Chapter 37: Judas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn gần hai mươi ba tiếng trước khi đến Memoria,

"Victor!" Roy kêu lên khi thấy nhìn thấy người bạn to lớn của mình từ đằng xa.

Victor lúc này dường như đã chấp nhận thất bại của mình trước quân bài Át Chuồn, cậu ngồi khoanh chân xếp bằng, một tay chống lên đầu gối, tay còn lại gãi gãi cằm ra điều không thích thú với sự thật ấy cho lắm. Nghe thấy Roy gọi, cậu bật dậy, dùng bàn tay bự chảng của mình vỗ vỗ vào vai Roy để chào.

Hikaru đẩy chiếc thùng gỗ đựng đầy những chai nước suối, cà phê và nước tăng lực về phía Victor, "Phần của cậu đây. Làm tốt lắm, Victor!"

Cầm một lúc hai lon tăng lực lên dốc ngược vào miệng, Victor lấy tay vuốt mép rồi cười khà khà, "Tên Hikaru lùn tịt này, ban nãy ta đã gặp được một tên đội mũ cũng tên là Hikaru đấy. Tuy hắn không có vẻ lì lợm như ngươi, nhưng đầu óc của hắn cũng của thú vị lắm."

"Hikaru? Nếu cậu muốn nói tới người đội mũ phớt khi nãy thì cậu ta tên là Daniel." Hikaru hỏi lại.

"Không không, chính miệng hắn nói với ta hắn tên là Kurosawa Hikaru mà?" Victor vẫn ngờ nghệch.

Cảm thấy việc giải thích trò nghịch ngợm mạo danh của Daniel cho Victor quá mất thời gian, và có vẻ sẽ khó khăn hơn cả việc đấu với một quân bài Vua, Hikaru đành lắc đầu ngao ngán bỏ qua, nhưng cũng không quên tự hỏi rằng tại sao giữa tất cả mọi người, Daniel lại muốn mạo danh cậu.

"Dù sao thì chuyện đó cũng không quan trọng nữa. Chúng ta bây giờ nên tới thư viện, ngoài quân bài K Chuồn mà cậu đã hạ gục, hai quân bài vua khác cũng không có mặt tại khu vực phòng ăn." Hikaru nói.

"Hừ, ta không rõ tên mấy tên vua ấy, nhưng có một tên trong bộ giáp vàng đã tới thư viện rồi." Victor hậm hực nói, "Ta cũng muốn đuổi theo nhưng mãi mà ta vẫn chưa thể hạ gục tên đội mũ chóp này." Victor chỉ tay về phía quân Át Chuồn.

Hikaru quan sát quân bài đặc biệt kia. Nó không hề có ý định tấn công các cậu, trừ khi Victor tìm cách vượt qua nó. Mọi đòn tấn công từ quân Át Chuồn đều chỉ với mục đích ngăn cản chứ không hề gây ra chấn thương nào nghiêm trọng. Và người duy nhất bị nó chặn lại là Victor, những người còn lại trong nhóm đều có thể tuỳ ý mà rời khỏi khu vực hành lang này.

"Này, mọi người có cảm thấy nóng không vậy?" Margarette hỏi, cô kéo hở cổ áo ra rồi phẩy tay cho liên hồi.

"Giờ các ngươi mới để ý à?" Victor hỏi rồi dậm nhẹ chân trần xuống sàn mấy cái. "Thử chạm xuống mặt sàn đi, con thuyền bằng kim loại nên nó dẫn nhiệt rất tốt. Dựa vào độ nóng và những tiếng va chạm, ta nghĩ rằng những tên ở thư viện đang gặp vấn đề lớn đấy."

Trong khi Margarette và Roy há hốc mồm vì kinh ngạc trước việc Victor có thể phân tích sự việc, từ cầu thang nhóm Seiryuu, Akira, Shiro và Adam đang chạy về phía họ, phía sau lưng là quân bài Át Cơ bám sát phía sau."

