Chapter 52: Punishment 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"L—Làm sao chị biết tên bọn tôi?" Hikaru cẩn trọng hỏi.

"Là do cây cối trong học viện đã kể cho tôi biết đấy." Elana cười đáp. "Tôi còn biết cả lí do hai người ghé thăm tôi cơ."

Hikaru không khỏi cảm thấy ngạc nhiên trước sự bí ẩn của cô gái kì lạ kia. Nghĩ lại thì, trước giờ chưa có Thập Tinh Anh nào cậu gặp tỏ ra bình thường cả, có lẽ chính sự khác lạ phần nào là lí do khiến họ trở thành một Thập Tinh Anh. Hikaru tự dặn lòng rằng mình nên quen dần với sự khác biệt này tại Memoria.

"Cây cối?" Kou tò mò nên buột miệng hỏi.

"Phải rồi, cả hai đều mới tới học viện mà nhỉ?" Elana vừa nói vừa xoay một vòng trên đôi chân trần khiến cho tà áo dài bay phấp phới theo chuyển động của cô, "Có thể hai người không tin, nhưng tôi có thể giao tiếp với thực vật. Đúng rồi, 'giao tiếp' giống như ba người chúng ta đang trò chuyện với nhau vậy đó."

Elana tiếp tục xoay người thêm một vòng nữa rồi sải bước tới chiếc bàn gỗ. Cô rót vào hai chiếc cốc bằng gỗ một thứ nước màu cam nhạt từ một chiếc ấm cũng được làm từ gỗ và mỉm cười hỏi, "Cả hai uống chút trà thảo mộc chứ?"

Hikaru hơi ngần ngại một chút, nhưng rồi cậu cũng quyết định nhận cốc trà từ tay Elana.

"... Ngon thật!" Chỉ sau một ngụm, vị thanh nhẹ của nước trà khiến cậu phải thốt lên.

"Thật là tốt quá!" Elana cười thật tươi, "Đã lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội được uống trà với người khác!"

"Chị Elana, chị có thể trò chuyện với cây cối thật à?" Kou tiếp tục hỏi, dường như cô bé bị hấp dẫn bởi câu chuyện của Elana.

"Thật chứ. Đây nhé, có phải em tới đây vì cô Blazewing muốn tìm một người có thể bảo vệ em không? Chị còn biết cả việc anh Hibiki đã nhận em vào làm ở nhà ăn nữa cơ. Tất cả đều do âm thanh từ cây cối truyền cho nhau để rồi tới tai chị đấy!" Elana vui vẻ đáp trong khi rót cho Kou thêm một cốc trà nữa.

"Hay quá! Chị dạy em cách trò chuyện với cây cối với!" Kou thực sự bị mê hoặc bởi khả năng kì lạ của Elana.

"Tiếc quá, nói sao đây nhỉ? Từ lúc chị bắt đầu nhận thức được thì, chị đã sở hữu khả năng này rồi. Chị cũng không biết phải dạy em như thế nào nữa." Elana thủ thỉ với Kou, "Nhưng mà nè, em có muốn ở đây với chị không? Căn nhà hơi nhỏ nhưng chiếc giường này đủ chỗ cho cả chị và em nè. Em có thể giúp chị chăm sóc khu vườn, đổi lại chị sẽ cho em uống trà thảo mộc hằng ngày luôn. Em cũng có thể hỏi chị bất cứ điều gì, nếu chị biết thì sẽ chỉ cho em."

Mắt Kou sáng lên vì vui mừng. Cô bé vội quay lại nhìn Hikaru hỏi ý cậu.

Trước ánh mắt đầy kì vọng của một cô bé mười tuổi, Hikaru chỉ có thể đồng ý, "Được rồi, anh cũng đâu có lí do gì để từ chối một lời đề nghị hấp dẫn như vậy cơ chứ.

Elana và Kou mừng rỡ nắm tay nhau xoay một vòng. Đợi cả hai sắp xếp mọi chuyện với nhau xong, Hikaru tiến lại hỏi, "Chị khéo léo trong việc nói chuyện với con nít nhỉ?"

Elana nhìn Hikaru với đôi mắt đang nhắm lại của mình, "Cậu có nghĩ rằng cô Blazewing biết trước tôi và Hibiki sẽ đồng ý giúp đỡ bé Kou không?"

