Chapter Special 04: Delinquent Trio (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới cơn mưa trắng xóa mặt đường, Akira ngồi tựa lưng vào một cái máy bán nước tự động. Cả người nó ướt như chuột lột. Nó ngửa mặt lên trời, để cho nước mưa cuốn trôi đi những giọt nước nơi khóe mắt nó. Có thể với nó, việc được đi học cùng hai đứa bạn chí cốt là điều gì hạnh phúc lắm, nhưng phải chăng với Shiro, đó chỉ là một gánh nặng, một nỗi sợ với cuộc sống vốn không mấy gì tốt đẹp của một đứa trẻ mồ côi?

Nó cảm thấy những việc làm của mình thật ích kỉ. Shiro chưa bao giờ cần nó bảo vệ, thằng bé chưa bao giờ đòi hỏi Akira bất cứ thứ gì. Hơn bản thân ai khác, nó là người biết rõ nhất rằng, nó chỉ đang muốn tự khẳng định giá trị bản thân, khẳng định rằng không cần có một ông bố với khả năng tài chính mạnh nhất Ignitica, nó vẫn là một kẻ đáng được nể trọng. Nó tự đặt cho mình nhiệm vụ phải bảo vệ hai thằng bạn.

Nhưng mình chưa bao giờ nghĩ nó là một kẻ phiền phức!

Akira ủ rủ đứng dậy bỏ đi, nó hi vọng màn mưa sẽ khiến cho đầu óc nó tỉnh táo hơn. Nó phải trở lại và thuyết phục thằng Shiro đừng bỏ học.


Khuôn mặt dài ngoẵng và ướt nhẹp của Adam thò vào cái lỗ thủng bên hông nhà. Nó đã đi tìm thằng Akira suốt một tiếng đồng hồ nhưng những gì nó nhận được chỉ là một cơn mưa dội từng đợt rét buốt vào mặt nó.

Lắc đầu ra hiệu với Shiro, nó cởi vội bộ đồ ra rồi nhóm lửa sưởi ấm.

"Chịu! Mưa thế này thì gái xinh đứng trước mặt tao còn nhìn không ra chứ đừng nói là tìm thằng Akira." Adam răng đánh cầm cập vì lạnh. "Shiro này, mày biết tại sao thằng Akira lại rủ hai đứa mình đi học không?"

Shiro lặng im suy nghĩ một hồi lâu nhưng không tài nào đoán ra được, nó khẽ lắc đầu.

"Akira là một thằng với cái tôi cao ngất, bình thường thì nó sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước lão hiệu trưởng heo mập đâu. Nhưng mà mày có bao giờ thử tưởng tượng rằng, nếu ba đứa mình vẫn đi ăn trộm để sống qua ngày như bốn năm về trước, hay như tao đi bới rác ở bãi phế liệu chẳng hạn, tương lai bọn mình sẽ đi về đâu?" Adam lắc mái tóc đen ướt sũng của nó trước đống lửa. "Thằng Akira nhìn thấy điều đó từ rất sớm, và đặc biệt là với mày, Shiro à. Mày quá là tốt bụng đi, nếu như để một đứa như mày thất học rồi trở thành du đãng thì quả là phí phạm. Mày khác với tao, đứa không bao giờ biết mặt cha mẹ, mày ít ra là được sống với gia đình tới năm tám tuổi. Tao nghĩ là ông bà già mày cũng không muốn mày trở nên thất học đâu."

"... Nhưng họ dùng tiền học phí của mình để chơi mạt chược." Shiro lí nhí nói.

"Eh? Chà, cuộc sống mà. Nhưng mà trong thâm tâm chắc là họ vẫn muốn mày đi học đó." Adam cười khì khì. "Bỏ qua tiểu tiết thì, mày không nghĩ rằng một thằng du đãng có học vẫn tốt hơn là một tên vô học ư? Người ta hay gọi vậy là gì nhỉ, tao quên mất rồi?"

"Lưu manh có học thức?" Shiro nhắc.