"Cậu Kurosawa! Chúng ta phải tới thư viện ngay, hai người bạn của tôi dường như đang gặp chuyện!" Seiryuu nói gấp.

"Không phải đó là quân bài Át ở sau lưng các cậu đó sao? Làm thế nào các cậu vượt qua hắn được?" Roy ngạc nhiên hỏi.

"Bọn tôi không vượt qua hắn, là hắn chủ động nhường đường cho chúng tôi." Seiryuu đáp.

"Nhảm nhí!" Victor quát, "Nếu có chuyện như vậy thì ta đâu có đứng đây làm gー" Victor quay lại sau lưng nhìn thì thấy quân bài Át Chuồn đã đứng sang một bên, cúi đầu và đưa tay ra mời Victor đi về hướng thư viện.

"Cái quái gì thế này?" Victor thốt lên đầy khó hiểu.

"Đi thôi, chúng ta có thể thắc mắc chuyện đó sau." Hikaru vỗ vai Victor rồi cùng mọi người chạy về hướng thư viện.

Phía sau cánh cửa kim loại khổng lồ, hơi nóng toả ra dữ dội. Những đám khói đen len qua khe cửa bay ra ngoài, báo hiệu một đám cháy lớn đang xảy ra bên trong thư viện. Ngay lập tức, những kí ức về đám cháy mười năm trước tràn về trong tâm trí Hikaru, khiến cậu là người đầu tiên lao lên mở toang cánh cửa kim loại nặng trịch trong khi mọi người còn chưa biết phải xử trí ra sao.

Ầm!

Hikaru bị một vật gì đó nặng chừng sáu mươi kí ném mạnh vào người, khiến cậu ngã ngửa ra phía sau. Phía trước cậu, quân bài Át Rô đang đứng đó, cơ thể đầy những vết phỏng và bị chặn lại bởi một bức tường bằng nước.

Định thần lại, Hikaru nhìn thấy thứ bị ném vào cậu thật ra là một cậu học viên với mái tóc đỏ rực. Hotaru đã bất tỉnh, cơ thể toát ra hơi nóng hừng hực.

Quân bài Át Rô dùng tay gạt bức tường nước đang chảy rất mạnh, dễ dàng như gạt một tấm màn vải, rồi tiến tới toan nhấc cậu học viên tóc đỏ ra khỏi tay Hikaru.

Biết rằng quân bài chính là người đã ném cậu học viên bất tỉnh, Hikaru đưa tay chặn hắn lại, nhưng rồi cậu nhớ ra rằng những quân bài Át này không hề có ý định tấn công, cậu quyết định giao Hotaru cho hắn.

"Hikaru, vẫn còn ngồi đấy à???" Margarette hét lên, "Lửa lan tới chân cậu rồi kìa!"

Do những quyển sách nằm ngổn ngang dưới đất từ sau trận đấu giữa Margarette và quân bài J Bích vẫn chưa được dọn dẹp một cách đàng hoàng, chúng nhanh chóng bắt lửa và khiến đám cháy lan rộng. Lửa liếm tới gần sát chân Hikaru khiến cậu giật mình mà xích ra xa. Phía sâu bên trong thư viện, những học viên khác đang co cụm lại, tìm cách giữ đám cháy không lan tới kết giới đang ngày càng thu hẹp dần.

"Bốn mắt! Mau tạo ra mấy cục băng khổng lồ như lúc nãy đi, nếu chúng bị tan chảy sẽ hoá thành nước để dập lửa!" Akira hối Seiryuu.

"Chuyện đó không thể được. Thứ tôi tạo ra là khí lạnh, ở nhiệt độ như thế này, chúng không thể đông cứng lại thành băng. Tôi cũng không còn đủ sức để tạo ra khối lượng băng lớn như vậy." Seiryuu lắc đầu.

Nước... Phải rồi, bức tường nước khi nãy... Học viên tóc đỏ... Đám cháy... Song sinh? Phải rồi, cậu học viên này có một song sinh nữa có thể điều khiển nước. Hikaru nhớ về cặp song sinh lúc vượt qua thử thách sông Horizon.