Hikaru nhún vai nói, "Ý chị nói rằng thực ra cô Blazewing chỉ muốn tôi tìm gặp Thập Tinh Anh? Để làm gì cơ chứ?"

"Tôi cũng không biết nữa, cậu thử tìm hiểu xem. Nhưng không phải rằng thầy Fullbright cũng có cùng mục đích như vậy hay sao?" Elana mỉm cười đáp.

"Tôi chưa hề nhắc về thầy Fullbright kể từ lúc gặp chị." Hikaru nói, "... Chị thật sự có thể trò chuyện với thực vật à?"

Elana nhẹ nhàng xoè bàn tay mảnh dẻ của mình ra trước mặt Hikaru. Từ lòng bàn tay trắng trẻo của cô, một chồi cây bé nhỏ vươn mình đầy sức sống. Chồi cây cao lên được chừng một tấc thì sợi dây leo tí hon bắt đầu mọc ra, trườn tới quấn quanh ngón tay cô.

"Cậu luôn có quyền không tin mà." Elana vui vẻ nói. "Còn bây giờ, nếu cậu muốn kịp quay trở về kí túc xá trước tám giờ tối thì chúng ta nên hoàn thành yêu cầu của thầy Fullbright thôi nhỉ?"

Hikaru đành phải tin rằng khả năng của Elana là thật, cậu lẳng lặng ngồi uống trà trong khi chờ cô ta tìm kiếm thứ gì đó trong hộc tủ.

"Đây rồi!" Elana lôi từ trong hộc tủ ra một bức ảnh trông khá là cũ kĩ.

Bức ảnh được chụp tại một cánh đồng hoa hồng trong một buổi sáng. Dẫu cho những vết ố vàng loang lổ trên mặt ảnh, Hikaru vẫn có thể dễ dàng nhận ra rằng những bông hồng mang một sắc màu vô cùng đặc biệt. Lần đầu tiên trong đời, cậu được chứng kiến những bông hồng trong suốt, từ cánh hoa xuống tận thân cây đều như được làm bằng thuỷ tinh. Ánh nắng chiếu qua những bông hồng thuỷ tinh này làm phản chiếu lại những đốm sáng kì ảo trong bức ảnh.

"Đẹp thật nhỉ? Đó là hoa hồng thuỷ tinh, một loại thực vật thực sự đấy, không phải đồ nhân tạo đâu." Elana giải thích, "Không rõ vì lí do gì mà chúng chỉ có thể được trồng ở vương quốc Weidslagveld, tôi từng nhiều lần thử chuyển cả hoa lẫn đất từ đó về Memoria nhưng chưa lần nào chúng sống được quá ba ngày."

"Vậy nên lần này chị muốn tôi tìm hạt giống của chúng về đây?" Hikaru đoán được ý của Elana.

"Đúng rồi! Cậu thông minh thật!" Elana reo lên rồi xoay một vòng. "Tôi không cần chúng gấp đâu nên khi nào có dịp tới Weidslagveld cậu nhớ tìm giúp tôi là được rồi. Vậy nhé, tôi sẽ kí tên trước cho cậu, coi như quà làm quen nhé."

Như vậy là từ buổi tối hôm đó, Kou sẽ ở lại với Elana với tư cách là thực tập sinh tại Memoria. Cảm thấy mọi việc về Kou đã được thu xếp ổn thoả, Hikaru chào cả hai chị em rồi ra về.

Trước khi đóng cánh cửa gỗ lại, Hikaru ngập ngừng một chút rồi quay lại hỏi, "Mắt của chị hoàn toàn bình thường phải không? Khả năng định hướng và cách hành xử của chị không giống của một người bị mù một chút nào."

Elana nghe vậy thì mỉm cười, cô từ tốn mở mắt ra, một đôi mắt màu lục vô cùng trong trẻo với đuôi mắt dài, càng khiến cho nét đẹp trưởng thành của cô toát lên lộng lẫy hơn.

"Cậu tinh ý thật. Không có gì đâu, chỉ là mỗi khi nhắm mắt lại, tôi cảm thấy tâm hồn mình bình yên hơn một chút thôi." Elana đáp.

Ding! Dong!