"Ờ, phải rồi, là nó, mặc dù tao cũng không biết dùng chữ đó có đúng không nữa. Vậy nên là, thằng Akira muốn ba thằng mình trở thành lưu manh có học thức. Mày đếch biết đâu Shiro à, cái hôm mày gật đầu đồng ý đi học, thằng Akira nó tăng động suốt đêm, háo hức đi tìm bộ đồng phục cũ của nó đấy. Vậy nên là, nếu mày nói rằng vì không muốn gây phiền phức cho nó mà đòi nghỉ học, thì mày sai quá là sai luôn." Adam nhét giấy báo thêm vào đống lửa đang cháy.

Shiro lặng im không nói gì.

"Chết mẹ!" Adam đột ngột la lên khiến Shiro giật mình, "Tờ báo hồi nãy tao tính đưa bọn mày đọc. Nó nói về mấy vụ liên quan tới Quỷ Trắng gần đây, liên quan tới tên Sát Nhân nào đấy thảm sát cả một ngôi làng rồi bị truy nã. Rồi mấy vụ liên quan tới băng nhóm của Chang Thiết Trảo tại Nam Vesir nữa."

"Mày cũng đọc báo cơ à Adam?" Giọng Akira vang lên khi cậu khom người chui qua cái lỗ thủng.

"Akira!" Cả Shiro lẫn Adam đồng thanh kêu lên. Shiro cảm thấy có lỗi nên ngại ngùng không dám nhìn thẳng mặt cậu bạn tóc đỏ của mình.

"Mày cởi truồng trông ghê quá Adam, mặc quần vào coi!" Akira quát, đoạn cậu bé cũng cảm thấy khó xử khi đối mặt Shiro.

"Tao/ mình xin lỗi mày/ bạn!" Cả Akira lẫn Shiro đồng loạt cúi đầu xin lỗi nhau.

"Eh? Khoan, tại sao mày lại xin lỗi tao cơ chứ?" Akira tỏ ra khó hiểu.

"Mình... không để ý tới suy nghĩ của bạn. Nếu như không có bạn bảo vệ, mình có lẽ đã chết ở con hẻm kế bên nhà tang lễ từ lâu rồi. Bốn năm qua, nhờ có Akira mà mình vẫn có đồ ăn, có nhà để ngủ, thậm chí còn được đi học nữa. Mình xin lỗi vì đã muốn nghỉ học! Mình sẽ tiếp tục đến trường và sẽ cố gắng để trở thành một tên lưu manh có học thức!!!" Shiro cúi đầu nói một tràng dài xong thở gấp.

"Mẹ nó, thường mày kiệm lời lắm mà Shiro?" Akira gãi đầu bối rối nói. "Và cái đoạn lưu manh gì gì đó là ở đâu ra vậy?" Cậu quắc mắt lườm Adam đang huýt sáo, tỏ ra không biết gì.

Đoạn Akira ngồi phịch suốt đất, cởi áo phơi khô cạnh đống lửa nhỏ. Mắt nhìn vào những đốm sáng bập bùng, nó dịu giọng nói, "Tao coi hai đứa mày là anh em, nên tuyệt nhiên không có việc tao nghĩ là bọn mày gây phiền phức cho tao. À thật ra có đôi khi thằng Adam đi ghẹo gái cũng gây nên phiền phức thật đó, nhưng mày thấy đấy, kết thúc mọi thứ luôn là tao và bọn mày an toàn trở về cái nhà hoang này. Chả có cứt gì phiền phức cả."

Akira đột ngột bật dậy, xoay khớp vài cái rồi nói, "Còn nếu như mày không muốn suy nghĩ rằng mình là gánh nặng, thì phải mạnh mẽ lên đi. Trước tiên là bỏ cái cách xưng hô 'mình-bạn' đi, sến bỏ mẹ. Tiếp theo là tập đánh nhau đi, tao xin lỗi vì luôn đứng ra đánh bọn nó giùm mày như vậy. Từ giờ mày sẽ là người đập bọn nó, nhưng tao và thằng Adam sẽ không đứng yên nhìn mày bị thương đâu."

Shiro gật đầu lia lịa, "Mình... à không, tôi biết rồi!"

