn Shiro đều sững người, không biết phải làm sao. Được một lúc, Adam mới cất tiếng hỏi, "Akira... Không phải mày đã... chết rồi sao?"

"Tao biết mày ngu trước giờ nhưng ngu tới mức độ này thì đáng ngạc nhiên thật đấy, Adam à! Thế người chết có thể ngồi dậy và nói chuyện với mày được à?" Akira phì cười.

"Đòn tấn công đã xuyên thẳng qua ngực trái của cậu, dựa trên vị trí vết thương chắc chắn tim cậu đã bị phá hủy. Nguyên nhân gây ra vết thương là năng lực của một Quỷ Trắng khác nên khả năng sống sót của cậu có thể xem như bằng không." Shiro phân tích, cậu vẫn chưa tin vào mắt mình.

Akira nghe vậy thì trố mắt ra nhìn hai người bạn của mình, đoạn cậu phá lên cười. "Đến cả mày cũng vậy à Shiro? Cũng phải, tao chưa nói cho hai đứa mày biết, từ lúc sinh ra tao đã mang một căn bệnh hiếm gặp. Tim của tao nằm ở bên phải, không phải ở bên trái." Nói tới đây, Akira lại tiếp tục cười như có chuyện gì vui lắm. "Vậy nên người đang ngồi đây vẫn là tao, Sanada Akira!"

Lúc này Shiro vẫn đề cao cảnh giác, cậu hỏi, "Akira, ước mơ của cậu là gì?"

Akira vẫn ngồi trên sàn, lấy tay vỗ mạnh vào ngực rồi đáp, "Trở thành 'Thiên Hạ Vô Địch'!" Đoạn cậu nhăn nhó vì vết thương trên ngực vẫn còn cảm thấy đau. "Nhưng tao vẫn thích việc đi học với hai thằng mày hơn!"

Shiro và Adam nghe tới đây đều mỉm cười, họ biết chắc rằng đây chính là người bạn thân của họ, người vừa trở về từ bờ vực giữa sự sống và cái chết.

"Mẹ nó! Mày làm tụi tao lo lắng quá!" Adam vui vẻ nói, "Nhưng nếu vết thương không khiến mày chết thì sao mày lại ngừng thở tới hơn nửa tiếng thế?"

Akira chợt đứng bật dậy, khoác chiếc áo khoác lên người rồi vội nói, "Chết tiệt! Mày nhắc tao mới nhớ, thằng J Rô ấy chơi không đẹp chút nào. Trong móng vuốt của hắn có thứ gì ấy khiến cho tao như bị tê liệt, ngay khi bị hắn đánh trúng tao cảm giác như cơ thể không thể điều khiển được nữa! Thù này nhất định phải trả, đi thôi!"

"Nhưng giờ chúng ta biết hắn ở đâu mà tìm?" Adam hỏi.

"Chúng ta sẽ đi về hướng phòng ăn, nhóm thằng tóc trắng và thằng điều khiển băng đều ở tầng một, tên J Rô chắc chắn sẽ đụng độ với một trong hai. Chúng ta được giao nhiệm vụ chiếm tầng hầm, để lọt dù chỉ một tên cũng coi như chưa hoàn thành nhiệm vụ, mà tao thì không muốn bị bọn nó coi thường". Akira bước vội ra khỏi tầng hầm để lên tầng một.

Đâu đó trên thuyền,

"Ây da, có vẻ như anh trai đã 'mượn' năng lực của của mình rồi." Kitsune thở dài nói khi nhận ra mình không thể kích hoạt năng lực được nữa.

Trước mặt cậu lúc này là một người thanh niên da ngăm đen, cao gần hai mét và khá ốm. Trên tay hắn là một con dao bạc với kí hiệu hình chữ "V", giống như con dao đâm trên ngực bốn Quỷ Trắng xấu số ở boong thuyền. Hắn đứng đó, ánh mắt đầy sát khí trừng trừng nhìn Kitsune.

