Chapter 57: Boss Game

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nghĩ ông nên ngừng trò úp mở về Boss Game được rồi đấy." Akira cáu. "Tôi cảm thấy mình như một thằng ngu khi tiết lộ năng lực trong khi những đứa khác giấu tiệt đi năng lực của chúng, và rồi một thằng vớ vẩn với năng lực tàng hình có thể thoải mái đứng đó và cười vào mũi tôi."

Fulbright nhún vai, "Được rồi, bình tĩnh nào chàng trai. Mọi thứ không tệ như trò nghĩ đâu, ta sẽ giải thích ngay bây giờ đây."

Servants of Fate: Straight Flush.

Đoạn, Fulbright xáo bộ bài của ông rồi kéo ra một loạt những quân bài. Chúng xoay vòng giữa không trung rồi hóa thành những quân lính đen đỏ hình người, đứng dàn thành hai phía đối nghịch nhau. Nhìn tấm khiên hình thoi và chiếc rìu ba lưỡi, Victor ngay lập tức nhận ra người quen cũ.

"Vua Rô và Vua Chuồn." Cậu gầm gừ.

Không chỉ có vậy, những quân Hậu và quân Jack Kẻ Hầu cùng chất đều xuất hiện. Nhìn thấy sự căng thẳng hiện rõ trên nét mặt mọi người, Fulbright vội trấn an, "Thư giãn nào, nên nhớ chúng được tạo ra từ năng lực của ta."

"Boss Game là một hoạt động truyền thống tại Memoria, trong đó các lớp sẽ thi đấu với nhau để tìm ra lớp mạnh nhất. Thể thức sẽ là thi đấu vòng tròn tính điểm, tức mỗi lớp đều sẽ phải lần lượt đấu với năm lớp còn lại, và toàn bộ thành viên các lớp đều phải tham gia." Fulbright bắt đầu giải thích, "Nhưng điều đặc biệt ở Boss Game là, mỗi lớp sẽ có một Chủ Tướng, cũng là Lớp Trưởng lớp đó."

Fulbright búng tay, các quân bài mang số đồng loạt lao vào tấn công quân bài Vua của phe còn lại.

"Hãy nhìn chúng như một ví dụ, trong Boss Game, nhiệm vụ của các trò là tìm cách hạ gục Chủ Tướng của phe đối địch. Phe nào mất Chủ Tướng trước thì sẽ, bùm, thua cuộc." Fulbright nói khi nhìn quân bài K Chuồn bị một quân bài số đâm ngọn giáo xuyên qua người.

"Khoan đã, nếu như thầy nói thì, không phải Chủ Tướng nên là những Quỷ Trắng có năng lực thiên về phòng thủ hoặc di chuyển sao? Một Quỷ Trắng dù mạnh đến thế nào cũng khó lòng thoát khỏi sự truy đuổi của một tá Quỷ Trắng phe đối địch." Margarette lên tiếng.

"Đúng là như vậy." Fulbright gật gù rồi xòe bộ bài ra một lần nữa, quân bài K Chuồn xuất hiện trở lại. "Đó cũng chính là lí do trong Boss Game ngoài vai trò Chủ Tướng (General) thì còn có cả Người Bảo Vệ (Guardian) và Kẻ Tiêu Diệt (Slayer). Những quân bài mang chữ số vừa rồi đóng vai trò của Kẻ Tiêu Diệt, săn lùng Chủ Tướng phe đối địch, tiêu diệt tất cả mọi thứ ngáng đường nó."

Đoạn, giáo sư búng ngón tay của mình, những quân bài số lại tiếp tục lao vào tấn công lẫn nhau. Một quân bài vượt qua được đối thủ, hướng ngọn giáo lao thẳng về phía quân bài K Rô.

"Và đó là lúc Người Bảo Vệ thể hiện vai trò của mình." Fulbright nói khi quân bài J Rô nghiền nát kẻ ngông cuồng tấn công vị vua của mình. "Mục đích của Người Bảo Vệ trong Boss Game duy nhất chỉ có một, đó là giữ cho Chủ Tướng của mình sống sót cho tới cuối cùng."

"Ừm... 'tiêu diệt' và 'sống sót', đó là cách nói của thầy thôi phải không?" Alex rụt rè hỏi, "Chúng em không phải... ừm... giết nhau thiệt đâu nhỉ?"

