Chapter 63: Boss Game - Versus Class D: Absolute Defense

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưỡi kiếm của Hikaru vung lên, phản chiếu dưới ánh lửa lập loè của ngọn đèn dầu mà toát lên sự sắc bén cùng màu trắng tinh khôi. Nhát chém của Hikaru vụt ngang về phía bên trái, để lại một vệt dư ảnh màu trắng kéo dài trước khi trở về với hư vô, nhát chém của cậu không trúng ai cả. Hikaru vì vừa tấn công vừa bật người về phía sau tránh đòn, cậu không thể tính toán chính xác độ dài lưỡi kiếm cũng như lực bật thích hợp. Hikaru ngã ra đất, lộn một vòng trước khi đập người vào bức tường đá phía sau. Cậu vội vàng chống kiếm xuống đất để đứng dậy, môi mím lại vì đau nhưng cố giữ cho nét mặt không biến sắc.

Kiếm thuật quả thật khó hơn mình nghĩ, không giống trên phim ảnh chút nào. Vậy mà mình đã hi vọng rằng sẽ trở nên ngầu hơn một tẹo nếu chọn thứ vũ khí thanh tao như kiếm bản mỏng chứ. Tuy thanh kiếm vô cùng nhẹ, mỗi nhát chém của nó lại khiến cho thể lực của mình giảm đi nhanh chóng, liệu đây có phải là tác dụng phụ từ Thư Viện Trắng? Cảm giác hẫng đi, đôi chân như không thể đứng vững này rất nguy hiểm khi giao chiến, mình sẽ phải tính toán chuẩn xác từng đòn tấn công của thanh kiếm này.... Chưa kể là, Death's Gift lại phát tác mỗi khi mình sử dụng năng lực...

Hikaru vừa suy nghĩ vừa tránh sang một bên khi thấy nắm đấm với đầy gai nhọn của một Quỷ Trắng lao tới cậu. Cậu nhanh chóng nhận ra rằng kiếm thuật không phải là thứ cậu có thể học thông qua việc đọc sách, và hai ngày vừa rồi cùng cuốn "Kiếm thuật căn bản dành cho người mới bắt đầu: Đến khỉ cũng có thể học được!" có lẽ sẽ không giúp cậu được gì nhiều.

Hikaru cố gắng không để bị dồn vào sâu trong góc hang, cậu di chuyển theo vòng tròn, mắt bám theo chuyển động của nhóm Quỷ Trắng lớp D, rồi lựa thế mà tránh đòn. Cổ của một nam Quỷ Trắng bất thình lình tách khỏi cơ thể, lao về phía Hikaru mà cắn khiến cậu giật mình, trượt chân ngã, may mắn sao lại thành ra tránh được đòn tấn công. Ngay lập tức, phần cơ thể còn lại của nam học viên đó rã ra thành nhiều bộ phận nhỏ, đồng loạt lao tới tấn công. Hikaru vội vàng vung kiếm lên mà chém một đường chéo ngay trước mặt, tạo khoảng trống để có thể đứng dậy. Nhát kiếm lướt qua, chém trúng một nhát khá sâu trên mu bàn tay của Quỷ Trắng có khả năng tách rời bộ phận kia. Nhìn thấy máu từ vết thương ứa ra, Hikaru khẽ rùng mình.

Cảm giác cứa vào trong da thịt này thật khác với lúc mình chém trúng con Chim Khói. Mình đã chém một Quỷ Trắng, không, một con người...

Bên ngoài sân vận động, một bức tượng chocolate của lớp D rạn nứt nơi mu bàn tay phải.

Một Quỷ Trắng với khả năng mọc gai nhọn trên cơ thể, một Quỷ Trắng có thể tách rời các bộ phận cơ thể và tấn công từ nhiều phía. May mắn là cả hai đều cần phải tiếp cận đối thủ để tấn công, thanh kiếm của mình vẫn giữ lợi thế hơn. Tuy nhiên cô gái kia vẫn chưa động thủ, cô ta đứng ở vị trí khá an toàn so với hai người đồng đội, liệu có phải là một năng lực tấn công tầm xa? Mình cũng cần phải dè chừng hai Quỷ Trắng kia. Độc tính trong gai hay số lượng và tầm xa trong việc chia tách bộ phận, những thứ này vẫn còn là ẩn số. Hikaru suy nghĩ, lưỡi kiếm giương cao trước mặt cậu.

