👉Chương 14: Hoàng Tử Vét Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần mới lại đến hôm nay tôi không cần đưa tên kia đến trường, tôi lại cùng chiếc xe đạp thân yêu lon ton trên đường phố nhộn nhịp. Qua ngã tư rõ ràng là đèn xanh mà tôi đang chạy qua thì có chiếc xe bất ngờ vượt đèn đỏ lao lên, tôi mất thắng đâm ngang vào chiếc ô tô đó ngã chỏng quèo. May mà không bị gì chỉ là trầy xớt sơ thôi. Tôi đang định đỡ chiếc xe đạp dậy rồi tiếp tục đi tiếp thì chiếc ô tô kia bỗng dưng bước ra một chàng trai sơ mi trắng quần đen thanh lịch...ánh mắt này quen quá...tôi chăm chú nhìn anh ta để nhớ xem đã gặp anh ấy ở đâu
- Em không sao chứ ( người con trai đó nhanh tay đỡ lấy chiếc xe đạp của tôi)
- Dạ không
- Em là Ngô Hạ Nhi ( anh chàng nhìn tôi rồi nói)
- Sao anh biết em ( ngơ ngác)
- Em không nhớ sao chúng ta gặp nhau ở buổi tiệc ra mắt thành viên mới.
Đến đây thì tôi nhớ ra rồi. Anh ta chính là hoàng tử vét trắng bị tôi ngã vào người, tôi lúng túng
- Hôm đó thật tình xin lỗi anh...
- Không sao, em có bị thương ở đâu không  để anh đưa đến bệnh viện
- không cần đâu ạ. Giờ em phải đến trường ngay đây ạ.
- anh xin lỗi anh vội quá nên vượt đèn đỏ luôn.
- Không sao nhưng lần sau đừng có như thế sẽ gây tai nạn đó.
- À quên nói anh là Đặng Trần Minh Quân..12A1 nếu có gì thì liên lạc đến anh
- Không cần đâu ( tôi leo lên tiếp tục đạp một hơi tới trường)
Minh Quân khi bước vào xe thì nở một nụ cười gian tà. Đụng xe ngày hôm nay tưởng chừng như một sự tình cờ nhưng thật ra nó chỉ là khúc dạo đầu của một âm mưu đen tối
Tay chân ê ẩm nhưng tôi vẫn chạy thục mạng đến trường. Đến ban giải trí đã thấy anh ta đứng trước cửa
- Ối mẹ ơi làm gì đứng thù lù ở đây vậy định dọa người à ( hồi nảy vẫn còn thất thần đột nhiên gặp anh ta khiến tôi giật cả mình)
- Cô làm gì mà tái mét dậy bộ ăn trộm nhà ai không thành hả ( Đa Xuyên khinh khỉnh)
- Tôi không phải ăn trộm.
- Phải hơ ngốc như cô mà trộm được cái gì ( Đa Xuyên lắc đầu ngán ngẫm)
- nè mới sáng gặp anh là xui cả ngày. Tránh ra nay không lo làm trưởng ban ra đây canh cửa sao??
Tôi đẩy hắn ta ra chưa kịp động vào chốt cửa thì bị anh ta túm cổ tay kéo mạnh về sau. Tôi lại mất trớn ngã vào lòng anh ta.
Cánh tay bị trầy lúc nảy bỗng đau rát
- Á đau quá anh ác vừa thôi.
- Sao!! Bị cái gì tôi có đánh cô đâu?( Đa Xuyên nheo mắt hoài nghi xong thì đập vào mắt anh là cánh tay trầy trụa của Hạ Nhi)
- Anh thích động vào vết thương của người khác lắm hả. ( đau tái mặt sém tí là khóc)
- Cô lại gây ra chuyện gì vậy
- Không phải tôi bị người ta tông phải nên ngã. Tôi không sao.
-" chóc" ( Đa Xuyên cóc vào đầu tôi) tôi đâu có quan tâm cô có sao hay không sao... làm việc.