Tiếng chuông tám giờ tối từ tháp đồng hồ vang lên cũng là lúc Hikaru về tới phòng, cậu vươn vai đầy mệt mỏi sau một ngày dài đằng đẵng. Đang ngồi trong góc phòng, Nhật An bật dậy ngay lập tức khi thấy Hikaru đi vào. Vẫn trong phục trang màu trắng quấn quanh người hàng ngày của mình, cậu ta nhìn Hikaru chằm chằm, không nói gì.

Ánh nhìn của Nhật An rõ ràng thể hiện rằng cậu ta có điều gì muốn nói với Hikaru, nhưng cậu ta cứ thế im lặng một lúc lâu không nói gì cả, trong khi Hikaru cũng kiên nhẫn chờ xem người bạn cùng phòng của mình có điều gì cần nói sau ba ngày không gặp.

Cuối cùng, để phá vỡ bầu không khí im lặng kì quặc này, Hikaru lên tiếng trước, "Ừm... Chào cậu, Nhật An?"

Nhật An lúc này mới lên tiếng đáp lại, "Chào cậu, Hikaru." Rồi cậu ta lại ngồi xuống ngay vị trí trước đó của mình, mắt vẫn hướng về phía Hikaru.

Thế này là sao chứ? Mình có làm điều gì phật ý cậu ta à? Hikaru lo lắng nghĩ.

Tới cả sau khi Hikaru tắm xong và chuẩn bị đi ngủ, Nhật An vẫn tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.

"Nhật An, nếu có chuyện gì cần nói thì cậu cứ nói đi." Hikaru đầu hàng trước ánh nhìn của người bạn cùng phòng.

"Vết thương của cậu." Nhật An đáp.

"Gì cơ?" Hikaru không hiểu An đang nói gì cả.

"Sau khi đi làm nhiệm vụ về, cậu có hơn hai mươi vết thương trên cơ thể mà tôi có thể nhìn thấy ngay lập tức bằng mắt. Phần lớn vết thương nằm ở cẳng tay và bả vai, chứng tỏ vết thương được gây ra khi cậu dùng tay chặn lấy một đòn tấn công nào đó nhắm vào vùng cổ. Từ hình dáng vết thương, khả năng cao là cậu bị thú dữ tấn công, chính xác là một loài chim có chiều dài mỏ khoảng tám mươi cen-ti-mét." An nói liền một mạch.

Lúc này Hikaru mới ngớ người ra. Quả là những vết thương do con Chim Khói khổng lồ gây ra cho cậu vẫn chưa lành hẳn, chúng mới chỉ bắt đầu đóng miệng vết thương lại, thậm chí chưa kịp kéo da non. Vì bận rộn chuyện của Kou và nghĩ rằng những vết thương đó không nghiêm trọng, Hikaru hoàn toàn quên mất việc phải băng bó.

"Cậu... giỏi thật!" Hikaru ngạc nhiên, "Cả vụ cái chết giả của cơ trưởng Timo cũng vậy, kiến thức về vết thương hay cơ thể người của cậu thật là tuyệt vời! Nhưng mà... nãy giờ cậu nhìn mình chỉ để nói vậy thôi à?"

"Không..." Nhật An lắc đầu. "Vết thương... chúng còn đau chứ?"

"Chỉ hơi nhức một chút thôi. Sáng mai mình sẽ ghé qua chỗ của Rusado. Vậy ra nãy giờ cậu muốn hỏi mình điều đó thôi à?" Hikaru nói.

Nhật An gật đầu. Vốn bị coi là Sát Nhân, Nhật An đã quen với việc mọi người xa lánh cô lập mình. Dần dần, cậu ta gặp khó khăn trong việc giao tiếp với người khác, ngay cả trong những việc nhỏ nhặt như chào hỏi. Hikaru ngay lập tức tự trách mình rằng sao không nhận ra điều này sớm hơn. Dường như An cũng đã phải trải qua rất nhiều điều tồi tệ trong quá khứ, tới mức tạo nên lối sống khép kín của cậu ta như bây giờ.

"Lần sau, có gì thì cậu cứ thoải mái trò chuyện với mình." Hikaru phì cười. "Chúng ta đã là bạn rồi kia mà?"

An gật đầu rồi thì thầm nói, "Là bạn."

