Chapter 39: Grand Gate

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu tiếng mười phút trước khi đáp xuống Memoria,

"Cậu Chủ, cậu không tính trở lại phòng à?" Roy hỏi.

"Thông báo của cơ trưởng Timo chỉ đề cập tới hình phạt khi chúng ta không có mặt ở phòng ăn thôi, Roy à." Hikaru nói trong lúc đang tiến về phía Sunny White, "Tất nhiên là cậu có thể về phòng trước nếu cậu muốn."

"Yo! Nhóc không cần phải cảm ơn ta vì đã cứu nhóc đâu. Nhưng nếu nhóc vẫn muốn cảm ơn thì ta cũng sẽ không từ chối." Sunny đưa tay vuốt tóc mái rồi nở nụ cười toả nắng với hàm răng trắng sáng một cách đáng kinh ngạc.

"Cám ơn anh đã giúp đỡ, mặc dù tôi cũng không hề có ý định sẽ thua quân Joker đó." Hikaru lịch sự cười đáp lại.

Ngạc nhiên trước câu trả lời của Hikaru, Sunny với vóc dáng cao gần mét chín của cậu liền cúi người xuống nhìn Hikaru, "Khẩu khí khá đấy. Nhìn mặt mũi cũng xinh xắn, da dẻ thì trắng trẻo. Ồ tóc trắng à? Hiếm thấy đấy, mặc dù nhìn không độc đáo bằng màu hồng của ta. Nhìn chung thì tám trên mười điểm, cũng không tệ."

"Tám trên mười gì cơ?" Hikaru hỏi lại.

"Đừng để ý lời nói của tên ngốc đấy." Một giọng nam cực trầm cất lên. Từ phía hành lang dẫn vào khu vực phòng ăn, một người thanh niên với mái tóc ngắn với hai màu đen, xám đi tới. Cậu ta mặc một cái áo măng tô dài màu tro, cùng với nét mặt u ám của mình, không khí chung quanh cậu trông khá nặng nề.

"Dies Keeper, người sửa chữa của Memoria." Dies tự giới thiệu bằng chất giọng vô cùng trầm của mình.

"Kurosawa Hikaru." Cậu lịch sự đáp.

Cùng lúc đó, cơ trưởng Timo vội vàng đi tới boong thuyền, chiếc áo khoác dài quá khổ của ông kéo lê thê trên mặt đất. Ở phía sau, Shin và một người đàn ông mặc vest có khuôn mặt chữ điền, giáo sư Fulbright, đi theo ngài cơ trưởng.

"Kurosawa Hikaru! Ta tưởng rằng đã có thông báo đuổi lũ vô dụng tuổi bây về phòng rồi cơ mà?" Cơ trưởng Timo gắt gỏng quát nhưng ông có vẻ bận tới mức không thèm nhìn qua Hikaru. Ông đưa cho Dies một xấp giấy màu xanh rồi nói, "Bản vẽ thiết kế của thuyền đây. Nhanh lên, Dies, chúng ta còn nhiều vấn đề phải giải quyết đấy."

Dies gật đầu rồi bắt đầu kiểm tra những bản vẽ. Nét mặt u ám của cậu ta bỗng dưng thay đổi, Dies trông có vẻ tập trung vô cùng.

"Chà, chắc mình cũng nên làm việc thôi nhỉ?" Sunny vươn vai rồi hỏi Shin, "Này, những học viên xấu số đâu rồi nhỉ?"

Shin hất cằm ra một góc boong thuyền, nơi có một tấm vải lớn màu trắng phủ lên thứ gì đó, "Bốn đứa học viên cùng một tên Vendetta. Một tên khác ở trong thư viện, cứ theo cầu thang lên tầng hai."

Sunny gật đầu cảm ơn rồi đưa tay vuốt mái tóc dài màu hồng của mình ra sau tai, trước khi đeo đôi găng tay màu trắng vào rồi tiến về phía những cái xác. Không ai thắc mắc gì về việc Sunny dường như không chút khó chịu khi nhắc đến những cái chết.

