👉Chương 23: Chung Một Mái Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuống nhà lục tìm gói mì rồi ăn đại khái. Mới đưa sợi mì lên miệng thì chuông nhà reo."ting ting"
-Ra đây.... ( vội đặt đũa chạy đi mở cửa)
- good morning Tiểu Nhi Nhi yêu quý🖐😄
- Mẹ....mẹ Hà
- Hạ...
Chưa kịp nói gì Hạ Nhi đã "rầm" 1 cái đóng cửa ba chân bốn cẳng nhảy lên trên phòng, bỏ lại Thái Hà ngơ ngác với dấu chấm hỏi to đùng.
Cửa phòng ngủ bị tung ra thật mạnh tiếp theo đó là Hạ Nhi như diều đứt dây lao đến bên giường
- Dậy dậy mau, mau dậy...
Cô khẩn trương như là phạm tội bị cảnh sát tri đuổi bởi " mình nhất định phải lôi anh ta dậy, lần trước mình té cầu thang đè lên anh ta kết quả mẹ và mẹ Hà đi chợ vừa về đến hiểu thành ra bậy bạ huống chi giờ hắn lại ở trên giường mình ngủ, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, thà chết chứ không chịu oan đó là châm ngôn sống"
Ấy chà với sự nhạy cảm của Đa Xuyên thì đã sớm tỉnh vậy mà lại vờ đi giọng nỉ non như đứa trẻ
- Ngủ chút nữa đi mà, im lặng coi
- Dậy dậy dậy mau, mẹ anh đến
- Thì sao, đừng có loạn nữa thích thì nằm xuống ngủ nè
- tên điên tôi nói anh dậy mau....mau...tôi không rảnh mà đùa với anh...
- Ai đùa với cô ( mắt mở thao láo)... mẹ tôi đến rồi sao?
- tôi....tôi...không muốn bị hiểu lầm
- hiểu lầm cái gì?
- Anh...anh....nằm trong phòng tôi ( mặt bắt đầu đỏ)
- tôi chỉ là mượn giường cô ngủ chứ có làm gì cô đâu ( tỏ vẻ ngây thơ)
- Làm gì là gì? Tóm lại dậy mau
Cậu lười nhát trở mình mặt lại vùi vào gối
Cất giọng cực kì nhàn nhạ
- Ra ngoài cho tôi ngủ đi
- Tức chết mà, được anh không thích dùng lời nói thì tôi đây phải dùng bạo lực thôi
Nói xong nhào lên giường ngồi lên lưng cậu như cưỡi ngựa

- Làm cái gì vậy bước xuống mau
Ánh mắt sa sầm lại
- không xuống, có dậy không
- tôi nói xuống mau ( tiếng quát kinh hoàng)
- không xuống dậy mau ( vừa cưỡi vừa nhéo tai hắn trả thù chuyện tối qua)
- Được cô thích cưỡi lên người người khác đúng không??
- Á...làm cái gì vậy
Bất chợt cô bị đè ngược lại ngã xuống giường. Bây giờ mới biết mình đang đùa với lửa
- Á...nam nữ thụ thụ bất thân...
- Hai con đang làm gì vậy
Trước cửa phòng là mẹ Hà. Ai oán thật hồi nảy mình chưa khóa cửa. Mọi sự giằng co đều dừng lại
- À...( cười tà)...mẹ xin lỗi đã quấy rầy, người lớn thường hay đi nhằm chỗ ấy mà...hì hì( vội đóng cửa lui ra ngoài)
Chúng tôi hiểu vấn đề gì đang xảy ra, 1 vấn đề khủng bố, tôi hét lên đẩy người kia ra
- Á...như dậy anh hài lòng chưa...đã nói là mẹ anh đến...đã bảo mau dậy đi mà...ới...giờ thì hay rồi đó...có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội
Đa Xuyên cũng thẹn đến khuôn mặt tuấn mĩ kia bị móp méo nhưng giọng nói vẫn lạnh băng
- Ừ tôi đây rất hài lòng
-tên chó điên này cút ra khỏi đây đừng để tôi phải thấy bộ mặt vô lại này của anh ( phỉ bán xong thì rúc trong chăn)
- Cô...con...nhỏ láo xược... ( bỏ ra khỏi phòng)
- Tôi nói anh cút đi điếc rồi à ( cầm cái gối đánh bụp bụp vào người cậu)
- Gan to nhỉ dừng lại cho tôi... ( đưa tay ra đỡ)
- Cút ra... ( nhảy lên để đánh- 😁😁 anh cao quá mà uýnh đâu tới)
" bụp, bụp, bốp" cứ liên tục như thế và trong 1 giây lơ là khuôn mặt đẹp trai thần điên đất đảo của Đa Xuyên đã không tránh khỏi cái gối trời giáng. Đôi mắt ấy, lại phóng tia cực băng, Hạ Nhi hạ gối rùng mình
- Giỏi lắm... ( từng chữ như đá băng)
- Ách...T_T!!!
