Chương 12-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
miệng nói: "Ta lấy Trần công tử".

Tất cả khao khát và cầu khẩn trong mắt hắn đóng băng lại, trong chốc lát vỡ vụn ra. Lâm Tranh tuyệt vọng ôm trán trầm mặc, áo dài che kín hai tay đang gắt gao nắm lại, có thể thấy được lờ mờ khớp xương xanh trắng.

Đôi mi thanh tú của Tang Mộc Vân nhíu lại, chầm chậm ngước đôi mắt đẹp nhìn Lâm Tranh. Không hiểu sao trong đôi mắt trống rỗng mờ mịt nổi lên nhiều điểm trong suốt.

Cuối cùng, tên quần là áo lụa buông tiếng, ba ngày sau sẽ cưới Tang Mộc Vân, nói xong bèn ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa.

***

Trải qua náo loạn như vậy, cho nên đáp án không cần nói cũng đã rõ.

Người bí ẩn hạ cổ Tang Mộc Vân, ngoài tên quần là áo lụa kia thì không còn ai khác. Mà Tiểu Nguyệt đúng là nội ứng bên trong Tang phủ của hắn. Thứ nhất, Tiểu Nguyệt là người theo sát chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Tang Mộc Vân, quen thuộc những thói quen của Tang Mộc Vân, thuận tiện hạ thủ mà không làm người khác nghi ngờ. Thứ hai, Tiểu Nguyệt biết rõ tình cảm của Tang Mộc Vân là Lâm Tranh trong lòng bàn tay, có thể nói là luôn luôn mắt thấy tai nghe mọi diễn biến.

Tôi đoán hiển nhiên tên quần là áo lụa cũng cho cô ta không ít ưu đãi, hoặc cô ta cũng chịu khống chế nào đó. Nếu không sao lại giúp hắn âm mưu hạ cổ chủ nhân của mình, còn mật báo định kỳ cho hắn. Hiệu đồ cổ 'Hữu phượng lai nghi' kia chính là nơi bọn họ liên hệ với nhau.

Tôi đem những suy đoán trên nói cho Hi Âm nghe, hắn chỉ tay vào một bộ váy lụa màu ngó sen* treo trên giá gỗ, thản nhiên cười nói: "Tiểu Mai, không phải nàng thích cái này sao?"

*nguyên gốc: nhất thân ngẫu phấn sắc thủy sa la quần, mình tra trên Baidu nhưng không có giải thích chính xác, đành chuyển tạm như vậy.

Con mắt của lão thợ may trong tiệm rất kì lạ, thận trọng quan sát tôi rõ ràng, ngập ngừng nói: "Công tử, người nhìn xem bộ trang phục này là của nữ, vị tiểu ca này e là..."

"Hiện giờ thịnh hành chuyện gái cải trang thành trai". Tôi hùng hồn nói với lão ấy.

Khổng hổ là thương nhân chuyên nghiệp, đầu tiên ông chủ kia run lên, trên mặt nhất thời giãn ra, cười theo nói: "Hóa ra là một vị tỷ tỷ nhỏ nhắn, mới vừa rồi tiểu nhân vụng về không nhận ra dung mạo của tiểu thư, xin tiểu thư đừng trách. Bộ quần áo này được làm từ tơ lụa dệt bởi sợi tơ tằm cực phẩm của Gi¬ang Nam, tơ lụa mềm mịn, cảm giác rất tốt. Thủy sa mỏng như cánh ve, mặc trên người nhẹ như không, tự nhiên như tiên. Dung mạo ngày thường của tiểu thư hệt như tiên nữ, như hoa như ngọc, váy đẹp hợp với gi¬ai nhân, ánh mắt của công tử thật là kỳ diệu, thật là kỳ diệu".

Hi Âm nói với tôi: "Tiểu Mai, thích không? Thích thì mua đi".

