👉Chương 21: Cảm Giác Ấm Áp Và An Toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang rửa chén thì có con mèo ở đâu thoát qua cửa sổ khiến tôi giật mình kinh hãi ré lên cái chén cũng tột tay vỡ tan tành. Cuộc đời Ngô Hạ Nhi này sợ nhất là mèo thấy nó cứ như gặp quỷ
(☆ Chú thích: Hạ Nhi thích chó nhưng ngược lại rất sợ mèo, thật ra cô không ghét chúng mà là rất rất kinh sợ khi thấy chúng. Nguyên nhân cũng vì lúc nhỏ ở dưới quê ngoại cô có nuôi 1 con mèo rất dễ thương cô rất thích ngày nào cũng chơi và chải lông cho nó nhưng 1 hôm không biết bị cái gì mà chú mèo kia vồ cô 3 nhát khiến cô lên cơn co giật sốt li bì cả mấy tuần, và dần dần cô phát hiện hai mắt mèo trong đêm phát sáng nhìn rất ghê như hai ánh đèn của quỷ, nói chung là ám ảnh và định kiến khó phai về mèo)
- Á...xoạng ( bớ người ta cứu với)
Nghe tiếng hét của Hạ Nhi Đa Xuyên vội bật dậy chạy vào nhà bếp. Còn cô vừa bù lu bù loa từ bếp chạy ra. "Bụp" cô tông phải cậu và ôm cậu chặt cứng. Ban đầu Đa Xuyên chẳng hiểu gì đứng đơ ra mặc cho cô ghì chặt mình gào la như 1 đứa trẻ bị bắt nạt. Nhưng sau khi nghe nội dung câu la hét anh mới hiểu nguyên nhân anh còn nở nụ cười nữa chứ.
- Mau....mau...đuổi nó đi con mèo kìa...đừng có qua đây...tránh xa tao ra đừng có qua đây, đồ mèo ghê sợ...( hu hu)
Miệng thì hét và khóc rùm ben tay thì ôm chặt Đa Xuyên người thì dán chặt vào cậu mặt úp vào lồng ngực cậu chân thì khỏi phải nói cứ liên tục dẫm đạp lên đôi bàn chân đáng thương của cậu, nhưng Đa Xuyên vẫn im lặng sắc mặt không chút tức giận mà lại tỏ ra thích thú
Con mèo thấy người sợ quá thoát qua cửa sổ chạy mất " dép"
- Đuổi nó đi mà hu...hu mày đi đi ...tôi... hic
Sợ đuổi nó đi...đừng có lại gần đây mà hu hu tao xin mày...hu...hu.
- Định giẫm nát chân tôi à ( 1 giọng nói lạnh lùng vang lên)
- Hở...hic...hic...hic
Tôi buông đôi tay đang ôm chặt hắn ra nhìn xuống dưới chân, thì ra tôi đang đứng lên bàn chân anh ta thảo nào lại thấy êm như thế.
- Con mèo đang tới gần cô kìa ( Đa Xuyên hô lớn)
- Á...á...đừng lại đây cứu tôi với đừng lại đây tao xin mày hu...hu hu
Mới vừa nới lỏng vòng tay bây giờ lại ghì chặt thậm chí còn chặt hơn lúc đầu.
Trước sự sợ hãi tột cùng của cô Đa Xuyên thì rất buồn cười cậu cười to như bị cù lét
- Ha...ha...hi...hi...xem ra cô rất sợ mèo ( bây giờ cậu mới thật sự giống với lứa tuổi 18 của mình tươi trẻ và hồn nhiên không gay gắt lạnh giá)
- tôi sợ...sợ...mèo nhất trên đời...hic
-Ha...ha...tôi thấy nó sợ cô thì có nó bị cô hét cho chuồn mất vía rồi
- Gì ?