Shin gọi Hikaru và Roy lại rồi bảo, "Hai đứa mày đứng vững mà xem nhé. Tên Dies ấy chuẩn bị sử dụng năng lực đấy."

Shin vừa nói xong, Hikaru nhận thấy mái tóc hai màu của Dies dần chuyển thành màu xám trắng. Từ cơ thể của Dies, một không gian hình cầu lan toả rộng ra dần, cứ thế bao trùm lấy cả chiếc phi thuyền Memoria la Déesse. Tay Dies sáng lên khi chạm vào bản vẽ. Ngay lập tức, Hikaru cảm thấy không gian và thời gian xung quanh mình như đang bị bóp méo. Những hư hỏng, những vết nứt gãy trên thuyền như đang tự hồi phục lại.

Dies đang tua ngược thời gian của con thuyền.

Vài phút trôi qua, cả phi thuyền Memoria la Déesse với đầy những vết va đập và cháy xém giờ đây trông như chưa hề trải qua chuyện gì. Dường như năng lực của Dies chỉ tác dụng lên vật thể, vì Hikaru thấy rằng cơ thể mình không bị ảnh hưởng gì.

"Ấn tượng chứ? Dạng năng lực tác động tới thời gian như hắn ta là cực hiếm đấy." Shin rít một hơi thuốc rồi nói chuyện với Hikaru. "Nhân tiện thì, người đứng sau lưng tao muốn nói chuyện với hai đứa lắm đây."

Giáo sư Fulbright chìa tay ra và tự giới thiệu, "Ta là Fullbright 'Bài Tẩy', chủ nhân của đám quân bài mà mấy đứa vừa đánh nhau thừa sống thiếu chết với bọn chúng."

"Và ông ta cũng là giáo sư của học viện." Shin thêm vào.

"Bọn em chào thầy!" Hikaru và Roy nghe vậy liền cúi người lịch sự.

Fulbright thở dài cười gượng, "Từ một tên lính đánh thuê, đột nhiên trở thành giáo sư quả là một trải nghiệm thú vị đấy nhỉ?"

"Ông không tính xin lỗi đám nhóc vì việc đám đệ của ông thiếu chút đã biến tụi nó thành thịt xiên à?" Shin rít một hơi thuốc rồi cằn nhằn.

"Nhưng cuối cùng chúng vẫn còn sống đấy thôi." Fulbright cười lớn. "Và cậu không tính gọi tôi bằng thầy hoặc giáo sư à, Shin?"

"Vâng vâng, giáo-sư-Fulbright-đáng-kính." Shin mỉa mai.

"Thưa thầy, ban nãy người tên Sunny White kia có nhắc về Grand Gate, đó là thứ gì vậy?" Roy hỏi.

Fulbright xoa xoa bộ râu được cắt tỉa gọn gàng của ông một chút rồi đáp. "Roy Heartfield, phải không nhỉ? Trước khi đến đây hai đứa sống ở đâu nhỉ?"

"Thành phố Diov, Nam Vesir thưa thầy." Roy đáp.

"Vậy chắc hẳn hai đứa đều biết rằng trong lịch sử, Vesir đã từng xảy ra nhiều trận chiến giữa hai phe Chính Phủ và Quỷ Trắng, và kết thúc bằng việc mỗi phe chiếm lấy phân nửa Vesir, được ngăn cách bởi con sông Horizon." Fulbright bắt đầu giải thích. "Bắc Vesir sau đó trở thành nơi sinh sống của hơn phân nửa số Quỷ Trắng trên thế giới, cùng với rất đông những cá nhân có tư tưởng ủng hộ sự tồn tại của Quỷ Trắng. Nhưng Bắc Vesir khác với phân nửa còn lại của nó, địa hình phức tạp cộng với chính sách khai phá không được chú trọng của Chính Phủ Vesir trước đó đã khiến phần lớn khu vực khó có thể sinh sống được, chưa kể tới việc Chính Phủ Các Nước thường xuyên quấy rầy Bắc Vesir vì nhiều lí do khác nhau."

