Chapter 33: Crazy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng một, phòng ăn,

Seiryuu trong trạng thái nửa thân hoá rồng, thổi một luồng khí biến cả phòng ăn thành một cái tủ lạnh khổng lồ. Hai tên hộ vệ của quân bài K Cơ lúc này đã thành hai khối băng, một trong hai tên vỡ nát ra khi Seiryuu vung bộ vuốt rồng cứng cáp của cậu vào hắn.

Tuy nhiên, xung quanh cậu không rõ từ bao giờ đã tràn ngập quân địch. Những bộ xương người màu trắng trồi lên từ mặt sàn đã bị đông cứng bởi băng giá.

Quân bài K cơ đứng trước ngai vàng, mỉm cười nhìn Seiryuu trong khi những bộ xương cứ xuất hiện mãi không ngừng. Chúng nhào vào bám lên cơ thể rồng của cậu, đưa những ngón tay gầy khẳng khiu cắm vào da thịt cậu và cào xé.

Seiryuu quất mạnh đuôi, hất văng những bộ xương ra xung quanh. Mỗi lần bị cậu phá nát, những đoạn xương vương vãi trên mặt đất lại tự dính liền lại với nhau, hồi phục thành một bộ xương mới, cứ thế trận chiến kéo dài một cách vô nghĩa. Seiryuu biết rằng cậu cần phải hạ gục kẻ điều khiển đống xương này là quân bài K Cơ, nhưng những bộ xương cứ bám dính vào cậu, khoá chặt khả năng di chuyển. Quân bài K Cơ lúc này vẫn chỉ đứng đó quan sát, dường như hắn không hề có ý định tham chiến.

Thanh Long Chiến Pháp: Băng Ngục.

Seiryuu giậm chân xuống lớp sàn băng. Ngay lập tức, những khối băng lớn mọc lên từ đó, bọc lấy toàn bộ những bộ xương lại như những nhà ngục bằng băng khiến chúng trở nên vô dụng hoàn toàn. Seiryuu sau đấy không cần để tâm tới những bộ xương, cậu thong thả đi về phía quân K Cơ, lúc này đã tắt ngấm nụ cười trên môi.

Đứng đối diện Seiryuu, quân K Cơ vẫn không tỏ chút động thái muốn giao chiến. Hắn chỉ đứng yên đó, chống lưỡi kiếm xuống đất, hai mắt trừng trừng nhìn Seiryuu.

"Nếu ngươi nhìn ta với ánh mắt đáng sợ như vậy, sao không nhấc kiếm lên mà chém ta đi?" Seiryuu nói rồi mỉm cười, "Hay là tại vì ngươi không thể làm như thế được?"

Seiryuu đung đưa cái đuôi dài của mình rồi chậm chạp nói, "Mười hai. Đó là số bộ xương tối đa ngươi có thể gọi lên, phải chứ? Khi thấy ta vẫn đủ sức cầm cự với số xương đó, với một kẻ có tư duy chiến trận sẽ nghĩ về việc đưa thêm viện binh tới để triệt hạ sự kháng cự của ta, nhưng ngươi không làm vậy, đơn giản chỉ vì mười hai bộ xương đã là giới hạn của ngươi. Những bộ xương xuất hiện từ khi ngươi chống lưỡi kiếm này xuống sàn, vậy thanh kiếm này chính là thứ triệu hồi và điều khiển lũ xương. Cũng kể từ lúc ấy, ngươi không rời vị trí này dù chỉ một bước, kể cả khi ngươi gặp nguy hiểm như lúc này chẳng hạn, tại sao vậy?"

Seiryuu nhếch mép cười, đuôi rồng của cậu đung đưa mạnh hơn trước như đang biểu hiện sự đắc chí của cậu, "Phải chăng ngươi không thể di chuyển khi đang điều khiển lũ xương, và vì ta đã đóng băng thay vì tiêu diệt chúng, ngươi cũng không thể huỷ bỏ năng lực được?"

Seiryuu dùng đuôi quất vào cổ tay quân K Cơ rồi tước lấy thanh kiếm, rồi lẩm bẩm tự nói, "Mặc dù hắn không phải sinh vật sống thật sự nhưng cảm giác giết người thật không thoải mái chút nào."

Đuôi rồng của Seiryuu nắm chặt lưỡi kiếm rồi vung lên, đâm thẳng vào ngực quân bài vua khiến hắn đổ gục. Ngay khi lưỡi kiếm rời khỏi mặt sàn, những bộ xương trong khối băng liền vỡ tan ra.