Cậu đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Khói đen bốc lên khiến mắt cậu cay xè, Hikaru cảm thấy lồng ngực mình nóng ran, y như mười năm về trước, mặc dù giới hạn thể lực của cậu lúc này vẫn đang ở ngưỡng an toàn. Qua lớp lửa, Hikaru nhận thấy một thứ gì đó đang liên tục toả ra một đám khói màu trắng đục và rất dày đặc, khác hẳn với lớp khói đen xung quanh.

Hơi nước?

"Shiro, cậu có thể làm gì với đám khói này chứ?" Hikaru hỏi.

"Tôi sẽ gom chúng lại, nhưng chỉ được phần nhỏ thôi." Shiro vừa đáp vừa kích hoạt năng lực.

Ngay lập tức, cả cơ thể Shiro tan ra như làn khói, rồi đám khói ấy xoay tròn, hút đám khói đen xung quanh về phía nó.

"Ô, giống máy hút khói thật!" Roy bình phẩm.

Đám khói mờ dần, Hikaru nhận thấy vật toả ra hơi nước kia là một khối cầu có bán kính gần một mét. Dường như nó được tạo nên từ nước, nên đã sinh ra hơi nước khi tiếp xúc với lửa.

"Kitsune, phiền cậu kiểm tra quả cầu đó." Hikaru nói.

"Tam hợp: Khiên." Kitsune đặt tay xuống sàn và gọi.

Ba trái cầu kim loại hiện ra dưới chân cậu, tạo thành một lớp lá chắn năng lượng và nâng cậu lên. Bệ đỡ hình tam giác này nhanh chóng đưa Kitsune bay xuyên qua màn lửa để tới bên quả cầu nước kia. Cậu không ngại ngần mà chui cả nửa người xuyên qua quả cầu để kéo thứ ở bên trong ra ngoài.

Kurage người ướt sũng, hơi thở nặng nhọc, nằm trên chiếc "đĩa bay" của Kitsune. Ở giữa thư viện, quân bài Át Rô đang bế Hotaru bất tỉnh trên tay, bảo vệ cậu ta trước đám cháy xung quanh.

"Cậu có nghe thấy tôi nói không?" Hikaru hỏi Kurage. "Tôi biết cậu có thể điều khiển nước. Cậu có thể dập tắt đám cháy này được chứ?"

"Nước... Cho tôi nước... Phải dập lửa..." Kurage yếu ớt nói.

"Cậu không thể tạo ra nước được sao?" Hikaru hỏi, đoạn cậu đưa một chai nước cho cô ấy.

Kurage chậm chạp uống rồi nói, "Xin hãy cho tôi thêm nước. Làm ơn!"

"Anh trai chắc là không sao đấy chứ? Cách nói chuyện của cô ta khá là kì quặc đấy." Kitsune hỏi nhưng Hikaru lờ đi, cậu tiếp tục chuyền cho Kurage nhiều chai nước khác.

"Mọi người xin hãy bám vào vật gì đó." Kurage nói rồi ngay lập tức kích hoạt năng lực.

Nhóm Hikaru chỉ kịp bám vào cơ thể to lớn của Victor trước khi một trận lũ thoát ra từ cơ thể Kurage. Cả cơ thể Kurage hoá thành nước, rồi nước cứ thế  tuôn ra xối xả, ào ạt, nhanh chóng nhấn chìm đám cháy và biến cả thư viện thành một hồ bơi nho nhỏ.

Victor gồng người mở rộng cánh cửa kim loại, khiến bể nước trong thư viện trở thành một con sông chảy siết đổ ra hành lang, cuốn theo sách và nhiều thứ khác trôi đi mất.

Khi tình hình đã dịu xuống, quân bài Át Rô tiến về phía Kurage và đặt Hotaru xuống, rồi hắn chỉ đứng yên đó canh gác cặp song sinh.

"Xin cảm ơn mọi người đã giúp đỡ! Đám cháy này là do lỗi của bọn tôi, xin mọi người hãy bỏ qua!" Kurage cúi gập đầu xuống xin lỗi, mái tóc dài mượt màu lam của cô rủ xuống chạm sàn.