Ánh mắt của Fulbright nheo lại đôi chút, ông lên giọng, "Câu hỏi dành cho hai đứa: Làm thế nào mà cộng đồng Quỷ Trắng của chúng ta có thể tiếp tục phát triển trong những bất lợi trên?"

Nghĩ ngợi đôi chút, Hikaru đáp trong khi Roy vẫn đang vò đầu bứt tai kế bên. "Chúng ta di chuyển tới nơi khác?"

"Chính xác." Fulbright tỏ vẻ hài lòng. "Dựa vào năng lực của một Quỷ Trắng quá cố, chúng ta đã tìm ra một vùng đất mới, Aeon, nơi Quỷ Trắng có thể tồn tại một cách thoải mái hơn. Grand Gate chính là một cánh cổng khổng lồ ngăn cách vùng đất đó và phần còn lại của thế giới. Như thế, Bắc Vesir hiện nay chỉ còn số ít những người dân bản địa sinh sống."

"Chả lẽ Chính Phủ không biết gì về Grand Gate hay sao?" Roy thắc mắc.

"Họ biết chứ!" Fulbright cười lớn, "Nhưng họ không làm gì được." Trong sự khó hiểu của Roy, Fulbright vỗ vai hai đứa nhỏ, "Thôi hai đứa chuẩn bị tới phòng ăn đi. Ta có chút chuyện cần phải thu xếp."

Hikaru và Roy chào mọi người để tới phòng ăn. Trước khi đi, Hikaru thấy Sunny đang trao đổi điều gì đấy với cơ trưởng Timo và Fulbright, khuôn mặt của họ không được vui vẻ cho lắm.

Phòng ăn lúc này đã có khá nhiều người tập trung lại. Những chiếc bàn ăn và hệ thống bếp có vẻ vẫn chưa được hồi phục, vì vậy nên mọi người đang chia nhau số lương thực trong những chiếc thùng gỗ. Với sự có mặt của những người từ học viện, báo hiệu cho việc bài kiểm tra đã kết thúc, Hikaru không còn bận tâm nhiều về những chiếc thùng ấy nữa. Mọi chuyện bây giờ chỉ còn là chờ đợi tới khi chiếc khí cầu hạ cánh mà thôi.

Một tiếng rè lớn vang lên từ những chiếc loa cũ, "Lũ lười nhác vô dụng! Trong năm phút nữa ta sẽ chấm cho tất cả những đứa tới trễ không điểm kỉ luật. Và tất nhiên là ta sẽ ném tụi bay khỏi thuyền." Cơ trưởng Timo đe doạ.

Năm phút trôi qua, phòng ăn chật kín với sự có mặt của hơn bảy chục học viên. Cơ trưởng Timo khó khăn trèo lên bục thông báo, không quên tiện chân đá anh chàng tóc vàng đang ngồi đánh đàn xuống khỏi bục.

"Ngắn gọn thôi nhé, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Đầu tiên là, tất cả bài kiểm tra của tụi bây đã chính thức kết thúc. Kết quả đã được chuyển về cho học viện, tụi bây sẽ nhanh chóng biết được khi tới đấy. Kết quả sẽ được dùng để đánh giá chất lượng học viên và xếp lớp cho tụi bây." Cơ trưởng Timo thông báo, rồi ông tiếp tục lật một xấp giấy, có vẻ như ghi chú những gì ông cần nói. "Nói thêm chút về kết quả, tất cả chúng ta đều biết một số cá nhân thể hiện rất tốt trong bài kiểm tra vừa rồi, nhưng điều đó không có nghĩa những đứa đó đều sẽ được xếp vào lớp tốt nhất."

"Cuối cùng ta cần giới thiệu những tên đáng ghét đến từ học viện. Akatsuki Shin, tên vô dụng miệng hôi mùi thuốc lá. Sunny White, tên vô dụng thích làm mấy trò màu mè. Dies Keeper, tên u ám, ít ra hắn không vô dụng lắm." Cơ trưởng Timo giới thiệu khi chỉ vào từng người. "Và đây là Fulbright, một tên bạc bịp chết tiệt và cũng là người mém tiễn bảy mươi hai đứa học viên tụi bay về chầu trời. Hắn cũng là giáo sư tương lai của tụi bây, ta hy vọng là không đứa nào xấu số tới mức có hắn làm giáo viên chủ nhiệm." Timo cáu kỉnh nói.

