Chapter 43: Quest Room

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Constance ngồi sau cái bàn gỗ, bên trên đầy ắp những chồng giấy đang chờ được giải quyết. Thầy Kullen ngồi đối diện, tay xoay xoay lon cà phê hiệu "Silent Love" mua từ máy bán nước tự động, khuôn mặt tròn của thầy mang đầy tâm trạng. Dường như cả hai đang trao đổi với nhau vấn đề gì phức tạp lắm.

Tiếng chân phía ngoài hành lang dội dồn dập vào phòng, tiếng chân nặng nề nhưng nhanh và đều của một người đang tức giận. Cô Constance và thầy Kullen lặng lẽ nhìn nhau.

"Cược năm mươi đồng Demon rằng cậu ta chuẩn bị phàn nàn về việc học viện vẫn chưa lắp máy bán thuốc lá tự động." Cô Constance nói.

"Tôi cược gấp đôi chỗ đó rằng cậu ta muốn hỏi về việc chúng ta đang bàn đây." Thầy Kullen mỉm cười hiền từ đáp.

Akatsuki Shin đạp cửa phòng hiệu trưởng và đi vào, cậu ta chẳng thèm chào hỏi ai hết mà quát lên, "Tại sao đám thằng Hikaru lại bị xếp vào lớp F???"

"Cô thua tôi một đồng Memoria nhé, cô Blazewing." Thầy Kullen nói, tay khui lon cà phê vẫn còn âm ấm.

"Shin, mọi quyết định của học viện đều đã được cân nhắc kĩ lưỡng, trò có nóng giận cũng không thay đổi được gì đâu." Cô Constance đáp.

"Nhưng lớp F vốn là lớp giành cho bọn yếu kém nhất của từng năm, trong khi nhiều đứa trong lớp F năm nay có năng lực vượt xa những đứa khác!" Shin tức giận.

"Việc lớp F dành cho những Quỷ Trắng yếu nhất," cô Constance nhẹ nhàng đáp, "có ai đã quy định chuyện đó à?"

"Không... không có ai quy định, nhưng đó là luật bất thành văn trước giờ của Học Viện Memoria rồi." Shin hơi lúng túng trước câu hỏi.

"Học Viện Memoria trò vừa nhắc tới đó, không phải là học viện nơi ta làm hiệu trưởng. Trò có thể đặt lòng tin vào ta." Cô Constance mỉm cười nói.

Shin nghe tới đó tuy vẫn còn tức giận nhưng cũng chấp nhận mà bỏ đi ra ngoài, không đôi co nữa.

"Sự tận tâm của cô luôn khiến người khác nể phục đấy." Thầy Kullen nói.

"Thật ra việc thay đổi học viện chỉ là một phần lí do, phần còn lại của việc trò Kurosawa Hikaru bị phân vào lớp F là do có sự can thiệp từ phía ngài Vladimir." Cô Constance nói khi nhìn vào một bức thư bằng da được đính kèm gia huy màu trắng bên ngoài.

"Ngài Glacier Vladimir, nhà tài phiệt và cũng là nhà hoạt động vì quyền lợi Quỷ Trắng, người đã quyên tặng phân nửa tài sản của mình để xây nên Học Viện Memoria này ư?" Thầy Kullen tỏ ra bất ngờ, "Ngài ấy và trò Kurosawa Hikaru có liên quan gì tới nhau cơ chứ?"

Cô Constance đưa cho thầy Kullen tệp hồ sơ có chứa thông tin về Hikaru, đợi thầy bắt đầu lật ra đọc thì cô nói, "Mẹ của trò Hikaru là Diana Vladimir, chính là con gái của ngài Glacier Vladimir."

"Nếu như vậy thì trò Kurosawa chính là cháu ngoại của ông ấy, tại sao ông ấy lại muốn cháu mình ở trong lớp F chứ?" Thầy Kullen lau mồ hôi trên trán.

"Tôi cũng không biết nữa, thầy Kullen à. Đó là yêu cầu từ đích thân ngài ấy." Cô Constance nhún vai nói, "Với định kiến lớp F là lớp yếu kém nhất, ngài Vladimir muốn cháu ngoại mình bị phân vào lớp F và rèn giũa trong đó. Và với những cống hiến của ông ấy, thầy biết rằng tôi không thể từ chối được mà. Nhưng này, thầy không nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để tôi phá tan những định kiến ấy hay sao? Những cái tên trong lớp F của chúng ta trông khá là thú vị đấy chứ."