"Bỏ qua đi, dù sao bọn này cũng không bị thương gì nghiêm trọng." Học viên sử dụng kết giới xuề xoà đáp rồi ngáp một cái dài. "Quan trọng là hai người đã giải quyết xong quân bài K Rô, theo tôi như vậy là huề rồi."

"Hừ!" Victor nghe thấy quân bài vua đã bị người khác hạ gục thì lấy làm hậm hực, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lấy tay vỗ vào vai Seiryuu bôm bốp, "Tên bốn mắt này, ngươi đã hạ được một tên vua à? Ta không ngờ ngươi lại khá như thế, bây giờ chúng ta tỉ thí chứ?"

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với việc đó." Seiryuu đẩy gọng kính rồi quay sang nói với Hikaru. "Nhóm của tôi đã chiếm khu vực phòng ăn thành công, thu lại được hai mươi tám thùng thức ăn. Theo ước tính của tôi thì cho đủ cho tất cả mọi người trên thuyền ăn trong hai ngày. Tuy nhiên, nhóm viên Kurosawa Kitsune đã bỏ trốn khi đang làm nhiệm vụ."

"Bỏ qua đi mà," Kitsune cười hì hì nói, "Tôi cũng giúp đỡ mọi người nhiều lắm chứ bộ!"

"Giúp đỡ bằng cách đem đống bài tới khu vực hồ bơi cho bọn chúng hồi sinh?" Margarette mỉa mai.

"Dù sao cũng không thể phủ nhận đóng góp của cậu ta. Như vầy đi Kitsune, cậu sẽ bị phạt không có phần ăn trong bữa tiếp theo, đương nhiên cậu vẫn được chia phần nước." Hikaru đề nghị. "Về số học viên còn lại, không chia thức ăn cho họ sau trận cháy này thì họ gần như sẽ kiệt sức hoàn toàn. Chúng ta sẽ cho họ một phần ăn, sau đó coi như chúng ta đã không còn liên can tới họ."

"Rất quy tắc mà vẫn mang tính nhân đạo, tôi không có lí do gì để phản đối rồi." Seiryuu đẩy gọng kính lên nói, rồi quay trở lại nhóm hai người bạn của cậu.

"Này, ta tưởng rằng có tới bốn quân bài vua chứ nhỉ?" Victor giơ tay ra đếm, "Ta hạ gục một đứa, tên bốn mắt hạ một đứa, tên tóc đỏ hạ một đứa, như vậy thì..."

"Là ta đã hạ gục quân K Bích." Valor đứng sau lưng Victor, điềm tĩnh đáp.

"S-Sư huynh!" Victor vội bật dậy, cúi đầu lắp bắp chào.

Valor nhìn nhóm Hikaru một lượt rồi vui vẻ nói với Victor, "Đã làm quen với các bạn rồi à? Đệ khá lắm!" Đoạn cậu ta quay lại nhóm Hikaru, cúi nhẹ đầu chào, "Ta là Valor Damian, sư huynh của tên ngốc Victor này. Đa tạ các cậu đã chăm sóc nó, hy vọng rằng nó không gây ra phiền phức gì."

Sau khi Valor rời đi, Roy liền húc cùi chỏ vào hông Victor và trêu, "Này, sao cứ đần mặt ra thế? Bị sư huynh hù cho bĩnh ra quần rồi à?"

"Không... chỉ là, sư huynh hạ gục quân bài vua mà chỉ bị thương một vết nhỏ trên má, chênh lệch thực lực của hai chúng ta lại xa nhau thêm một quãng rồi." Victor nói với vẻ hậm hực, lòng bàn tay cậu siết chặt lại.

Hikaru lúc này đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, chợt cậu hỏi Margarette, "Khi cậu dùng khẩu súng ngắn để bắn những quân bài, chúng không hề bị ảnh hưởng nhỉ?"

