👉Chương 8: Công Việc Mới Mệt Mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không sao em làm được. Bây giờ làm gì?
Long Vũ còn chưa kịp hiểu thì Đa Xuyên đã độc ác đáp
- Cô đi dọn bàn làm việc cho tôi đi
- Ok không thành vấn đề.
Mặc dù trước giờ tôi chưa từng làm việc như thế bởi vì ở nhà tất cả mọi việc đã có mẹ lo nhưng tôi tin tôi sẽ làm được. Nói xong tôi lấy cây chổi lông gà đến phủi quét bàn sắp xếp đồ đạc ngăn nắp. Tít tắt là xong.
- Anh Long Vũ cần em giúp gì không?
- Em... ( chưa kịp nói)
- Cô đi lau sàn đi. Lau ở chỗ bàn tôi trước.( Đa Xuyên tiếp tục sai khiến)
- Đ...ược ( tôi nghĩ thầm: muốn chơi tôi chứ gì không dễ đâu)
Tôi đi lấy cây lau. Về thì anh Thiên Dạ đã đến.
- Em làm gì vậy?
- Lau nhà
- Ai bảo em làm việc này.
- Là tôi đấy ( Đa Xuyên từ đâu xuất hiện)
Thiên Dạ không nói lôi thẳng cậu ta vào bàn làm việc cá nhân. Đóng cửa lại và không một ai dám nhiều chuyện hỏi hang ai nấy đều lo làm việc của mình Hạ Nhi cũng vậy)
Trong căn phòng yên tĩnh
- Xuyên cậu làm sao vậy. Chẳng nhẽ cậu đi chấp nhất một cô bé như dậy sao
- Ý cậu là gì?
- Hạ Nhi đến đây không phải làm lao công hay osin
- vậy cậu nói đi một đứa hậu đậu như thế thì làm được gì.
- Cậu không cho cô ấy cơ hội thì sao cậu biết cô ấy không thể
- Thiên Dạ cậu đừng quên là cậu đã nói nếu cho cô ta vào ban thì tôi có quyền quyết định cậu không được ngăn cảng.
- Mình không quên. Thôi đi mình tin cậu không như thế.
Nói xong Thiên Dạ ra ngoài.
Bên ngoài.
- không ngờ việc nhà mệt như vậy. Giờ mình mới biết mẹ thật khổ. Từ giờ mình phải giúp mẹ nhiều hơn. ( tôi lảm nhảm với cây lau nhà)
- làm việc tốt nhé ( Thiên Dạ xoa đầu tôi cười tít mắt)
- Nè đừng có xoa lên đầu em như thế ( tôi bức bối)
-Con gái không nên cáu xấu lắm. ( nở một nụ cười mê hoặc đầy thân thiện triệu nam tính)
Nói xong thì đi mất
- Xì chẳng bao giờ mình giận nổi cái khuôn mặt đó. Tại sao anh ấy không phải là anh trai mình nhỉ?
( Lời bình: đẹp trai nhiều ưu điểm như vậy mà chỉ muốn làm anh trai thôi sao. Đúng là chỉ có Hạ Nhi khờ khạo mới nghĩ như thế)
Bất thình lình quay lại mặt tôi lại đập vô một người.
- Rảnh rỗi quá lau nhà mà còn nghĩ đến trai ( Đa Xuyên khinh khỉnh nói)
- tôi đang định rủa cái tên khốn nào bắt tôi phải làm những công việc này nè.
- Lỡ mang tiếng là tên khốn rồi. Ừm... cô đi quét mạng nhện đi đưa phục trang, kéo bộ trống cho ban chơi trống tập, đi bảo quản mấy bộ tóc giả, quét cho sạch sân khấu để người khác thử vai, đem rác xuống tầng trệt, Ra can- tin mua cho tôi một chai nước với một xuất ăn đặc biệt..( Đa Xuyên nói một tràng)
- Tôi là nô bọc sao( tôi nhìn anh ta đầy quán hận)
- Nói rồi chuyển trường đi.
Tôi cười như sắp mếu.
- Cố hành hạ để tôi chuyển trường chứ gì? Hạ Nhi này không sợ đâu.. lêu😝👅
Tôi đang cố gắng làm từng việc mà anh ta nói. Không phải hạn tiểu thư gì nhưng đã quen được mẹ cưng chiều khiến tôi hơi mệt mỏi. Làm xong hết tôi chạy từ tầng ba xuống can tin mua đồ ăn cho anh ta.
- Tôi không uống nước khoáng đổi nước chanh cho tôi ( Đa Xuyên gắt gỏng)

- D...ạ
Chạy thục mạng đến nơi đổi rồi chạy về
- Quên nói tôi không uống chanh thường mà là chanh muối.
