Chapter 55: The First Lesson

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy gọi tên mày kìa Alex!" Giọng Adam vang lên cùng một tiếng 'bụp' nhỏ ngay sau đó.

Alex từ trong đám đông học viên bỗng ngã nhào ra ngoài, trên mông cậu ta in rõ vết giày của Adam. Cậu lồm cồm ngồi dậy, gãi đầu cười hì hì cứ như một tên ngốc.

"Xin lỗi, em bị vấp ngã." Cậu nói với giáo sư Fulbright.

"Không sao, mặc dù ta sẽ không nói rằng một cút đạp từ phía sau là thứ mà trò có thể 'vấp ngã' được." Fulbright ghi chép vào sổ tay, "Trò Adam Maker, hít đất tại chỗ mười lần."

"Ể??? Tại sao chứ, không phải thằng Alex đã bảo rằng nó bị vấp ngã sao?" Adam ý kiến.

"Không ví lí do gì cả, trò không muốn thực hiện à?" Fulbright ngẩng lên nhìn cậu.

"Đương nhiên là tôi khô—" Adam tiếp tục ý kiến.

"Hai chục lần." Fulbright lại cuối xuống quyển sổ giáo viên của ông. "Mỗi một câu phản đối sẽ khiến cậu phải hít đất gấp đôi, và ta sẽ không dạy cậu cho tới khi cậu thực hiện xong."

Adam không còn cách nào khác đành nhăn nhó đi sang một góc để hít đất. Fulbright hướng sự chú ý của ông quay trở lại Alex, "Trò trình bày đi."

"V- Vâng! Nă- Năng lực của em là... là..." Alex lắp ba lắp bắp, "là sức bật ạ. Em có thể... tạo ra sức bật trên bất kì vật thể nào mà em... tiếp xúc."

"Nghe thú vị đấy." Fulbright mỉm cười, "Thể hiện thử ta xem."

Alex nghe vậy thì mặt nóng đỏ bừng. Cậu gật đầu rồi ngồi hụp xuống trên hai chân, nhắm tịt hai mắt lại rồi lẩm bẩm điều gì đó.

"Nhìn thằng Alex xem có giống như đang đi vệ sinh không kìa!!!" Adam vừa hít đất xong thì liền cười phá lên, trêu chọc.

"Adam Maker, tiếp tục hít đất bốn mươi lần nữa." Fulbright nói nhanh, mắt ông vẫn đang chăm chú quan sát Alex.

Từ tư thế ngồi, Alex đột ngột bật thẳng dậy. Cả cơ thể cậu bắn lên không trung như một quả tên lửa, lên tới độ cao chừng bảy mét thì dừng lại. Không có gì dưới chân cậu, Alex rơi từ trên cao xuống như một quả táo chín rơi từ trên cây. Người cậu đập xuống nền đất gây lên một tiếng 'Uỵch' đủ lớn để mọi người phải nhăn mặt mà nghĩ rằng, cậu ta có thể sống tới bây giờ là nhờ cơ thể Quỷ Trắng.

"Vừa rồi là kết quả cao nhất của trò à?" Giáo sư Fulbright vẫn lúi húi ghi chép.

"Vâng... vâng... Em xin lỗi." Alex tự ti đáp.

"Vì gì cơ chứ?" Fulbright nhướn mày hỏi. "Đừng lo, trò làm tốt lắm. Người tiếp theo trong danh sách là... Fujikage Nezumi."

Nezumi e ngại bước tới trước. Cô cứ liên tục nhìn quanh như đang tìm kiếm cái gì đó, rồi sau một hồi lâu, cô kích hoạt năng lực và chui tọt vào cái bóng của chính mình.

"N- Năng lực của em là... t-tự trốn vào trong bóng của mình." Cô cố nói hết trong một hơi dù cho sự ngượng ngùng vẫn còn hiện rõ trong giọng nói.

Hikaru và Margarette nhận ra rằng Nezumi đang che giấu bớt thông tin về năng lực của cô, nhưng đều im lặng vì tin rằng bạn mình có lí do.

"Còn gì nữa không?" Giáo sư Fulbright hỏi, nhưng đáp lại ông chỉ là một sự yên lặng. "Được rồi, tốt lắm. Trò tiếp theo là... chà, trò Kurosawa Hikaru, ta khá là tò mò về bản chất năng lực của trò đấy."

Khi Hikaru bước lên phía trước, tất cả những người còn lại trong lớp F đều quay sang nhìn cậu. Bài kiểm tra trên thuyền đã khiến cậu trở nên nổi bật, năng lực của cậu đã bị đa số mọi người trong lớp nhìn thấy, nhưng bọn họ đều muốn tận mắt thấy cậu giải thích về năng lực của mình.

Nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, Hikaru nhớ lại buổi nói chuyện với Shiromaru và Ngài Thủ Thư đêm hôm trước.

Hikaru đi qua dãy hàng lang dài dẫn vào Thư Viện Trắng, Shiromaru và Ngài Thủ Thư đã đứng chờ cậu từ trước. Thư  Viện Trắng cho phép Hikaru có thể giao tiếp với hai sinh vật này khi cậu đang ngủ, tuy nhiên cũng chính vì vậy, tinh thần của Hikaru sẽ không hề được nghỉ ngơi trong suốt thời gian đó. Hơn mười năm sống chung với năng lực này, Hikaru đã quen dần với việc chỉ ngủ bốn tới năm tiếng mỗi ngày, thời gian còn lại cậu dành cho việc rèn luyện về kiến thức và khả năng suy luận từ nguồn tri thức khổng lồ của Thư Viện Trắng, để bù đắp cho sự thiếu hụt về thể lực của mình. Với Hikaru, kiến thức chính là thứ tài sản quý giá nhất mà cha mẹ đã trao cho cậu trước khi mất, dưới hình dạng viên tinh thể Quỷ Trắng. Cậu cần phải tận dụng chúng để thật sự trở thành một Quỷ Trắng, và hiểu rõ hơn về thế giới rộng lớn đầy bí ẩn này.

Dẫu sao thì, mục đích cuối cùng của cậu vẫn là tìm ra kẻ đã giết cha mẹ cậu mười năm trước.

"Mừng Cậu Chủ trở về Thư Viện Trắng." Tiếng chào của Ngài Thủ Thư và Shiromaru cắt đứt những dòng suy nghĩ của cậu.

"Đã lâu không gặp, Ngài Thủ Thư." Hikaru mỉm cười đáp, "Cánh tay của Ngài đã hồi phục rồi nhỉ?"

"Vâng, nhờ hấp thụ một phần dưỡng chất của Cậu Chủ, tôi đã có thể hồi phục." Ngài Thủ Thư đưa cánh tay dài ngoẵng với bộ vuốt thô kệch lên, những ngón tay của ông cử động nhè nhẹ theo một nhịp điệu vô cùng êm ái. "Hôm nay Cậu Chủ tìm tới chúng tôi, ắt hẳn có chuyện quan trọng cần nói?"

"Ngài có thể ngưng cách nói chuyện bóng bẩy đấy được rồi." Hikaru nói rồi nhào tới ôm lấy cái cơ thể cao hơn mét tám của Ngài Thủ Thư, "Tôi chỉ muốn được thoải mái nghỉ ngơi ở đây một lát thôi mà."

Ngài Thủ Thư im lặng nhìn Hikaru. Tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng đôi mắt ông ánh lên một niềm vui nho nhỏ, "Chà, Cậu Chủ nhỏ của chúng ta không khác mười năm trước là bao nhỉ? Shiromaru, pha trà đi, chúng ta sẽ có một bữa tiệc nho nhỏ, và đừng quên bánh quy nhé, ta thích loại hình con thỏ."

"Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!" Shiromaru mừng rỡ kêu lên. Nó xoay người một cái, bộ đồ hầu gái không biết ở đâu bỗng nhiên xuất hiện rồi mặc vào người nó.

Ngồi trò chuyện với Ngài Thủ Thư và Shiromaru, Hikaru tò mò rằng tại đây, cậu có thể tạo ra mọi thứ chỉ bằng sự tưởng tượng. Chẳng hạn như dĩa bánh quy và ấm trà nóng này, cậu có thể tưởng tượng lấy chúng mà không cần chờ Shiromaru chuẩn bị, và bởi vì chúng là sự tưởng tượng, Hikaru có thể ăn uống thoải mái mà không sợ cơ thể bên ngoài hấp thụ những chất dư thừa.

"Cậu Chủ này, trước đây tôi từng nói rằng, tôi sẽ kể cho cậu thêm về thế giới Quỷ Trắng nhỉ?" Ngài Thủ Thư gợi chuyện. "Tôi cũng nghĩ đây là thời điểm thích hợp để nói về chuyện đó. Cậu Chủ, theo cậu thì, năng lực Thư Viện Trắng là gì?"

Hikaru ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, "Đó là năng lực giúp tôi mượn năng lực của những Quỷ Trắng khác, chẳng phải đây là những gì Ngài và Shiromaru nói khi tôi còn nhỏ sao?"