Tôi chưa kịp phát biểu ý kiến, ông chủ liền giành nói: "Cửa hàng buôn bán nhỏ, đồ đẹp giá rẻ, tổng cộng hai mươi lượng bạc". Vẻ mặt kia khẩn cấp, giống như chỉ cần lời này nói chậm một chút, đồng tiền sẽ theo cửa bay mất.

Hai mươi...tuy tôi là người mất trí nhớ, ngày thường cũng không để ý đến chuyện tiền bạc, nhưng cũng hiểu rằng đây không phải là một số tiền nhỏ.

Tôi hít một hơi khí lạnh, tỉnh bơ túm lấy tay áo của Hi Âm, ra sức nháy mắt ra hiệu với hắn. Hắn lại hồn nhiên như chưa thấy gì, hào phóng lấy ra một thỏi bạc nói: "Vậy cái này đi".

Chủ tiệm tươi cười rạng rỡ nhận lấy bạc, cực kì ân cần sai người hầu hạ tôi thay quần áo. Tôi bị các nữ tiểu nhị vây quanh đưa vào gi¬an trong thay đồ, xong xuôi vén mành đợi tôi ra, hiển nhiên thấy Hi Âm liếc mắt, nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt, ý cười trên môi sâu thêm ba phần.

Dù sao mấy bữa nay cũng cải trang thành đàn ông, ở tình huống này chưa kịp chuẩn bị tâm lý lại đổi lại thành phụ nữ, trong lòng tôi có chút cảm giác không được tự nhiên, từng bước từng bước đi đến trước mặt Hi Âm. Trong mắt hắn như có tinh quang lấp lánh, vỗ tay cười nói: "Không tệ".

Chủ tiệm tiếp tục nịnh hót*: "Tiểu thư quả thật là tiên nữ giáng trần, tiểu nhân kinh doanh ở tiệm may hai mươi năm rồi, tự cho là từng nhìn qua không biết bao nhiêu người, lại chưa từng gặp qua mỹ nhân nào xinh đẹp như tiểu thư! Hai vị trai tài gái sắc, quả thực là ông trời đã tác hợp thành, đẹp đôi có một không hai".

*nguyên gốc: vỗ mông ngựa, ý chỉ việc nịnh hót.

Tôi há hốc miệng liếc nhìn Hi Âm, đã thấy hắn cười thản nhiên, dáng dấp chất chứa tâm tình sâu sắc, tất nhiên là không tính chuyện phân bua.

Tôi bèn vang giọng nói: "Ông chủ e là đã hiểu lầm, ta và vị công tử này không phải là tình nhân, người này là...sư phụ, phải, sư phụ".

"Hiện giờ thịnh hành tình yêu thầy trò". Chủ tiệm ý tứ sâu xa nói: "Ta hiểu mà...".

Hi Âm cười ha ha, tiếng cười tự nhiên hào sảng, trong vắt rơi vào cõi lòng, nhất thời lòng tôi lay động. Tim bất ngờ đập nhanh khiến cho khí huyết cuồn cuộn, mặt đỏ tía tai, vội không ngừng hạ mắt xuống ho nhẹ để che giấu biểu hiện khác thường.

Hình như có một ánh mắt hàm chứa ý cười lưu luyến dừng thật lâu trên người tôi, tôi không dám ngẩng đầu nhìn, trong lòng hoài nghi chắc kia chỉ là ảo giác thôi.

Từ hiệu may đi ra, tôi nắm cổ tay thở dài nói: "Thánh tăng à, kỳ thực người không cần lãng phí quá đáng như vậy, ta mặc gì cũng như nhau thôi".

"Không hề giống". Hắn nói: "Cái nàng thích, cho dù là vô giá ta cũng phải mua bằng được".

"Sao người biết ta thích?". Tôi liền thắc mắc.