Thầy Kullen lúc đấy không tài nào đoán được những thứ mà cô Constance sẽ thay đổi trong Học Viện Memoria già nua này.

"Mấy đứa làm gì mà nghệch mặt ra thế?" Thầy Fulbright hỏi. "Tại Học Viện Memoria, hằng năm chúng ta đều có nhiều hoạt động thi đấu cọ xát giữa các lớp. Một trong số những hoạt động ấy là Boss Game. Lớp Trưởng của mỗi lớp cũng sẽ là Chủ Tướng của lớp đó, nhưng giờ chưa phải là lúc ta cần giải thích về Boss Game với mấy đứa."

Thầy Fulbright lười nhác vươn vai ngáp dài một tiếng, rồi rút từ trong ống tay áo ra lá bài K Cơ, "Mấy đứa hãy cứ nghĩ Lớp Trưởng quan trọng như lá bài vua này trong bài kiểm tra thứ ba vừa rồi, đó sẽ là một người đem lại ảnh hưởng tới hướng phát triển của cả lớp."

"Sau khi thầy nói vậy thì em vẫn nghĩ không ai phù hợp hơn Hikaru." Roy nói. "Cậu ấy thông minh hơn hầu hết mọi người trong lớp này, em nghĩ ai cũng nghĩ điều đó là chính xác."

Mình thật sự không muốn khiến mình nổi bật hơn hiện tại. Hikaru thở dài nghĩ rồi nói. "Em sẽ chỉ nhận làm nếu tất cả mọi người không phản đối."

"Tốt lắm." Thầy Fulbright đút tay vào túi quần và hỏi, "Có ai phản đối việc trò Kurosawa Hikaru làm Lớp Trưởng không?"

Rầm!

Tiếng đập bàn vang lên sau lưng Hikaru khiến mọi người giật mình quay lại.

"Ta phản đối!" Victor kêu lớn, "Tên Hikaru lùn tịt có thể thông minh, nhưng người đứng đầu phải luôn là người mạnh nhất! " Victor vỗ bàn tay to uỵch vào bộ ngực rộng và cứng cáp của cậu.

"Ổn thôi. Cậu là người mạnh nhất, tôi sẵn sàng để cậu làm Lớp Trưởng." Hikaru nhún vai nói.

"Không được! Để tên ngốc này làm Lớp Trưởng là một thảm hoạ!" Margarette kêu lên, "Tôi không muốn điều gì tệ hơn cả việc mình bị phân vào lớp F."

"Ta không muốn mang tiếng là cướp chức Lớp Trưởng của ngươi, chúng ta hãy đấu một trận đi!" Victor thách đấu Hikaru.

"Không, thật sự thì cậu có thể lấy chức Lớp Trưởng, tôi cũng không muốn nó ngay từ đầu." Hikaru thở dài.

"Im đi tên lùn! Lúc ở trên thuyền ta đã nghe rằng chính ngươi mới là người hạ gục tên Shin đó, nhưng ta không thể nào tin được! Giờ là lúc để ta kiểm tra xem ngươi thực sự mạnh tới mức nào!" Victor hét lên rồi đột ngột lao tới, tung đấm về phía Hikaru.

Phiền phức thật! Hikaru bặm môi suy nghĩ. Mục đích chính của Victor là muốn đấu với mình, nhưng mình không muốn dính vào rắc rối như thế này. Đành vậy, tốc độ của cậu ta cũng chỉ ngang ngửa Richard Stone, mình sẽ không có khó khăn gì trong việc tránh đòn...

Trong suy nghĩ của Hikaru, Victor không khác gì một Richard Stone có năng lực Quỷ Trắng, một kẻ hữu dũng vô mưu. Và với đối thủ như vậy, Hikaru dễ dàng đọc được những đòn tấn công của họ.

Hikaru xoay người, bước nửa mét về phía bên phải để tránh đòn. Cậu đưa tay ra trước, toan nương theo đòn đánh của Victor mà khóa lấy cổ tay cậu ta, vô hiệu hóa tại chỗ.

Xoẹt!

Một cảm giác đau nhói khiến Hikaru rụt tay lại. Cậu nhìn xuống thì lòng bàn tay mình rướm đầy máu. Vừa rồi, trong khoảnh khắc đòn tấn công của Victor chỉ vừa mới lướt qua tay Hikaru, lực tay của Victor mạnh tới mức tạo ra xung chấn, cắt vào tay cậu.