"Phải, chính vì vậy không nên ngại ngùng gì hết. Còn giờ thì mình tắt đèn đi ngủ trước nhé, mình đang rất háo hức tiếp tục hình phạt của thầy Fullbright đây." Hikaru đùa. "Chúc cậu ngủ ngon, Nhật An!"

Lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, Hikaru thấy An mỉm cười thật tươi trước khi cậu ta kéo rèm lại và tắt đèn.

"Ngủ ngon, Hikaru."

"Nè nè, bạn làm gì mới nhập học ba ngày đã bị thương khắp người thế?" Rusado cất chất giọng con nít cao vút của mình lên hỏi.

"Nên trả lời như thế nào nhỉ? Bị một con Chim Khói khổng lồ tấn công trong khi đang cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ cấp F?" Hikaru đùa khi được Rusado khám cho.

Rusado nghe thế thì phá lên cười rồi kiểm tra kĩ hơn vết thương của Hikaru, nhưng đột nhiên cô im bặt.

"Câu chuyện con Chim Khói... không phải là bạn đang đùa à?" Rusado xanh mặt khi nhìn thấy dấu răng của con chim đã bắt đầu kéo da non trên bả vai Hikaru. "Aaa, chị Amanda nghĩ gì khi giao cho học viên mới một nhiệm vụ như vậy chứ? Bạn ngồi yên một chút nhé."

Vừa liếng thoắng nói Rusado vừa kích hoạt năng lực, cô đặt năm đầu ngón tay lên những vết thương của Hikaru. Giống như lần trước, cậu lại cảm thấy như có một chiếc máy bơm cao áp đang thổi khí vào trong cơ thể mình thông qua những vết cắn của con chim. Những vết thương dưới sự tác động của Rusado liền đẩy nhanh tốc độ hồi phục, các tế bao da cứ nối đuôi nhau chạy về chỗ vết thương, chẳng mất bao lâu mà Hikaru đã chả còn thấy đau đớn gì trên cơ thể nữa.

"Xịn như mới nhé! Vết thương cỡ này thì chắc không cần uống thêm thuốc gì đâu nhỉ? Giảm đau, kháng sinh, thuốc bôi ngoài da... Chà, thôi tốt nhất là đừng dùng gì cả, vì mình chả biết gì về thuốc men đâu!" Rusado cười hì hì như một cô ngốc.

"À, thầy Fullbright có giao nhiệm vụ này cho tôi." Hikaru vội lấy tờ giấy da ra trước khi bị Rusado đuổi khỏi phòng y tế.

Đọc lướt qua tờ giấy, Rusado lúc lắc mái tóc dài màu hồng của mình sang một bên tỏ vẻ đang suy nghĩ, rồi cô kí luôn vào tờ giấy một cái roẹt.

"Bạn nợ mình một buổi dã ngoại." Rusado không thèm hỏi ý kiến của Hikaru.

"Dã ngoại?" Hikaru hỏi lại.

"Đúng rồi, giống như hẹn hò ấy. Nè nè, không cần phải ngạc nhiên như vậy, những buổi hẹn hò dã ngoại như thế này là cực kì quan trọng đối với sự phát triển tâm sinh lí của một thiếu nữ mộng mơ tuổi mới lớn như mình." Rusade nói một lèo rồi cười hì hì.

Vậy ra tin đồn cô ta gửi nhiệm vụ tìm người trò chuyện cho Phòng Nhiệm Vụ là có thật à?

"Được thôi, nếu như cậu hài lòng với tôi." Hikaru mỉm cười đáp.

"Bạn yên tâm đi, mình hài lòng với tất cả trai đẹp. Còn giờ thì mình bận chút việc, bạn hãy mau ra ngoài đi nào." Rusado đẩy lưng Hikaru ra khỏi phòng y tế.

Khi Hikaru đã đi xa khỏi phòng y tế, Rusado ngồi trên chiếc ghế xoay cao quá đầu mình, thở dài, "Đáng sợ thật. Chỉ sau ba ngày mà Death's Gift đã hoàn toàn trộn lẫn vào trong máu của cậu ta, thay vì gây nên xung đột với hệ miễn dịch mà giết chết vật chủ. Bên trong cơ thể cậu ta có chút gì đó... không bình thường..."