"Từ lúc nàng vào cửa tiệm, tầm mắt nhìn liên tục trên giá để y phục". Chợt Hi Âm cười trong trẻo, nhìn tôi từ trên xuống dưới, gật đầu khen: "Chủ tiệm nói đúng, quả thật là một người xinh đẹp, gi¬ai nhân xinh như hoa như ngọc. Ta nhìn mà yêu".

Vừa trì hoãn lại nhịp tim, tôi giả vờ giận dỗi xô hắn ra, quay mặt không nói. Như có một dòng suối vui vẻ chảy qua đáy lòng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn dâng một cảm giác trong trẻo không thể diễn tả bằng lời. Nhưng lại không kìm được ý nghĩ kỳ quái - nếu hắn không phải là cao tăng đắc đạo, như thế thì có thâm ý gì khác không?

***

Hôm nay tình hình lại giống hôm trước, Tiểu Nguyệt thần bí đi vào hiệu đồ cổ "Hữu phượng lai nghi' kia vài canh giờ mà chẳng thấy ra.

Tên quần là áo lụa nếu có gan đến cửa cầu hôn, còn tự đưa ra hạn ba ngày sau sẽ cưới Tang Mộc Vân về nhà mình dĩ nhiên là đã có mười phần chắc chắn. Ngay cả Thục vương hắn cũng không xem trọng, nói gì đến Hàn lâm viện học sĩ Lâm Tranh nho nhỏ kia.

Việc đã đến nước này, có kéo dài cũng không được nữa.

Trước đó Hi Âm đưa cho tôi mặt nạ kim loại mang lên mặt, dặn dò nói: "Tiểu Mai, bất kể chuyện này có điều tra rõ ràng hay không, nàng cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận đi theo sau ta".

Tôi gật đầu ưng thuận. Hắn dịu dàng nắm lấy tay tôi, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền đến. Giờ phút này, tôi chợt thấy tâm trạng ổn định. Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, tôi không cần lo lắng, không cần sợ hãi. Hắn là người che gió che mưa, bảo vệ tôi cả đời bình an.

Vừa mới định bước vào cửa 'Hữu phượng lai nghi', liền đối diện với hai gã đàn ông đang muốn đi ra

Thân mình Hi Âm chấn động mạnh, hình như trong mắt có gì đó vỡ vụn. Sắc mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch, gần như theo bản năng bước đến từng bước, che kín tôi phía sau. Xương tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn tăng thêm lực nắm tay tôi, giống như chỉ cần buông lỏng một chút thôi, tôi sẽ lập tức biến mất.

Tôi còn ngờ vực nên nhìn nam tử trước mặt, lờ mờ có chút ấn tượng

Người trước mặt mặc cẩm bào màu đen, mặt mũi sáng sủa hiền hòa, phong độ nhanh nhẹn xuất trần.

Trên mặt người đó hình như có kinh ngạc, hình như có hân hoan khôn xiết, hình như có vẻ không tin nổi. Giờ phút này, nhìn tôi không hề chớp mắt, ánh mắt trong trẻo xóa dần vẻ ảm đạm không rõ ràng.

Sau một lúc lâu, tất cả cảm xúc đều gói gọn trong một câu nói run rẩy: "...Là nàng sao, Mai Nhi?"

Thí chủ mau tỉnh lại

Chương 14

Hoặc là nợ tiền, hoặc là nợ tình.

Tầm mắt hắn tự động nhìn xuống, dừng lại chỗ Hi Âm nắm tay tôi, trong nháy mắt, mắt hắn tối đen như mực, thoáng chốc dấy lên cuồng phong bão táp.

"Hóa ra là thúc phụ...". Hắn gật đầu đầy thâm ý, trong mắt hiện lên vài phần tức giận không thể nhận ra, chợt vươn tay về phía tôi: "Mai Nhi, đến đây, theo ta về nhà".

"Hiền chất* còn chưa rời Cẩm Thành sao? Thật khéo". Hi Âm thản nhiên hất tay hắn nói: "Có điều, ngươi nhận sai người rồi, nàng ấy không phải là người ngươi muốn tìm".

