Chapter 66: Satou Hibiki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hibiki dựa người vào vách xe ngựa, đối diện anh là tấm lưng gầy gò của người đánh xe Ted. Ở hai hàng ghế kế bên, Hikaru im lặng đọc sách, Shiori có vẻ như chưa tỉnh ngủ hẳn nên nét mặt thoáng chút mệt mỏi, còn Fuurin cẩn thận dò xét xung quanh với ánh mắt sắc như dao cạo của cô.

"Chú em đang đọc gì đấy?" Hibiki bắt chuyện, anh rướn người tới phía trước một chút để nhìn kĩ hơn tựa sách, "Để xem nào... Hử? 'Tất tần tật kiến thức căn bản về Aeon: Tân thế giới của Quỷ Trắng - Phiên bản đơn giản: Đến khỉ cũng có thể hiểu được'?"

Hikaru dường như cũng nhận ra tựa sách có gì đấy không ổn, nhất là ở phần phía sau 'Phiên bản đơn giản', nên chỉ im lặng gật đầu.

"Anh hoàn toàn có thể hiểu được việc chú em muốn tìm hiểu về Aeon, nhưng mà..." Rồi như vỡ lẽ ra điều gì, Hibiki cười phá lên, "Là Valentina, con bé Thập Tinh Anh trong thư viện đưa cho chú phải chứ? Cái kiểu đùa này... gu hài hước của con bé này cũng dị thật."

"Đùa?" Hikaru ngạc nhiên hỏi.

"Ừ." Hibiki gật gù nói, "Anh chắc hẳn là chú em đang tìm kiếm một cuốn sách về Aeon trong thư viện nhưng chưa tìm ra, và rồi Valentina tới đưa cuốn này cho chú?"

"Vâng..." Hikaru gật đầu xác nhận.

"Thế đúng rồi. Valentina luôn tìm cách giới thiệu những cuốn sách kì dị này khi muốn trêu ai đó. Mặc dù cuốn sách này phần nào đó vẫn có những thông tin hữu ích, nhưng có lẽ chú nên đi đổi sang phiên bản... 'phức tạp' hơn sau khi trở về." Hibiki cười khúc khích. "Điều anh ngạc nhiên là Valentina thường không thích giao tiếp với những người mà con bé cho rằng thiếu kiến thức hay không xứng tầm. Phải, anh biết là lối suy nghĩ ấy không được đúng cho lắm, nhưng nếu con bé chủ động bắt chuyện với chú em như thế, thì chú nên thấy chút tự hào về giá trị bản thân đi."

Hikaru trầm tư suy nghĩ xem cậu đã làm gì để Valentina chú ý tới mình như thế, nhưng không tìm được câu trả lời, cậu tiếp tục trò chuyện với Hibiki, "Anh có vẻ hiểu rõ về chị Valentina nhỉ?"

Hibiki nghe thế thì bật cười, "Cũng thường thôi. Không phải tất cả Thập Tinh Anh đều hòa đồng với nhau, nhưng dù sao thì mọi người đều đã trải qua chung một ngày tồi tệ. Nó khá là khó để diễn tả bằng lời, nhưng chú có thể nghĩ là tất cả Thập Tinh Anh đều có liên hệ với nhau một cách khá mật thiết. Tại thời điểm diễn ra 'sự kiện ấy', Valentina, Shin, Rusado, Elana là học viên năm nhất, Dies, Sunny đang học năm hai, Amanda và anh học năm ba, còn Erde là học viên năm cuối." Hibiki giải thích.

"Còn người cuối cùng là?" Hikaru cảm thấy lạ khi Hibiki chỉ nhắc tới chín trong mười Tinh Anh.

"À... nói sao nhỉ?" Hibiki gãi gãi chân mày như đang tìm câu trả lời, "Thập Tinh Anh cuối là một 'thứ' gì đó vô cùng kì lạ. Tất cả chín người bọn anh đều biết rằng có tới mười người sống sót sau sự kiện hôm ấy, nhưng không ai nhớ được gì về cậu ta. Tên, tuổi hay diện mạo người đấy, tất cả đều chỉ là một khoảng trống trong trí nhớ mọi người. Thậm chí giới tính cậu ta cũng chỉ là thứ duy nhất mà Erde nhớ được, dường như cậu ta đã từng là học viên năm cuối cùng với Erde. Ngoài bọn anh ra, không ai tin rằng người thứ mười thực sự tồn tại, nhưng như vậy thì lí giải thế nào về những hình xăm sau lưng bọn anh?"