"Không, mấy đứa sẽ phải tìm cách giết nhau thật đấy." Fulbright bật cười. "Chào mừng tới Memoria, mấy đứa tiểu quỷ."

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, khuôn mặt đầy sự căng thẳng. Không ai nghĩ rằng họ tới Memoria để giết chóc lẫn nhau, nhất là sau khi biết về cách mà Đại Thảm Sát đã diễn ra trong học viện.

"Thư giãn." Giáo sư nói khi thu những quân bài về tay mình, "Học viện có lí do để bắt mấy đứa tham gia Boss Game một cách khốc liệt như thế. Nhưng đừng quá lo lắng, hãy nhớ rằng chúng ta bị gọi là 'Quỷ', một phần cũng vì sức sống mãnh liệt của cơ thể này. Giết một Quỷ Trắng chưa bao giờ là điều dễ dàng cả."

"Nhưng mà Boss Game thì liên quan gì tới việc tên tàng hình kia nghe lén chúng ta?" Enkon quay trở lại vấn đề.

"Hãy tư duy đi chứ, chẳng lẽ ta lại phải nắm tay dắt mấy đứa đi từng bước hay sao?" Fulbright cười khẩy.

"Chờ đã, hình như mình nghĩ ra rồi." Roy bóp bóp trán, tỏ vẻ suy nghĩ, "Là thông tin, phải chứ? Giống như bài kiểm tra trên thuyền, hiện tại tất cả mọi người đều không có chút kiến thức gì về những lớp còn lại. Nếu là mình thì mình cũng sẽ đi tìm hiểu về năng lực của những Quỷ Trắng khác đầu tiên."

"Suy luận tốt đấy, trò Roy. Đúng là như vậy, và như ta đã nói, hoạt động Boss Game năm nay sẽ diễn ra sớm hơn mọi khi. Nhiệm vụ của mấy đứa là chuẩn bị thật tốt cho Boss Game, đồng thời theo sát lịch tập luyện của ta để nâng cao khả năng cá nhân của từng người."

"Tập luyện?" Akira cười khẩy, "Ai cần điều đó chứ?"

Giáo sư nhìn Akira một hồi lâu rồi mỉm cười hỏi cả lớp, "Được rồi, ta có một câu hỏi, các trò nghĩ rằng mình nắm bao nhiêu phần thắng khi thi đấu với các lớp, cứ giả định như không hề có vai trò của Chủ Tướng, trong một trận đánh tổng lực đơn thuần?"

"Một trăm phần trăm." Victor tự tin đáp. "Ta sẽ hạ gục tất cả mọi thứ."

Tất cả những người còn lại bất giác nhìn nhau ái ngại, không ai bảo ai họ đều tự hiểu rằng, việc này phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, và một trong số đó là khả năng phối hợp của đồng đội.

"Câu trả lời là không có phần trăm nào cả." Giáo sư Fulbright xoay lá bài Joker đen đầy chết chóc về phía mọi người. "Hãy nghe lời khuyên của ta với tư cách là một người giám sát trong bài kiểm tra trên thuyền, người đã trực tiếp điều kiển năm mươi hai lá bài chiến đấu với toàn bộ học viên mới. Và hãy nghe rõ đây, khả năng của mấy đứa chẳng là gì cả. Những Quỷ Trắng của những lớp khác không hề yếu, chỉ là họ lựa chọn cách giải quyết bài kiểm tra theo cách riêng từng người. Ngay lúc này đây, ta không biết rằng bao nhiêu lớp đã bắt đầu tập luyện và tìm ra chiến thuật riêng của từng lớp, nhưng chắc chắn rằng không lớp nào vẫn còn kẹt lại tại bài học đầu tiên như mấy đứa."

Đoạn, Fulbright hạ giọng, "Mỗi một Quỷ Trắng bước qua Grand Gate để tới Aeon chắc chắn đều đang ấp ủ một hy vọng, một hoài bão nào đó bên mình. Boss Game là hoạt động được toàn bộ giới Quỷ Trắng tại Aeon trông đợi, rất nhiều những Hội mạnh sẽ tới theo dõi sự kiện. Ta hi vọng mấy đứa hiểu điều ta muốn nói."