*chất: nghĩa là cháu

"Có phải hay không cũng không đến lượt thúc phụ nói".

Giọng nói vừa dứt, hình như trong không khí xung quanh tràn ngập ý tứ khiêu chiến.

Hắn cười nhẹ, cố chấp vươn tay đến, kỳ vọng nói: "Mai Nhi, ta đưa nàng trở về".

"Ngươi là ai? Sao ngươi biết ta?". Tôi bị tình huống trước mắt làm cho không hiểu gì cả.

"Tẩu tẩu*...Sao người lại ở đây?. Tên quần là áo lụa vẫn đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên lên tiếng, hắn kinh ngạc chỉ vào người bên cạnh, nói: "Tẩu...không biết huynh ấy sao?". Từ 'huynh' mà tên quần là áo lụa vừa nói ý chỉ nam tử mặc cẩm bào đen.

Ánh mắt tôi nhìn Hi Âm thăm dò, hắn nóng lòng mong đợi tôi liếc sang, quay đầu không nói một lời. Tôi cố gắng nhớ lại hình ảnh của mĩ nam, nhưng vô ích, buộc lòng ngây ngô lắc đầu.

Mĩ nam mặc cẩm bào bỗng nhiên sửng sốt, như là bất ngờ với chuyện này, không tin tưởng hỏi: "Mai Nhi, nàng không biết ta sao?"

Tôi ngây ngẩn cả người: "Ta cần phải biết công tử sao?"

Giống như trong cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông lại bị người ta dùng nước lạnh xối lên đầu, nụ cười của mĩ nam mặc cẩm bào ngưng lại trên môi, bàn tay đang giơ ra trong không trung bỗng nhiên hạ xuống, trong mắt chứa đầy lạnh nhạt.

Tôi vỗ gáy nói: "A, ta nhớ ra rồi".

"Nàng nhớ cái gì?". Mĩ nam mặc cẩm bào từ đau thương chuyển sang vui mừng, mắt mở to chờ tôi nói nốt. Vẻ mặt Hi Âm kinh sợ, sắc mặt càng trắng bệch, lực đạo trong tay lại tăng thêm ba phần, lòng bàn tay nóng bỏng mà ẩm ướt. Tôi không thể cử động, căn bản hắn không để cho tôi có một chút cơ hội thoát ra.

Tôi nói: "Ở núi Thanh Thành ta từng gặp công tử, ngày ấy công tử dẫn đầu một đoàn người hùng hổ vào chùa, có đúng không?"

"Chỉ có vậy...thôi sao?". Vẻ vui mừng vừa rồi chầm chậm tản đi, trở thành im lặng tuyệt vọng đau đớn. Đôi mày hắn nhíu lại, hỏi Hi Âm: "Xem ra ta đoán không sai, khi đó quả thật Tiểu Mai đang ở chùa Đại Lôi Âm, chẳng qua đã bị người che giấu, cho nên bất kể ta có tìm thế nào thì cũng đều vô ích. Phải không thúc phụ?"

Hi Âm cười nhưng không nói.

Tên quần là áo lụa cũng không nhịn được, cất tiếng: "Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Dáng vẻ của mĩ nam mặc cẩm bào tỏ ra như là nếu tôi không đi với hắn thì hắn sẽ cực kỳ đau đớn. Các loại tình huống bình thường xuất hiện chỉ bao gồm hai loại: hoặc tôi nợ hắn, hoặc hắn nợ tôi. Hoặc là nợ tiền, hoặc là nợ tình.

Nhìn lại vẻ mặt ảm đạm tổn thương của hắn, chỉ e là không phải vấn đề về tiền bạc. Chẳng lẽ, tôi thật sự có khúc mắc yêu hận không thể nói với hắn? Hắn dẫn người lên núi xông vào chùa, thật sự là tìm tôi? Hoặc có thể, tôi chẳng qua chỉ là người có dung mạo tương tự người hắn muốn tìm, trong lòng hắn sốt ruột, nhất thời nhận lầm tôi là người đó?