Hibiki xoay lưng lại rồi cởi lớp áo khoác dày cộm của mình ra, rồi cả chiếc áo thun rộng thùng thình bên trong nữa. Trên lưng anh ta là một hình xăm thánh giá màu đen treo ngược. Hikaru ngay lập tức nhận ra hình xăm này giống hệt trên lưng Shin, thứ mà cậu đã nhìn thấy trong những mảnh kí ức vỡ vụn của anh ta, thứ duy nhất khác biệt là, dưới cây thánh giá của Hibiki là số 8 , trong khi của Shin là số 10.

"Những con số này được dùng để xếp hạng năng lực bọn anh, dẫu rằng có người không đồng ý về chúng cho lắm." Hikibi nhún vai. "Nhưng quan trọng là, Erde là Tinh Anh có hình xăm số 1 và tất cả những người còn lại có hình xăm từ 3 đến 10. Như vậy thì, chuyện gì đã xảy ra với người mang hình xăm số 2?"

Lúc này thì cả Shiori lẫn Fuurin đều tỏ ra hứng thú với câu chuyện, quay sang chăm chú lắng nghe.

"Trong một năm vừa rồi, Thập Tinh Anh đã từng nhiều lần tổ chức những cuộc tìm kiếm và điều tra về danh tính của người này, nhưng chắc mấy đứa cũng hiểu rằng tìm kiếm một người mà sự tồn tại của chính cậu ta bị học viện phủ nhận là điều gần như vô vọng." Hibiki thở dài, "Cá nhân anh thì nghĩ rằng có khi cậu ấy không muốn được tìm ra."

"Tại sao lại vậy? Không phải trở thành Thập Tinh Anh là một trong những danh hiệu cao quý nhất mà mọi học viên của Học Viện Memoria đều muốn đạt được hay sao?" Fuurin thắc mắc.

"Không ai muốn trở thành Thập Tinh Anh chỉ vì sống sót sau một sự kiện như Đại Thảm Sát, cô bé à." Hibiki nhẹ nhàng đáp. "Và anh chắc hẳn cậu ta không muốn phải gánh những công việc phiền hà cùng hàng đống nhiệm vụ của một Thập Tinh Anh đâu." Hibiki pha trò.

Hikaru nhìn nụ cười gượng của Hibiki và hỏi, "Đại Thảm Sát, anh có vẻ không khó khăn lắm khi nhắc về nó nhỉ?" Cậu nhớ về khuôn mặt hoảng loạn của chị Amanda khi cậu nhắc về nó.

Hibiki thoáng giật mình khi nghe câu hỏi, đoạn anh ta hướng ánh nhìn sâu xa vào mắt Hikaru rồi đáp, "Bằng một cách nào đó, chúng ta đều phải tìm cách để vượt qua nỗi đau. Anh gọi đó là sự trưởng thành. Đại Thảm Sát là một vết nhơ của Memoria, nhưng nếu như ngày hôm đấy anh không chiến đấu thì ngày hôm nay anh sẽ chỉ là một nấm mồ phía sau học viện. Mỗi người trong Thập Tinh Anh đều có cách đối diện với quá khứ theo cách riêng của mình, với anh thì chỉ đơn giản là anh hiểu rằng anh cần phải làm gì để tiến tới phía trước."

Lời tâm sự của người đàn anh tuy có phần quá trưởng thành và sâu sắc để Hikaru có thể hiểu hết, nhưng cậu cảm nhận được nỗi đau và sự cố gắng của anh ta. Hikaru luôn nhạy cảm với những cảm xúc tiêu cực như vậy.

"Nhân tiện thì, thứ tự các Thập Tinh Anh của học viện là như nào vậy?" Fuurin tò mò.