Nhìn tờ giấy da đã thu thập được tương đối nhiều chữ kí, Hikaru đếm thử.

Một, hai, ba, bốn, năm... Dies sẽ kí tên sau khi mình giúp anh ta việc ở xưởng. Cũng được phân nửa rồi nhỉ?

Trong ba Thập Tinh Anh còn lại mà cậu phải gặp, Sunny White dường như là người có tính cách hướng ngoại nhất. Người tên Valentina làm ở thư viện thì lại khiến cho cậu có suy nghĩ ngược lại, chị ta trí thức, trầm tính, ít nói, và có vẻ là kiểu người cống hiến hết mình cho công việc như Amanda. Và người cuối cùng trong Thập Tinh Anh, Erde, thì thậm chí còn không xuất hiện trong lễ khai giảng nên Hikaru hoàn toàn không biết mặt mũi anh ta như thế nào cả.

Có một Thập Tinh Anh đang mất tích nhỉ? Nhưng những Thập Tinh Anh còn lại hoàn toàn không đề cập gì tới chuyện này, cứ như họ hiểu rõ người này lắm và việc người này mất tích là hoàn toàn bình thường.

Thả mình theo dòng suy nghĩ, chắc mấy chốc Hikaru đã tới trước của Phòng Truyền Tin, nơi Sunny làm việc. Căn phòng nằm chung với phòng Hiệu Trưởng và Hiệu Phó tại toà nhà hành chính, dựa theo thông tin trong quyển sổ tay học viên của Hikaru.

"Đang trong thời gian đi làm nhiệm vụ! Mọi thông tin cần chuyển phát xin hãy bỏ vào bao thư rồi đặt vào chiếc hộp bên cạnh. Tôi sẽ sớm quay trở lại!

Kí tên: Sunny Đẹp Trai."

Một chiếc bảng thông báo được treo ngay trước cửa phòng, đồng nghĩa với việc Hikaru cuốc bộ tới đây là công cốc, và cũng có nghĩa là sẽ không có chữ kí cho cậu. Vừa chán nản tính quay trở ra, thì bóng dáng cao lêu nghêu của Sunny bất thình lình xuất hiện sau lưng cậu, làm Hikaru giật mình trượt chân, ngã chỏng gọng.

"Yo, nhóc không sao chứ?" Sunny chìa tay ra đỡ Hikaru đứng dậy. "Hửm, tóc trắng? Hình như mình đã gặp ở đâu đó rồi."

"Cảm ơn anh." Hikaru đáp, tay xoa xoa cái mông đang đau ê ẩm của mình.

"Cái giọng này... A ta nhớ rồi! Là chú nhóc mém chết trên thuyền phải không? Nhóc tên gì ta quên rồi nhỉ? À, Kurosawa Hikaru, cháu đích tôn của gia tộc Kurosawa và nhà Vladimir. Con ông cháu cha loại xịn bá chấy bọ chét luôn." Sunny liến thoắng.

"Vâng, nhưng làm ơn đừng nhắc tới phần con ông cháu cha giúp tôi." Hikaru cười ái ngại.

"Không, không có gì phải ngại cả! Ở đây nhiều người còn xịn hơn nhóc nhiều." Sunny nói chuyện thẳng tuột. "Sao, nhóc tới tìm ta có việc gì? Nếu để xin chữ kí hay tặng quà thì ta đang bận, không tiếp nhóc được đâu."

Trước cách nói chuyện của Sunny, Hikaru chỉ biết nở nụ cười méo xệch, "Đúng thật là tôi muốn xin chữ kí của anh, nhưng là do yêu cầu của giáo sư Fullbright."

"Ôi không, thế thì ta không thể từ chối được rồi. Thôi nhóc đưa đây để ta kí tên luôn cho lẹ nào." Sunny nói bằng giọng mũi và đứng một tư thế hết sức kịch.

Nhận lại mảnh giấy da từ tay Sunny, Hikaru cảm thấy bối rối hết sức, "Chỉ... chỉ vậy thôi à? Anh không có yêu cầu gì sao?"

Sunny gõ gõ ngón tay dài ngoẵng của mình lên môi, suy nghĩ một hồi rồi nói, "Nhóc nợ ta một buổi dã ngoại."