Akira nghe xong thì vết sẹo dài trên mặt cậu cứ giật liên hồi. Cậu bực mình dậm chân rồi quát, "Mẹ kiếp, không cần ông phải nhắc. Tôi sẽ nghiền nát bọn yếu đuối mà không cần sự huấn luyện của ông!"

"Một chú ngựa bất kham à?" Fulbright gãi cằm nói, "Sao cũng được. Bây giờ thì, chúng ta bắt đầu học được rồi chứ? Sẽ nhanh thôi, lí thuyết luôn làm ta buồn ngủ. Để hiểu được cốt lõi năng lực Quỷ Trắng là gì, thì theo cách giải thích đơn giản nhất của ta, đó là thứ mà các trò nghĩ đến đầu tiên khi tự hỏi, 'Năng lực của mình là gì?'. Ví dụ như với trò Victor Damian, câu trả lời đầu tiên của trò ấy với ta là 'siêu sức mạnh'. Nghe vô cùng đơn giản, phải chứ? Nhưng đó là một câu trả lời chính xác tuyệt đối đối với Victor. Một ví dụ khác, trò Roy, năng lực của trò là gì? Lần này cứ yên tâm trả lời đi, không còn kẻ nghe lén nào nữa đâu."

"Em có thể thay đổi thể trạng bằng cách chuyển đổi màu da của mình. Màu đỏ gia tăng sức mạnh, màu lam gia tăng độ cứng và khả năng chịu đựng, màu lục gia tăng tốc độ của vùng cơ thể được đổi màu." Roy đáp.

"Ta không hỏi trò có thể làm được gì, ta hỏi năng lực trò là gì?" Fulbright lặp lại.

Roy ú ớ trước câu hỏi oái ăm, gãi đầu một hồi thì lắc đầu tỏ ra không biết.

"Cách năng lực hoạt động và cốt lõi năng lực, thoạt nghe thì có vẻ giống nhau, nhưng đó là sai lầm chết người của những Quỷ Trắng non nớt." Fulbright nói rồi xòe bộ bài của mình ra, "Năng lực Quỷ Trắng của ta có tên gọi là Bầy Tôi Của Số Phận (Servants of Fate), cốt lõi năng lực của nó là sử dụng năm mươi tư lá bài để triệu hồi lên thứ ta muốn. Đó là lõi năng lực, còn về cách sử dụng, ta có thể sử dụng bộ bài này để triệu hồi năm mươi tư món vũ khí khác nhau, năm mươi tư công trình khác nhau, hay phức tạp hơn là tạo nên năm mươi tư chiều không gian khác nhau. Nhưng ta đã chọn cách triệu hồi một đội quân gồm năm mươi tư tên vai u thịt bắp, đơn giản là vì ta cảm thấy đó là cách ta sẽ sử dụng năng lực một cách hiệu quả nhất. Càng hiểu rõ năng lực của mình, Quỷ Trắng càng có thể phát triển năng lực theo nhiều hướng khác nhau."

Roy gật gù tỏ ra hiểu chuyện, rồi cậu ngẩng lên hỏi Fulbright, "Vậy... năng lực của em là gì ạ?"

Nuốt nước miếng sau một bài diễn thuyết dài, Fulbright nhún vai, "Ta chịu. Đó là câu hỏi mà chỉ có mỗi trò mới có thể tìm ra đáp án."

Nhìn qua một lượt các học trò của mình, Fulbright vươn vai ngáp một cái rõ dài và nói, "Phần lí thuyết tới đây là kết thúc. Chúng ta bắt đầu luyện tập thôi nhỉ? Từ giờ tới trận Boss Game đầu tiên của mấy đứa, chúng ta sẽ luyện tập tại đây mỗi tuần năm ngày, từ tám giờ sáng tới sáu giờ tối, nghỉ trưa hai tiếng. Nào, đừng tỏ ra hốt hoảng như thế, hãy vui mừng rằng ta vẫn để cho mấy đứa nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần đấy." Fulbright nở nụ cười vô cùng thỏa mãn khi nhắc về lịch tập của ông.

"Thầy Fulbright!" Margarette hỏi, "Vậy chính xác thì, cái trận Boss Game đầu tiên ấy sẽ diễn ra vào lúc nào thế?"