"Anh không muốn phải bàn về hình xăm trên cơ thể người khác đâu, nghe nó khá là... biến thái." Hibiki cười, "Nhưng thông tin này cũng không phải là thứ cần phải giấu."

Theo lời anh ta thì, thứ tự năng lực các Thập Tinh Anh từ thấp tới cao là Akatsuki Shin, Sunny White, Satou Hibiki, Valentina Gracia Lopez, Rusado White, Amanda Miller, Dies Keeper, Elana Yafe, người mang hình xăm số 2, và Erde.

"Chỉ Erde?" Hikaru thắc mắc về cách Hibiki liệt kê tên đầy đủ của tất cả mọi người, trừ người tên Erde này.

"Ừ, chỉ Erde." Hibiki khẽ nhún vai. "Anh chịu, tới cả trong danh sách học viên thì tên của anh ta cũng chỉ là 'Erde', không hơn không kém."

"Ý anh là người tên Shin là Thập Tinh Anh yếu nhất trong mười người á?" Fuurin ngạc nhiên thốt lên. Cô khẽ rùng mình khi nhớ lại cảnh Shin hiếu chiến một mình hạ gục toàn bộ học viên trong bài kiểm tra đầu vào.

"À một số Thập Tinh Anh không hài lòng lắm với kết quả ấy. Ví dụ như Shin, cậu nhóc tin rằng mình nên được xếp vào nửa trên của Thập Tinh Anh. Hoặc như anh chẳng hạn, anh nghĩ rằng năng lực bản thân không cao tới như vậy, trong khi Sunny và Valentina thì nên được xếp cao hơn." Hibiki vừa nói vừa mặc lại áo vào. "Mà bàn chuyện về anh thế đủ rồi. Bé Kou nhắc chú miết đấy, hôm nào ghé qua nhà ăn thì tới thăm con bé đi."

Hikaru gật đầu tỏ ra hiểu ý. Đúng là từ sau khi tìm được chỗ ngủ cho Kou, Hikaru bận bịu với việc chuẩn bị cho Boss Game tới mức không tới thăm cô bé được. Dẫu biết rằng Elana và Hibiki rất quý Kou, cậu cũng hiểu cậu là người duy nhất từng chứng kiến hồi ức của cô bé, dẫn tới việc đối với cô bé, Hikaru là một người anh trai rất đặc biệt.

Hibiki liếc nhìn Shiori và Fuurin, rồi lại nhìn sang Hikaru với một nụ cười khá là cà chớn, "Anh hi vọng chú em không nhầm Yêu Cầu Đặc Biệt sang một buổi dã ngoại hẹn hò đấy chứ?"

"Không, chỉ là trong tất cả mọi người trong lớp, em vẫn chưa hiểu rõ về năng lực của Asakura và Enkon. Em muốn dùng lần nhiệm vụ này để chuẩn bị tốt hơn cho những trận Boss Game gắp tới." Hikaru thẳng thắn đáp.

Hibiki thở dài rồi vỗ vai Hikaru bôm bốp, "Chú chả biết đùa gì cả. Vậy mà anh cứ tưởng chú có gan đưa cả hai cô bạn gái đi hẹn hò cùng một lúc cơ chứ!"

Shiori nghe xong chỉ khẽ đưa tay áo lên che miệng cười khúc khích, còn Fuurin thì phản đối quyết liệt, "Ai mà lại muốn trở thành bạn gái của một tên lúc nào cũng nhạt nhẽo như thế cơ chứ?"

Đúng lúc này thì chiếc xe ngựa dừng lại, chú Ted rẽ tấm vải che phía trước khoang xe và thông báo, "Tới nơi rồi, khu rừng phía nam học viện như cậu Satou đã yêu cầu."