- Rảnh quá hơ
- ừ rảnh ( lạnh lùng đáp)
10 phút sau
- Chanh muối nè anh táp giọng gì làm ngay đi ( tôi mệt quá nên nói sảng luôn)
- Nói lại tôi nghe( ánh mắt tóe lửa nhìn trừng tôi)
- ý tôi là anh uống đi kẻo hết lạnh ( không còn hơi sức đâu mà cãi nên đành hạ mình)
- Coi như cô biết đều.
Anh ta ăn như một con mèo vương giả. Đúng là bọn thiếu gia nhà giàu.
- phòng làm việc của tôi lại bẩn rồi cô lau lại đi ( nói một cách vô tình)
Tôi vẫn đi lau không hiểu cây lau nhà có gì cuốn hút mà lau sang phải anh ta đi qua phải sang trái thì theo qua trái. Rõ ràng đang cố tình mà. Tôi như quả bom đến giờ nổ. Quăn cây lau xuống sàn
- Đủ rồi nha anh nhỏ nhen vừa thôi. Người nào nói anh quân tử thì bị mù hết rồi
- Cô nói cái gì ( 1s đơ hình)
- kiếm chuyện đủ chưa đồ khốn kiếp. Anh là đồ khốn ( hu... hu... )tôi chưa bao giờ bị ai hành hạ như vậy chắc anh lấy chuyện bức ép người khác làm thú vui đúng không ( hu...hu)
- Nín coi cô quậy đủ chưa.
- Chưa tôi chưa chửi đủ anh là đồ độc ác đồ không tim không nước mắt. Hu...hu...hu
Nói xong tôi mở cửa chạy ra ngoài trước sự sững sờ của mọi người ở ngoài
Cô vội vàng bỏ đi mà nào biết xuyên vào cánh cửa này có một nội tâm đang giằng xé. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy mình quá đáng. Tại sao anh lại rảnh rỗi để tâm một con nhóc càng lạ hơn lại đi chơi cái trò hành hạ tiểu nhân như cô nói. Dương Đa Xuyên anh muốn xử ai dù là nam hay nữ chỉ cần " xẹt" gọn gàng chứ đâu có lôi thôi như vậy. Sau khi thấy cô khóc sau khi thấy cô nổi điên như vậy anh lại càng mập mờ liệu anh làm như thế là ghét cô một cách đặc biệt muốn cô chuyển trường hay là vì anh đang cố bịa lí do để chọc ghẹo cô, trêu đùa cô, nhưng vô tình trở thành ngược đãi khiến trái tim anh giằng xé khó chịu. Suy nghĩ đó trong anh như một cơn gió ùa qua nhưng đối với một kẻ ngạo mạng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận anh tự cho mình như thế bởi vì từ trước đến giờ anh tin mình vẫn còn là một Đa Xuyên gai góc. Lí trí không cho phép anh bận tâm nhưng trái tim không biết nghe lời lại buộc anh đi tìm cô.
Ngoài dãy hành lang yên tĩnh bên khu giải trí. Một thân hình nhỏ nhắn mảnh mai đang ngồi cuộn tròn khóc thút thít. Vừa khóc vừa chửi. Con gái thời @ có khác. Không còn biết chút gì về bản sắc thục nữ nữa. Đa Xuyên đại ác ma đang bước tới gần con " nai tơ" đó, tuy chân vẫn bước đi nhưng lòng anh đang rối bời:
😇"thiên thần Đa Xuyên "định bụng đến trước mặt con nhóc ấy sẽ miễn cưỡng nói xin lỗi
" nhưng có 1con ác ma khác cũng mang tên Đa Xuyên lại chắn ngang"😈 tới nơi phải cho cô ta biết cái giá phải trả khi miệt thị bổn thiếu gia.
Cứ thế lần đầu tiên trong đời anh đấu tranh tư tưởng. Nhưng rồi anh dừng bước đứng lặng yên...
Xa xa Thiên Dạ đang đến bên Hạ Nhi
- Quay! Làm gì ngồi đây buồn dậy em
- Hết hồn tưởng tên lưu manh nào chứ ( tôi đang khóc thì thấy anh Thiên Dạ đứng sau lưng)
- Buồn ghê, nhìn anh giống lưu manh lắm hả.
- gần như thế ( tôi nói thẳng )
Anh ấy nhìn tôi hồi lâu rồi nói tiếp:
- Con gái bọn em mít ướt quá nhỉ
- vậy thì sao, trước những kẻ khó ưa độc ác có anh hùng cũng rơi lệ
- Em đang giận Đa Xuyên à
- Em không giận mà hận, hận không đấm cho hắn một đấm.
- Con gái nổi giận thiệt là đáng sợ
- anh vừa nói gì ( tôi liếc mắt)
- Hì anh đùa thôi...Đa Xuyên làm việc gì cũng có lí do của cậu ấy
- Hứ anh ta là một tên ích kỉ nhỏ nhen khốn kiếp khó ưa...