Hikaru để ý rằng trong những người vừa được giới thiệu, cơ trưởng Timo không dùng chữ "vô dụng" để nói về Dies và giáo sư Fulbright, chứng tỏ rằng năng lực của họ đã được ngài cơ trưởng công nhận. Hoặc ít nhất là do Dies có công sửa thuyền giùm ông ấy.

Con thuyền đột nhiên chậm dần lại, tiếng động cơ cũng nhỏ dần đi. Chính xác hơn thì, con thuyền đã dừng hẳn lại và lơ lửng giữa không trung.

Fullbright bước vội ra khỏi phòng ăn trong khi Sunny cầm lấy micro, "Yo, chào mọi người! Chúng ta đã tới Grand Gate, với tất cả học viên mới, đây là lần đầu các bạn đi qua cánh cổng này. Ở bên kia Grand Gate là Aeon, nơi Quỷ Trắng chúng ta làm chủ và sinh sống. Nhưng khi đã vào Aeon, các bạn sẽ không thể quay trở lại cuộc sống cũ của các bạn nữa. Hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi tiếp tục, tất nhiên là tới lúc này rồi thì chỉ còn cách nhảy ra khỏi tàu thôi nếu các bạn không đồng ý." Sunny cười khúc khích. "Nào, chúng ta hãy nhanh chóng theo chân giáo sư Fullbright để cùng chiêm ngưỡng cánh cổng dẫn vào cuộc sống mới của chúng ta!"

Tiếng vỗ tay và hò reo của học viên mới vang dội khắp căn phòng. Đa phần ai trong số họ cũng đều đã phải trải qua những năm tháng bị mọi người xung quanh xa lánh và thù ghét. Họ không ngần ngại lao nhanh qua khỏi cánh cửa phòng ăn để tới boong thuyền cùng giáo sư Fulbright.

Và trái ngược với tâm trạng ngập tràn niềm vui của họ, đứng trước mặt  Fulbright ở mũi thuyền lúc này là một thứ sinh vật kì dị đen ngòm và cao phải tới tám, chín chục mét. Nó không có hình dạng nhất định, cả cơ thể nó cứ biến đổi thành những hình thù méo mó, và ai cũng có thể nhận ra rằng không gian xung quanh như đang bị hút vào bên trong nó vậy. Thứ gần nhất Hikaru có thể liên tưởng được chính là lỗ đen, thứ cậu thường thấy trong những chương trình khoa học viễn tưởng.

Và mọi người không sai khi nghĩ rằng nó là một sinh vật, vì rõ ràng trong cái lỗ đen ấy, đôi mắt đỏ của nó đang nhìn con thuyền chằm chằm đầy cảnh giác. Hikaru cảm thấy rằng, sinh vật với đôi mắt đỏ kia có thể nhào ra khỏi lỗ đen mà tấn công còn thuyền bất kì lúc nào.

"Shiromaru, sá—" Hikaru toan gọi thì bị một cánh tay trong chiếc áo măng tô chặn lại.

"Đừng." Dies lắc đầu nói.

"Xin mọi người đừng hoảng hốt, đây chính là Grand Gate của chúng ta." Giọng Sunny lanh lảnh. "Hãy giữ bình tĩnh và quan sát giáo sư Fulbright."

Fulbright rút từ trong túi ra một tờ thông báo của học viện làm từ da thú rồi nói lớn, "Grand Gate, con thuyền này chứa 77 Quỷ Trắng tiến về Học Viện Memoria. Đây là thư chứng nhận từ học viện. Xin hãy mở cổng!"

Một quãng yên lặng kéo dài, ai nấy đều hồi hộp dõi theo. Sinh vật mang tên Grand Gate bỗng dưng thay đổi hình dạng, đôi mắt đỏ biến mất, nó trở thành một chiếc cổng lớn với hai cánh cửa màu đen mở toang. Không gian bên trong nó cũng ngừng hút mọi thứ bên ngoài vào, giờ đây chỉ như một màn đêm tĩnh mịch.