Lúc này mặt trời đã lên, Hibiki tập trung mọi người lại và bắt đầu chia nhiệm vụ, "Yêu Cầu Đặc Biệt lần này là giúp anh thu thập một số nguyên liệu nấu ăn tại khu rừng phía nam. Những nguyên liệu này bao gồm thịt lợn rừng, trứng chim khói, cũng như một loại nấm đặc biệt chỉ có tại đây tên là Nấm Bảy Màu. Bây giờ đang là chín giờ rưỡi sáng, mấy đứa phụ chú Ted dựng trại và chuẩn bị dụng cụ vào rừng, anh sẽ làm chút đồ ăn cho mấy đứa. Ốp la nhé? Ở đây không đứa nào bụng yếu với trứng chứ? Lợn rừng và chim khói đều là động vật sống về đêm, chúng thường ngủ vào buổi sáng, vậy nên sau khi ăn xong, chúng ta sẽ vào rừng săn hai loại nguyên liệu này trước. Buổi đi săn sẽ kết thúc vào lúc trời sẩm tối, cả nhóm sẽ quay trở lại khu vực cắm trại, ăn tối và nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi hái Nấm Bảy Màu, vì thời điểm đó là lúc nấm đạt chất lượng ngon nhất."

"Khoan đã, anh có thể nói chậm lại một chút chứ?" Fuurin chóng hết cả mặt với cách điều phối của Hibiki.

"Cô nhóc cần phải làm quen với nhịp độ đi, chúng ta không có cả ngày trời để dạo chơi đâu!" Hibiki vừa nói vừa xắn tay áo lên, đập trứng vào chảo trên một cái bếp nướng dã chiến.

"Tôi mừng rằng anh không phải là kiểu đầu bếp mà mỗi khi nấu ăn sẽ chửi mắng hay mạt sát tất cả đồng nghiệp xung quanh." Fuurin nuốt nước miếng, quan ngại nhìn Hibiki hừng hực khí thế, tay thoăn thoắt đảo chảo mặc dù chỉ đang làm món ốp la đơn giản.

"Thế thì cô nhóc nên mừng rằng nhóc không phải là đồng nghiệp trong bếp của anh đi." Hibiki bật cười.

Sau khi dựng trại và ăn uống, chú Ted ở lại chăm lo cỗ xe ngựa, Hibiki dẫn những người còn lại vào rừng. Công việc của nhóm Hikaru hầu như chỉ là lùa lợn rừng ra khỏi hang hay rung cây để khiến những con chim khói bay khỏi tổ, còn Hibiki mới là người trực tiếp khống chế đám thú rừng để đảm bảo an toàn cho cả nhóm.

"Anh Hibiki." Hikaru thắc mắc, "Từ lúc vào rừng tới giờ, dường như anh luôn biết chính xác vị trí của lũ thú rừng?"

"Tinh ý đấy, thế chú đoán thử xem tại sao?" Hibiki mài nhẹ hai con dao bếp của mình vào nhau khi rẽ vào một khúc quanh.

"Anh không sử dụng những kĩ năng đi rừng căn bản như đánh dấu những nơi đã đi qua hay lần theo vết chân, nên em nghĩ rằng anh phải có cách khác để xác định vị trí của bản thân cũng như con mồi. Là năng lực Quỷ Trắng của anh đúng chứ?"

Hibiki đưa ngón tay lên ra hiệu im lặng, rồi chỉ về bên phải, "Cách mười mét về hướng hai giờ, hốc cây thứ hai đếm từ dưới lên có một con chim khói."

Fuurin gật đầu hiểu ý, nhanh nhẹn trèo lên rồi vươn người bám vào chạc cây, đưa tay vào hốc tóm lấy con chim khói đang say ngủ. Ngay khi cô vừa buông tay nhảy xuống đất,  Hibiki lấy một đoạn dây thừng trói phần cánh bó sát vào thân, khiến con chim chỉ kịp ho lên vài đám khói nhỏ yếu ớt.

"Là phản âm phải không?" Fuurin hỏi.

Hibiki nhìn Fuurin vẻ hài lòng và đáp, "Cô nhóc này có tư chất đấy. Năng lực Quỷ Trắng của anh là Sóng Âm, anh có thể dựa vào sự phản hồi của âm thanh để xác định vị trí mọi vật trong môi trường xung quanh."

"Như vậy là giống như cách dơi hay cá heo sử dụng sóng âm vậy." Fuurin nhận xét.