"Vẫn còn lịch sự quá, nhưng tạm chấp nhận được." Akira gật gù nói. Đoạn, nó quay sang Adam, "Dẹp vụ lỗi phải này qua một bên, ban nãy mày đọc mấy bài báo về Quỷ Trắng có gì hay à?"

"Có chứ. Tao tính nói tụi bây vụ Chính Sách Quản Lí Quỷ Trắng vừa được thông qua rồi. Đại khái là chính phủ Nam Vesir sẽ đi tóm bọn Quỷ Trắng trong nước lại để quản lí." Adam vừa nói vừa kéo cạp quần.

"Việc đó thì liên quan gì tới bọn mình?" Akira chau mày hỏi.

"Liên quan chứ. Tao là Quỷ Trắng mà." Adam thản nhiên nói.

Một quãng lặng kéo dài quanh đống lửa.

"HẢ???" Cả Akira và Shiro đồng loạt la lên. "Tao biết là mày có thói quen bỏ qua tình tiết khi kể chuyện, nhưng mà cái này mày bỏ qua quá nhiều rồi!" Akira la lên.

"Thì cái gì không quan trọng tao thường bỏ qua mà." Adam cười khì khì, tay ngoáy ngoáy mũi.

"Cái này RẤT QUAN TRỌNG đó!" Đến lượt Shiro hét lên.

"Ờ, nói chứ tao cũng không hiểu lắm, từ hồi biết nhận thức thì tao đã là Quỷ Trắng rồi. Cái cô nhi viện hồi bé tao ở cũng chứa toàn Quỷ Trắng, ủa tao chưa kể bọn mày hả?" Adam nói.

"Chưa hề luôn!" Akira thích thú kêu lên, "Tao nghe nói bọn Quỷ Trắng có siêu năng lực ngầu lắm. Vậy mày làm được gì? Khè ra lửa? Mạnh như siêu nhân? Hay là biến hình thành siêu quái thú?"

Adam gãi cằm đăm chiêu suy nghĩ một hồi dài rồi đáp, "Chịu, tao chỉ biết tao là Quỷ Trắng thôi. Ngoài việc mỗi khi bị thương tao hồi phục nhanh hơn bọn mày thì tao không biết gì nữa cả."

"Hay... Hay là 'siêu ngốc' cũng là một dạng năng lực?" Shiro nghiêng đầu thắc mắc.

"Hợp lí!" Akira hùa theo. "Nhưng mà không đùa nữa. OK tao hiểu rằng mày là một Quỷ Trắng, nhưng việc đó liên quan gì tới bài báo mày nhắc tới?"

"Thì, như vậy tao là một trong những đứa sẽ bị chính phủ Nam Vesir bắt đi đó." Adam thản nhiên đáp.

Một quãng lặng khác lại kéo dài.

"Như vậy nó là tin xấu ha." Shiro lí nhí hỏi lại.

"Ừ." Đột nhiên Akira lên giọng, "Không. Tao không chấp nhận chuyện đó. Miễn sao thằng Adam không để lộ việc nó là Quỷ Trắng, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra!"


Ba năm sau,

Akira, Adam và Shiro đã trở thành những cậu bé mười năm tuổi, học năm cuối trung học. Bí mật về thân thế Quỷ Trắng của Adam chưa bị tiết lộ, nhưng cả đám qua nhiều lần nghịch ngợm cũng đã mơ hồ hiểu ra năng lực của Adam.

Không cần biết rằng mình đang chạm vào thứ gì, Adam luôn có thể tạo ra một bức tường đất từ mọi mặt phẳng và mọi loại vật liệu. Độ dày, kích thước, độ chắc chắn của bức tường không hề đồng nhất với nhau, nó phụ thuộc rất nhiều vào phong độ của Adam lúc tạo ra.

Dù sao thì, ba đứa trẻ chỉ tìm hiểu tới đấy mà thôi. Năng lực của Adam không gây ra sự xáo trộn gì trong cuộc sống của đám trẻ. Thậm chí đôi lần nó còn cứu nguy khi đám trẻ bị bọn du đãng rượt đuối trong thị trấn. Dần dà, đám trẻ trở nên mạnh mẽ và trưởng thành, trở thành nhóm du đãng mạnh nhất Ignitica từ lúc nào không hay.