"Hikaru!" Roy kêu lên, toan nhảy vào nhưng thầy Fulbright đã ra hiệu cho cậu ngừng lại.

"Hãy để trận đấu tiếp diễn." Thầy Fulbright nói, "Với người có phương pháp huấn luyện thực tế như ta, chiến đấu chính là cách học hiệu quả nhất. Hãy cho ta xem hai trò có những gì nào!"

Victor dừng lại sau đòn tấn công hụt của mình, cậu quay lại nhìn Hikaru rồi giơ ba ngón tay ra trước. "Ba. Chỉ cần ngươi chịu được ba đòn tấn công của ta, ta sẽ coi như là ngươi thắng! Đòn vừa rồi ta khiến ngươi bị thương nên coi như ngươi chỉ cần chịu hai đòn nữa."

Cậu ta muốn phân định thắng thua trong ba đòn à? Nếu trúng một đòn trực diện từ cậu ta thì mình sẽ gục ngay lập tức mất... Chậc, mình có nên giả bộ thua ở đòn đánh tiếp theo? Hay ở đòn thứ ba? Không được, cậu ta nhất định sẽ nhận ra. Đành phải giải quyết chuyện này thôi.

"Shiromaru!" Hikaru kích hoạt năng lực.

Shiromaru hiện ra giữa không trung, quấn quanh người là một chiếc khăn tắm. "Cậu Chủ, sao cậu với cậu Damian lại đánh nhau vậy?"

"Thật sự thì tôi cũng không rõ lắm tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Shiromaru, liệu cậu có thể chặn được đòn tấn công của cậu ta?" Hikaru hỏi.

"Cậu Chủ biết rằng nếu sức mạnh của đòn tấn công vượt qua một ngưỡng nhất định thì khiên chắn sẽ biến mất chứ? Và chúng ta đã từng chặn được hoàn toàn đòn tấn công của cậu Heartfield khi kích hoạt 'màu đỏ' rồi kia mà." Shiromaru tự tin nói.

"Tốt lắm. Trông cậy vào cậu vậy." Hikaru nói.

Shiromaru cởi chiếc khăn tắm quấn quanh người rồi phồng người ra, hóa thành một chiếc khiên hình tròn bán kính một mét, che phía trước Hikaru. Chiếc khăn màu trắng rơi từ từ xuống đất rồi biến mất như mọi thứ khác Shiromaru đem theo mỗi lần xuất hiện.

"Kích hoạt năng lực luôn à? Tiếc thật, năng lực của ta không hào nhoáng như của ngươi. Ta chỉ đơn giản là MẠNH thôi!" Victor vặn khớp tay răng rắc rồi lao tới.

Xích Đế Ngoại Công: Kịch Bạo Quyền.

Cú đấm của Victor lao thẳng tới chỗ Hikaru như một quả tạ sắt, xung chấn cậu ta tạo ra khiến những học viên ngồi phía trên phải nhanh chóng tránh ra ngoài nếu không muốn bị cuốn vào trận đấu. Sức mạnh quái vật của Victor là thứ không thể chối cãi. Kể cả với sự hỗ trợ từ Shiromaru, Hikaru vẫn cảm thấy áp lực tỏa ra từ Victor vô cùng lớn. Cánh tay của Victor lúc này như một mũi dùi đang cố đâm thủng chiếc khiên màu trắng. Sàn lớp học bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.

Rắc!

Chỉ chưa đầy ba giây chạm trán, cú đấm của Victor đã phá nát đòn phòng thủ của Hikaru, thứ mà Roy chưa bao giờ vượt qua được trong mười năm tập luyện cùng nhau. Những vết nứt hiện lên trên chiếc khiên Shiromaru rồi khiến nó vỡ tan. Dạng thực thể của Shiromaru bị biến mất, Hikaru bị áp lực từ đòn tấn công đánh bật lùi lại. Lúc này đây, cậu không còn cách gì để chống trả đòn tấn công tiếp theo nữa.

"Đòn cuối cùng của ta đây!!!" Victor hét lên, theo đà mà xông tới, vung tay tung đòn.

Ầm!

Hikaru nín thở, mồ hôi trên mặt cậu đổ ra như tắm. Phía trước cậu, Roy đang dùng tay chặn nắm đấm của Victor lại. Bàn tay của Roy ánh lên màu xanh lam, cậu vững chãi đứng đó, khoá cứng cú đâm của Victor. Ở sau lưng Hikaru, Nezumi đã xuất hiện dưới bóng cậu từ lúc nào. Cô kéo cậu ngã về phía sau, tránh khỏi tầm tấn công của Victor. Xung quanh lớp, Hikaru nhận ra ba quả cầu kim loại của Kitsune đã được tích đầy điện, sẵn sàng khai hoả, vô hiệu hoá Victor.