Đột ngột, Hikaru nhấn chân xuống mặt đất, lấy đà mà bước một bước dài về phía trước, lưỡi kiếm bổ một đường từ trên cao xuống, nhắm thẳng vào nữ Quỷ Trắng đang đứng ở phía sau kia. Ánh mắt Hikaru không hề tỏ ra nao núng.

Phập!!!

Thanh kiếm Shiromaru bén ngót đi xuyên qua da thịt một cách ngọt xớt, nhưng đó lại không phải là da thịt của nữ Quỷ Trắng lớp D. Trước mặt Hikaru là hàng chục xúc tu và vòi mọc lên từ mặt đất, che kín toàn bộ khu vực xung quanh cô gái. Những thứ kinh dị màu tím ấy lúc nhúc cựa quậy, uốn éo, vặn xoắn vào nhau tạo thành một lớp lá chắn bằng thịt khổng lồ, chặn đứng lưỡi kiếm Shiromaru lại. Phần tổn thương do nhát chém ngay lập tức phục hồi lại, cuốn chặt lấy lưỡi kiếm hòng không cho Hikaru rút ra.

"Một cô gái với khả năng điều khiển xúc tu à? Lớp D các cậu quả là có nhiều thứ năng lực quái dị thật đấy." Hikaru đùa, toan bước lùi lại, dùng lực vung kiếm chém ngược lên để rút ra.

Bẹp!

Thứ âm thanh nhớp nháp và kinh tởm vang lên khiến Hikaru ngay lập tức phải nhìn xuống mặt đất. Hai chiếc vòi tựa như dây leo không biết mọc lên từ lúc nào đã quấn chặt lấy cổ chân cậu, giữ cậu đứng yên một chỗ. Cảnh tượng những Quỷ Trẳng người đầy gai góc, cơ thể rã nhỏ thành nhiều bộ phận dị dạng, đứng trong một hang động ẩm thấp chứa đầy xúc tu co cuộn nhớp nhúa không khác gì thứ mà người ta hay gọi là "Địa Ngục".

"Eldoritchi, nữ Quỷ Trắng bí ẩn với những chiếc xúc tu kinh dị. Không ai biết rõ về xuất xứ của cô, có tin đồn rằng cô là một Quỷ Trắng đến từ bán đảo Gamar, một quốc gia đã đóng cửa với thế giới bên ngoài." Giọng Rusado lanh lảnh vang lên thuyết minh. "Cô là một trong nhiều Quỷ Trắng lọt vào danh sách truy nã của Liên Hiệp Chính Phủ, buộc phải nhập học Memoria  để tìm nơi lánh nạn. Nhiều người sau khi chứng kiến năng lực của Eldoritchi đã không thể vượt qua được nỗi sợ, thậm chí bị sang chấn tâm lí, chính vì vậy cô còn có biệt danh là 'Phù Thủy Đến Từ Địa Ngục'."

Giáo sư Fulbright khui thêm một lon bia khác, ngửa cổ nốc ừng ực, rồi lấy tay áo lau miệng và hỏi, "Giáo sư Muste, chẳng phải cô bé ấy là một Quỷ Trắng với năng lực triệu hồi hay sao? Áp dụng bài tập thể chất với mức độ ấy không phải là hơi khắc nghiệt chứ?"

Giáo sư Muste vừa vuốt ria mép vừa nhìn hai bắp tay cuồn cuộn của Fulbright, như kiểu không chắc rằng người bạn đồng nghiệp của mình có nhận ra rằng ông ta cũng là một Quỷ Trắng hệ triệu hồi hay không. Đoạn, giáo sư đáp, "Đúng là một Quỷ Trắng triệu hồi khi giao chiến không tận dụng lợi thế về thể chất nhiều như những Quỷ Trắng khác, nhưng chính vì vậy thể chất lại trở lên tối quan trọng với họ. Không đủ thể lực để duy trì triệu hồi trong một trận chiến dài nhiều ngày đêm, không đủ sức bền cũng như tốc độ để hành quân hay thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch, không có kĩ năng giao chiến cũng như chịu đòn khi không còn vật triệu hồi bên cạnh. Tất cả những sai lầm đó xảy ra chỉ vì Quỷ Trắng thiếu thể lực và kĩ thuật chiến đấu cơ bản."

