Chapter 56: A Good Play

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Qua đây, Mamoru!" Shiori từ tốn nói.

Người thanh niên bước ra từ trong quan tài kia phản ứng với cái tên Mamoru, liền quay ngoắt 180 độ, bước về phía Shiori.

"Mamoru là cộng sự của em." Shiori mỉm cười vuốt ve cái đầu lâu đặt trên đùi mình, "Năng lực của em liên kết chặt chẽ với sự tồn tại của người cộng sự này. Em có thể điều khiển anh ta làm theo ý mình, tuy nhiên anh ấy cũng có những giới hạn như  không thể làm theo mệnh lệnh quá phức tạp chẳng hạn."

"Chà, anh chàng trông to con được việc phết nhỉ? Nhưng tại sao em lại giữ cậu ta trong quan tài?" Fulbright dùng tay gõ thử vài cái vào bả vai Mamoru.

"Vì Mamoru đã chết rồi." Shiori nói giống như việc một cái xác biết đi là điều hiển nhiên vậy, trong khi Roy mặt tái mét khi nghe thấy.

"Một năng lực điều khiển xác chết, thú vị thật." Fulbright cúi xuống ghi chép, "Em không vô tình có một cái đầu lâu bốc lửa xanh tên là Aoi đấy chứ?"

Shiori nhìn vị giáo sư của mình một hồi rồi mỉm cười đáp, "Xin lỗi, em chưa hiểu ý của thầy."

"Khá, khá lắm!" Fulbright phá lên cười, "Được rồi trò lùi về đi, và hãy nói Mamoru quay trở lại chỗ của anh ta đi nhé. Trò Roy Heartfield, ngừng run rẩy và bước lên đây đi nào!"

Roy đợi cho nắp quan tài của Mamoru đóng hẳn lại rồi mới dám bước lên. Shiori mỉm cười chào cậu khi hai người đi ngang qua nhau, khiến cho Roy càng cảm thấy cô nàng đáng sợ hơn nữa.

Giáo sư Fulbright đưa tay ra bắt tay Roy, "Ta rất ấn tượng về khả năng của trò trong bài kiểm tra trên thuyền. Không mấy người có thể đấu ngang cơ với tên nhóc Shin ấy và rồi chạy loăng quăng khắp thuyền hạ gần chục quân bài của ta đâu."

"Thầy quá khen rồi, là do anh Shin nương tay với mọi người thôi." Roy đáp, cậu nhận ra giáo sư đang nắm chặt tay cậu, khiến cậu không rút ra được.

"Khiêm tốn nhỉ? Ta thích những người như vậy. Đúng là Shin đã kiềm chế khả năng của nó rất nhiều, hoặc là mấy trò sẽ thật sự mất mạng chỉ từ một đòn của nó. Nhưng đó không phải là điều ta muốn nói lúc này, theo ta nhớ thì, trò làm được khá nhiều thứ hay ho mỗi khi cơ thể đổi màu. Khả năng của trò liên quan tới màu sắc ư?" Fulbright xoa bộ râu trên chiếc cằm vuông của mình khi hỏi.

"Vâng, thể chất của em thay đổi theo màu sắc trên cơ thể, nhưng em không thể nói về năng lực mình nhiều hơn được!" Roy nói.

"Vậy ư? Tại sao cơ chứ?" Giáo sư ngạc nhiên hỏi.

"Em cũng không biết nữa, nhưng Hikar— Đau!!!" Roy kêu oái lên. Giáo sư đang bóp chặt tay cậu.

"Nếu ta làm thế này thì trò sẽ nói ta nghe chứ?" Fulbright bóp tay Roy mạnh hơn nữa.

Roy ngay lập tức hiểu ra rằng, giáo sư là một Quỷ Trắng có năng lực rất cao. Không cần sử dụng tới năng lực của mình, tay của ông như khóa cứng mọi khớp ngón và cổ tay cậu, khiến cậu không thể xoay xở gì được.

"Trò không muốn xương bàn tay mình bị ta bóp nát đấy chứ?" Một tiếng 'rắc' nho nhỏ kèm theo câu nói của Fulbright, "Dù là Quỷ Trắng đi chăng nữa, hồi phục từ vết xương gãy cũng phải mất tối thiểu một tuần, và ta chắc chắn rằng cảm giác sẽ không dễ chịu chút nào đâu."