"Đúng vậy, những quân bài đó mang năng lực Quỷ Trắng, cũng như Quỷ Trắng chúng ta, vốn không thể bị tấn công bởi những vũ khí thông thường. Sao thế, cậu đang nghĩ đến điều gì à?" Margarette hỏi lại.

"Margarette, tôi có thể mượn khẩu súng của cậu được chứ?" Hikaru không trả lời câu hỏi của cô.

Đoạn cậu kêu gọi tất cả mọi người tập hợp lại ngay giữa thư viện.

"Tôi không cảm thấy thoải mái khi ở chỗ đông người, vậy nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Hikaru giải thích rõ ràng, "Các cậu có thể coi việc này như trả ơn tôi vì phần ăn vừa rồi, tôi muốn hỏi trong tất cả những người ở đây, bao nhiêu người biết rõ về tổ chức tên là 'Vendetta'?"

Ngay khi nghe tới tên tổ chức, những tiếng xì xào bàn tán liền rộ lên, báo hiệu rằng đây không phải là một cái tên mới mẻ gì, nhưng cuối cùng số người nhận rằng mình biết về tổ chức ấy chỉ chiếm chừng một phần năm số học viên.

"Cũng hợp lí, một tổ chức nhiều người biết đến, nhưng lại ít người dám nhận là mình biết rõ về họ." Hikaru liền gọi, "Judas! Cậu thì sao, có biết gì về họ chứ?"

"Ơ, cậu hỏi tôi à?" Judas từ trong đám đông bất ngờ bị gọi tên, liền ấp úng đáp, "Ừ thì... tôi nghe nói rằng họ là một tổ chức chuyên đi tiêu diệt Quỷ Trắng, nhưng lại không phải là người của Chính Phủ."

"Tốt lắm, Judas. Một câu hỏi khác, cậu có biết rằng thành viên của Vendetta có điều gì đặc biệt không? Giả dụ như đa số họ có một điểm chung gì đó ngoài sự căm ghét Quỷ Trắng chẳng hạn?" Hikaru tiếp tục hỏi.

"Kh-Không... L-Làm sao tôi có thể biết được những điều như vậy kia chứ?" Judas không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đúng vậy nhỉ? Xin lỗi, tôi vô ý quá, vậy thì tôi sẽ đổi câu hỏi. Cậu có nghĩ rằng, để giết được một Quỷ Trắng thì người của Vendetta cũng phải là Quỷ Trắng chứ?" Hikaru nhịp chân nhè nhẹ.

"H-Hẳn là vậy rồi! Chỉ có Quỷ Trắng mới có thể giết được Quỷ Trắng!" Judas đáp ngay lắp tự.

"Vậy thì, câu hỏi cuối cùng. Liệu khẩu súng ngắn của cậu có phải là một dạng vũ khí đặc biệt có thể gây sát thương lên Quỷ Trắng?" Hikaru nhìn thẳng vào mắt Judas.

"Không... Đấy chỉ là khẩu súng bình thường, tôi mang theo để phòng thân thôi!"

Bam!

Tiếng súng vang lên khiến mọi người đột nhiên im bặt. Họng súng trên tay Hikaru vẫn còn khói bốc lên, trong khi Judas ôm chân nằm lăn lộn, kêu la trên đất.

"Bất ngờ thật nhỉ? Khẩu súng ngắn ổ xoay của cô Margarette đây cũng chỉ là một khẩu súng bình thường. Vậy mà một khẩu súng bình thường như vậy có thể làm bị thương Judas, một Quỷ Trắng đang tham gia bài kiểm tra của học viện? Hay phải chăng là, cậu Judas đây có khả năng biến bản thân từ Quỷ Trắng trở thành người bình thường?" Hikaru ngồi xuống hỏi Judas.

Judas vẫn không ngừng kêu la, và Hikaru không hề có ý định ngừng nói chuyện với người vừa bị bắn kia.