"Chào ngươi, sát thủ đến từ Vendetta." Kitsune mỉm cười chào. "Gọi ngươi như thế có vẻ không lịch sự cho lắm, ngươi có tên riêng không nhỉ?"

"Thật bất ngờ rằng trên thuyền này có người biết xuất thân của ta." Tên da đen nói, "Ta không có tên, ngươi có thể gọi ta là gì tùy ý ngươi."

"Vậy thì ta sẽ gọi ngươi là sát thủ thôi nhé." Kitsune nhẹ nhàng nói, "Có phải ngươi đang tính giết ta?"

"Đúng vậy, nhưng có vẻ như ngươi là Quỷ Trắng đã kí giao ước với Kurosawa Hikaru và đang bị hắn sử dụng năng lực. Giết ngươi lúc này quá dễ dàng, dễ tới mức không còn gì là thích thú nữa. Nhưng ta không có ý định để cho ngươi sống. Hãy bỏ trốn đi, ta sẽ giết ngươi ngay khi ta tìm được ngươi, như vậy không phải sẽ khiến mọi thứ thú vị hơn ư?" Tên sát thủ nói, ánh mắt lộ rõ sự tàn ác.

"Ồ, hóa ra trong Vendetta cũng có người tốt như vậy!" Kitsune vui vẻ đáp, "Như vậy cũng được, ngươi cho ta ba mươi giây để trốn nhé?"

"Được." Tên sát thủ đáp.

Nhưng ngay khi hắn bắt đầu nhẩm tính thời gian, Kitsune chỉ đứng đó, vươn vai khởi động và nhìn hắn mỉm cười chứ không hề bỏ chạy. Cứ như vậy cho đến khi nửa phút trôi qua.

"Này, như vậy là sao hả?" Tên sát thủ hét lên hỏi.

"Xong rồi, coi như ngươi đã tìm thấy ta rồi nhé." Kitsune nhe răng cười. "Ngươi đã bảo rằng không có ý định để cho ta sống, như vậy chạy trốn chỉ khiến chúng ta mất thời gian thêm thôi."

Keng!

Trong một cái chớp mắt, Kitsune đã đứng ở sau lưng tên sát thủ, rút dao toan cắt cổ địch nhưng hắn kịp thời quay lại đỡ.

"Ngươi biết chứ? Ta cũng không có ý định để ngươi sống sót đâu." Kitsune mỉm cười, trong đôi mắt luôn ti hí của cậu lộ rõ ánh nhìn của một kẻ giết người đích thực.

Tên sát thủ vội nhảy lùi lại, "Không thể nào? Khi một Quỷ Trắng chịu tác động của Thư Viện Trắng, hắn sẽ không khác mấy so với một người bình thường cơ mà? Tốc độ này ở đâu ra?"

Kitsune nhìn vẻ bối rối của kẻ địch mà mỉm cười thích thú. "Bỏ qua câu hỏi của ngươi, ta có một câu hỏi khác thú vị hơn đây." Kitsune vừa hỏi vừa lao tới vung dao khiến kẻ địch phải đứng khựng lại chặn đòn. "Cho tới tận lúc này, chỉ có hai Quỷ Trắng đã kí giao ước với anh trai, vậy thì những thông tin mà ngươi có được là từ đâu?"

 Vừa nhẹ nhàng dùng dao đánh bật những nhát chém điên loạn từ tên sát thủ, Kitsune nói tiếp, "Ta không nghĩ Roy Heartfield là kiểu người có thể bán đứng anh trai ta. Và thậm chí ngay từ đầu, mọi thông tin về Thư Viện Trắng đều là dạng thông tin tuyệt mật, không dễ dàng có thể tìm ra được nếu không có một thế lực rất lớn đằng sau hậu thuẫn."

"Ngươi lảm nhảm gì đấy, chết đi!" Tên sát thủ hét lên, đâm mạnh dao vào ngực Kitsune.

Phập!

Kitsune lách người tránh, tay vung dao chém thẳng vào cổ tay của địch. Nhát chém mạnh đến mức cắt lìa cổ tay của tên sát thủ.