Nhưng Victor vẫn tỏ ra không hề chùn bước, cậu cười thích thú, dồn sức toan đánh bật Roy.

"Chúng ta kết thúc buổi học hôm nay tại đây là được rồi nhỉ?" Thầy Fulbright vỗ tay phá tay bầu không khí căng thẳng và nói.

"Thầy chắc chứ? Bọn em ngồi trong lớp còn chưa được một tiếng cơ mà?" Kitsune hỏi trong khi mọi người nhìn thầy Fulbright đầy khó hiểu.

"Ta vốn không phải là người trọng lí thuyết mà." Thầy Fulbright sửa lại cổ áo sơ-mi rồi nói, "Mấy đứa có một tuần để giải quyết bài tập, đồng thời cũng hãy thống nhất việc ai là Lớp Trưởng nhé, ta muốn quyết định đó phải được cả lớp đồng thuận. Trong thời gian một tuần ta hầu như sẽ không có mặt tại học viện, nhưng mấy đứa vẫn tới lớp và học các môn khác bình thường. Vậy nhé, cả lớp giải tán!" Thầy Fulbright nói một lèo rồi xách cặp bước nhanh ra khỏi phòng, không cần chờ cả lớp chào lại.

"Ơ..." Margarette dường như vẫn chưa theo kịp cách làm việc nhanh như tên lửa của giáo viên chủ nhiệm, "nhưng mà... chúng ta vẫn chưa biết thời khoá biểu lẫn phòng học bộ môn mà?"

"Việc gì tới sẽ tới thôi, nghĩ ngợi làm gì." Roy cười hề hề rồi quay lại nói, "Victor, chúng ta dừng lại được rồi chứ?"

Victor nghĩ ngợi một hồi thì quyết định thu đấm về, cậu bỏ về chỗ ngồi rồi nói, "Tuy thằng Roy đã can thiệp trận đấu nhưng rõ ràng ta đã đánh đủ ba đòn. Trận này coi như hoà, ta sẽ tìm cơ hội phân thắng bại với ngươi sau, tên Hikaru lùn tịt kia!"

Biết không thể nói lí lẽ với Victor, Hikaru thở dài dọn dẹp đồ rồi ra khỏi lớp.

Hikaru, Roy và Kitsune quyết định đi tới Phòng Nhiệm Vụ để tìm hiểu về bài tập mà thầy Fulbright đã giao, hoàn thành một Nhiệm Vụ.

Phòng Nhiệm Vụ chiếm dụng toàn bộ tầng một tháp đồng hồ, một công trình khổng lồ toạ lạc ngay giữa khuôn viên học viện. Căn phòng hình vuông với những quầy lễ tân dài làm bằng gỗ, ngồi phía sau là hơn chục nhân viên của học viện mặc những bộ đồng phục trắng đang làm việc với hàng núi giấy tờ.

Phía giữa phòng, Amanda Miller mặc một bộ vest màu kem, trên tay là một tập tài liệu cùng cây viết, cô bận rộn chỉ đạo mọi người trong Phòng Nhiệm Vụ làm việc. Dường như học viên từ những lớp khác cũng nhận được bài tập tương tự, Phòng Nhiệm Vụ nhanh chóng trở nên chật chội với hàng chục Quỷ Trắng tấp nập ra vào.

"A Hikaru, Roy, mấy đứa tới nhận Nhiệm Vụ đầu tiên à? Chị đang bận lắm nên không hướng dẫn mấy đứa được, ở góc bên kia có bảng hướng dẫn giành cho người mới đấy." Amanda vội vã nói rồi quay sang đáp lại một nhân viên vừa gọi cô, "Chờ chút, tôi tới đây!"

Những thông tin hướng dẫn hầu như không có gì khác so với trong sổ tay học viên, trừ việc giải thích rõ thêm về hệ thống độ khó của nhiệm vụ. Giống như việc phân lớp, nhiệm vụ tại Memoria được phân chia bằng những chữ cái trong bảng Alphabet. Độ khó lần lượt từ cao xuống thấp được đánh dấu bằng các kí tự S, A, B, C, D, E, F.