"Ồ, ta chưa nói cho các trò à? Chúng ta có đúng bảy ngày để chuẩn bị, kể từ ngày hôm nay." Fulbright nói rồi vỗ vỗ tay ra hiệu, "Nào, cả lớp, chúng ta khởi động bằng bài tập thể lực, chạy bền hai mươi vòng sân nhé! À không Shiori, trò cứ ngồi yên đấy. Những người còn lại bắt đầu đi, sung sức lên nào!" Rồi như chợt nhớ ra điều gì, giáo sư ngoắc tay chỉ vào một thân cây, "Trò Roy, riêng trò không cần tập thể lực. Hãy ra đó ngồi và bắt đầu suy nghĩ về năng lực của mình đi. Cho tới khi trò tìm ra cốt lõi năng lực, ta sẽ không cho phép trò tham gia tập cùng mọi người."

Lớp D,

Người thanh niên với năng lực tàng hình hối hả chạy vào khu vực luyện tập của lớp mình, mặt trắng bệch ra vì sợ.

"Clear, bình tĩnh nào. Có chuyện gì thế?" Mọi người trong lớp vội trấn an cậu ta.

"Kuro... Kurosawa Kitsune... Hắn ta... hắn ta... Hãy cẩn thận với hắn!!!" Clear nói không thành tiếng.

"Ai lấy nước cho cậu ấy uống nào!" Những học viên khác tỏ ra lo lắng theo Clear, "Cậu... nhìn thấy hết được năng lực của lớp F chứ?"

Clear ngồi thẫn thờ ra một lúc thì dần định thần lại, hai tay run rẩy, cậu uống một ngụm nước rồi nói, "Có... tôi đã thấy. Đừng lo lắng, ngoại trừ tên Kitsune kia ra, những tên còn lại chỉ là một đám lập dị với năng lực yếu kém mà thôi."

"Thật là may quá. Vậy ra tin đồn lớp F là lớp kém cỏi nhất  Học Viện Memoria là đúng rồi nhỉ?" Mọi người thở phào nhẹ nhõm. "Ngoài người tên Kitsune đó ra, còn ai trong lớp F chúng ta phải đề phòng không?"

"Tôi nghĩ rằng có ba người... Victor Damian, cậu ta vô cùng khỏe. Như chúng ta đã biết, cậu ta đủ sức đấu với vài quân bài chủ liên tục nhau, tuy nhiên cậu ta có vẻ không được thông minh cho lắm. Sanada Akira, người này cũng vậy, cậu ta có thể phá vỡ cả một tảng đá lớn chỉ bằng một đòn duy nhất, không khí xung quanh cậu ta cũng rất là đáng sợ, cứ như sẵn sàng nhảy vào gây sự với bất kì ai xung quanh. Enkon Fuurin, cô gái này sở hữu năng lực nguyên tố gió, có thể hô phong hoán vũ, nhưng dường như cô ta không thể kiểm soát năng lực của mình tốt cho lắm." Clear kể lại. "Ngoài ra thì, lớp F còn có một vài ẩn số như Asakura Shiori và Nhật An, tôi không tài nào đoán được trình độ thật sự của họ."

"Tốt lắm, Clear." Một nam học viên với làn da ngăm đen cùng cơ thể vạm vỡ nói, "Lớp D đã có Ishigaki này làm Chủ Tướng, mọi người không có gì phải ngại lũ kém cỏi đó cả. Ta sẽ dẫn dắt các cậu hạ gục cả lớp S và khiến lớp ta trở thành những Quỷ Trắng mạnh nhất học viện này!"

Mọi người xung quanh nghe vậy liền mừng rỡ, "Phải rồi ha, có Ishigaki ở đây, chúng ta không thể nào thua được. Không ai có thể đả thương cậu ta được đâu!"

Ishigaki giơ tay ra hiệu im lặng rồi nói, "Như ta biết được thì, năm nay Memoria sẽ treo giải thưởng rất lớn cho lớp chiến thắng Boss Game. Với cơ thể hoàn hảo này của ta, vấn đề còn lại chỉ là liệu các cậu có đủ khả năng hạ gục Chủ Tướng đối phương hay không." Ishigaki gồng cơ bắp của mình lên, cả cơ thể cậu trở lên bóng lưỡng và rắn chắn, cứ như da thịt cậu được tạo nên từ những khối đồng đúc. 