- Càng ngày càng lộng hành... bỏ cái gối xuống,...
- Không...
- BỎ XUỐNG!!!( Cả căn phòng như đóng băng
Cái phút mà tôi tưởng mình ăn đập thì
" Mưa trôi cả bầu trời nắng trượt theo những nỗi buồn...🎶🎶"- Chuông điện thoại tôi reo lên, là mẹ gọi:
-Alo ! Mẹ ơi!!!
- Hạ Nhi con làm gì đó
- Mẹ bà ngoại thế nào rồi mẹ
( Đa Xuyên thấy vậy thì ra khỏi phòng xuống nhà)
- Bà ngoại tỉnh rồi con nhưng ... chắc mẹ phải ở với ngoại khá lâu.
- Ngoại không sao là tốt rồi...
- Con ở nhà một mình ổn không?
- dạ... hì hì ... con đâu còn nhỏ ( tiếng nói khá ái ngại)
- Ăn uống vô nghe chưa đừng có bỏ bữa đó
- Dạ
- Ừm...thôi mẹ phải cho bà ngoại uống thuốc
- Mẹ... tút tút... ( mẹ dập máy Hạ Nhi u sầu nặng trĩu buồn)
Xuống nhà thấy mẹ Hà và hắn đang nói chuyện vừa thấy tôi thì...
- Hạ Nhi mẹ con điện về hả? Ngoại thế nào rồi con?
- Dạ ngoại qua cơn nguy kịch rồi
Thái Hà rút điện thoại ra gọi video
- Để mẹ gọi hỏi thăm thử
3s Mộc Nhi bên kia đã xuất hiện
- Mộc Nhi mẹ thế nào rồi??
- Mẹ bị đột vị giờ chỉ qua cơn nguy kịch còn ý thức vẫn mơ hồ
- Oh! Sao lại như thế, chắc cậu phải ở lâu rồi
- Ừm chắc mấy tháng có khi cả năm
Hạ Nhi đứng bên cạnh mím chặt môi mắt hoe đỏ chẳng nói gì, còn Đa Xuyên vẫn như thế ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi vật.
- Còn con bé Hạ Nhi cậu tính để nó 1 mình à,
- Nó cũng lớn rồi mà...
- không được con gái một thân một mình sao mà yên tâm...( Thái Hà dừng 1 lát rồi mỉm cười chân thành) Cứ để con bé qua nhà mình đi
- Hả!!!!!!😲( Cả ba người còn lại giật mình)
- Không được con không đồng ý ( Đa Xuyên quát tháo lên)
- mình cũng thấy không được con bé không thể làm phiền cậu
- Gì mà phiền chứ cậu với mình phiền chỗ nào với lại con bé đáng yêu thế kia mà...quyết định vậy đi...bye cậu...
Cúp máy Thái Hà vui vẻ nhìn Hạ Nhi 1 cách trìu mến
- Đi thôi lên phòng lấy đồ đi rồi " về nhà "
- Dạ... con ở đây được mà
- Con không cho cô ta vào nhà
- Cái thằng này mẹ có bảo con phát biểu ý kiến không
- Con không biết cô ta không thể, có cô ta sẽ không có con
- Anh kia tôi có bảo là tôi thích ở chung với anh không?
- Hạ Nhi không có cãi mẹ, con muốn mẹ con lo lắng sao, bà ngoại đã bệnh rồi mẹ con chắc rất mệt mỏi con đừng từ chối nữa, với lại con muốn làm cho mẹ đây buồn sao. Nghe lời mẹ đi thu dọn đồ áo đi con
" đúng mình không thể làm mỏi chuyện ồn ào hơn nữa với lại mình không muốn là gánh nặng hay làm ai phải buồn...thôi mặt dày ăn nhờ ở đậu vậy"
Tôi lủi thủi lên lầu lấy đồ
- Con không biết con nói không được là không được
- Mẹ không quan tâm
- Mẹ đang thách thức con
- Con trai à con không thương mẹ hả ba con làm xa anh của con thì ít khi về nhà còn con...haiz như cái tủ lạnh...con muốn mẹ buồn chết à( dùng khổ nhục kế)
- Có liên quan đến con à. Buồn thì mẹ ra ngoài gặp bạn. Tóm lại để cô ta đến nhà mình là chuyện không thể
- Con...con... được lắm mẹ sẽ bảo ba con mang con sang Mĩ còn cái ban gì gì đó dẹp luôn
- Mẹ...mẹ... cứ coi như con mù vậy... ( cậu bực bội đi thẳng ra xe)
- Vậy mới ngoan chứ " con trai" ( cười đắc thắng)
Sau mọi chuyện tôi cũng đến nhà hắn tôi được sắp xếp một căn phòng đẹp ơi là đẹp, rất là vui và hài lòng...chỉ duy nhất một điều...căn phòng tôi và hắn "chung vách"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net