Nói xong cho tay vào túi quần đi vào trong. Anh ta đúng thật là kẻ vô tâm thiếu văn hóa, làm người khác đau mà không một câu xin lỗi. Tôi bực mình mở cửa đi theo vào trong
- Chào mọi người ( tôi vui vẻ)
- Chào em ( mọi người đáp lại)
Chỉ riêng một đôi mắt nhìn tôi như muốn xé tôi ra từng mảnh. Phạm Tiểu Ngưu đứng ở một góc liếc tôi. Chẳng hiểu tôi đã làm cái gì không vừa lòng mà đối với cô ta tôi như cái gai trong mắt. Cuộc đời tôi sao thật đen đủi tôi lại phải ở trong 4 bức tường mà nhìn bản mặt anh ta. Bây giờ đối với tôi giờ ăn chính là phao cứu hộ. Tiếng chuông trưa vang lên như xóa tan bức bối bực bội trong tôi. Tôi bật tung cửa chạy đến lớp tìm Nhã Anh để cùng cậu ấy ăn trưa.
- Hi Nhã Anh đi ăn thôi.
- Hạ Nhi yêu dấu ( Nhã Anh vừa thấy tôi thì mừng rỡ kêu lên)
Cái đám trong lớp chảnh chọe thường ngày vừa thấy tôi xuất hiện thì đã chế nhạo.
- Trời ơi người của ban giải trí sao lại đại giá quan lâm đến đây thế này.
- Rồng đến nhà tôm không biết chiều nay có mưa không.
- gà cũng có ngày biến thành phượng hoàng. Một con rắn vô tình biết bay thì tưởng mình đã là rồng. Nực cười gà thì vẫn là gà thôi. ( nhỏ lớp trưởng khoanh tay so sánh tỏ ra mình đầy trí thức).
Tôi không thể nhịn được liền mở miệng.
- Các cậu thích so sánh người khác với con vật lắm sao
- ai nói vậy. Mà giờ cậu thông minh nhiều rồi nhỉ.( lớp trưởng Thủy Miêu cười khinh khỉnh.)
- Cậu... ( Nhã Anh vội lên tiếng)
- Mấy người rảnh thì lên phòng giáo viên cãi với thầy chủ nhiệm còn tụi này không có dư hơi. Người với cẩu không chung đẳng cấp... mình đi thôi Hạ Nhi.
Nhã Anh kéo Hạ Nhi ra can tin.
( ☆ Chú thích: Hà Thủy Miêu; học cùng lớp Hạ Nhi học cũng giỏi có điều luôn xếp sau Nhã Anh. Là lớp trưởng của 11B7 nhà cũng có thân thế. Coi Nhã Anh và Hạ Nhi là cái gai trong mắt.)
Đến quầy đồ ăn đang định với đũa gắp miếng thịt gà thì có cánh tay khác gắp cho vào khay thức ăn của tôi.
- Em thích ăn thịt gà, con gái không kiêng dầu mỡ hả.
Ngước qua bên cạnh thì giật cả mình Minh Quân đang đứng đối diện xung quanh có tiếng xì xầm bàn tán.
- Em... em... chào...anh
Không hiểu sự tình cụ thể ra sao nhưng sau khi được anh Thiên Dạ cảnh báo về người con trai này, mỗi lần gặp anh ta là tôi thấy hơi sợ sợ.
- Hồi sáng em chưa hết đau hả
- Đâu... có.
-Lại kia ngồi chung đi.
- Em ngồi với bạn rồi
- Thiên Dạ hay Đa Xuyên...
- Không có là bạn cùng lớp.
- Anh ngồi chung được chứ
Tôi hơi hoang mang muốn né tránh nhưng không thể khiếm nhã từ chối được.
- Dạ được.
Tôi đang bê hai phần cơm cả của Nhã Anh và tôi. Bỗng anh ấy
- Đưa đây anh cầm giúp cho ( Minh Quân giật phần cơm trên tay Hạ Nhi cười)
Ngồi xuống bàn ăn...
Nhã Anh nhìn anh Minh Quân trợn mắt. Xong kéo tôi ngồi xuống thầm thì.
- Sao cậu lại quen được với anh ta vậy.
- Tình cờ thôi..
- Tình cờ của cậu cũng hay thật toàn là động vào những người đẹp trai mà có thân thế bất phàm không.
- Bất phàm cái gì ( tôi ngốc nghếch hỏi)
- Cậu không biết sao anh ta là trưởng ban thông tin đó là tên " sát gái" số 1 của trường. Biệt danh của anh ta là 5 giây đó mê hoặc con gái trong 5 giây. Nhưng toàn chơi chán rồi bỏ. ( Nói tới đây Nhã Anh ghé sát tai tôi) nghe đâu anh ta là con trai của trùm xã hội đen đó.