Vô số nghi vấn cứ xoay quanh không ngừng trong đầu tôi, trong chốc lát đã sáng tỏ.

Trước nghĩ ngợi, sau tưởng tượng, tôi nói thẳng: "Dĩ nhiên ta biết thì mới nói, không biết không nói, tuyệt đối không nói dối nửa câu".

Mĩ nam mặc cẩm bào mở miệng định nói thêm gì nữa. Lời nói chưa ra đến môi đã bị Hi Âm miễn cưỡng chặn lại: "Hỏi cũng đã hỏi, hiền chất là người thông minh, phải hiểu được mình đang làm gì. Chúng ta còn có việc cần làm, xin lỗi không đi cùng".

Nói xong, Hi Âm đang muốn kéo tôi rời đi, mĩ nam mặc cẩm bào bước đến ngăn tôi lại, thất lễ nắm chặt bả vai tôi nói: "Mai Nhi, không phải nàng còn trách ta chứ, trách ta không bảo vệ nàng chu toàn, để nàng một mình đến núi Thanh Thành tìm thầy phù thủy? Dĩ nhiên là nàng giận ta nên lúc này mới giả vờ như không biết ta, phải không? Nhất định là như vậy! Thật xin lỗi, Mai Nhi, lúc trước là ta không tốt, nàng theo ta trở về đi, ta sẽ cố gắng bù đắp cho nàng..."

Chân mày hắn nhíu chặt, hoảng hốt lo sợ, thậm chí nói năng lộn xộn. Giống như đã đánh mất vật báu vô giá, hoàn toàn không còn khí chất ung dung nho nhã như hồi mới gặp.

Tôi không có nửa phần ấn tượng gì với hắn, không có một chút cảm giác quen thuộc nào, ngay cả việc hắn là ai cũng không biết thì nói gì đến chuyện tức giận và tha thứ. Tất nhiên cũng có thể là do mất trí nhớ, nhưng, mặc kệ nguyên nhân từ đâu, vì chuyện gì, tôi tuyệt đối không thể nào vận dụng hết khả năng để nhớ ra hắn.

"Công tử, ta thật sự không nhớ rõ người là ai...". Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn.

"Bùi Lãm, đủ rồi!". Hi Âm tức giận đẩy hắn ra. Trong nháy mắt choáng váng, ngay sau đó, thân thể tôi đã bị hắn ôm chặt trong lòng.

"Ta đã khuyên nhủ ngươi từ sớm, không có bản lĩnh thì đừng làm trái ý trời! Hiện tại xảy ra chuyện, ngươi đi theo ta đến nơi này quấy nhiễu, ngươi có còn thể diện không?"

Mĩ nam mặc cẩm bào tức giận nói: "Chuyện của ta không cần thúc lo! Lúc trước ta còn không biết gì, bây giờ cuối cùng đã biết. Ông chủ phường ca múa kia thật ra chính là bạn tốt của thúc, thúc đã sớm có tâm tư với Mai Nhi. Nàng lấy ta, lòng thúc không cam chịu. Hiện giờ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cướp đoạt tình cảm".

Hi Âm cau mày cười lạnh: "Tốt nhất ngươi nên biết rõ, ai là người cướp đoạt tình cảm".

Tôi cao giọng nói để chứng tỏ sự tồn tại của mình, chen giọng nói: "Vị công tử này, lời công tử nói ta nghe không hiểu. Chẳng qua Hi Âm thánh tăng chính là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có người, chỉ e ta đã sớm phơi thây trên núi, chết đi từ lâu. Cho nên ta nghĩ công tử đã hiểu lầm".