"Chính xác. Tuy nhiên anh không dám tự nhận mình thuần thục được như chúng đâu, anh cần phải tập trung cao độ để có thể đọc được vị trí một cách chính xác." Hibiki lại một lần nữa mài dao rồi nói, "Xung quanh đây có vẻ không còn thú lớn nữa. Với thể lực của nhóm, mỗi chuyến vào rừng có lẽ chỉ có thể đưa được hai con lợn rừng về trại. Chúng ta nên nhanh chóng để chuẩn bị cho chuyến thứ hai."

"Tập trung cao độ", với tốc độ xử lí thông tin nhanh như vậy?  Anh Hibiki dường như luôn khiêm tốn khi nói về bản thân. Hikaru ngạc nhiên khi thấy Hibiki nhẹ nhàng xốc cả 2 con lợn rừng gần 200 kí đang bất tỉnh lên vai, rồi rảo nhanh bước đi trước rẽ lối cho ba đứa học viên mới đi về trại.

"Anh Satou..." Shiori đang di chuyển trên chiếc xe lăn thì chợt nhận thứ gì đó ở dưới gốc cây. "Liệu đây có phải là Nấm Bảy Màu không?"

Hibiki cúi người xuống nhìn một cây nấm cao chừng ngón tay người, phần mũ nấm thon và cao, nhiều màu óng ánh tựa như bên trong kính vạn hoa vậy.

"Đúng rồi, nhưng đây là nấm già, và chúng ta chỉ nên hái chúng vào sáng sớm, lúc nấm trở nên ngon nhất." Hibiki giải thích. "Chúng là lí do chính anh cần mấy đứa đi theo phụ giúp, vì xung quanh Nấm Bảy Màu có một lớp năng lượng đặc biệt khiến cho các dạng năng lực cảm nhận và định vị không thể phát hiện ra chúng được, mặc dù với màu sắc sặc sỡ như thế thì bằng mắt thường chúng ta vẫn có thể tìm được chúng dễ dàng."

"Ẩm thực Aeon thật thú vị. Anh Satou, anh có thể sử dụng Nấm Bảy Màu để chế biến món ăn ư?" Shiori tỏ ra hứng thú với loại nấm kì dị này.

"Nấm non có vị ngọt trong khi nấm trưởng thành có thêm vị cay nồng, nên Nấm Bảy Màu thường được sử dụng như gia vị khi chế biến thịt hay ăn chung với lẩu. Nhiều người sử dụng Nấm Bảy Màu như một loại thuốc chữa bệnh nhưng anh thì không rành về y dược, à em có thể hỏi Elana, con bé rất giỏi về thực vật học đấy. Ngoài ra thì nấm non sấy khô có thể dùng như một món ăn vặt để giảm cân, vì nó cung cấp nhiều năng lượng nhưng lại không gây nặng bụng." Hibiki rạng rỡ giải thích về giá trị ẩm thực của nấm. "Thôi chúng ta mau quay lại trại, từ giờ tới chiều chúng ta còn phải đi vào rừng thêm ba chuyến đấy. Nếu mấy đứa hứng thú với Nấm Bảy Màu như vậy, sáng sớm mai khi đi hái nấm anh sẽ dạy thêm nhiều thứ về nó, cũng như sẽ nấu một bữa lẩu nấm đãi mấy đứa sau khi trở về Memoria."

Đặt hai con lợn rừng đang bất tỉnh vào khoang sau chiếc xe ngựa, Hibiki nhoài người ra ngoài nhắc đám Hikaru, "Mà này, anh quên dặn, Nấm Bảy Màu có thể gây ảo giác nặng khi ăn vào nếu không được chế biến đúng cách, nên mấy đứa nhớ cẩn thận nhé."

Ngày hôm đó trôi qua không có biến cố gì, vốn là một điều đáng mừng với Hikaru sau một loạt những rắc rối tìm tới cậu liên miên. Cả nhóm được anh Hibiki đãi một bữa BBQ thịt lợn rừng và chim khói bên lửa trại, ngồi tán dóc vài ba câu chuyện cười, rồi phân công trực đêm trước khi mọi người về lều của mình để ngủ.