"Quả nhiên là vậy," Ngài Thủ Thư gật gù nói, "Nói chính xác thì, đây là năng lực của việc 'mượn và trả', giống như ở một thư viện thật sự, cậu có thể mượn và trả 'sách', ở đây chính là năng lực của những Quỷ Trắng đã kí giao ước."

"Và tôi chỉ có thể mượn những cuốn sách mà thư viện có, tức là việc kí giao ước với Quỷ Trắng đồng ý cho tôi mượn năng lực?" Hikaru hỏi.

"Đúng vậy, quả nhiên khả năng tiếp thu và ghi nhớ của Cậu Chủ rất tốt, tất cả đều là những gì tôi nói cho cậu nghe lúc nhỏ. Tuy nhiên, đó chỉ mới là phân nửa." Ngài Thủ Thư gõ móng vuốt xuống mặt bàn, "Cậu Chủ nói xem, sự tồn tại của tôi và Shiromaru là gì?"

Hikaru bất ngờ trước câu hỏi của Ngài Thủ Thư. Từ lần đầu tiên cậu bước vào Thư Viện Trắng, cậu đã thấy hai người họ ở đấy. Với cậu, sự tồn tại của Ngài Thủ Thư và Shiromaru là điều hiển nhiên, bởi vì một thư viện sẽ luôn có thủ thư. Nghĩ vui thì, bọn họ cứ như là hàng tặng kèm mỗi khi cậu mua món hàng tên là 'Thư Viện Trắng' vậy. Nhưng giờ đây khi được hỏi, Hikaru mới cảm thấy quả thật mọi thứ thật là kì lạ. Chắc chắn rằng bọn họ không phải là những sinh vật có thật ngoài đời, nhưng không một Quỷ Trắng nào Hikaru biết lại có khả năng trò chuyện với năng lực của mình cả. Cậu lắc đầu trước câu hỏi.

"Bọn tôi chính là linh hồn của Thư Viện Trắng này. Ồ đừng ngạc nhiên như vậy chứ, hãy cứ nghĩ bọn tôi như những nhân viên của thư viện cũng được. Tôi như tên gọi, là một thủ thư, công việc chính là quản lí và nắm rõ toàn bộ những giao ước Cậu Chủ đã lập." Ngài Thủ Thư gõ nhè nhẹ móng vuốt lên đầu Shiromaru, "Tên tròn quay này là nhân viên tạp vụ, hắn có trách nhiệm quét dọn và quản lí trang thiết bị trong thư viện, đồng thời cũng là kẻ chứng nhận việc kí giao ước."

Đoạn, Ngài Thủ Thư nhìn về phía cánh cửa bị khóa kín ở góc phòng, "Còn một sinh vật nữa ở đằng sau cánh cửa ấy, nhưng lúc này đây Cậu Chủ đừng nên nghĩ tới nó."

Hikaru gật đầu, "Còn về thanh kiếm ở Nere—"

Ngài Thủ Thư nhẹ nhàng đặt một chiếc vuốt dài ngoẵng của ông lên môi Hikaru, "Cậu Chủ, đừng nôn nóng. Tôi nhớ rằng đã từng dạy cậu phải luôn giữ bình tĩnh cơ mà? Tôi đang cố giúp Cậu Chủ hiểu rõ về năng lực của chính cậu đây."

Hikaru ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại. Đối với cậu, Ngài Thủ Thư giống như một người thầy, một người bạn, và cũng là một người cha thứ hai.

"Ba linh hồn chúng tôi đều có những khả năng của riêng mình để có thể hỗ trợ cho cậu, nhưng tôi sẽ không nói rõ ra chúng là gì, cậu phải tự tìm lấy câu trả lời. Cậu Chủ, cậu rất nhạy bén với mọi thứ xung quanh, nhưng lại không bao giờ đủ can đảm và tỉnh táo để tự nhìn vào bản thân mình." Ngài Thủ Thư nhìn vết thương trên mu bàn tay trái của Hikaru một cách đầy hoài niệm. "Một gợi ý nhỏ, xem như là món quà của tôi đối với cậu: Hãy bắt đầu mọi thứ bằng trí tưởng tượng của cậu."

"Trí tưởng tượng?" Hikaru tỏ ra khó hiểu, và rồi kêu lên khi thấy Ngài Thủ Thư nhìn vào cái đồng hồ quả quýt, "Khoan đã, Ngài vẫn chưa giải thích rõ ràng cho tôi mà!"

"Đêm đã khuya rồi, chúc Cậu Chủ ngon giấc!" Hikaru lập tức thiếp đi sau cái búng vuốt đầy ma mị của Ngài Thủ Thư.