Nhưng cũng ngay thời điểm đó, quân K Cơ đột ngột đứng dậy khiến Seiryuu phải thận trọng bước lùi lại. Cả cơ thể hắn rã ra thành một thứ chất lỏng kinh tởm, rơi xuống sàn cho tới khi chỉ còn độc nhất bộ xương của hắn, kèm theo quả tim đang bị lưỡi kiếm đâm xuyên qua.

"Ra là vậy, Vị Vua Tự Sát à? Hoá ra việc muốn giết hắn một cách nhanh gọn để đỡ đau đớn lại là nước đi sai của mình." Seiryuu nhanh chóng nhận ra tình hình.

Trong bộ bài Tây hiện đại, quân bài K Cơ có một tên gọi khác là Vị Vua Tự Sát vì hình ảnh một vị vua cắm thanh kiếm xuyên qua đầu của chính mình được in trên lá bài. Và sự tự sát với quân bài K Cơ trong phòng ăn này chính là bị giết chết bởi chính lưỡi kiếm của mình.

Những mảnh xương vỡ của mười hai bộ xương lúc này rung lắc dữ dội, phá vỡ lớp băng rồi bay về phía trái tim của quân bài vua. Chúng nối lại với bộ xương của quân K Cơ thành một bộ xương khổng lồ cao gần bốn mét với dáng vẻ vô cùng cứng cáp. Những mảnh xương khác ghép lại thành một chiếc khiên và một lưỡi kiếm, trở thành vũ khí cho bộ xương khổng lồ kia.

Seiryuu thở dài, chán nản nói, "Đúng là sai một li, đi một dặm mà. Giờ giải quyết thứ này sẽ mất thời gian lắm đây."

Nam Vesir, thành phố Diov,

Cảnh sát trưởng Tommy Heartfield lái chiếc xe tuần tra chạy trên một con đường nhỏ, dọc hai bên đường là những ngôi nhà xinh xắn với vài chậu cây cảnh be bé đặt trên bục cửa sổ. Khi chiếc xe của ngài cảnh sát trưởng chạy ngang qua, người đi đường không thể tránh khỏi việc quay đầu lại nhìn một cách tò mò, vì người đang ngồi cạnh ngài cảnh sát trưởng trên hàng ghế trước với cánh tay bị khóa chặt là Richard Stone, một tên quậy phá có tiếng trong khu vực.

"Cậu Stone này..." Ông Tommy cất giọng, chân mày ông hơi cau lại.

"Vâng?" Richard đáp nhưng dường như không để tâm cho lắm, mắt cậu đang bận nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu bên trên vô-lăng, miệng thì huýt sáo.

"Ta rất biết ơn việc cậu đồng ý hỗ trợ triệt phá sòng bạc trái phép ở phía sau tiệm bánh bao Con Mèo, nhưng ta không nhớ có cho phép cậu đánh tất cả mọi người ở đó bầm dập như vậy." Ông Tommy phàn nàn.

"Nhưng bọn chúng nói cháu thắng nhờ gian lận!" Richard tức giận kêu lên.

"Thế cậu có gian lận không?" Ông Tommy nhẹ nhàng hỏi lại.

"Có chứ, cháu có biết chơi bài đâu!" Richard không ngần ngại đáp lại nhưng rồi chợt nhận ra mình vừa nói gì, cậu vội lấp liếm, "Nhưng đó không phải là vấn đề ở đây, cháu chỉ không thích thua bọn tội phạm mà thôi."

Ông Tommy phì cười, "Cậu làm ta nhớ tới thằng Roy." Đoạn ông thở dài, "Tụi nó đi mới có năm ngày mà tôi cứ cảm thấy như cả năm đã trôi qua vậy."

"Chú đừng buồn." Richard nói, "Cháu thấy để hai đứa nó đi tốt hơn là giam cầm tài năng của hai đứa nó trong cái xã hội tệ bạc này. Quan trọng hơn này, khi nào chú mới tháo cái còng này ra cho cháu đây?" Richard đưa hai tay lên trước mặt rồi hất cằm về chiếc còng tay màu bạc.

"Sớm thôi, Richard à. Nhưng ít nhất không phải trên xe vì theo đúng luật ta phải đưa cậu về nhà trước đã." Ông Tommy từ tốn giải thích trong khi chậm rãi rẽ chiếc xe vào khoảng sân của một căn biệt thự nhỏ nhắn hai tầng, ngôi nhà của gia đình Heartfield.