Chính Sách Quản Lí Quỷ Trắng ngày càng được thi hành một cách gắt gao hơn, sự tồn tại của một học viện Quỷ Trắng ở Bắc Vesir cũng dần tới tai những người bình thường. Cả thế giới xoay chuyển quanh những sinh vật gọi là Quỷ Trắng ấy.

Trừ Ignitica.

Vẫn cái nhà tang lễ nhộn nhịp người ra vào, vẫn cuộc sống tạm bợ qua ngày của đám trẻ, vẫn không khí buồn thảm không lối thoát của một thị trấn đang dần tàn lụi.

"Akira, đêm qua mày không về nhà hoang ngủ à? Từ hồi có bạn gái mày đi đêm hoài đấy nhé." Adam huých vai bạn, trêu.

"I-Im đi Adam!" Akira đỏ mặt quát, "Hôm qua không có gì xảy ra cả! Chỉ là tao với con bé đi ăn kem mà thôi!"

"Eh? Tao có nói là hai đứa mày có gì xảy ra đâu? Sao nay mày nhạy cảm thế?" Adam ôm bụng cười sằng sặc. "Ê Shiro, mày không có ý kiến gì vụ thằng Akira cặp bồ với con bé đó à?"

Shiro giờ đã bắt đầu dậy thì, cao lên thấy rõ. Cậu đội cái mũ len trắng và đeo chiếc kính râm năm nào, ra dáng trưởng thành hơn rất nhiều. "... Tôi thấy không vấn đề gì. Miễn sao Akira biết rằng mình đang làm gì là được." Cậu hắng giọng trước khi nói để chỉnh lại sự vỡ giọng của mình.

"Thôi đừng vớ vẩn nữa!" Akira quát. "Tao nghe nói lớp bên cạnh vừa có học sinh mới chuyển vào, mà thằng này lại là người Alfarika. Không đời nào một đứa lại từ Alfarika chuyển tới học tại cái địa ngục Ignitica này cả. Hẳn phải có chuyện gì đang diễn ra."

"Ý mày là thằng nhóc Alexander Dreamchase? Tao có tìm được vài thông tin thú vị về nó đây." Adam lôi mấy tờ giấy nháp đầy ghi chú từ trong túi quần ra, "Alexander Dreamchase, tên thường gọi Alex, mười năm tuổi. Quý tử của tập đoàn Dreamchase nổi tiếng toàn thế giới. Và đặc biệt là, nó là một Quỷ Trắng!"

"Quỷ Trắng?" Akira ngạc nhiên, "Vậy là nó giống mày? Nhưng không phải đám Quỷ Trắng đều rất là nguy hiểm, luôn bị bọn Chính Phủ săn bắt hay sao? Nếu như vậy, không thể nào chính phủ Alfarika lại cho nó tự do chuyển trường như vậy."

"Dường như ông già nó đã lo liệu mọi thứ bằng mối quan hệ, nhưng ở Diov đang có hai Quỷ Trắng dưới sự bảo hộ của sở cảnh sát, nên nó chỉ có thể chuyển tới Ignitica này thôi." Adam lật lật mấy tờ giấy. "Ê vừa nhắc là thấy nó kia kìa!"

Alex đang bị đám học sinh lớp trên vây vào một góc gần cổng trường. Tên thủ lĩnh béo nhất đám đè cậu nhóc vào tường và giật lấy tiền từ trong tay cậu, trông Alex thảm hại như một con chuột đang bị dồn vào đường cùng. Chỉ mới là ngày thứ hai tới trường, cậu đã trở thành mục tiêu trấn lột của đám bắt nạt.

"Không phải đó là thằng to nhất trường hồi đấy bị mày đánh hay sao?" Adam gãi cằm hỏi. "Không bắt nạt được thằng Shiro nữa nên tìm mục tiêu mới à? Sao? Cứu nó không?"