Độ khó F là những nhiệm vụ đơn giản nhất, hầu như chỉ là phụ giúp những công việc trong học viện hoặc ở khu phố buôn bán ở rìa ngoài khuôn viên, cách chừng hai chục phút đi bộ. Trong khi đó, độ khó A yêu cầu năng lực phải tương đương Thập Tinh Anh và độ khó S chỉ có thể đảm nhận bởi nhóm những Quỷ Trắng có năng lực đặc biệt như thầy Fulbright. Hikaru nghe Kitsune kể rằng, bên ngoài Memoria, có những cấp bậc nhiệm vụ cao hơn độ khó S tồn tại, và đôi khi chúng yêu cầu cả một tổ chức hay hội nhóm để có thể hoàn thành.

"Cậu chủ không nghĩ rằng mấy cái nhiệm vụ này thật sự khiến chúng ta giống như đang chơi game RPG à?" Roy nhìn danh sách nhiệm vụ được dán trên bảng thông báo và nói.

Ở nhiệm vụ đầu tiên này, tất cả học viên đều chỉ có thể nhận nhiệm vụ cấp F để hạn chế nguy hiểm. Hikaru nhanh chóng tiến tới quầy nhận nhiệm vụ sau khi đã hiểu rõ cơ chế hoạt động của chúng. Một nhân viên trực quầy mặc đồng phục trắng đưa cho Hikaru danh sách nhiệm vụ được tổng hợp thành một quyển sổ nhỏ có bìa màu xám, bên trên bìa được đóng một chữ F bằng kim loại.

"Các em có thể chọn bất kì nhiệm vụ nào trong này, dù sao thì tất cả nhiệm vụ cấp F đều chỉ là những việc lao động phổ thông mà thôi, tuyệt đối không có gì nguy hiểm đâu." Người nhân viên nói với Hikaru rồi gọi vọng ra phía bên kia phòng, "Miller! Quầy nhận nhiệm vụ bị quá tải rồi, tới giúp tôi với!"

Phục vụ nhà ăn, dọn dẹp hành lang, cắt cỏ, vận chuyển kho... Những việc này cũng tính là nhiệm vụ ư? Cái gì đây... Trò chuyện với Rusado? Cô ta thật sự trả tiền cho việc đó à? Hikaru ngán ngẩm nhìn vào đống nhiệm vụ cấp F.

Bỗng Hikaru nhìn thấy Amanda đặt một tờ giấy nhiệm vụ lên bàn, tuy đó chỉ là nhiệm vụ cấp F nhưng phần mô tả của nó đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cậu:

"

Gần đây tại thị trấn Nereals có tin đồn về việc nhiều động vật lạ đột nhiên xuất hiện quanh thị trấn, nhưng khi người dân tổ chức tìm kiếm thì không phát hiện ra gì cả. Thị trưởng lo lắng về sự việc bất thường này nên muốn thuê người tìm hiểu đầu đuôi sự việc. Bản đồ tới thị trấn được đính kèm theo thư yêu cầu.

Phần thưởng: 1 đồng Aeon.

Thời hạn: một tuần kể từ khi đăng nhiệm vụ.

Độ khó: F.

"

"Một đồng Aeon cho nhiệm vụ cấp F cơ á?" Kitsune tỏ ra ngạc nhiên, "Ngần đó tương đương với hai ngàn cái bánh mì dưa lưới đấy! Anh trai, cho em tham gia với!"

"Thầy Fulbright nói rằng nhiệm vụ có thể làm theo nhóm, bọn em nhận nhiệm vụ này được chứ?" Hikaru hỏi người nhân viên.

"Xin đợi một chút. Nhiệm vụ cấp F ở Nereals à? Lạ nhỉ, tôi không tìm thấy thông tin nhiệm vụ trong danh sách cấp F... Không sao, chắc chỉ là lũ thú hoang thôi mà, nhưng để cho an toàn thì các em nên lập một nhóm bốn người." Người nhân viên nói.

"Bốn người à... Roy, cậu tham gia chứ?" Hikaru hỏi.

"Tất nhiên rồi." Roy đáp ngay lập tức.

"Như vậy chúng ta cần tìm một người nữa." Hikaru nhìn quanh.

"Ê tên lùn, ghi tên ta vào!" Victor đẩy hàng người đang xếp hàng phía sau Hikaru sang một bên rồi nói.

"Victor?" Hikaru bất ngờ.

"Hử? Có gì mà ngươi lại ngạc nhiên như thế? Ta nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để ta thách đấu với ngươi trong chuyến đi này." Victor nói trong khi kí tên vào sổ nhận nhiệm vụ.