Cả hai người bước xuống xe, ông Tommy rút lấy chiếc khóa được giắt trên thắt lưng bộ cảnh phục rồi mở khóa còng tay cho Richard, đoạn ông hỏi, "Cậu Richard này, cứ để cậu lông bông thế này mãi cũng không phải là điều tốt. Cậu có muốn học việc tại sở cảnh sát Diov không?"

Richard không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi nghe ông Tommy hỏi, nhưng rồi cậu từ chối ngài cảnh sát trưởng, "Chú Tommy à, như vậy chẳng phải cháu sẽ trở thành một phần của bộ máy chính phủ Nam Vesir sao? Coi thằng Hikaru và thằng Roy là kẻ thù, cháu không làm được."

Ông Tommy lúc này mới trầm tư mà nói, "Tham gia sở cảnh sát, cháu có thể tự do chiến đấu chống lại tội phạm mà không lo những việc như ngày hôm nay. Còn về vấn đề kia, ta chỉ nghĩ rằng, 'chính nghĩa' của mỗi người vốn khác nhau. Trong mọi quyết định, miễn sao cháu tin rằng thứ 'chính nghĩa' mà mình đang theo đuổi là đúng đắn, thì những yếu tố khác đều không còn quan trọng nữa." Ông vỗ vai Richard rồi nói tiếp, "Ta chỉ cho cháu một lời đề nghị, cháu có thể từ từ suy nghĩ rồi trả lời ta cũng được."

Richard xoay xoay cổ tay sau khi được thả, cậu nghĩ ngợi một lát rồi nói, "Heh, tin vào 'chính nghĩa' của chính mình à? Cháu thích cách nói của chú đấy. Nhưng hôm nay để Alice đi học một mình, chú không lo à?"

"Ta lo chứ, nhưng đâu thể nhờ cậu trông coi nó suốt được! Alice luôn được mọi người chăm lo và bảo bọc, ta nghĩ cũng nên tập cho nó tự lập dần là vừa rồi." Ông Tommy cười chua chát và nói, "Nhiều lúc ta nghĩ rằng thật may mắn khi Alice không phải là Quỷ Trắng, chúng ta không biết phải làm sao nếu cả ba đứa nó quyết định bỏ nhà đi cả. Thôi cậu Richard, vào nhà đi kẻo lạnh, ta nghĩ Alice cũng sắp đi học về rồi."

Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Hikaru và Roy lên đường đi tới Học Viện Memoria, Alice vẫn không thể dễ dàng chấp nhận việc mình là người bị bỏ lại. Bọn bắt nạt tuy không còn đáng sợ nữa vì có Richard hay đi cùng với cô, nhưng cô cảm thấy cuộc sống xung quanh thật vô vị. Dù vậy, cô không muốn làm bố mẹ mình lo lắng nên cũng không để lộ những suy nghĩ của mình.

Cô rảo bước trên con phố lớn trong khu phố mua sắm của Diov, xung quanh là cảnh người người tấp nập mua bán, trò chuyện. Ở nơi đông người như vậy, cô có thể yên tâm là lũ bắt nạt sẽ không dám làm gì cô cho dù cô có đi một mình.

"A...l...i...c...e...!!!" Một giọng nói từ trong con hẻm nhỏ thì thầm gọi tên cô, khiến Alice giật mình quay lại.

Cô nhìn vào trong con hẻm. Một đôi mắt vàng rực chằm chằm nhìn cô cùng hàm răng trắng tinh đang nở một nụ cười rộng tận mang tai. Linh tính báo cô rằng ai đó, hay thứ gì đó, trong con hẻm kia vô cùng nguy hiểm, nhưng đôi chân của cô không thể bỏ chạy. Những lời tiếp theo của khuôn mặt bí ẩn kia như có sức hút đầy ma lực, kêu gọi cô đi sâu vào trong con hẻm đó.

Hôm đó, Alice về nhà lúc chập tối.

Khí cầu Memoria la Déesse, tầng hai,

Trong dãy hành lang dẫn vào thư viện, Victor một mình tả xung hữu đột giữa những quân bài hộ vệ và quân bài K Chuồn. Vị vua với cặp rìu hai lưỡi vung tay chặt từng nhát dứt khoát về phía Victor, mỗi nhát chặt uy lực mạnh mẽ khó lường và vô cùng chuẩn xác, khiến Victor phải khó khăn lắm mới xoay xở để tránh được.

Xoẹt!

"Hử?" Victor ngạc nhiên đưa hai đầu ngón tay lên quẹt vào má mình. Một nhát cắt khá sâu đang chảy máu xuống tay cậu.