- Từ lúc tôi vào đây là nó chạy rồi. Thả tôi ra được chưa, "giữ khoảng cách" mà cô nói là như thế này đó hả.( khuôn mặt lại lạnh như tiền)
- Hả
Tôi ngước lên chỉ thấy được cằm hắn vì chiều cao chênh lệch nhau mà. Tôi vội thả tay lùi ra 1 bước sao vậy trời" tôi...vừa ÔM hắn còn khóc lóc thật khó coi, trời ơi tại sao lại ôm hắn chứ mất mặt quá, MÈO ơi ngươi hại ta rồi" mặt lại chuyển màu đứng cứng đờ tay bấu chặt áo cố tìm cái lỗ dưới sàn để chui xuống cho rồi. Nhưng phan đã tôi phát hiện 1 điểm.
- Anh nói con mèo đi từ lâu rồi sao hồi nảy anh bảo là nó đang tới gần tôi.
- Tôi nói dối đó, vậy mới được thấy cô la um lên chứ, ( tiến sát cô cúi mặt xuống cười xấu xa nói tiếp) lúc nảy cái mặt cô xấu ơi là xấu ngốc ơi là ngốc🙄
- Thì ra là anh trêu tôi ( đầu bốc lửa mũi xì khói😤😤😤)
" Bụp" tôi đấm cho hắn một cú vào bụng nghiến răng
- Tên chết bầm... ( xong thì quát lên) ANH CÓ BIẾT LÀ TÔI SỢ LẮM KHÔNG" DƯƠNG ĐA XUYÊN ĐỒ CHẾT BẦM" ANH ĐI CHẾT ĐI ( nói xong chạy lên phòng)
- Hộc...hộc...cô chạy đi đâu đó còn đống chén thì sao?
Giờ này còn mở miệng sai khiến nữa chứ chọc điên tôi mà, đang chạy lên cầu thang thì tôi quay lại ném 4 chữ
-" ANH ĂN LUÔN ĐI"...hic...hu..hu
Bóng cô mất hút...
Đa Xuyên ôm bụng,
- Hộc người thì bé như hạt đậu mà đánh đau thiệt
Anh nhìn qua bên cạnh trên là 1 bồn chén bát bẩn chưa rửa xong, dưới là cái chén vỡ tan nát. Anh quay lưng mặt kệ bước đi" mình mà rửa chén sao còn khuya" đi được hai bước anh dừng lại một người ở sạch đến khó chịu như anh không thể lờ đi được thấy nhức nhối sao ấy. Cuối cùng cậu đeo găng tay quét dọn mẽ vỡ thanh toán đống chén bẩn. Bây giờ mới thấm thía câu mẹ nói, " đôi khi sạch quá cũng không tốt" Mà cậu làm sao thế này nhớ lại cảm giác ban nảy lúc Hạ Nhi ôm chặt mình cậu cảm thấy rất ấm áp rất hạnh phúc giờ phút ấy trái tim cậu như không còn giá băng mặt thiên thần trong cậu như trỗi dậy. Cậu không cần biết cái gì là hình tượng lạnh lùng nữa.
Đó là cảm giác của cậu còn Hạ Nhi cô đang lầm bầm trong phòng. Cô không ngừng đánh vào con gấu bông tội nghiệp
- Đa Xuyên chết bằm dám trêu mình đồ chết bằm.
Tức thì tức thế thôi nhưng còn sợ lắm cứ nhớ lại cái con mèo thì...muốn nổi da gà. Và bỗng nhưng hình ảnh ban nảy lại hiện lên lúc nảy là tôi tự ôm anh ta, cái cảm giác đó....khó tả...phản phất 1 chút gì ấm áp 1 chút gì an toàn...nói chung là phức tạp...hey...tôi tự nhủ với bản thân là không được nghĩ lung tung nữa. Mãi lảm nhảm lúc nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ khuya. Tôi cảm thấy buồn ngủ nhưng rồi cảm thấy khát nước nên xuống nhà uống. Ai ngờ mới mở cửa phòng...
- A...a...a!!!!!
- La cái gì
- Anh...anh...anh...
- Anh cái gì?
Hạ Nhi trợn mắt thật to như muốn rớt ra nhìn dáng bộ bình thản của Đa Xuyên đang đứng chiễm chệ ở cửa phòng 1 tay cho vào túi quần.
- Anh...đứng trước phòng tôi làm gì?