Bản chất của năng lực à? Hikaru thầm nghĩ khi đứng trước giáo sư Fulbright.

Cậu mở mắt ra và bắt đầu nói, "Năng lực của em là Thư Viện Trắng. Những gì nó có thể làm được là, xin lỗi, em có thể nhờ Kitsune giúp em trong việc thể hiện năng lực chứ?"

"Hử? À được chứ." Fulbright tỏ ra bất ngờ.

"Anh trai, có chuyện gì thế?" Kitsune nhanh nhẩu lao lên khi nghe thấy tên mình. Ngay lập tức, ánh mắt cậu và Hikaru chạm nhau.

"Shiromaru, Sách!" Hikaru kích hoạt năng lực, "Shiromaru là tên em đặt cho cuốn sách này. Năng lực Thư Viện Trắng cho phép em triệu hồi ra một cuốn sách và..."

Nhịp ngắt quãng của Hikaru khiến tất cả mọi người càng thêm tò mò.

Bốp!

"... và dùng nó để tấn công người khác như thế này!" Hikaru sử dụng cuốn sách Shiromaru để đánh Kitsune. Lực đánh mạnh tới mức khiến Kitsune văng đi xa hơn hai mét, một khoảng cách không tưởng nếu nghĩ tới việc nó được gây ra bởi một cuốn sách.

"Ây da đau quá!!!" Kitsune kêu lên rồi nằm giãy giụa trên đất, máu me chảy từ trán cậu bê bết khắp mặt.

"Ê tên lùn tịt, ngươi đang làm trò gì thế?" Victor bực mình quát lớn, "Đấy đâu phải là—"

Roy bịt mồm Victor lại đúng lúc đấy, "Đừng!"

Và hầu hết mọi người xung quanh đều nhận ra Hikaru đang muốn làm gì.

"Chỉ vậy thôi à?" Fulbright hỏi cậu.

"Vâng, chỉ vậy thôi. Thầy mong chờ gì hơn ở một học viên xếp gần cuối danh sách lớp F chứ?" Hikaru mỉm cười đáp.

Fulbright nhìn vẻ đắc thắng của Hikaru thì cũng bật cười thành tiếng, "Được, được, tốt lắm! Trò tiếp theo, Adam Maker. Sao rồi, hít đất xong thấy khỏe khoắn hơn chứ?"

"Mệt muốn chết luôn." Adam thở dốc. "Thôi làm nhanh để tôi còn ngồi nghỉ. Năng lực của tôi là dựng nên mấy bức tường đất như thế này này."

Adam đạp chân xuống đất một cái, một bức tường đất cao và rộng liền trồi lên trước mặt cậu, chắn ngang giữa cậu và giáo sư.

Fulbright đứng dậy, ông đi đi lại lại, chốc chốc lại dùng ngón tay gõ vào bức tường. Rồi đột ngột, ông tung một đấm vào bức tường.

Rầm!

"Có vẻ nó không được chắc chắn lắm nhỉ? Quân bài J Rô của ta cũng đã từng húc đổ cả ba bức tường như thế này cùng một lúc." Fulbright nói.

"Đây... đây chưa phải là toàn bộ khả năng của tôi đâu!" Adam chữa ngượng.

"Tốt lắm, ta sẽ chờ đợi trò chứng minh cho ta thấy điều đó. Giờ thì, người tiếp theo, trò Margarette Merlo."

Margarette rẽ mái tóc vàng uốn lượn bồng bềnh của mình ra phía sau và nói, "Năng lực của em không có gì đặc biệt, em có thể triệu hồi khẩu súng này để tấn công người khác." Margarette vừa nói vừa rút khẩu súng xoay nòng màu bạc của cô ra từ trong Khóa Kéo. "Em không cần phải bắn ai đó chỉ để biểu diễn năng lực của mình chứ?"

"Không, nhưng ta muốn hỏi cái khóa kéo kia là gì?" Fulbright chỉ vào không gian màu đen kì dị xuất hiện trên vai Margarette.

"Thầy à, ai lại đi thắc mắc về bên trong túi xách của con gái cơ chứ?" Margarette điệu đà phẩy tay và cười.

"Ơ... Ta xin lỗi. Được rồi, người tiếp theo nào, Maboroshi Shiro." Fulbright đưa bút lên gãi đầu.

"Năng lực của em là khói." Shiro nói, ngón tay vẫy nhẹ theo giai điệu của bài nhạc đang vang lên bên tai cậu. Từ đầu ngón tay, những cụm khói nhỏ nhè nhẹ tuôn ra rồi xoay vòng xung quanh cậu. Nhìn vào đám khói, Hikaru đoán rằng Shiro đang nghe một bản nhạc pop ballad nhẹ nhàng.