"Hả?" Hikaru bất ngờ kêu lên thảng thốt, dẫu cho mọi khi cậu rất là điềm tĩnh.

"Đúng rồi, giống như là hẹn hò ấy. Nè nè, không cần phải tỏ ra sợ hãi như vậy,  những buổi hẹn hò dã ngoại như thế này là cực kì quan trọng đối với sự cân bằng giữa công việc và đời sống của một thanh niên đẹp trai và tài giỏi như ta." Sunny vuốt tóc một cách đầy lãng tử trong khi Hikaru há hốc mồm, không biết phải phản ứng ra sao.

"Nhưng... nhưng tôi là con trai mà?" Hikaru chỉ vào mình rồi hỏi.

"Yên tâm đi, ta hài lòng với tất cả trai đẹp." Sunny nói một cách vô cùng tự nhiên và nở một nụ cười rạng ngời hơn cả ánh mặt trời.

Khoan đã, những câu nói này... Mình đã nghe thấy chúng ở đâu rồi? Hikaru đập đầu vào tường liên tục, hi vọng có thể hồi phục trí nhớ.

"Phải rồi! Anh! Anh với Rusado White, hai người là gì với nhau?" Hikaru chỉ thẳng Sunny và hỏi.

"Hửm? Rusado? Con bé là em ruột của ta, mà như vậy thì sao chứ?" Sunny tỏ ra khó hiểu. "Khoan đã, đừng nói với ta rằng, nhóc và con bé là..."

Em gái? Hèn gì hai người này cách nói chuyện và tính cách cà chớn giống nhau một cách khó hiểu... Hikaru thầm nghĩ trong khi chờ Sunny nói hết câu.

"... là... hai đứa là người yêu của nhau phải không?" Sunny ôm mặt kêu lên đầy ngạc nhiên.

"Không! Tuyệt đối không có chuyện đó!!!" Hikaru gào lên phủ nhận ngay lập tức. Linh tính báo cho cậu rằng, dù có chết cũng không được để Sunny hiểu lầm mọi chuyện.

"Ra là vậy..." Sunny lau giọt nước mắt trên khoé mắt anh ta. "Phải rồi, con bé cũng đã tới tuổi yêu rồi. Nhóc đừng lo, anh không bao giờ đụng vào người yêu của con bé đâu. Nhưng nhóc phải hứa với anh là sẽ chăm sóc cho bé thật là tốt."

"Nhưng bọn tôi không phải là người yêu mà!" Hikaru kêu lên trong tuyệt vọng.

Khoan đã, Hikaru, bình tĩnh lại nào! Trong tình huống này thì, để anh ta hiểu lầm mọi chuyện có khi lại là tốt, mình sẽ không phải đi hẹn hò với anh ta... Hikaru bắt đầu dùng hết sức tập trung để suy nghĩ. Nhưng với tính cách của anh ta, và cả của cô Rusado White kia, thì mình không biết mọi chuyện sẽ còn đi xa tới đâu nữa. Hikaru ơi, mày phải chọn thật cẩn thận vào! Để anh ta hiểu lầm và mình sẽ chỉ phải đi hẹn hò với Rusado, hay đính chính mọi việc và đi hẹn hò với anh ta?

Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Hikaru bị đẩy vào một sự lựa chọn căng thẳng như thế. Cậu nhìn thấy cả một tương lai phía trước của mình hoàn toàn phụ thuộc vào lựa chọn này. Cậu cảm thấy căm ghét đấng toạ hoá, nếu như ông ta có thật, vì đã đẩy cậu vào cái tình huống oái oăm như thế này.

"V- Vâng..." Hikaru lắp bắp. "T- Tôi đã có lịch hẹn đi dã ngoại với Rusado."

Sunny nghe vậy thì đặt một tay lên vai Hikaru, tay còn lại giơ ngón cái lên và nói, "Bạo dạn như một người đàn ông đích thực. Tốt lắm, em rể!"

Hikaru đã chịu thua Sunny. Cậu thất thểu quay về, vác theo một cục hiểu lầm to tướng trên vai, nhưng ít ra thì, Hikaru cảm thấy rằng cậu đã bảo vệ được sự nam tính của mình, và bằng một cách nào đó cậu đã trở thành em rể của Sunny White.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net