"AAAAAA!!!" Hắn gào lên.

"Ây da, hơi mạnh tay rồi!" Kitsune thở dài. "Vendetta là một tổ chức chuyên nhắm vào Quỷ Trắng, nhưng gửi một sát thủ yếu hơn cả kẻ đang không có năng lực như ta thì thật là coi thường Quỷ Trắng quá đấy."

Tới đây tên sát thủ lấy từ trong áo ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một viên thuốc. Hắn nuốt vội viên thuốc vào trước sự thắc mắc của Kitsune. "Ê, đừng nói là ngươi bắt chước mấy cái phim rẻ tiền trên TV, cứ đánh nhau thua là uống thuốc tự sát nhé?"

Sau khi uống viên thuốc đó vào, toàn thân tên sát thủ co giật, những mạch máu nổi rõ trên da hắn. Cơ bắp của hắn như bị kích thích, sưng to ra và rắn chắc như đá tảng. Tròng mắt hắn đục ngầu lại và chuyển thành màu đỏ, trông vô cùng điên dại.

"Ây da, dùng chất kích thích là không công bằng nhé." Kitsune nói.

Rầm!

Tên sát thủ dùng cánh tay còn lại của mình, bất ngờ xông tới tấn công Kitsune với một lực nhanh và mạnh không tưởng, khiến cậu không kịp tránh đòn.

Nhanh như sóc, Kitsune bật dậy, tay đè mạnh cán dao, nhảy tới đâm thẳng vào ngực tên sát thủ. Lưỡi dao bén ngót của cậu dừng lại khi chỉ mới xuyên qua được một phần ba, lớp cơ của kẻ địch rắn chắc hơn nhiều so với cậu nghĩ. Với thể trạng nhỏ con của mình, Kitsune tung người nhảy qua vai kẻ địch, dùng một tay kẹp cổ hắn rồi kéo mạnh về phía sau. Ngay khi tiếp đất, cậu dùng chân đạp mạnh vào khủy chân tên sát thủ khiến hắn ngã nhào về phía trước. Kitsune cắm dao xuyên qua bàn tay còn lại của tên sát thủ, rồi đè đầu gối trên cổ hắn. Hai mắt cậu lúc này mở to ra đầy vẻ thích thú.

"Chỉ với một viên thuốc mà thể chất của ngươi có thể biến đổi nhiều như thế, đám Vendetta ngày càng nhiều trò thú vị đấy chứ. Ngay bây giờ ta có thể giết ngươi, nhưng để đáp lại cơ hội mà ngươi đã cho ta ban đầu, giờ ta cũng có một trò chơi nho nhỏ dành cho ngươi." Kitsune cười nói.

"Giết... ta... đi!" Tên sát thủ thều thào từng tiếng, có vẻ như viên thuốc đã ảnh hưởng tới khả năng suy nghĩ và giao tiếp của hắn.

"Ngươi có thể chết bất cứ lúc nào ngươi muốn, ta không quan tâm. Nhưng ta muốn nhờ ngươi giết một người, nếu ngươi thành công, ta sẽ để ngươi sống. Trò chơi của ta công bằng phết đấy chứ?" Kitsune nhấn mạnh lưỡi dao đang cắm xuyên qua lòng bàn tay tên sát thủ, mỉm cười thích thú.

"Giết... người?" Tên sát thủ thều thào hỏi.

"Coi như ngươi đồng ý rồi nhé." Kitsune vui mừng nở nụ cười rộng tới mang tai. "Người ta cần ngươi giết là,"

Kitsune chậm chạp nói rõ từng tiếng một, bằng chất giọng khiến tên sát thủ cảm tưởng như người đối diện hắn là một con cáo, đầy toan tính và nguy hiểm.

"Kurosawa Hikaru."