Roy nhăn mặt vì đau đớn. Nếu như mình sử dụng 'màu lam' để gia tăng độ cứng của cơ thể thì có thể thoát được, nhưng mà... Roy, tập trung nào. Mỗi khi sử dụng 'màu lam' nó sẽ tác động và thay đổi màu da toàn bộ cơ thể mình. Mình chưa thể kiểm soát 'màu lam' chỉ hoạt động trên một bộ phận như 'màu đỏ' và 'màu lục' được... Khoan, một bộ phận?

"Em... không ... nói được!" Roy nói từng tiếng một, cố chịu đựng những tiếng xương gãy vang lên ngày một rõ. Bàn tay đang bị giáo sư nắm chặt chầm chậm chuyển thành màu đỏ.

Bỗng nhiên, giáo sư Fulbright giật mạnh tay lại, buông tay Roy ra. Trên mu bàn tay cậu là những vết hằn từ ngón tay của giáo sư. Và trên tay ông cũng là những vết hằn y như vậy.

"Tên nhóc này..." Giáo sư cười hắt ra khi nhìn vào tay mình, "ta không ngờ trò lại chọn cách dùng sức để buộc ta phải buông ra. Trò không sợ rằng sẽ bị ta bóp nát xương tay thật ư?"

"Xin thầy tha lỗi cho em!" Roy cúi gập người, "Em biết làm vậy là vô lễ và em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng em tin rằng lúc này em không nên nói ra năng lực của mình!"

Giáo sư Fulbright nghe vậy thì đưa tay xoa đầu Roy, mỉm cười nói, "Trò làm tốt lắm!"

Đoạn, ông gọi, "Victor Damian, lên đây nào! Ta thấy trò có vẻ rất muốn thể hiện năng lực cho ta thấy, tới luôn đi!"

Victor hùng dũng bước ra từ phía những học viên lớp F, cậu vung tay đấm ngã một thân cây gần đó, như để thị uy cho sức mạnh của mình.

"Năng lực của các ngươi màu mè quá!" Victor vỗ ngực nói lớn, "Ta chỉ đơn giản là mạnh. Phá vỡ đá tảng hay đánh ngã thân cây đối với ta chỉ là trò con nít. Giáo sư, ta thấy ông cũng là một người rất mạnh, hay là ta với ông tỉ thí một trận đi!"

"Không cần thiết. Khả năng của trò cao nhất cũng chỉ tương xứng một quân bài Át của ta mà thôi." Fulbright cười nói. "Năng lực thể chất à, dạng năng lực tương đối dễ gặp đấy nhỉ? Trò có thể về chỗ được rồi."

Victor nghe vậy thì cụt hứng, liền xụ mặt xuống, "Chỉ vậy thôi à?"

Giáo sư gõ gõ cây bút vào cuốn sổ của mình, "Trò quá dễ đoán. Chỉ cần nhìn qua cách trò chiến đấu một lần, ta đã có thể hình dung được toàn bộ khả năng và cách vận dụng năng lực của trò vào môn võ mà trò gọi là Xích Đế. Tóm lại, quá nhàm chán, không có gì thú vị. Người tiếp theo!"

Victor thất thểu đi về chỗ, thở dài sườn sượt. Cậu không ngờ sức mạnh phi thường của mình chỉ nhận được hai chữ 'nhàm chán' từ giáo sư Fulbright. Tuy nhiên, cũng như mọi người trong lớp, cậu hướng sự chú ý của mình vào cô gái tóc vàng hoe đang bước đi vô cùng tự tin. Không cần nói một lời nào, không khí xung quanh Enkon Fuurin xoay vòng, chuyển động mãnh liệt theo từng bước chân cô, chứng tỏ cho mọi người thấy rằng cô là một Quỷ Trắng với khả năng rất đáng gờm.

Margarette quay sang hỏi Nezumi, "Cô gái ấy tên là Enkon Fuurin phải không nhỉ? Này Nezumi, đó không phải là một cái tên đậm chất Vesir sao? Mình luôn nghĩ người Vesir đều có tóc đen như cậu chứ?"

"Đúng là màu tóc đặc trưng của người Vesir bọn mình là màu đen, nhưng mà... đôi khi cũng có những trường hợp ngoại lệ." Nezumi lén nhìn về phía Hikaru.