"Giờ là mười giờ tối." Hibiki nhìn đồng hồ, "Để đề phòng thú rừng cũng như sự cố bất ngờ, chúng ta sẽ chia thành ba nhóm, mỗi nhóm sẽ trực hai tiếng, bắt đầu từ mười một giờ. Nhóm trực đầu tiên là Asakura Shiori và Enkon Fuurin, tới một giờ thì đổi nhiệm vụ cho chú Ted và Kurosawa Hikaru. Anh sẽ dậy lúc ba giờ sáng và trực một mình tới năm giờ, cũng là lúc mọi người thức dậy chuẩn bị đi hái nấm."

Nói rồi Hibiki ngáp một cái rõ dài, trước khi đi vào lều anh còn ráng quay lại trêu Hikaru, "Anh biết là ít có cơ hội để dắt mấy bạn nữ đi dã ngoại qua đêm như thế này, nhưng hi vọng tối nay chú em không vào nhầm lều đấy nhé."

Hikaru chỉ cười ái ngại trong khi hai bạn nữ cùng nhóm đỏ hết cả mặt. Sau một ngày lao động mệt mỏi, cậu chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi chứ không còn tâm trí gì để nghĩ tới những trò đùa đó nữa. Hikaru lấy trong hành trang một túi thuốc nhỏ gồm gần chục viên con nhộng, kèm theo mảnh giấy nhỏ với dòng chữ "Uống 2 viên/ ngày, lúc thức dậy và trước khi đi ngủ ( ˘ ³˘)♥". Đây là số thuốc được Rusado chuẩn bị cho cậu vào sáng sớm hôm nay, trước khi lên đường đi làm nhiệm vụ. Với chất độc Death's Gift nổi tiếng vô phương cứu chữ vẫn còn tồn tại trong cơ thể Hikaru, Rusado nói rằng điều ít nhất cô có thể làm là giúp làm dịu bớt những cơn đau của chất độc gây ra. Uống vội viên thuốc, Hikaru cảm thấy đúng là cả ngày nay, dẫu cho cậu có vận động nặng thì miễn không vượt qua giới hạn mười phút, cơ thể cậu hoàn toàn không chút khó chịu gì. Cậu mỉm cười hạ nhỏ ngọn lửa đèn dầu, kéo mền rồi chìm vào giấc ngủ.


Tick tok! Tick tok!

"Cậu Kurosawa, hãy dậy đi!" Tiếng Shiori thì thầm gọi làm Hikaru tỉnh giấc.

Một giờ rồi ư? Mình có để chuông báo thức năm phút trước giờ đổi ca mà? Hikaru dụi mắt nhìn sang chiếc đồng hồ vẫn đang đều đặn từng tiếng tích tắc. Mười hai giờ bốn hai?

Nghĩ đơn giản rằng nhóm Shiori buồn ngủ nên muốn đổi ca sớm hơn mười năm phút, Hikaru vươn vai ngồi dậy, đáp, "Được rồi, Asakura. Cô về lều nghỉ ngơi đi. Mà cả hai cậu không cần cùng tới đánh thức t—"

Hikaru im bặt khi nhận ra cả hai cô gái cùng nhóm hơi thở nặng nề, mặt đỏ như gấc, nhưng quan trọng nhất là chiếc áo kimono của Shiori xộc xệch trễ một bên vai, còn Fuurin thì không một mảnh vải che thân.

"Cậu Kurosawa..." Shiori dịu dàng trườn xuống khỏi chiếc xe lăn, đặt một ngón tay lên cổ Hikaru, vuốt nhẹ, "... chúng tôi... quên mất lều của mình nằm ở đâu rồi... Nhưng lúc này chúng tôi lại buồn ngủ quá... liệu cậu Kurosawa có thể... rộng lượng cho chúng tôi nghỉ lại đêm nay được không?" Hơi thở Shiori dồn dập hơn.

Hikaru trân trân nhìn làn da trắng muốt của hai cô gái, trong đầu tự hỏi xem là một nam sinh khỏe mạnh, cậu nên làm gì đây. Liếc vội qua chiếc đồng hồ đang chỉ mười hai giờ bốn năm, Hikaru nở nụ cười méo xệch, "Vậy là rắc rối chỉ nghỉ phép có một ngày thôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net