"Đa số thành viên của Vendetta là người bình thường, dựa theo thông tin tôi nghe từ Kitsune. Nhưng cậu đã nói rằng cậu không biết điều đó, vậy tại sao cậu lại đưa ra quyết định sử dụng một khẩu súng bình thường để bắn chết một người hẳn phải là Quỷ Trắng, theo nhận định của cậu? Nói cho tôi nghe, quan hệ giữa cậu và người đến từ Vendetta kia là gì?" Hikaru từ tốn hỏi.

"Ng-Ngươi... Từ khi nào, từ khi nào đã nhận ra mọi thứ?" Judas hỏi.

"Từ giây phút cậu quyết định bắn người đến từ Vendetta kia." Hikaru mỉm cười đáp, "Cậu chưa hề thắc mắc gì về việc tại sao cơ chế sinh tồn trong cơ thể người ấy không hoạt động. Cậu vẫn tin rằng người đó là Quỷ Trắng kia mà. Và với phát bắn vừa rồi, tôi còn có thể khẳng định rằng cậu và hắn đều là người của Vendetta, việc cậu giết hắn chỉ để ngăn chặn việc rò rỉ thông tin."

"Khá, khá lắm!" Judas nói rồi rú lên cười trong điên loạn. "Đúng vậy, ta và hắn đều là sát thủ đến từ Vendetta. Bốn con quái vật kinh tởm kia đều là do ta giết, và ta cũng sẽ là người giết chết toàn bộ lũ quái vật các ngươi trên con thuyền này!"

Nói rồi Judas rút từ trong túi áo ra một lưỡi dao bằng bạc, giống hệt như những lưỡi dao cắm vào ngực những Quỷ Trắng đã chết trên boong thuyền. Hắn ném xuống sàn một vật hình tròn, tạo ra một lớp kết giới màu bạc xung quanh hắn và Hikaru.

"Hikaru! Mau nổ súng đi!" Margerette hét lớn lên, những người khác đồng loạt lao vào toan cứu cậu nhưng đều bị lớp kết giới chặn lại.

Nổ súng... Giết hắn ư? Suy nghĩ đột nhiên vang lên trong đầu Hikaru, tất cả mọi thứ xung quanh cậu dường như đột nhiên dừng lại.

Phập!

Lưỡi dao của tên mặc áo vest xám đâm xuyên qua ngực mẹ cậu, khiến bà đổ gục xuống tại chỗ.

Những hình ảnh về vụ giết người mười năm về trước như một cuốn phim đang được chiếu trong não cậu, khiến Hikaru không thể nào bóp cò súng.

Giết người ư? Không... Không, mình không làm được... Cha... mẹ...

"Nếu ngươi không nỡ xuống tay thì hãy để ta kết thúc cuộc sống kinh tởm của ngươi nhé! Lưỡi dao tẩm độc này sẽ khiến ngươi bị cơn đau tra tấn tới cùng cực cho tới khi chết!" Tiếng hét của Judas kéo Hikaru trở về với thực tại.

Lưỡi dao của hắn đã kề sát cổ cậu.

Phập!

Phía trước Hikaru, Judas từ từ ngã gục xuống, lồng ngực hắn bị một lưỡi dao dài xuyên thủng qua cả lưng. Nezumi với khuôn mặt dính đầy máu, trồi hơn nửa người ra từ chiếc bóng của Hikaru, đã kịp thời giết Judas trước khi mọi chuyện quá muộn.

"H-Hikaru... T-Tốt quá, cậu không sao cả... A... M-máu..." Nezumi lắp bắp rồi ngất xỉu khi thấy máu bám đầy lưỡi dao, bắn lên cả bộ đồ màu đen của cô.

"Nezumi!!!" Hikaru vội đỡ cô dậy.

Đau.

Trên cổ Hikaru, một vết cắt nhỏ xíu và rất mờ dần hiện ra. Lưỡi dao của Judas đã kịp chạm vào cậu trước khi hắn bị giết. Một cơn đau bùng lên dữ dội, như có ai đó đang cào cấu lục phủ ngũ tạng của cậu trong căm hờn.

Hikaru ngã xuống, bất tỉnh vì chất độc phát tác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net