"Là tên đầu bạc ấy hả? Nè Hikaru!" Margarette choàng tay qua vai Hikaru và hỏi, "Nè nè, cậu có biết cô nàng kia không?"

"Không, tôi chỉ trông thấy cô ấy vài lần trên thuyền. Mà này, không phải cô đang hơi quá thân mật so với mọi khi sao?" Hikaru ngạc nhiên.

 "Làm gì có chuyện đó, lúc nào tôi chẳng như thế này!" Margarette phẩy tay cười xởi lởi, rồi hạ giọng thấp xuống, "Chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Cậu cứ tiếp tục theo dõi đi. Tôi đang rất nóng lòng được chứng kiến màn biễu diễn của Kitsune." Hikaru khẽ nhếch môi cười.

"Tôi sẽ chỉ giải thích một lần duy nhất, năng lực của tôi là Gió. Tôi có thể điều khiển được những luồng chuyển động của không khí xung quanh mình, ví dụ như lúc này đây." Fuurin cố gắng nói thật to để giọng của cô có thể xuyên qua những cơn lốc xoáy đang di chuyển dữ dội xung quanh mình. Bên trong khu luyện tập lúc này đang diễn ra một trận bão.

Những cơn lốc di chuyển lộn xộn, không theo quỹ đạo nào khiến cho mọi người chạy tán loạn tìm chỗ trốn. Duy chỉ có giáo sư Fulbright vẫn điềm tĩnh ngồi yên một chỗ, mặc cho cái cà vạt màu rượu trên cổ áo ông bị gió thổi bay phần phật về phía sau.

"Ta hiểu rồi!" Giáo sư đưa tay lên làm loa miệng và cũng nói thật to, "Trò có thể ngừng năng lực của mình lại được rồi!!!"

Trận bão không hề có dấu hiệu dừng lại.

"Enkon Fuurin! Trò không nghe thấy ta à?" Giáo sư Fulbright gọi một lần nữa.

Nhưng không có gì xảy ra. Ở bên kia cơn bão, Fuurin dường như cũng đang cố nói điều gì đó.

"Cơn bão này sẽ tự tan sau mười phút nữa!!!" Fuurin hét qua cơn bão.

"Tại sao lại không phải là bây giờ???" Fulbright hét lại.

"VÌ TÔI CHỈ BIẾT CÁCH KÍCH HOẠT NĂNG LỰC MÀ THÔI!!!" Cô dùng hết sức để hét lên.

Tất cả mọi người im bặt lại sau khi nghe câu nói ấy. Hình tượng một Quỷ Trắng tài năng có thể hô phong hoán vũ của Fuurin đổ sập trong tíc tắc và thay thế bằng hai chữ 'cô ngốc', mặc dù ngay từ đầu thì cái hình tượng ấy cũng chỉ do mọi người nghĩ ra mà thôi.

Giáo sư Fulbright thở dài thương cảm cho sự nghiệp dạy học của mình, rồi hét lớn, "Cả lớp nghỉ giải lao mười phút! Và cố gắng đừng ai để bị gió thổi bay đi mất đấy!"

Mười phút trôi qua, cây cối trong khu luyện tập ngã rạp sau trận bão, đất và cát bị thổi tung, bầy hầy khắp mọi nơi. Fuurin điềm tĩnh quay trở lại chỗ của mình, sắc mặt cô thản nhiên cứ như chưa từng có gì xảy ra vậy.

"Ta hi vọng các trò đã có mười phút nghỉ giải lao thật là vui vẻ." Fulbright giỡn. "Như các trò đã biết, thứ tự tên các trò trong danh sách lớp cũng chính là xếp hạng về đánh giá năng lực từ phía học viện. Vừa rồi là khả năng của người đứng thứ ba lớp ta, Enkon Fuurin. Mặc dù trò ấy hơi có... vấn đề một chút, nhưng năng lực điều khiển gió của trò Fuurin rõ ràng không hề tầm thường chút nào. Tiếp theo là người được đánh giá là mạnh thứ nhì lớp ta, Kurosawa Kitsune!"

Kitsune tỏ vẻ bẽn lẽn khi nghe gọi tới tên mình. Cậu đắn đo nhìn xung quanh rồi hỏi Fulbright, "Giáo sư! Em có thể không nói ra năng lực của mình được không? Em cảm thấy hơi ngại..."