Năng lực của giáo sư Muste là sử dụng phóng xạ để tạo nên những thay đổi tạm thời trên cơ thể người bị tác động. Hiệu quả của những thay đổi này đa dạng từ tăng cường thể chất, cải thiện sức bền đến rút ngắn thời gian đông máu, loại bỏ cảm giác đau đớn hay sự buồn ngủ. Và vì sử dụng phóng xạ để tương tác với cơ thể người, tác dụng phụ đi kèm có thể bao gồm việc rụng tóc, nứt da và trở nên xanh xao do rối loạn trao đổi chất. Để giúp lớp D theo kịp chương trình huấn luyện, giáo sư Muste đã sử dụng năng lực lên những học viên năm nhất của mình.

Giáo sư Muste từ chối lon bia của Fulbright rồi nói tiếp, "Thầy cũng không cần phải hỏi thử tôi những điều cơ bản như vậy đâu. Không phải là những đứa trẻ lớp F của thầy cũng đã trải qua bảy ngày luyện tập kĩ năng hành quân hay sao? Không thể nào những đứa trẻ năm nhất lại có thể di chuyển trong rừng, chia nhỏ đội hình tạo thành chốt canh gác, cũng như ẩn nấp để phục kích tốt như thế này được."

Fulbright nghe vậy thì bật cười, người ông rung lên vì phấn khích mà đáp, "Ông bạn Muste của tôi, thầy sẽ không tin điều này đâu. Bảy ngày vừa rồi, tôi chỉ cho bọn trẻ tập sức bền, và chỉ là bài tập chạy căn bản thôi. Tất cả những thứ thầy vừa nêu ra kia, đều là từ thằng nhóc Chủ Tướng lớp tôi đấy!" Nhìn thấy Muste khẽ trợn mắt vì kinh ngạc, Fulbright vỗ vai ông bạn mà hỏi tiếp, "Quay trở lại câu chuyện về năng lực thì, kể cả cậu Chủ Tướng Ishigaki lớp thầy cũng chịu ảnh hưởng bởi phóng xạ ư? Tôi không thấy cơ thể cậu ta thay đổi nhiều so với lúc trên thuyền, trừ quả đầu trọc lóc kia ra."

"Khác với Nella, Otton hay Eldoritchi là những viên ngọc thô, là những Quỷ Trắng với những năng lực mạnh, chỉ cần được mài dũa bằng cách cải thiện thể trạng, Ishigaki đã là một viên ngọc quý ngay trước cả khi vào học viện. Thằng bé tự mài dũa bản thân qua hàng ngàn trận đấu, qua hàng trăm võ đài tại khắp nơi trên thế giới. Ishigaki thích nghi gần như hoàn toàn với lượng phóng xạ tôi đưa vào, bằng chứng là tác dụng phụ lên cơ thể thằng bé chỉ là rụng tóc." Giáo sư Muste vuốt râu, trầm ngâm nói, "Năng lực của nó, 'Phòng Thủ Tuyệt Đối', cái tên đó không hề khoa trương đâu."

Hikaru bị khóa chặt hai chân, bao vây xung quanh là ba Quỷ Trắng lớp D. Đã năm phút trôi qua kể từ khi cậu kích hoạt năng lực, cùng với ba nhát kiếm, Hikaru biết rằng cậu sắp chạm tới giới hạn thể lực của mình. Lần vung kiếm tiếp theo sẽ là đòn cuối cùng của cậu. Như đoán được ý đồ của Hikaru, Eldoritchi điều khiển những xúc tu quấn chặt lấy cổ tay, không để cậu rút kiếm ra khỏi khối thịt màu tím bầy nhầy trước mặt.

"Clear, tới lúc rồi!" Eldoritchi hét lên, "Mau tiêu diệt Chủ Tướng lớp F thôi, đừng kéo dài trận đấu này!"

Từ phía sau Hikaru, Clear, một Quỷ Trắng lớp D với năng lực tàng hình bất ngờ tấn công cậu. Với một con dao Huyết Khí trên tay, Clear nhắm thẳng vào gáy Hikaru mà đâm xuống. Ở trong tình huống này, không cách nào Hikaru có thể tránh được. Như vậy kết quả trận Boss Game này đã ngã ngũ.

Keng! Phập!