- Chửi như vậy đỡ giận chưa( Thiên Dạ cười hiền từ)
Thật ra mỗi lúc nói chuyện với anh Thiên Dạ tôi cảm thấy rất vui bao buồn bực dường như tan biến. Tôi cười đầy tinh nghịch
- Cảm ơn anh đã nói chuyện với em nãy giờ. Thôi em vào trong xem hắn còn sai cái gì nữa không làm cho xong
- ừm cố lên
Hạ Nhi và Thiên Dạ không ngờ rằng trong hốc tối sát bên hành lang hai người nói chuyện Đa Xuyên đã đứng ở đó. " Có người đang rủa thầm mình xấu xa như thế sao. Có kẻ đang cố tự an ủi đang vỗ về trái tim." Anh quay đi cố nở nụ cười nhạt nhẻomà bản thân không hề nhận ra trong đầu lưỡi có cái gì đó cay đắng. Anh trở về phòng và trở lại là một Đa Xuyên.
(💌 Cuộc đời thật đáng buồn khi những kẻ quá thông minh lại có những cái ngu quá cơ bản và đáng cười khi một tảng băng ngàn năm vốn quen giá buốt lại không nhận ra mình đang từ từ tan chảy)- tác giả
- Cô giỏi nhỉ dám bỏ ra ngoài ( Đa Xuyên bình thản kết tội)
Tôi không thèm nói với anh ta ngồi hịch xuống ghế.
-"chóc"  thái độ gì vậy ( Anh ta dùng hai ngón tay đánh vào trán tôi)
- Nè sao đánh tôi
- Câu hồn cô về cho không cảm ơn mà còn...
- Làm cái gì nữa?
- Sang bên đám Tiểu Ngưu bảo cái gì thì làm cái đó
- Hứ
Nói xong tôi đi qua bên chị Tiểu Ngưu.
- Chào các chị có cần em giúp cái gì không ạ
- Ái dà chị đây đang khát lấy cho chị ly nước đi ( Tiểu Ngưu nhìn tôi với con mắt đầy nham hiểm và khinh thường)
- Dạ nước bình thường đúng không?
- Vâng
Tôi đến bình nước nhẹ nhàng rót một cốc nước bưng đến
- Nước của chị đây
- Cảm ơn
Tôi đưa cốc nước, lúc này Tiểu Ngưu cố tình buông tay " choang" tiếng thủy tinh va chạm với nền chói tai. Cốc nước vỡ tan tành
- Cái cô này cô đang làm gì vậy bẩn hết đồ của chị ấy rồi ( hai ba chị nịn hót ở phía sau lên tiếng chỉ trích)
- Em...em xin lỗi
- không sao cô dọn chỗ này đi ( lại là một nụ cười đầy rẫy ác ý)
-D...ạ
Tôi đưa tay nhặt những mảnh thủy tinh dưới đất
- Á... ( nước mắt lăn dài)
( Lời bình: Chắc ai cũng nghĩ là Hạ Nhi vô tình bị mảnh vỡ cắt vào tay chứ gì...)
Tôi bàn hoàn trợn mắt. Bàn chân của Tiểu Ngưu dẫm qua bàn tay đang cố nhặt vụng vỡ. Từng miếng 1 một găm vào bàn tay máu từ từ chạy ra nhuộm hồng đôi bàn tay trắng trẻo. Tôi tưởng chừng như đôi bàn tay nhỏ bé của mình đã nghiền nát mẻ vỡ. Một chút bất ngờ một phần tức giận và nhiều hơn hết là cảm thấy sợ hãi. Người khác có ghét tôi cũng không đến mức như thế. Tôi chỉ muốn khóc nấc lên vì đau quá, nhưng tôi vẫn kiềm chế được mà không khóc ra tiếng
- Xin lỗi em gái chị cố tình hơi mạnh tay ( Cô ta nói xong nở nụ cười thỏa mãn vòng tay trước ngực mà đi)
Người khác cũng đi hết. Chỉ còn mỗi mình tôi với bàn tay đầy máu đang run rẩy. Tôi cảm thấy thế giới này thật nhẫn tâm khi người khác thấy như thế mà không dám lên tiếng không một ai quan tâm tôi mặc dù tôi đang chảy máu. Cái ban giải trí này chính là không có tình người như vậy sao?- tôi tự hỏi.
- Cô làm gì mà tôi kêu không thèm trả lời? ( Đa Xuyên đẩy cửa phòng trang điểm đi vào)
Tôi vẫn ngồi bất động bên đống mẻ ly
- Nè câm hả nhóc
Tôi  quay lại nhìn chầm anh ta đôi mắt vẫn đẫm lệ. Không hiểu tại sao mà tôi mong anh ta hỏi thăm tôi. Chắc tôi khùng rồi.