"Trò còn làm được điều gì khác với đám khói của mình chứ?" Giáo sư tóc nâu ngắn lúi húi ghi chép vào một trang mới trong quyển sổ của ông.

Shiro gật nhẹ đầu, "Em chưa muốn nói ra lúc này."

"Tốt thôi, trò có thể về chỗ. Sanada Akira!" Fulbright gọi.

Akira vặn khớp cổ kêu răng rắc rồi bước tới, lườm Fulbright, "Giáo sư, ông phạt thằng Adam hơi nhiều rồi đấy."

Fulbright mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi cười nói, "Vậy sao? Vậy cậu tính làm gì?"

Akira vặn tay rồi thu nắm đấm vào, "Năng lực của tôi là Bộc Phá. Nếu tôi vận lực vào lòng bàn tay và gia tăng sức nóng của nó, khi tôi đấm ra..."

Boom!

"... nó sẽ phát nổ như thế này." Akira gằn giọng nói khi cú đấm của cậu tạo nên vụ nổ cách tai giáo sư Fulbright chưa tới nửa mét. 

"Ta hiểu rồi, trò có một năng lực công kích rất mạnh đấy." Fulbright gật gù, "Akira, trò thấy tảng đá lớn đằng kia chứ. Hãy thử phá hủy nó ta xem."

Akira hơi chau mày vì màn khiêu khích của cậu không có tác dụng tới Fulbright, cậu chậc lưỡi rồi bước tới tảng đá lớn. Đó là một tảng đá cao ngang đầu người với bề rộng chừng một mét, rõ ràng nó đã được đem tới căn phòng để làm công cụ luyện tập.

"Roy, nếu là cậu thì có thể phá được tảng đá đó không?" Hikaru hỏi.

"Có lẽ sẽ hơi khó nếu chỉ sử dụng một đòn duy nhất. Không, mình không nghĩ mình có thể làm được chỉ bằng một đòn." Roy lắc đầu. "Victor, cậu thì sao?"

"Được chứ!" Victor cười hề hề rồi đáp, "Ta là kẻ mạnh nhất mà!"

Akira đứng vận lực trước tảng đá một hồi lâu. Nắm tay phải của cậu sáng rực lên một màu vàng cam, rồi đột ngột, cậu nghiêng người về phía trước, dồn toàn bộ lực vào bả vai để tung ra một cú đấm.

BOOM!!!

Vụ nổ phát ra làm rung chuyển cả căn phòng, khiến cho những người xung quanh phải giật mình bước lùi lại. Đám khói tan dần, trước mặt tất cả mọi người chỉ còn lại những khối đá vụn, nằm ngổn ngang dưới chân Akira.

"Được rồi chứ, lão già?" Akira quắc mắc hỏi.

Tiếng vỗ tay của giáo sư Fulbright vang lên, "Rất đáng kinh ngạc, Akira. Người tiếp theo, Asakura Shiori. Chà, trò là một trong những người ta muốn biết về năng lực nhất sau bài kiểm tra đấy."

Shiori nhẹ nhàng gật đầu rồi điều khiển chiếc xe lăn bằng gỗ của cô đi tới trước, cỗ quan tài nặng trịch vẫn được cột chắc phía sau lưng xe bằng dây xích.

"Đúng thật là, dù đi chung với nhau suốt bài kiểm tra thứ ba trên thuyền, mình vẫn chưa thể hiểu được năng lực của Shiori là gì." Roy nói, "Cô ấy luôn toát ra một vẻ bí ẩn, đồng thời cũng rất chỉn chu và phép tắc."

"Mình cũng muốn hiểu về năng lực của Shiori, nhưng tiếc rằng lúc này không phải là dịp rồi." Hikaru cười nửa miệng đầy đắc ý nói.

"Ý cậu là sao ch—" Roy đang nói thì tái xanh mặt mày khi thấy cỗ quan tài sau lưng Shiori bật mở ra. Từ trong đó, một cánh tay được bó sát bằng nhiều lớp vải màu đen vươn ra, bám vào một bên thành quan tài.

Một người thanh niên với thân hình vạm vỡ chậm chạp bước ra. Mỗi một bước đi của anh ta khiến cho sắc mặt Roy tái nhợt thêm một chút.

Roy lắp bắp chỉ vào người thanh niên ấy, chân cậu run cầm cập, "A- Anh ta... Anh ta... không phải là... người sống!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net