Rõ ràng mình đã tránh được rồi mà? Victor thắc mắc. Tuy quân bài K Chuồn tấn công như vũ bão nhưng cậu không hề sơ sẩy để bị trúng bất kì đòn nào.

"Ra là vậy." Victor phẩy tay khiến máu bắn xuống đất. "Là khí, ta nói đúng chứ?"

Quân bài vua chỉ im lặng đứng nhìn Victor, nhưng cậu biết rằng phỏng đoán của mình là có cơ sở.

"Nếu như thứ võ thuật của ta là ngoại công, sử dụng sức mạnh cơ bắp làm nền tảng, thì có một loại võ thuật khác dựa trên nội công, sử dụng năng lực nội tại của cơ thể để tạo thành khí lực nhằm đả thương đối thủ. Ta có thể nhận ra nó ngay lập tức vì ta đã quá quen thuộc với lối tấn công ấy rồi!" Victor nghiến răng lao tới tấn công quân bài vua.

Lưỡi rìu của quân bài K Chuồn chém xuống, Victor ngay lập tức lộn nhào tránh sang một bên. Quả đúng như suy nghĩ của cậu, vết chém trên sàn dài hơn tầm tấn công của lưỡi rìu do khí lực được tạo ra cùng nhát chém.

"Biết được tầm tấn công thật sự của ngươi rồi thì mọi chuyện thật đơn giản. Chịu chết đi!" Victor gầm lên rồi tung một quyền trúng trực diện vào mặt quân bài vua khiến hắn ngã lăn.

Xích Đế Ngoại Công: Phá Thần!

Victor không muốn kéo dài trận đấu vì vết thương từ trận đấu trước vẫn còn ảnh hưởng nên đã tung luôn đòn kết liễu. Phá Thần là một đòn tấn công uy lực như đạn pháo, sử dụng lực xoay của cổ tay để thi triển một cú đấm xoáy, vặn xoắn không khí xung quanh nắm đấm và tạo ra xung chấn. Đòn tấn công ép chặt quân bài vua vào tường, phá nát cả hai chiếc rìu của hắn, khiến hắn đổ gục xuống trước sự bất ngờ của những quân bài lính xung quanh.

"Thế nào, Hikaru đội mũ?" Victor hỏi Daniel, "Đòn vừa rồi khiến ngươi cảm thấy phấn khích chứ? Võ công của Xích Đế là vô địch!!!"

Rồi như nhận ra có điều gì không ổn, Victor liền hỏi, "Này Hikaru, tên bài vua còn lại đâu rồi?"

"À, bọn chúng tới thư viện rồi. Nhìn vậy mà bọn chúng lịch sự phết, biết gật đầu chào lại khi tôi vẫy tay tạm biệt chúng nữa chứ!" Daniel cười đáp.

"Tên ngốc này! Sao ngươi lại để bọn chúng đi mất???" Victor trợn trừng mắt lên tức giận hỏi.

Không biết ai mới là kẻ ngốc ở đây. Daniel nghĩ thầm rồi đáp, "Chẳng phải ban nãy cậu bảo tôi đứng sang một bên và không được can thiệp còn gì?"

Tới đây Victor biết mình không thể cãi lại tên Hikaru mồm mép này nên đành đứng đó mà hậm hực. Daniel thì huýt sáo đánh trống lảng, giả như không để tâm tới điều đó.

Đột nhiên, Daniel chỉnh lại chiếc mũ phớt của mình rồi nói, "Victor, tôi nghĩ cậu khoan tức giận vội. Đối thủ của cậu coi bộ vẫn còn muốn ăn đòn kìa."

Tên K Chuồn đứng dậy, tháo lớp áo choàng da thú rồi quấn quanh cánh tay phải của hắn. Lớp áo từ từ đông cứng lại, trở thành một tấm khiên khổng lồ cao gần hai mét. Tay còn lại của hắn rút từ giữa không trung ra một quả chuỳ gai, được nối với cán sắt và một sợi dây xích dài, to bản.

"Hết tên hiệp sĩ trong bộ giáp khổng lồ rồi tới ngươi, sử dụng nhiều loại vũ khí đang là trào lưu à?" Victor quát lên đầy tức giận, "Bao nhiêu vũ khí cũng được! Ta chỉ cần đôi bàn tay này thôi!"