Fulbright quay lại, thông báo cho cơ trưởng Timo, lúc này đã ngồi trong phòng điều hành từ bao giờ, "Cổng đã mở! Cho thuyền tiếp tục di chuyển đi!"

"Mở rồi ư?" Roy cùng nhiều người tỏ ra khó hiểu trước sự việc.

"Grand Gate là cánh cổng dẫn vào thế giới Quỷ Trắng, nên nó chỉ mở ra khi cậu có lí do chính đáng để vào thế giới đó." Kitsune không rõ từ đâu xuất hiện, giải thích cho Roy. "Em cũng nghe nói rằng Grand Gate là một sinh vật bất tử đó!" Cậu quay sang nói với Hikaru.

Ra đó là lí do giáo sư Fulbright bảo rằng Chính Phủ không làm gì được nó. Hikaru nghĩ, rồi cậu hỏi Kitsune, "Làm sao cậu biết về nó?"

Kitsune cười ma mãnh, "Bí mật."

Giọng cơ trưởng Timo lại vang lên từ chiếc loa rè, "Lũ nhóc con, nghe kĩ đây. Bây giờ con thuyền sẽ rời khỏi Bắc Vesir, đi qua Grand Gate để tới Aeon, thời gian ước chừng một giờ. Sau đó, chúng ta sẽ tiếp tục bốn giờ bay để tới Học Viện Memoria, kết thúc chuyến bay dài ba ngày này. Trong thời gian bay qua Grand Gate, ta hy vọng tụi bây không vì bất kì lí do gì mà ngã ra khỏi tàu, vì sẽ không có cách nào cứu tụi bây được đâu. Ta nhắc lại, không có cách nào!"

Ngừng một chút để cho đám học viên mới ghi nhớ điều ông vừa dặn, cơ trưởng Timo tiếp tục, "Trong năm tiếng còn lại, tụi bây được phép tùy ý sử dụng các tiện nghi trên thuyền, nói ngắn gọn là sinh hoạt tự do, coi như để giải tỏa áp lực trong ba ngày vừa rồi. Và vì ta cũng bị lũ vô dụng tụi bây gây áp lực nhiều không kém, đừng đứa nào bén mảng tới phòng để làm phiền ta! Hết!"

Con thuyền Memoria la Déesse chầm chậm đi vào bên trong Grand Gate. Ngay khi con thuyền vừa đi vào, cánh cửa liền đóng lại. Ở bên trong Grand Gate là một vùng không gian đầy kì quặc, cảm giác của Hikaru cứ như cậu đang ở trong một đường hầm màu tím, méo mó và vặn xoắn liên hồi. Cậu không tài nào hiểu được Grand Gate hay bất kì thứ gì liên quan tới nó.

"Đừng cố gắng hiểu làm gì. Bản thân sự tồn tại của Grand Gate và Aeon đã là một phép màu rồi." Sunny nói với Hikaru trong khi đang giải thích hàng loạt câu hỏi từ những học viên khác đổ về cậu.

Cùng lúc đó, Hikaru nhìn thấy cơ trưởng Timo cầm hai chén rượu bước tới lan can thuyền. Trong ba ngày bay, đây là lần đầu tiên cậu thấy cơ trưởng uống bất kì thứ gì khác ngoài cà phê. Timo uống một chén, chén còn lại ông chầm chậm đổ ra bên ngoài thuyền và nói rất nhỏ, nhỏ tới mức Hikaru chỉ vô tình nghe thấy được khi đi ngang qua ông:

"Cảm ơn, ông bạn già của tôi."

Trong năm tiếng còn lại, nhóm Hikaru quyết định sẽ thư giãn tại khu vực hồ bơi trên tầng hai. Thực ra thì người quyết định là Akira, Adam và Victor, những người còn lại đi theo vì không còn chuyện gì khác để làm.

Ùm!

Victor to như một con gấu, nhảy thẳng xuống hồ bơi trong chiếc quần vải dài chấm gối của mình, khiến nước văng tung tóe khắp nơi.