- Con người cô đúng là đại ngốc ( dừng một chút liếc mắt về tay của Hạ Nhi)... chảy máu cũng đáng đời
Hừ tôi cười nhạt nhẽo " anh ta mà nói được lời nào tử tế chứ anh ta mà quan tâm ai". Rồi bỗng dưng tôi khóc ré lên. ( hu...hu...hu😭😭😭😭😭😭)
- Thích thì cứ khóc đi tôi không phải là Thiên Dạ đâu sẽ không hơi đâu mà vỗ về cô ( Đa Xuyên tuyệt tình đáp)
Tôi càng khóc to hơn từng tiếng nấc nghe rõ ràng. Còn anh ta vẫn lặng im vẫn như tảng băng lạnh lùng đứng khoanh tay nhìn tôi
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua tiếng khóc càng ngày càng yếu ớt hơn và cuối cùng cũng im hẳn tôi đứng lên đi ra ngoài. Anh ta chụp cánh tay đang chảy máu của tôi lại.
- Khóc đã rồi ha
- Đồ vô tâm ( tôi trừng mắt đầy quán hận)
- Đó là bản chất của tôi... mà cô nói không cần tôi quan tâm mà
- Chứ... chứ ai cần anh quan tâm.
- Con ngốc
- Đúng tôi là con ngốc mới gia nhập cái ban này
- giờ hối hận vẫn còn kịp
- Đồ bỉ ổi
- Con nhỏ này muốn chết hả ( ánh mắt vẫn lạnh lẻo)
Tôi giằng tay anh ta ra chạy xuống phòng y tế. Cô y tế gắp những mảnh vỡ ra sát trùng bôi thuốc rồi băng bó lại.
Thời gian đó ở ban giải trí. Tại phòng làm việc của Đa Xuyên...
-Xuyên cậu kêu mình có việc gì ( Tiểu Ngưu ỏng ẹo chạy vào khoác tay Đa Xuyên đang ngồi trên ghế)
- Bỏ ra trước khi tôi còn dùng lời nói
- Cậu sao dậy giận mình hả
- Chuyện trong phòng trang điểm là cô làm.
- Chuyện gì chứ
- Nói trước khi tôi điên lên.
- Đúng là do con nhỏ đó hất nước vào mình trước
- Cô nghe cho kĩ đây. Lần sau còn xảy ra chuyện như thế nữa thì đừng trách( ánh mắt vô cảm như muốn giết người )
- Cậu thích con nhỏ đó.
- Im đi
-Mình thua nó ở chỗ nào chứ ( Tiểu Ngưu hét lên)
- Ra ngoài
- Cậu nói đi.
Giờ này con người cậu ta tỏa đầy khí hàng băng ánh mắt như đóng băng người đang nhìn. Cái lạnh phát ra từ con ngươi băng giá đến thấu xương.
-1, 2, 3 ( đếm từng số )
Tiểu Ngưu vội chạy ra ngoài
Tôi băng tay xong thì quay lại giờ đã 5 giờ chiều mọi người đã ra về. Hắn ta đang đứng trước cửa ban giải trí
- Đi về sao cô lúc nào cũng khiến người khác phải chờ đợi
- Hứ
Anh ta đưa tay lên định cóc đầu tôi thì tôi kịp che đầu lại. Nhưng không ngờ anh ta lại béo mũi tôi
- Ây da không biết đau hả
- Im lặng coi vào xe nhanh lên ( chúng tôi đến nhà xe khi nào không hay)
- Ờ quên anh đâu phải người mà biết đau chứ ( tôi chửi)
- Cái con nhóc này nói ai không phải người hả
- Nói anh đấy
Vừa nói xong anh ta đột ngột đẩy tôi vào xe làm đầu tôi va vào xe đau điến
- Nè anh không bạo lực sẽ chết sao.
- Ừ
Đa Xuyên ngồi vào cài dây an toàn định lái thì tôi vẫn đang loay hoay với cái dây an toàn. Tay tôi đau nên không cài được. Anh ta liếc mắt nhìn qua rồi lạnh lùng nói.
- Cầu xin tôi đi tôi cài cho
- Hớ anh mơ hả không thắt dây an toàn xe anh bị bắt chứ đâu phải xe tôi.
Không nói một lời nào anh ta phóng về phía trước.
- Á cái đầu của tôi ( tôi mất hồn đập đầu về phía trước)
- Đúng là con ngốc ( Đa Xuyên cố nhịn cười)
- Nè anh quá đáng quá nghe chưa.
- trách cô ngốc thôi
- Anh...anh không thèm cãi với anh.
Thoáng cái đã về nhà anh ta. Tay tôi bị thương nhưng vẫn cố đạp xe về nhà. Vừa về mẹ đã hỏi vết thương ở tay tôi trả lời qua loa rồi trốn luôn ở trong phòng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net