Khu vực boong thuyền,

Hikaru đang sử dụng năng lực của Kitsune. Lúc này đây, cậu không khác gì một Quỷ Trắng lần đầu tiên tiếp xúc với năng lực của mình. Cậu không tài nào triệu hồi được những quả cầu kim loại như Kitsune vẫn thường làm, dường như chúng đòi hỏi một quy tắc nào đấy để được gọi ra. Tên J Rô tận dụng quãng thời gian này mà tấn công Hikaru liên tục. Với một bên xương khủy tay đã bị vỡ nát, Hikaru không thể chống đỡ lại mà buộc phải tìm cách né tránh. Và với giới hạn về thể lực của cậu, Hikaru phải kết thúc trận đấu này trong vòng năm phút.

Ngoài năng lực của Roy ra, đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc với năng lực khác. Mình chưa hề đọc về năng lực này trong Thư Viện Trắng, phải chăng đây là một dạng năng lực mới? Trong lúc kích hoạt năng lực, mình cũng không thể triệu hồi Shiromaru ra được, mình phải tự tìm cách sử dụng nó thôi.

"Triệu hồi cầu kim loại!" Hikaru giơ tay ra kêu lớn.

Không có gì xảy ra cả.

Cảm thấy như mình vừa làm một hành động vô cùng ngu ngốc, Hikaru xấu hổ bỏ chạy, tiếp tục nghĩ cách sử dụng năng lực.

Nghĩ đi nào, có điều gì đó đặc biệt mà Kitsune đã nói về năng lực này không? Sức mạnh, giới hạn năng lực, điều kiện sử dụng, hoặc tên...

Phải rồi, là tên!

"Tora, Hebi, Tanuki!" Hikaru gọi lớn. Để tránh bị xấu hổ, lần này Hikaru không giơ tay ra nữa.

Ba trái cầu kim loại đột ngột hiện ra giữa không khí, xoay quanh Hikaru. Bất ngờ vì những cái tên mà Kitsune đặt cho những quả cầu lại là từ khóa để kích hoạt năng lực, nhưng Hikaru không có thời gian để suy nghĩ nhiều về điều đó. Cậu cần tìm cách để biết được những quả cầu này có thể làm được gì.

Từ lúc biết nhau đến giờ, những quả cầu này chỉ giúp Kitsune di chuyển và liên lạc, mình chưa hề thấy khả năng tấn công của nó. Nhưng Kitsune đã đưa cho mình hai lá bài, như vậy đồng nghĩa với việc cậu ta có đủ khả năng để tiêu diệt những lá bài đó một mình. Mình nghĩ rằng những quả cầu này phải có khả năng tấn công hay phòng thủ nào đấy.

Hikaru ngần ngại một lúc rồi chạm thử vào những quả cầu. Ngay lập tức cơ thể cậu cảm thấy như có một luồng điện vừa chạy qua, toàn bộ những kĩ thuật điều kiển năng lực của Kitsune chạy vào trong đầu Hikaru như một cuốn phim chiếu chậm. Mặc dù chúng không mô tả kĩ làm cách nào để sử dụng những kĩ thuật đó, nhưng biết được chúng làm được những gì đã là quá đủ với cậu. Những hình ảnh không dừng lại ở đó, Hikaru nhìn thấy một khung cảnh mới. Cảm giác lúc này của cậu giống như khi đang quan sát quá khứ của Akatsuki Shin. Khung cảnh hiện tại khá mờ ảo, nhưng Hikaru vẫn có thể nhận ra cậu đang trong một khu rừng rậm, với những thân cây to lớn, cao vút xung quanh cậu. Hikaru nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé, cậu nhìn quanh để tìm nơi phát ra tiếng khóc nhưng cậu thấy rằng mình không tự do di chuyển được. Cả cơ thể cậu cứng ngắc, tầm nhìn bị giới hạn, và tiếng khóc vang lên rất to và rõ, cứ như đứa bé ấy ở rất gần vậy. Và rồi Hikaru cũng nhận ra rằng, cậu chính là đứa bé ấy. Cứ thế, đứa bé khóc, khóc mãi không thôi nhưng không một ai tới gần để dỗ nó.