Nezumi từ trong bóng của Hikaru đột ngột trồi lên, cô dùng lưỡi dao gắn trên cánh tay mình mà đánh bật đi con dao của Clear, rồi tận dụng khoảng trống vừa tạo ra mà dùng lưỡi dao trên tay còn lại đâm xuyên qua ngực Clear.

Cả ba Quỷ Trắng lớp D đều bất ngờ trước sự xuất hiện của Nezumi, không ai kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Không để lỡ cơ hội, Hikaru dồn sức, xoay cổ tay mà chém ngược thanh kiếm lên trên, cắt đứt toàn bộ những xúc tu đang cuốn lấy nhau thành một lá chắn thịt trước mặt Eldoritchi. Hikaru cảm thấy hẫng đi một kịp, cậu thấy rõ được cơn buồn ngủ đang ập tới mình. Những ngày tập chạy với giáo sư Fulbright giúp cậu nhận ra một điều, chúng chả giúp cậu gia tăng thể lực gì sất. Tất cả chỉ là để cậu nhận thức được khi nào là "khoảnh khắc cuối" của mình trước khi bất tỉnh.

Một khi đã nhận thức được, cậu sẽ vẫn có thể giữ được tỉnh táo trong khoảnh khắc ấy.

Bằng chút nỗ lực cuối cùng của mình, Hikaru khẽ mỉm cười, cậu thì thầm nói, "Lệnh Hồi Thành: Nhật An."

Hikaru ngất đi sau câu nói và ngã vào vòng tay Nezumi, cô nhanh chóng kéo cậu lùi vào một góc động. Dẫu cho mắc chứng sợ máu, mọi hành động của Nezumi trong pha giao chiến vừa rồi lại vô cùng chuẩn xác. Cô thở dốc, vội vàng lấy khăn lau đi máu bắn lên người mình, trong khi nhìn thi thể Clear nằm bất động cách đấy không xa. Bức tượng Chocolate của Clear ngoài sân vận động bị thủng một lỗ lớn trên ngực, rồi đột ngột vỡ tan ra thành những hạt bụi màu nâu li ti.

"Thật bất ngờ! Rất nhiều pha giao chiến nhỏ lẻ đã diễn ra từ đầu trận tới giờ, nhưng Clear là học viên đầu tiên chính thức bị loại!" Rusado hét lên đầy phấn khích, tiếng hò reo cũng vang lên khắp sân vận động. "Bất ngờ hơn nữa là, lớp F đã sử dụng Lệnh Hồi Thành, và Người Bảo Vệ được chỉ định lại là một Quỷ Trắng vô cùng đặc biệt, Nhật An!!!"

Ánh sáng trắng tràn ngập khắp hang động nhỏ, rồi khi mọi thứ dịu lại, Nhật An đứng nơi Hikaru ngã xuống trước đó, mắt toát lên ánh đỏ vì phản ứng với máu của Clear. Dường như không bất ngờ cho lắm về việc mình bỗng dưng xuất hiện ở đây, An đảo mắt nhìn quanh hang động một vòng, ánh mắt cậu dừng lại trên Hikaru.

Xây xát nhẹ, không có vết thương nào nghiêm trọng...

"Kẻ địch... Hikaru không chịu ảnh hưởng của năng lực tấn công tâm lí nào chứ?" An hỏi. Nezumi im lặng lắc đầu đáp lại.

Nhật An mím chặt môi, cậu kéo mũ trùm xuống, để lộ hai tròng mắt đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ của máu, những vết xăm cũng dần mờ mờ hiện lên.

"Xin lỗi..." An khẽ nói trước khi giương nanh và vuốt lên tấn công nhóm Eldoritchi.

Ishigaki mở cái Thiết Bị Liên Lạc 4.0 lên coi, rồi gãi quả đầu trọc bóng loáng của cậu ta mà nói, "Clear bị loại, như vậy tức là kế hoạch ám sát đã thất bại. Nhưng nhóm Eldoritchi vẫn còn sống, có lẽ trận chiến vẫn còn đang tiếp diễn." Đoạn, cậu ta nhìn Victor đang đứng sừng sững trước cửa hang, "Otton sao rồi?"

"Hắn đang nằm bất tỉnh ngoài kia." Victor hì mũi một cái rồi nói tiếp, "Sao, chúng ta đấu được rồi chứ?"