Tên K Chuồn vung quả chuỳ đập tới. Nhờ sợi dây xích, tầm tấn công của quả chuỳ gai bay xa tới hơn ba mét, Victor vì đề phòng khí của quân bài vua mà nhảy sang phía ngang để tránh đòn. Như vậy, chắc chắn cậu không thể bị khí đánh trúng được. Tận dụng lợi thế vị trí, Victor tung chân đạp vào cổ một quân bài lính gần đó khiến hắn bị hạ gục ngay lập tức.

RẦM!

Victor bị đánh văng vào cây cột với mạn sườn đau buốt, vết thương từ cây kiếm của quân J Chuồn khi trước cũng ở phía mạn sườn này.

"Lại là khí, nhưng tại sao???" Victor đau đớn kêu lên.

Tên K Chuồn xoay xoay quả chuỳ gai trên tay rồi lại quất mạnh vào Victor. Lần này Victor không tránh nữa, cậu xoè hai lòng bàn tay cố chụp lấy quả chuỳ, những mũi gai nhọn liền đâm xuyên qua lòng bàn tay cậu.

RẦM!

Một lần nữa, Victor bị một lực vô hình tấn công khiến cậu nhã nhào ra, đầu chảy máu. Đòn tấn công chính diện này đã trúng vào đầu cậu.

Victor tiếp tục đứng dậy, không nói tiếng nào. Cậu nhào vào quân bài vua đang xoay quả chuỳ gai kia, và ngay khi quân bài vua tấn công, Victor lách người tránh, cậu thay đổi nhịp chạy của mình, bứt tốc lao tới.

Đột ngột, Victor xoay người về bên trái, hai tay bắt chéo trước ngực.

RẦM!

Victor tiếp tục bị quả chuỳ vô hình đánh trúng, nhưng lần này, nó đánh thẳng vào vị trí hai tay cậu đã phòng thủ từ trước. Victor bị đẩy văng ra xa, tay trái của cậu vì đặt phía trên nên đã bị quả chuỳ làm cho gãy xương cẳng tay. Nét mặt Victor lộ rõ vẻ đau đớn nhưng cậu vẫn không kêu lên tiếng nào.

"Này Victor! Ổn không đấy? Cậu chắc chắn không cần tôi giúp gì đấy chứ?" Daniel từ ngoài kêu lên. Tuy nhiên, suy nghĩ thật sự của cậu ta lúc đó lại là, Tên cốt đột này mà thua thì mục tiêu tiếp theo của quân K Chuồn chính là mình, mà mình thì còn yêu đời lắm, phải giúp hắn thôi...

Victor tới lúc này mới lên tiếng, "Khả năng thật sự của tên này không phải là khí, quả chuỳ vô hình của hắn luôn theo sau đòn tấn công một khoảng thời gian chính xác, ta nghĩ chừng một giây. Và nó có khả năng đổi hướng để bám theo mục tiêu, điều này khí không thể làm được!"

Daniel nghe thế liền giật mình mà nói, "Đừng nói với tôi cậu chủ định nhận hai đòn tấn công vừa rồi để kiểm tra năng lực của hắn đấy nhé?"

"Không thử thì làm sao biết được, ta vốn không thông minh mà." Victor cười nói.

Tuy nói vậy nhưng cách làm của Victor trong tình huống vừa rồi lại thông minh vô cùng. Ngay khi bị quả chuỳ đầu tiên đánh trúng, cậu đã đoán rằng quân bài vua không sử dụng khí theo cách mà cậu biết, cậu ngay lập tức chủ động chặn đòn tấn công thứ hai để thu thập dữ liệu về tốc độ ra đòn và thời gian quả chuỳ vô hình di chuyển tới. Và đòn tấn công cuối cùng đã giúp Victor xác nhận mọi thông tin trên, khi Victor đột ngột thay đổi nhịp chạy, quả chuỳ vẫn lao tới chính xác vị trí mà cậu nghĩ, vậy nên cậu biết được rằng nó có khả năng bám theo mục tiêu định sẵn.

"Cậu điên thật!" Daniel thốt lên, "Nhưng tôi thích cách làm điên rồ của cậu!"

Victor nhìn quân bài vua đang xoay quả chuỳ mà nói, "Nhưng ta chưa tìm ra cách để ngăn chặn nó. Giá như ta có thể vô hiệu hoá quả chuỳ, chỉ một giây thôi cũng đủ rồi."

Daniel nghe thế liền vươn vai ngáp dài rồi đi tới kế bên Victor, "Cậu chắc chứ? Chỉ cần một giây là đủ? Cậu không nghĩ cái khiên khổng lồ kia của hắn có vẻ bự một cách hơi quá ư?"