Không đáp lại tiếng nào, Shiro đột ngột bước tới, chen vào giữa Alex và tên béo. Một Shiro nhỏ thó năm nào giờ cao hơn mét sáu, dáng vẻ điềm tĩnh, nghiêm nghị, khiến cho bọn côn đồ bất giác mà chùn bước. Shiro nhớ lại bảy năm về trước, chính Akira đã cứu cậu trong một tình huống tương tự như Alex lúc này. Cậu nhìn thấy chính mình trong Alex.

"Thằng Shiro lại lên cơn tốt bụng rồi." Akira thở dài. "Quỷ Trắng và quý tử tập đoàn Dreamchase à? Có vẻ thằng Alex này sẽ có ích nhiều đây."

Rầm!

Đám du đãng lẫn Shiro và Alex đều giật mình khi Akira đập tay vào tường khiến nó rung lên bần bật.

"ÊÊÊ!!! Mấy con chó con này!" Akira gằn giọng, "Dường như bọn mày quên rằng ai là băng nhóm đứng đầu ở cái Ignitica này rồi, HẢ? Thằng cu Alex này từ giờ sẽ là đệ của tao, tụi mày biết rõ chưa, HẢ???" Akira giật lấy xấp tiền từ tên béo rồi hất hắn lùi ra xa.

Mấy tên đồng bọn khác thấy vậy cũng sợ hãi lùi lại, vài tên toan rút dao từ trong túi ra liền bị Akira đe dọa.

"Cái thời điểm bọn mày rút thứ đấy ra, tức là bọn mày chính thức tuyên chiến với Sanada Akira 'Thiên Hạ Vô Địch' này. Đường tới nhà tang lễ của bọn mày chưa bao giờ ngắn hơn bây giờ đâu, muốn thử chứ?" Akira trầm giọng, buông từng tiếng đầy đáng sợ.

Đám du đãng nghe xong thì bỏ chạy ngay lắp tự. Alex đứng đó, mặt mũi tèm lem nước mắt, hai chân run rẩy đứng không vững. Cậu nhóc đứng nép sát vào tường, lén lút nhìn ba kẻ đáng sợ đang lăm lăm cầm xấp tiền của mình trong tay.

"Ê, mày là Alexander Dreamchase phải không?" Akira đập tay vào tường, gặng hỏi.

"V-Vâng, Alex... là em..." Alex run rẩy đáp, sợ tới mức mặt xanh lét không còn giọt máu.

"EM CÁI GÌ???" Akira quát. "Bọn tao với mày cùng tuổi. Tao là Sanada Akira, thằng cột tóc kia là Adam Maker, còn thằng mũ len vừa cứu mày là Maboroshi Shiro. Cảm ơn nó đi!"

"Em... Mình cảm ơn." Alex lí nhí nói, tay vẫn không buông cục gạch bên bờ tường.

Akira chìa xấp tiền về phía Alex, hất cằm không nói gì.

Alex sau một hồi rụt rè thì cũng đưa tay lấy lại xấp tiền và sợ sệt nói, "Mình cảm ơn..."

"Eh? Mày bị ngốc giống thằng Adam à?" Akira nhướn mày hỏi, "Ban nãy mày không nghe thấy tao nói gì sao? Kể từ ngày hôm nay, mày sẽ trở thành đệ của tao, tức là mày sẽ phải nghe tao sai vặt đấy! Số tiền này hãy xem như là mày bị trấn lột bởi tao, thay vì thằng béo ban nãy. Giờ thì mày hãy đi mua ba cái bánh bao ở căn tin cho bọn tao nhanh!!!"

Alex nghe xong thì bối rối không hiểu gì cả, cứ vác chân lên mà chạy về phía căn-tin trường, chỉ kịp nghe loáng thoáng phía sau giọng của Akira, "Cứ giữ lấy tiền thừa!"

"Ê, vậy thì mình có khác gì bọn trấn lột ban nãy đâu?" Adam thắc mắc.

"Tao thề là tin đồn về việc Quỷ Trắng có thể chất hơn người chỉ là thứ xạo chó. Mày chỉ hơn người ở độ ngu thôi Adam à." Akira than thở, "Mày đang hi vọng tao sẽ đóng vai một tên lưu manh tốt bụng? Hừ, 'tốt bụng' không phải là từ phù hợp để miêu tả về tao."