"Rất tiếc rằng ta không thể đồng ý việc đó được! Nào hãy nói đi, có gì để mà ngại cơ chứ?" Fulbright cười lớn.

"Vâng, vậy thì... năng lực của em là..." Kitsune càng tỏ ra ngập ngừng hơn nữa, rồi đột ngột, cậu mỉm cười thật tươi, rút lấy cuốn sổ tay từ trong ngực áo ra và nói một lèo, "Em có thể thu thập toàn bộ mọi thông tin về anh Hikaru và lưu trong cuốn sổ tay này mà anh ấy hoàn toàn không hay biết. Trong cuốn sổ tay này là chiều cao, cân nặng và số đo ba vòng của anh Hikaru. Ngoài ra, em cũng biết rõ thói quen sinh hoạt hằng ngày của anh ấy, giả sử như anh ấy thức dậy lúc mấy giờ, thích ăn món gì, giao tiếp với những ai, và thậm chí cả anh ấy đi vệ sinh lúc mấy giờ!!! Sao nào, năng lực của em quá là ấn tượng đúng không?"

Giáo sư Fulbright cũng như toàn bộ học viên lớp F ngớ người ra khi nghe Kitsune giới thiệu về năng lực, trong khi Hikaru thì ngượng chín mặt.

"Rất... rất là ấn tượng! Nhưng ta không nghĩ đó là một năng lực Quỷ Trắng." Fulbright gãi đầu. "Chúng ta không nên mất quá nhiều thời gian cho việc giới thiệu nhỉ?"

Kitsune nhăn mặt cười hì hì, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ xíu của cậu. "Vậy thì, năng lực của là cảm nhận và phát hiện ra những kẻ chuyên rình mò người khác!" Cậu nhặt một viên đá nhỏ lên rồi ném vào khoảng không.

Viên đá bỗng dưng bật ngược lại giữa không trung dù không có gì cản đường nó. Những vạt cỏ gần đó tự nhiên xáo động. Một, hai, rồi ba dấu chân dần hiện ra trên đất. Ai đó, hay thứ gì đó đang cố bỏ chạy ra khỏi khu luyện tập. Kitsune nhanh như cắt rượt theo mục tiêu vô hình đó. Cậu vồ tới trước, lăn một vòng trên đất, vật cái thứ vô hình kia nằm xuống rồi ngồi đè lên nó. Không chút ngần ngại, cậu vung tay đấm thẳng vào khoảng không dưới chân mình.

Bốp!

"Hự!" Một giọng người vang lên.

Trước mặt Kitsune là một cậu thanh niên tóc vàng gầy gò.  Hắn chính là kẻ đã nghe trộm nhóm cậu trong bài kiểm tra trên thuyền, giờ đây lại tiếp tục giở trò cũ, theo dõi buổi học của lớp F ngay từ đầu. Kitsune nở nụ cười đầy thỏa mãn, rồi bất ngờ, cậu rút con dao từ bên thắt lưng ra, toan cắm vào cổ kẻ nghe trộm.

Nhật An từ trong đám đông vội nhào đến, tóm lấy cổ tay Kitsune và ngừng cậu ta lại. "Đừng." Nhật An chỉ nói vỏn vẹn một chữ.

Kitsune quay sang vừa cười vừa nói, "Tại sao?"

"Nội quy học viện..." Nhật An cảnh báo, giọng hơi ngập ngừng một chút "Cậu không muốn gây phiền phức cho... Hikaru đấy chứ?"

Kitsune nghe vậy thì nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi bật dậy, cậu gác hai tay sau gáy rồi lững thững đi về chỗ, không quên để lại câu nói, "Chán muốn chết luôn! Giáo sư, em đã nói ra năng lực của mình rồi đấy nhé!"

Biết rằng mình vừa được tha mạng, người thanh niên tóc vàng kia vội bỏ chạy thục mạng khỏi khu vực lớp F, mặt trắng bệch ra vì sợ hãi.

Trong khi mọi người đang chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Hikaru quay sang hỏi Fulbright, "Ban nãy thầy không tính cản Kitsune lại à?"

"Hửm? Không phải là đã có Nhật An rồi sao?" Giáo sư ngạc nhiên hỏi lại rồi phá lên cười, "Trò mới tới nên không biết đấy chứ, Nhật An vốn là một người khá là nổi tiếng trong giới Quỷ Trắng chúng ta bấy lâu nay."