"Ngươi yên tâm, võ công của Xích Đế là vô địch!" Victor tự tin giơ cánh tay không bị gẫy lên khoe cơ bắp.

Tên K Chuồn ném quả chuỳ về phía trước. Daniel chỉnh chiếc mũ phớt của mình lại rồi kêu lên, "Victor, tóm lấy quả chuỳ. Tuyệt đối không được bỏ ra dù bất kì tình huống nào!"

Victor gồng người ôm chặt quả chuỳ được ném tới, ngực trần của cậu tóe máu ra, Daniel liền phóng tới chạm tay vào quả chùy. Lúc này, cả hai đều trở thành mục tiêu cho đòn tấn công vô hình tiếp theo nhắm vào. Khi Victor chuẩn bị tinh thần để lãnh thêm một đòn tấn công nữa thì Daniel đột ngột dùng tay đang chạm vào quả cầu như vật trợ lực, búng người nhảy lên giữa không trung, né đòn tấn công vô hình nhắm vào cậu một cách hoàn hảo trong sự ngỡ ngàng của Victor phía dưới.

"Và kính thưa các quý vị khán giả yêu quý của tôi, Kurosawa Hikaru phiên bản đẹp trai xin được phép biểu diễn một màn ảo thuật!" Daniel hô to rồi búng ngón tay giữa trời. "Lên đi, Victor!"

Quả chùy của quân K Chuồn đột ngột biến mất khỏi vòng tay của Victor để rồi xuất hiện trên lòng bàn tay của Daniel. Quân bài K Chuồn mất vũ khí không thể tấn công một Victor đang hung hãn lao tới, hắn giương khiên lên chắn.

Xích Đế Ngoại Công: PHÁ THẦN!!!

Victor tung ra đòn Phá Thần nhưng lần này là với toàn bộ sức mạnh của cậu.

Cú đấm với xung chấn đi xuyên qua và phá hủy mọi thứ, từ lớp khiên làm từ chiếc áo choàng màu đỏ tới cả cơ thể rắn chắc phía sau lớp giáp của tên K Chuồn. Sàn nhà và mặt tường co quắp lại một cách méo mó, cứ như vừa có một trận bão vừa càn quét qua đó vậy. Quân bài vua bị hạ gục ngay lập tức, để lại lá bài K Chuồn rơi chậm chạp trong không trung. Những quân bài hộ vệ xung quanh ngay lập tức cũng biến mất. Victor chụp lấy lá bài rồi nằm lăn ra đất mà cười lớn đầy phấn khích. Với cậu, việc chiến đấu với những đối thủ khó nhằn như thế này chính là thú vui mà cậu luôn tìm kiếm.

Daniel bước lại gần Victor, chỉnh lại chiếc mũ phớt cùng bộ vest đen sọc trắng của mình, cậu nói, "May mắn thật, tôi cứ nghĩ chúng ta tiêu rồi chứ. Mà ngay từ đầu, làm sao cậu biết về thứ gọi là khí kia chứ?"

"Ta biết một người chuyên sử dụng loại võ công dựa trên nội lực ấy, biết rõ như là anh em của ta vậy." Victor vừa thở gấp vừa cười nói, "Chết tiệt! Đòn vừa rồi khiến cơ bắp ta rã rời cả rồi. Có lẽ ta phải nghỉ ngơi một lát trước khi đi săn quân bài tiếp theo. Chỉ cần hạ được quân bài vua là đám lâu la sẽ tự biến mất theo, tiện thật. Này Hikaru đội mũ, tại sao ngươi có thể né được đòn tấn công vô hình khi nãy? Nó đòi hỏi một sự tính toán chuẩn xác tới từng khắc, mà ngươi cũng không chắc rằng đòn tấn công ấy sẽ nhắm vào ngươi mà?"

"Sự tính toán vô cùng chuẩn xác, hoặc sự may mắn tới đáng ngờ, cái nào cũng có thể xảy ra cả." Daniel sửa lại chiếc cà vạt rồi cười nhạt, "Đôi khi người ta cần tới sự may mắn để thắng một ván bạc. À, người quen của cậu tới rồi kìa."

Victor nhận thấy những tiếng chân người vừa chạy lên tầng hai, cậu phóng lá bài K Chuồn về phía họ rồi hét lớn, "Tên Hikaru lùn tịt kia, Victor Damian này đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé! Ta sẽ không chấp nhận nếu ngươi khiến chiến dịch này thất bại đâu!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net