Đoạn, cả ba đứa trẻ bỏ lên lớp, Adam huých nhẹ vai Shiro, thì thào nói, "Tao không biết là thằng Akira chịu nhận tiền bảo kê dưới dạng bánh bao đấy!"


Hai năm sau,

Akira nằm trong căn nhà hoang, người đầy máu. Một vết cắt kéo dài từ trên mí mắt trái xuống tới má cậu. Đạp lên đầu cậu là bàn chân hôi thối của tên béo du đãng, tay hắn lăm lăm lưỡi dao thẫm màu máu.

Akira thở từng tiếng nặng nhọc. Cậu nhìn sang bên. Phía xa, Adam đang nằm một góc, bụng cậu nhóc bị đâm một nhát sâu hoắm, máu liên tục chảy xuống không ngừng. Khả năng phục hồi vết thương của Quỷ Trắng dường như không hoạt động. Thông thường, với vết thương nghiêm trọng cỡ này, cơ chế phục hồi đã phải cố gắng bịt kín miệng vết thương của Adam càng nhanh càng tốt.

Shiro và Alex không ở đây... Akira cố gắng ngước lên nhìn. Miệng cậu đắng nghét vị máu và sạn trên đất. Hi vọng bọn nó vẫn an toàn...

"Bất ngờ chưa?" Tên béo reo lên thích thú. "Sanada Akira 'Thiên Hạ Vô Địch' hằng ngày đâu mất rồi? Nhưng tao phải thừa nhận là mọi thứ diễn ra bất ngờ thật đấy. Ai ngờ rằng thằng Adam cũng là Quỷ Trắng. Ai ngờ rằng chỉ cần lừa tên đặc vụ của chính phủ Nam Vesir vào cái nhà tang lễ chết giẫm kia, tao lại thu được con dao làm từ hợp kim Nil này chứ? Một thứ thú vị, có thể làm bị thương Quỷ Trắng một cách dễ dàng." Hắn nhìn về phía Adam cười khoái trá.

Bên ngoài căn nhà hoang, tiếng người ồn ã và ánh sáng đỏ rực hấp háy liên hồi dẫu cho đang là nửa đêm. Nhà tang lễ đang bốc cháy. Ngọn lửa bốc lên cao ngút trời, hơi nóng tỏa ra hừng hực, khiến cho cả thị trấn Ignitica như đang ở trong một cái nồi lẩu khổng lồ.

"Akira, cảm giác của mày giờ như thế nào, khi đứa con gái mày đem lòng yêu suốt hai năm qua lại phản bội mày? Hận chứ? Phẫn uất chứ? Tốt nhất là mày nên như vậy đi. Hãy để cho vở kịch này thêm thú vị. Mày biết tên đặc vụ tìm kiếm gì ở Ignitica này chứ?" Tên béo thao thao bất tuyệt.

"Im đi, con ch— Hự!" Akira chưa kịp chửi hết câu đã bị tên béo đạp vào mặt.

"Sát Nhân. Một Quỷ Trắng thảm sát cả ngôi làng gần một trăm người chỉ trong một đêm! Tao chỉ cần phao tin là Sát Nhân đã tới Ignitica này, và bọn mày đang chứa chấp nó trong nhà tang lễ. Vậy là những con thiêu thân liền tự lao vào bẫy. Một kế hoạch hoàn hảo, phải không?" Tên béo lải nhải.

Tiếng lửa liếm vào từng mảng tường kêu phần phật, vang vọng tới tận căn nhà hoang. Đêm nay gió mạnh, không khéo cả thị trấn chìm trong biển lửa mất.

"Mày quan tâm tới cái nhà tang lễ ấy làm gì nữa? Akira, đừng tưởng rằng tao không thấy! Mày là kẻ đã làm phát nổ bức tường phía đông của nhà tang lễ phải không? Akira, tên đặc vụ ấy đem theo bên người một viên tinh thể, và mày đã cướp lấy viên tinh thể từ hắn, đúng chứ?" Tên béo nói tới đây thì rít lên, "ĐỒ CHÓ HOANG! MÀY CÓ BIẾT VIÊN TINH THỂ CÓ GIÁ TRỊ NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? Mẹ kiếp, nếu như tao lấy được nó rồi bán vào chợ đen, tao đã có thể sống thoải mái tới già. Nếu như... nếu như... MÀY KHÔNG TRỞ THÀNH QUỶ TRẮNG!!!"