"Ân nhân cứu mạng..." Hắn ra vẻ sửng sốt, như tỉnh từ trong mộng nhìn tôi, tôi nhìn hắn gật đầu nặng nề, khẳng định nói: "Đúng vậy, người là ân nhân cứu mạng của ta, lúc ấy ta bị thương rất nghiêm trọng, may mà người đã cứu ta".

"Mai Nhi, là ta không đúng, nàng...". Trong mắt hắn hiện lên mấy phần áy náy, lần thứ hai giơ tay nắm tay tôi, thế nhưng chỉ nắm một góc tay áo, voan lụa mỏng lướt qua tay hắn trong giây lát.

"Bùi Lãm, Cẩm Thành không phải là nơi để ngươi gây náo loạn". Hi Âm kéo tôi rời xa hắn vài bước, lại dùng ánh mắt trấn an tôi: "Tiểu Mai, chúng ta đi".

Nhớ lại lúc chia tay, ánh mắt bỗng hốt hoảng đau thương nhìn về một phía, mặt hồ như bị gió thổi lăn tăn, hình ảnh loang lổ.

Có lẽ, Bùi Lãm...Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi.

***

Hai canh giờ, Hi Âm cứ bình tĩnh ngồi ở một quán rượu suốt hai canh giờ. Trên bàn bánh trôi tứ hỉ nóng hổi, không khí trầm lặng, từ đầu đến cuối mặt hắn không chút thay đổi, nhìn về hướng ngựa xe đông đúc dưới lầu, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Sự bình tĩnh lạnh nhạt của hắn có lẽ chứa vài phần âm thầm hờn giận, hình như tôi có dự cảm không ổn, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi. Mỗi lần nhìn thấy mĩ nam mặc cẩm bào thì thánh tăng xem mọi thứ như mây bay sẽ có thái độ khác thường, hôm nay càng nhiều hơn.

Tôi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn tay phải bị hắn nắm đến tê dại - trong hai canh giờ, một phút hắn cũng chưa buông ra.

Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi thử gọi hắn: "Thánh tăng à..."

Cuối cùng hắn cũng quay đầu nhìn tôi: "?"

Tôi ngẩn ngơ, đây là ý gì chứ, tôi mới là người "?" thì có.

"Tay của ta đã tê rần rồi". Tôi cười nói đùa.

Hắn 'ừ' một tiếng, bình tĩnh tiếp tục nhìn phong cảnh xa xa dưới lầu - không có ý định buông tay tôi ra.

Tôi: "..."

Tôi lại ngồi cùng hắn thêm nửa canh giờ. Cảm giác tê dần dần lan từ bàn tay đến cánh tay, tôi nghĩ thầm cứ dây dưa như vậy mãi thì tay mình chỉ e sẽ hi sinh một cách oanh liệt. Đang tính toán thương lượng với hắn như thế nào, bỗng nhiên hắn thu lại ánh mắt, cầm tay tôi lên chậm rãi xoa bóp, giọng nói dịu dàng kèm theo một chút áy náy: "Đau nhiều không?"

Ngẩng mặt hướng đến ánh mắt thâm tình chân thành của hắn, tự nhiên cảm thấy dao động không ngừng, khó chịu trên tay theo động tác của hắn mà giảm đi vài phần. Tôi quay mặt, cắn môi nói: "Ổn rồi, tốt hơn nhiều".

Hi Âm vuốt ve từng tấc da thịt của bàn tay tôi, hết sức mềm mại. Giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn có một vết chai nhỏ, thô ráp kích thích ra cảm giác tê dại.

Qua một lúc lâu, hắn bỗng nhiên gọi tôi: "Tiểu Mai".

Tôi nghe tiếng ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú của Hi Âm chợt phóng to ra trước mắt tôi, tôi chưa kịp phản ứng chuyện gì, đôi môi liền bị một thứ ấm áp ngăn chặn.

"Ưm...". Bỗng nhiên mọi thứ như vậy, tôi kinh ngạc quên cả thở, trong phút chốc đầu óc trống rỗng, giống như bị người ta niệm chú cố định lại, thân mình không thể động đậy.