Khi đứa bé mệt lả người và không còn đủ sức để khóc, trong đôi mắt yếu ớt của nó, ba bóng hình bỗng xuất hiện, nghiêng đầu nhìn vào cái nôi nhỏ mà nó đang nằm trong. Hình ảnh càng lúc càng nhòe đi, Hikaru biết rằng cậu chỉ có thể biết được tới đây mà thôi, nhưng cậu vẫn kịp nhận ra hình dạng những kẻ vừa nhìn vào chiếc nôi. Đó là một con hổ, một con rắn và một con chồn núi.

Hikaru quay trở lại thực tại, trong đầu tràn ngập những câu hỏi về những gì cậu vừa thấy. Phải chăng đó chính là quá khứ của Kitsune? Nhưng tên J Rô không cho cậu nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn xòe bộ vuốt dài và lởm chởm của mình lên toan đâm Hikaru.

"Tam hợp: Khiên!" Hikaru gọi, cậu không mảy may di chuyển để tránh đòn tấn công kia.

Ba quả cầu dàn ra ba góc, chúng tạo ra một lớp màng chắn hình tam giác, đánh bật đòn tấn công của tên J Rô. Chỉ qua những thông tin mà những quả cầu truyền đạt cho cậu, Hikaru đã nắm được cơ bản trong việc điều khiển chúng. Những quả cầu sử dụng thể lực của người sử dụng như một dạng năng lượng. Dễ hiểu hơn thì chúng chuyển hóa thể lực của Hikaru thành "điện", và dùng số "điện" đó để thực hiện các kĩ năng. Hikaru khá bất ngờ rằng Kitsune có thể duy trì những quả cầu này trong hầu như toàn bộ thời gian kể từ khi cậu lên thuyền. Vì những quả cầu này sử dụng thể lực của cậu để tấn công nên Hikaru phải sử dụng chúng thật hiệu quả để kết thúc trận đấu này càng nhanh càng tốt, và cậu quyết định sẽ kết thúc trận đấu này chỉ trong một đòn duy nhất.

Như hiểu ý định của Hikaru, ba trái cầu bắt đầu tích điện, rung lên và phát ra âm thanh ro ro. Tên J Rô biết rằng Hikaru đã có thể kiểm soát năng lực nên hắn quay trở về cách tấn công cũ, chờ đợi kẻ địch ra tay trước để phản đòn.

Và đó là tất cả những gì Hikaru cần, cậu biết rằng tên J Rô sẽ chấp nhận lãnh đòn tấn công để có thể tìm ra sơ hở của cậu và phản công. Như vậy Hikaru có đủ thời gian để chuẩn bị cho đòn tấn công này.

Khi ba trái cầu tích đủ năng lượng, "con mắt" làm bằng kính của chúng ánh lên một màu đỏ dịu nhẹ nhưng những viên hồng ngọc, Hikaru liền ra lệnh.

"Tam hợp: Điện Pháo!"

Ba trái cầu xoay vòng theo quỹ đạo tròn, tạo ra một vùng năng lượng nhỏ bên trong hình tròn ấy. Chúng truyền tải toàn bộ số năng lượng đã tích tụ vào, tạo ra một luồng sáng rồi bắn thẳng về phía tên J Rô. Đòn tấn công đúng như tên gọi, nhanh, mạnh và đột ngột như một phát pháo. Luồng năng lượng bao trùm và xuyên qua cơ thể tên J Rô, tiếp tục xuyên qua lối vào tiếp giáp giữa hành lang và boong thuyền, chiếu một đường xuyên thẳng qua dãy hành lang, thậm chí vượt qua cả đuôi thuyền.

Khi đòn tấn công kết thúc, ba trái cầu kim loại liền biến mất, Hikaru ngồi bệt ra sàn, thở gấp. Judas từ chỗ nấp vội chạy ra đỡ cậu. Thể lực của cậu đã cạn nên không thể duy trì Thư Viện Trắng được nữa. Phía đối diện, thứ còn lại trên sàn chỉ là lá bài J Rô bị cháy xém một góc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net