Tên béo điên tiết lên, cầm dao đâm Akira liên tục. Máu của cậu ứa ra từng dòng.

Chết ngay đêm đầu tiên trở thành Quỷ Trắng, vậy là mình may mắn hay xui xẻo nhỉ? Akira vẫn cố đảo mắt về phía Adam. A...

"Ê... Mập địt..." Akira cố gằn giọng dẫu cho người không thể cử động nổi nữa. "Tao... xin lỗi. Tao không biết viên tinh thể... đáng nguyền rủa ấy lại giá trị như vậy... Tao sẽ... nói cho mày nghe một bí mật khác... có giá trị tương đương viên tinh thể... Lại... gần... đây... "

Tên béo khựng lại ngay lập tức. Hắn hạ dao xuống, chồm tới, ghé sát tai vào mặt Akira.

Akira gồng hết sức để nói, "Thật ra... tên đặc vụ... đem theo tới... hai viên tinh thể!"

"Hả? Vậy viên còn lại đ—"

BOOM!

Một vụ nổ đột ngột xảy ra khiến cả cơ thể nặng nề của tên béo văng lên không trung rồi rớt xuống, tạo ra một tiếng "Bịch!" kinh tởm. Bàn tay trái Akira xám xịt, bốc khói nghi ngút. Cậu đã dùng hết sức để dụ tên béo tới gần sát, nhằm tung một đòn quyết định. Gãy xương, phỏng nặng, vỡ mạch máu, khối thịt tím ngắt của tên béo mềm nhũn ra, hắn nằm thở phì phò, mắt trợn trừng trong đau đớn.

Akira mỉm cười đắc thắng. Ban nãy cậu đã thấy Shiro và Alex lẻn vào nhà kho, chăm sóc vết thương cho Adam. Biết rằng bạn mình đã có người giúp, cậu có thể an tâm đánh cược vào thứ năng lực Quỷ Trắng mà cậu vừa sở hữu chưa tới tám giờ đồng hồ này.

Shiro chạy tới chỗ Akira, vội vàng nhét một viên thuốc con nhộng vào miệng cậu. Vừa nuốt vào, viên thuốc đã lập tức phát huy tác dụng, máu từ vết thương của Akira lập tức đông lại, đóng thành từng mảng nhầy nhụa như keo dính.

"Đắng..." Akira nhăn mặt, "Mày cho tao uống thứ quái quỷ gì vậy... Shiro... Tao sẽ không bị... teo nhỏ lại thằng một thằng nhóc sáu tuổi... đấy chứ?"

Nhìn thấy bạn mình còn sức để giỡn, Shiro thở phào, "Thuốc đông máu cấp tốc, mình lấy từ người đặc vụ ban nãy. Vết thương của Adam không nghiêm trọng bằng, nhưng cậu ấy mất máu rất nhiều. Mình nghĩ rằng cậu ấy sẽ mất vài ngày mới tỉnh lại được."

Akira đầu óc mơ màng, nhưng cậu vẫn nhận ra được Shiro đã quay trở lại sử dụng "mình - bạn", thay vì "tôi - cậu" như mọi khi. Shiro vẫn mãi là Shiro. Nó tự dưng phì cười với ý nghĩ này, khiến cho máu sặc lên miệng, ho sù sụ.

"Tao chợt nhớ... Mày từng mơ là khi lớn lên... sẽ thành bác sĩ nhỉ?" Akira nói. "Cái nhà tang lễ... sao rồi?"

"Sau khi Alex sơ tán hết mọi người, mình đã lùa đám khói tới bãi phế liệu của thị trấn. Không còn khói, công tác cứu hỏa dễ dàng hơn nhiều. Nhưng nhà tang lễ và khu phố xung quanh đã cháy gần hết rồi, có lẽ mọi người sẽ mất khá nhiều thời gian để xây lại mọi thứ." Rồi như chợt nhận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net