Nhíu mày thoáng tỏ vẻ khó hiểu, Ishigaki hỏi lại, "Bất tỉnh? Ngươi... không giết hắn sao?"

"Võ thuật là để rèn luyện thân thể, chiến đấu là để phân tài cao thấp, tại sao ta phải giết hắn cơ chứ?" Đến lượt Victor nghiêng đầu khó hiểu.

"Ra là vậy, lớp F các ngươi có vẻ vẫn chưa biết gì về cách Boss Game hoạt động. Không hề gì, như vậy cũng tốt thôi, dù sao các ngươi cũng không thể nào thắng được ta." Ishigaki tháo mắt kính xuống, từng thớ cơ trên cơ thể vạm vỡ của cậu ta như săn chắc lại,  làn da ngăm đen chuyển dần sang màu đồng. "Victor Damian, ta hỏi ngươi một câu, năng lực của ta tên là 'Phòng Thủ Tuyệt Đối', ngươi nghĩ rằng nó sẽ như thế nào?"

Nhìn thấy Victor đăm chiêu nghĩ ngợi, vò đầu bứt tai mãi mà không có câu trả lời, Ishigaki nói tiếp, "Sức phòng thủ, hay khả năng bảo vệ, thường là một từ dành cho những thứ ở bên ngoài cơ thể chúng ta như áo giáp, khiên chắn, pháo đài, xe cơ giới. Một vật có sức phòng thủ tốt thường sẽ có độ cứng cao, hay khả năng che chắn nhiều bộ phận trên cơ thể, hay một cơ thể dự đoán, đánh bật những hiểm họa từ bên ngoài. Ngắn gọn lại thì, một vật có sức phòng thủ tuyệt đối phải bảo vệ được người sử dụng nó một cách hoàn hảo."

Đầu Victor trở nên nóng ran. Cậu cảm thấy não mình như đang bốc khói khi nghe phần giải thích của Ishigaki.

"Vậy thì hãy tưởng tượng xem, nếu như vật có khả năng phòng thủ tuyệt đối đấy chính là một phần của cơ thể con người thì sao? Tròng mắt, yết hầu, hạ bộ, không nơi nào có thể bị tổn thương nếu như bản thân cơ thể con người có một sức phòng thủ không thể bị xuyên thấu." Ishigaki siết chặt lòng bàn tay, thích thú cười thành tiếng, "Năng lực của ta giúp ta có thể siết chặt cơ bắp lại, rồi gia tăng độ cứng cho chúng. Cơ thể càng cứng, ta càng có thể dễ dàng đánh bật mọi đòn tấn công. Đao kiếm, súng đạn, thậm chí cả Huyết Khí, chưa từng có thứ nào có thể đả thương được ta!"

"Ờ, vậy tóm lại là cơ thể ngươi rất cứng phải không?" Victor gãi đầu hỏi.

"Ngươi... tên dốt nát này... Tại sao lớp F bọn bây... lại toàn những kẻ dốt nát khiến ta phải tức giận thế này!!!" Ishigaki gầm gừ, cậu ta tức đến mức mạch máu hiện rõ trên lớp da đầu bóng loáng. Cậu toan tấn công Victor thì khựng lại.

"Ba." Victor đưa ba ngón tay ra phía trước. "Nghe cũng thú vị đấy. Ta sẽ phá vỡ cơ thể 'Phòng Thủ Tuyệt Đối' của ngươi chỉ với ba đòn."

"Đồ ngạo mạn!!!" Ishigaki quát lên. "Được, ta sẽ đứng yên chịu ba đòn của ngươi. Ta sẽ bắt ngươi phải tâm phục khẩu phục mà thừa nhận cơ thể hoàn hảo này của ta!!!"

Victor nghe vậy thì cười lớn rồi thủ thế, "Ta không hề yêu cầu ngươi đứng yên đấy nhé. Nhưng hảo hán lắm, chúng ta sẽ phân thắng bại chỉ trong ba đòn này thôi. Nếu ta không hạ được ngươi, ta sẽ nhận thua."

Hai chân xuống trung bình tấn, trọng tâm hơi ngả về phía sau, một tay đưa vuông góc trước ngực, một tay rút sâu về vùng thắt lưng, sau hơn chục giây tĩnh tâm tập trung, Victor hít một hơi thật sâu rồi hét lớn, tung đòn.

Xích Đế Ngoại Công: Toàn Lực Kịch Bạo Quyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net