- Hỏi thừa! Tới phòng ngủ thì ngủ chứ làm gì( hết sức bình tĩnh đáp lại)
Tự nhiên tôi cảm thấy choáng ván mắt càng trợn to hơn trước đứng đờ ra mặt cho anh ta đi vào
- Gì đây căn phòng màu hồng sao, giường hồng tường hồng bàn hồng đèn hồng...xờ đúng là con ngốc( lúc trước không để ý )
Tôi tức điên lên
- Nè liên quan gì đến anh bộ thích màu hồng là sẽ ngốc hết sao
- Cô là thí dụ điển hình nhất
- Ách... ( tặc lưỡi)
Bỗng sựt nhớ tôi lại sợ hãi cà lâm
- Anh đi ra ngoài cho tôi nam nữ thụ thụ bất thân, thông minh như anh mà không hiểu sao
- ồn cái gì im cho tôi ngủ xem nào
- Anh... mớ gì tới đây ngủ xuống sofa ngủ đi
- Bổn thiếu gia nếu không là giường thì không ngủ được.
- Xớ đây là nhà tôi nhà của 1 tiểu dân không phải biệt thự của " thiếu gia"  đi ra ngoài mau
- Cô sang phòng mẹ cô đi
- Mớ gì đây là phòng tôi mà, đây là phòng con gái anh đi ra ngoài mau
- Chẳng lẽ tôi vào phòng mẹ cô ngủ
- Có muốn vào cũng không được...haiz mẹ tôi khóa cửa rồi
- Tôi ngủ đây giường gì mà ngắn tụt vậy
- Đi ra ngoài đồ biến thái cút ra cho tôi
- Im miệng cho tôi😠
- Sao muốn đánh người à
- đánh cô? Tôi không rảnh, còn nói nữa...tôi sẽ... ( cười đểu cáng)
- A... tên biến thái đồi bại đồ mặt dày như vách tường, nói cho anh biết quanh đây có nhà đó đầu óc anh chứa mấy cái thứ bại hoại gì vậy tôi la lên gọi 113, kiện anh bây giờ...
Đa Xuyên nhíu mày đẹp anh định nói anh sẽ quăn cô xuống lầu, nhưng phản ứng của cô lại....chẳng lẽ...nghĩ đến đây anh gầm lên
- Cô đang nghĩ đi đâu vậy hả tôi nói cô còn la lối tôi sẽ quăn cô xuống lầu cho tan xương nát thịt cô nghĩ cái gì, ai là biến thái, ai đầu óc đen tối, tôi thấy cô thì đúng hơn
Ách...quê muốn rớt mặt..
- Không phải tại anh ngày thường lưu manh cử chỉ đen tối làm sao tôi hiểu lầm được
- đi ra ngoài cho tôi ngủ còn ồn ào tôi ném cô ra cửa sổ bây giờ
Thế là tôi bị anh ta kéo ra ngoài và đóng cửa "rầm".
Bất mãn đến rơi nước mắt lúc nảy tôi không kìm được miệng luôn chửi rủa tay và chân thì đấm đá cái cửa phòng
- Đồ biến thái, tên mặt dày, đồ độc quyền ích kỉ, anh mà là quân tử sao dành phòng...hic...ngủ của con gái mà hay à...hu...đồ độc ác hu...hu...trả phòng cho tôi hu...hu...
"Rầm" cửa phòng lại mở ra, Hạ Nhi ngước đôi mắt còn ngấn nước lên nhìn vào khuôn mặt kia, khuôn mặt ấy ngày đầu gặp đã làm cái sắc trong cô trội dậy khuôn mặt ấy nhiều lần khiến tim cô rung động cũng nhiều khi ghen tị, thế là cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh vô tội.
Đôi mắt kia đập vào con ngươi lạnh lẽo ấy làm nó rụt lại vài giây, rồi cũng khôi phục lại
- Khóc cái gì
- Hu...hu...đồ ác ma...hic
- Im ngay
- Hu...hu...trả phòng cho tôi
- Tôi nói nín ngay
- Hu...hu...tôi không nín đó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net