"Thật sảng khoái!" Victor cười lớn, "Nếu như ở đây có thêm một cái thác nước để ta tập thiền thì mọi thứ sẽ thật hoàn hảo!"

"Ê, Hikaru. Mau xuống bơi với bọn tao nào!" Adam vẫy tay gọi lớn. Có vẻ sau bài kiểm tra thứ ba, mối quan hệ giữa cậu và nhóm Akira đã phần nào trở nên tích cực hơn.

"Adam!" Akira quát, "Không cần phải tỏ ra thân thiết với hắn. Hikaru, mày nên nhớ rằng bọn tao chỉ hợp tác với mày để vượt qua bài kiểm tra thôi. Đừng vội lên mặt nhé!"

"Đ- Đúng vậy, đừng vội lên mặt!" Adam vội hùa theo Akira trong khi Hikaru chỉ mỉm cười không đáp.

"Mà này, quyết định đi bơi sau trận chiến thật là đúng đắn đấy. Làn nước trong xanh, mát rượi, đủ để xoa dịu những vết thương của chúng ta." Roy thả người trong làn nước và nói.

"Mày kém lắm, Roy à." Adam liền nói, "Nhắc đến hồ bơi là chúng ta phải nghĩ tới áo tắm! Đúng vậy, những cô gái với làn da trắng nõn nà trong những bộ áo tắm quyến rũ đầy màu sắc! Những bộ ngực căng tràn nhựa sống vui đùa trong làn nước, vậy mà..."

"Vậy mà?" Roy không hiểu.

Adam liền nắm chặt bàn tay, nước mắt chảy thành dòng, "Vậy mà tại sao những cô gái trong nhóm chúng ta lại có thể hờ hững ngồi trên bờ, bỏ qua cơ hội đắm mình trong làn nước? Ôi, tuổi trẻ của tôi, nhiệt huyết của tôi, những bờ mông gợi cảm của tôi!!!"

"Tên biến thái." Margarette liếc Adam, mắng.

"Tôi không bơi được, cậu Adam thông cảm nhé." Shiori mỉm cười đáp, mắt nhìn xuống chân mình.

"X- Xin lỗi, mình không đem theo đồ bơi." Nezumi đáp.

"Chiến dịch Hồ Bơi đã thất bại rồi..." Adam đau đớn kêu lên. "Hikaru, Kitsune, S-Sát Nhân, sao ba đứa mày cũng ngồi đấy làm gì?"

"Tôi không có hứng bơi, và xin hãy gọi đúng tên Nhật An giùm." Hikaru đáp.

"Tôi chỉ bơi khi anh Hikaru bơi." Kitsune cũng từ chối.

"Tôi cũng không có đồ bơi." An đáp khiến tất cả mọi người xung quanh nghe xong đều trố mắt ra nhìn cậu.

"Mày bị dở hơi à?" Akira quát, "Mày là nam chứ có phải nữ đâu? Cứ cởi trần nhảy xuống là được!"

"Tôi là n—" An đáp.

Ùm!

Tiếng Victor vung tay đập nước át mất câu trả lời của Nhật An. Cậu đưa tay chụp cổ Roy kéo lại gần và hét lớn, "Roy! Tao với mày bơi đua đến đầu bên kia hồ bơi rồi vòng về chứ? Kẻ thua sẽ phải cõng kẻ thắng trên lưng mà hít đất năm chục lần!"

"Cậu không nghĩ rằng năm chục lần hơi ít à?" Roy thích thú chấp nhận lời thách đấu.

"Được lắm! Vậy một trăm lần! Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục thi cho tới khi một bên kiệt sức!" Victor kêu lên đầy phấn khích.

"Khoan đã, hai cậu thi bơi ở đây sẽ ảnh hưởng tới mọi người đ— Chậc, hai tên ngốc này!" Hikaru không kịp cản hai người họ.

Cứ thế, nhóm Hikaru ngồi nói chuyện với nhau tới lúc cơ trưởng Timo thông báo mọi người nên chuẩn bị hành lí để chuẩn bị hạ cánh xuống Học Viện Memoria.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net