"Tốt rồi." Người nhân viên cắt ngang câu chuyện, "Đây là bản đồ dẫn tới thị trấn Nereals, cũng mất khoảng hơn nửa ngày đường nếu các em di chuyển liên tục bằng xe ngựa đấy. Chúc các em may mắn! Rồi, người tiếp theo!"

Ở Aeon, vấn đề năng lượng hiện đang là một vấn đề vô cùng quan trọng. Đồng thời vì những Quỷ Trắng muốn bảo tồn vùng đất mới này, họ hạn chế sử dụng những phương tiện di chuyển sử dụng năng lượng nhiều năng lượng hay tạo ra những chất gây ô nhiễm như xe hơi hay tàu hỏa. Thay vào đó, xe ngựa trở thành một loại phương tiện được ưa chuộng. Hikaru nhớ rằng khi Amanda tới đón cậu và Roy, cô ta cũng đưa cả hai lên một chiếc xe ngựa.

Nghĩ rằng nhiệm vụ sẽ kết thúc chỉ trong hai đến ba ngày, việc ăn uống và nghỉ ngơi bằng một cách nào đó các cậu sẽ có thể xoay xở được tại Nereals, nhóm Hikaru lập tức lên đường sau khi nhận nhiệm vụ mà không chuẩn bị gì. Những nhân viên tại Memoria hay những người sinh sống tại khu phố buôn bán gần học viện đa số đều là những người bình thường ủng hộ Quỷ Trắng, tương tự với cả người đánh xe ngựa của nhóm Hikaru. Đó là một người đàn ông trung niên trạc bốn mươi tuổi với mái tóc nâu và khuôn mặt gầy gò tên là Ted. Ông ta làm việc cho học viện Memoria, công việc chính là đưa đón học viên đi làm nhiệm vụ ở những khu vực có độ khó E hoặc D. Ted tỏ ra vô cùng bất ngờ khi lần đầu tiên có một nhiệm vụ cấp F ở bên ngoài học viện.

"Chúng ta khởi hành chứ?" Ted vui vẻ hỏi.

"Đi thôi!" Roy phấn khởi.

"Ông có chắc là ta không nên chạy đua với xe ngựa từ đây tới thị trấn đó chứ?" Victor hỏi.

"Nếu cậu bị lạc thì tôi sẽ bị phạt lương đấy." Ted cười khà khà đáp lại.

"Hai ngàn chiếc bánh mì dưa lưới... hai ngàn chiếc bánh mì dưa lưới..." Kitsune lẩm bẩm, mắt cậu ta dường như sáng rực lên vì thích thú.

"Cháu nghĩ là chúng ta có thể đi được rồi, chú Ted à." Hikaru mỉm cười nói, cậu ngả lưng vào thành xe ngựa, tiếp tục với cuốn sách đang đọc dở của mình.

"Tờ thông báo nhiệm vụ tôi vừa để đây đâu mất rồi?" Amanda vội vã cúi người tìm xung quanh quầy nhận nhiệm vụ.

"Nhiệm vụ tại thị trấn Nereals à? Mấy học viên lớp F vừa nhận nhiệm vụ rồi. Các em ấy bảo sẽ quay trở lại sau ba ngày nữa." Người nhân viên giao nhiệm vụ đáp.

"Trời đất! Thông tin về nhiệm vụ đấy bị in sai, tôi đang tính đem đi chỉnh sửa lại! Đó là một nhiệm vụ cấp D đấy!!!" Amanda kêu lên.

"Ch- Chắc không sao đâu nhỉ? Các em ấy theo nhóm bốn người cơ mà." Người nhân viên lo lắng đến mức đánh rơi cuốn sổ nhiệm vụ xuống đất.

Amanda đi đi lại lại, tay vò mái tóc vàng óng ả của cô. "Hy vọng vậy! Hiện học viện vừa mở lại nên nhân lực của chúng ta không đủ để cho người đi gọi mấy đứa nhóc về. Bên thông tin cũng vừa gửi thư báo thị trưởng Nereals rằng chúng ta đã nhận yêu cầu của họ, lúc này thì không thể từ chối được nữa. Nhưng trong thư yêu cầu của họ có đôi chỗ hơi đáng ngờ, nếu như nhiệm vụ này không đơn thuần chỉ là lũ thú rừng làm loạn, mà có sự can thiệp bởi năng lực của một Quỷ Trắng khác, thì độ khó của nhiệm vụ có thể tương đương với cấp độ C..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net