Đôi môi hắn mỏng mà mềm mại, uyển chuyển cọ sát cánh môi tôi, tay hắn vốn nắm tay tôi không biết từ lúc nào lẳng lặng chuyển sang bên hông.

Nhưng mà trong chớp mắt, hắn lại rời khỏi tôi, ánh mắt dào dạt không thôi: "Tiểu Mai..."

Tôi theo bản năng dùng tay sờ sờ vào môi mình, 'nụ hôn bất ngờ' trong im lặng mới vừa rồi không thể tự kìm chế nổi. Hình như có một ngọn lửa từ hai bên tai cháy lan ra, làm cho mặt tôi đỏ tía tai, thất thường, khó thở...

Mới vừa rồi là hắn...hôn tôi? Mới vừa rồi đúng là hắn hôn tôi!

Nhưng...nhưng...nhưng..........nhưng hắn là cao tăng đắc đạo, làm sao lại gần gũi nữ sắc chứ!

[Hi Âm: A di đà Phật, nữ sắc chỉ là mây bay ~ ]

Nếu là trong tiểu thuyết bình thường, sau khi tiểu thư bị người ta cưỡng hôn, thông thường sẽ cho tên đăng đồ tử* kia một cái tát, yểu điệu nói: "Đồ háo sắc, dám sàm sỡ ta!"

*đăng đồ tử: chỉ những tên háo sắc

Nhưng Hi Âm...Tôi...Hắn sàm sỡ tôi sao? Cẩn thận đứng dậy tính toán, hình như đây cũng không phải là lần đầu tiên. Lần trước hắn truyền khí cho tôi ở trong nước, cũng từng hôn tôi một cái.

Có lẽ nào, hắn có ý định hoàn tục?

Lúc ấy, tôi bị Hi Âm hôn hay bị Hi Âm sàm sỡ, tôi băn khoăn chưa quyết định được, nhưng lại quên mất chuyện quan trọng - vì sao hắn lại hôn tôi. Sau này muốn khơi lại, mỗi lần đều không khỏi cảm thán đầu óc của chính mình quá ngờ nghệch, thật là chậm chạp.

Thân hình Hi Âm khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc siết chặt tay, gắt gao ôm tôi trước ngực. Vì vậy tôi lợi dụng một tư thế khuất trước ngực hắn, khiến cho người đi đường liên tục nhìn vào, chỉ trỏ. Tôi xấu hổ không thôi, muốn di chuyển, thế nhưng thân mình không tự chủ được xụi lơ trong ngực hắn, tránh ra không được.

"Tiểu Mai, trước đây nàng từng nói với ta, quá khứ của nàng chỉ khiến cho nàng toàn thân thương tích và giấc mơ sâu hoắm lúc đêm khuya, nàng không muốn nhớ lại nó. Nàng còn nói, nếu ông trời sắp xếp cho nàng lưu lạc vào trong chùa, có lẽ là cho nàng cuộc đời mới, nàng nguyện ý an ổn với số trời, cả đời không lìa xa". Hắn nói bên tai tôi, hơi thở ấm nóng tùy tiện phả ra, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, tha thiết nói: "Những lời này, còn có ý nghĩa không?"

Tôi lúng túng gật đầu: "Còn".

"Vậy...Bùi Lãm thì sao?"

"Ấn tượng của ta đối với hắn giới hạn ở ngày ấy, trong chùa Đại Lôi Âm xa xa thấy một gương mặt, ngoài ra không có cảm giác nào khác". Đánh giá vẻ mặt của hắn, tôi thử nói: "Trước đây ta có biết hắn, đúng không?"

Im lặng trong nháy mắt, Hi Âm kiên định nói với tôi: "Không cần truy cứu chuyện cũ, nàng chỉ cần nhớ rõ hiện giờ nàng cũng không biết hắn, vậy là đủ rồi".

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net