Tới khúc này tôi trợn mắt kinh hoàng. Hắn đúng thật là không đơn thuần
- Không ăn sao anh làm hai em mất tự nhiên hả ( Minh Quân cười tươi hỏi)
Tôi và Nhã Anh cười cười nhìn nhau rồi ăn ngấu nghiến.
( ☆ Chú thích: Đặng Trần Minh Quân, trưởng ban thông tin, học cùng lớp với Đa Xuyên và Thiên Dạ nhưng lại là đối thủ của nhau là kì phùng địch thủ của nhau)

- Để anh trả cho ( Minh Quân dành trả tiền cơm)
- Không cần đâu ạ( Hạ Nhi xua tay)
- Coi như anh xin lỗi chuyện hồi sáng
- Chuyện gì ra chuyện đó ( tôi rút tiền ra đưa cho chủ quán xong cùng Nhã Anh về lớp)
- Chào anh.
Phía sau Minh Quân cầm tờ tiền trên tay cười hứng thú" tôi không tin là tôi không có được em" bộ mặt xấu xa đểu cán hiện rõ qua nụ cười đó những lúc như thế này người ta mới biết được trong lớp cừu non là một con sói.
Tới ban giải trí tôi lại gặp bản mặt khó ưa đó anh Thiên Dạ cũng đang ở trong phòng làm việc của hắn.
- Em ăn trưa về rồi hả( Thiên Dạ lại cười nụ cười ôn nhu đẹp đến tỏa sáng)
- Dạ
- Sao dậy ai chọc giận em hả nói anh anh xử cho.
- Con trai các anh thích đấm đánh lắm hả.
- không hẳn như thế con trai đánh nhau đều có nguyên do.
- Hì chẳng lẽ không có gì mà đi đánh người sao.
- Giỏi nhỉ Hạ Nhi hôm nay dám bắt bẻ anh nữa hả. Phạt em bao anh một chầu kem( lại là kiểu xoa đầu đó Thiên Dạ như một thiên sứ khi ở cạnh Hạ Nhi)
- Đừng có xoa đầu em, mà anh chơi khôn quá dậy mớ gì em phải bao anh.
-Anh thất vọng quá có chầu kem thôi mà em cũng keo kiệt
- Ai nói bao thì bao sợ gì em không có ki bo à nha.
Tôi và anh Thiên Dạ cứ mãi đùa giỡn mà quên mất trong phòng còn sự hiện diện của một người" tảng băng Đa Xuyên"
- Đủ chưa ( tiếng nói lạnh lùng phát ra)
- Cái gì ( tôi và Thiên Dạ đồng thanh)
- Ra ngoài ( lạnh lùng đến rùng mình)
- anh lại bị gì nữa vậy ( tôi bực tức hỏi)
-đây là cái chợ hả. Ra ngoài cho tôi
Tôi bực mình đi ra " ra thì ra tưởng tôi thích ở trong này với một tảng băng quái dị như anh sao" Con người anh ta thật lạ lùng cứ thích lên cơn bất chợt. Đúng thật là khó ưa mà.
Trong phòng...
- Cậu sao vậy
- Chả sao
- Cậu đang tức giận vô cớ.
- Mình không thích những con người ồn ào
- Cậu ghét Hạ Nhi đến thế, cô bé rất dễ thương mà.
- Đơn giản là mình không thích còn đối với ai cô ta như thế nào mình không quan tâm
- Cậu... ( Thiên Dạ vừa mở miệng)
- Cậu đừng nói thêm nữa thôi làm việc đi
-ừ ( Thiên Dạ ra ngoài)
Rõ ràng biểu hiện của cậu bây giờ là"ghen"  miệng thì nói không quan tâm nhưng lòng thì rất để tâm cũng như con người cậu hành động lúc nào cũng ngỗ ngược luôn tỏ ra giá băng nhưng trái tim cậu vẫn rất ấm áp. Nhưng cậu không hề nhận ra điều đó. Rõ ràng là một thiên sứ nhưng cứ cố tỏ ra mình là một ác ma dữ tợn. Không biết khi nào cậu mới trở về là con người vốn có của mình, chừng nào cậu mới chịu thừa nhận tình yêu của mình đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net