"Nổi tiếng hay tai tiếng?" Hikaru hỏi đùa.

"Chà, có lẽ là cả hai nhỉ?" Fulbright bật cười theo. "Nhưng đừng lo lắng, nó là một đứa trẻ tốt. Thế còn trò, tại sao lại không cản Kitsune lại?"

"Cũng như thầy thôi, em tin rằng Nhật An sẽ can thiệp." Roy mỉm cười đáp lại.

Đoạn, Fulbright vỗ tay thật lớn để thu hút sự chú ý của cả lớp, "Tất cả các trò làm tốt lắm, nhưng giờ đây việc nghe về năng lực của Nhật An không còn ý nghĩa gì nữa. Chúng ta cũng nên hạ màn vở kịch này là vừa rồi chứ nhỉ?" Trong sự bỡ ngỡ của mọi người, giáo sư hỏi lớn, "Trong số mười ba học viên ở đây, những ai đã cố ý giấu năng lực của mình?"

Hikaru, Roy, Kitsune, Nezumi, Margarette, Shiori và Shiro giơ tay lên.

"Chỉ có bảy thôi à? Vậy thì trong bảy trò, ai là người nhận ra sự hiện diện của kẻ nghe lén?" Fulbright hỏi tiếp.

Lúc này chỉ còn mỗi Nezumi, Kitsune và Nhật An là giơ tay.

"Ra là vậy." Fulbright gật gù, "Như vậy có phải là, trò Nezumi đã ra ám hiệu cho tất cả những người còn lại?"

"Không, em nghĩ rằng Hikaru mới chính là người ra ám hiệu." Margarette lắc đầu.

"Hử? Nhưng bằng cách nào? Trò Hikaru thậm chí còn không nhận ra sự hiện diện của hắn." Fulbright bị đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

"Vâng, em cũng chỉ mới nhận ra thôi. Nezumi đã cảnh báo bằng dùng ngón tay vẽ lên tay em. Việc nói dối về năng lực là kế hoạch em bất chợt nghĩ ra, may mắn rằng hầu hết mọi người đều hiểu ra được có việc bất thường đang diễn ra." Hikaru nhún vai nói.

"Và tất cả mọi người nghe theo trò Hikaru dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra?" Fulbright thốt lên, "Kể cả việc Kitsune bị đánh bằng gáy sách tới chảy máu?"

Tất cả mọi người nhìn nhau rồi gật đầu.

"Đoạn ấy thì Kitsune diễn hơi sâu quá." Hikaru phì cười nhận xét.

"Tại sao các trò lại hợp tác với một người chỉ mới quen biết như vậy?" Fulbright nheo mắt lại hỏi.

"Nếu người đó là Hikaru thì, em nghĩ mọi người ở đây ai cũng sẽ nghe theo thôi. Cậu ta đáng tin cậy mà!" Margarette cười rồi vỗ vai Hikaru một cái.

"Thật đáng kinh ngạc!" Fulbright bất giác thốt lên, rồi cứ đi qua đi lại, tay gãi cằm liên tục. "Ta nghĩ rằng ta đã tìm được một Chủ Tướng tốt."

Kinh ngạc, quá đỗi là kinh ngạc. Phân nửa học viên của lớp có thể nhận ra được sự bất thường của đồng đội và cố gắng phản ứng theo kịp tình huống. Điều đáng ngạc nhiên nữa là bọn chúng đơn thuần chỉ dựa trên sự tin tưởng và hợp tác với nhau như vậy... Constance, ta hiểu ý khi bà nói rằng chỉ có ta mới có thể dạy dỗ bọn nó rồi...

"Này giáo sư, điều bọn tôi muốn biết lúc này là tại sao lại có kẻ theo dõi lớp F. Tên vừa nãy nếu tôi nhớ không lầm thì đến từ lớp D mà?" Enkon Fuurin bất chợt lên tiếng.

Giáo sư Fulbright nghe vậy thì bật cười khà khà. Ông ngửa mặt lên trời mà ôm bụng cười cứ như có chuyện gì thú vị lắm vừa xảy ra vậy.

"Không phải ta đã nói với các trò rằng, hoạt động Boss Game của Học Viện Memoria đã chính thức bắt đầu rồi hay sao?" Fulbright xoay xoay lá bài K Cơ trên đầu ngón tay ông, cười thích thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net