"Nếu như các cậu không có được bộ óc thiên tài để nghĩ ra chiến thuật đáng gờm nào, chúng ta sẽ dùng sức mạnh cơ bắp để càn quét bọn chúng!" Ishigaki hô to, "Chúng ta hãy luyện tập cơ bắp với 100 lần hít đất, 100 lần gập bụng, 100 lần ngồi xổm và chạy 100 kilomet mỗi ngày nào!!!"

Ishigaki dẫn đầu đoàn người bắt đầu chạy vòng quanh khu luyện tập, trong khi những học viên còn lại lo lắng nghĩ rằng không biết liệu họ có rụng hết tóc khi tuân theo bài tập khắc nghiệt này của Ishigaki hay không.

"Mười chín vòng rồi! Mấy đứa tiếp tục chạy nào! Hikaru, Shiro, Alexander, không được chậm lại, mau tăng tốc đuổi theo các bạn!" Fulbright quát.

Mười một học viên lớp F chạy bền theo sự dẫn đầu cực kì sung sức của Victor. So với thể lực của một Quỷ Trắng, hai mươi vòng sân chỉ như một bài tập nhẹ cho đổ mồ hôi, tuy vậy Hikaru, Shiro và Alex lại là người có kết quả tệ nhất lớp.

"Chỉ là một bài tập thể lực nhỏ, chạy chưa được mười phút mà các trò lại tỏ ra mệt mỏi như vậy ư?" Fulbright chau mày, "Hikaru! Ta có thể hiểu được nếu như thể lực của trò kém như Shiro và Alexander, nhưng rõ ràng ở đầu bài chạy trò không hề tỏ ra thua kém mọi người, nếu như không nói là có phần vượt trội hơn. Vậy tại sao vào ba phút cuối cùng trò lại đột ngột xuống sức?"

"Không có gì, thưa thầy." Hikaru đáp, "Chỉ là em dùng quá nhiều sức vào đầu bài chạy thôi."

"Ta đã nói rõ là chạy bền rồi cơ mà?" Fulbright tỏ ra nghiêm khắc, "Về chỗ đi! Tất cả mọi người nghỉ năm phút, chúng ta sẽ tiếp tục với ba mươi vòng sân!"

Hikaru sắc mặt hơi tái đi, cậu đi ra một góc trống để hít thở thì Roy tiến tới vỗ vai cậu.

"Cậu chủ! Sao cậu không nói với giáo sư việc phổi cậu bị thương trước khi trở thành Quỷ Trắng? Về giới hạn mười phút của cậu?" Roy hỏi.

"Để làm gì cơ chứ?" Hikaru lắc đầu, "Mình không muốn trở thành gánh nặng cho người khác. Roy à, chẳng phải bọn mình rời bỏ Diov để tới đây là vì không muốn bị đối xử một cách khác biệt nữa hay sao?"

"Nhưng mà..." Roy toan phản đối.

"Không sao đâu Roy. Chỉ cần mình chú ý giữ sức khi luyện tập là được rồi." Hikaru cười đáp. Roy lúc nào cũng vậy, nhiệt huyết và ân cần. Dường như mỗi khi Hikaru có suy nghĩ gì, Roy luôn nhận ra điều khác biệt đầu tiên.

"Trò Hikaru, hết giờ nghỉ rồi!" Fulbright ra hiệu.

"Vâng, em tới ngay đây!" Hikaru đáp rồi vỗ vai bạn mình, như nói rằng đừng lo lắng về cậu nữa.

Chạy bền ba mươi vòng sân, một bài tập đơn thuần để kiểm tra thể lực. Fulbright muốn biết được giới hạn thể lực những học trò của mình. Được huấn luyện trong quân đội, ông nhận thức rõ rằng thể lực và tính kỉ luật là hai thứ nền tảng giúp cho một con người có thể tiến xa hơn. Những kĩ năng, chiêu trò hay chiến thuật hoàn hảo nhất đều không thể thực hiện được nếu như con người thiếu đi hai thứ đó. Ông gật gù hài lòng khi thấy Victor hay Adam tỏ ra vượt trội với thể lực sung mãn của mình, để rồi bất chợt bị kéo ra khỏi những suy nghĩ khi Margarette hét lên.

"Thầy Fulbright! Hikaru... Hikaru ngất rồi!!!" Cô thông báo. Bên cạnh Mararette, Hikaru nằm bất tỉnh trên đất, sắc mặt tím tái, nhịp thở bị ngắt thành những quãng dài nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net