Chap 18: Lê Khải Chính (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi yên vị ở phía còn lại của bàn trà , Lê Khải Chính rót 2 ly trà một ly cho tôi một ly anh uống , tôi thắc mắc về việc rót trà cho tôi nên không ngại hỏi

- Chẳng phải anh không cho em uống hả ? Sao giờ lại rót cho em ?

- Cũng đã mất ngủ rồi chi bằng chúng ta ngồi nói chuyện đi. Khung cảnh này đúng ý em quá rồi còn gì

- Hmmm kể ra thì từ khi anh ôn thi đại học và sau đó là chuỗi ngày deadline anh với em chưa từng ngồi nói chuyện một cách nghiêm túc nhỉ

Lê Khải Chính im lặng chỉ nhìn tôi rồi cười mỉm , bỗng cảm thấy đến cả tính cách cũng không giống thường ngày lắm chẳng lẽ môi trường giáo viên đã khiến anh thay đổi đến vậy sao.

- Có những chuyện lúc trước không thể nói bây giờ chỉ cần mở miệng em liền hiểu

- Hửm bí ẩn vậy á ? Liệu em là con nuôi chăng ?

- Haa... khéo tưởng tượng đấy

Anh em tôi chẳng ai thân thiết với cha mẹ, tuy cũng chẳng thân nhau mấy nhưng vẫn có thể chia sẻ những câu chuyện bí mật như chuyện anh tôi đã đánh bạn rơi mất răng trên lớp năm anh lên tám chẳng hạn vì thế chúng tôi coi nhau là cuốn nhật kí có thể viết lên ký ức hay trải nghiệm của mình lên đối phương

- Là chuyện tình yêu hả ?

Tôi nửa đùa nửa thật nói về vấn đề này, vừa trêu chọc và cũng chẳng nghĩ rằng sẽ nhận lại cậu trả lời khiến tôi bất ngờ

- Uhm

- Không phải chứ anh chưa đề cập chuyện này với em bao giờ , anh đã yêu ai đâu

- Anh từng yêu ...

Chỉ có một chuyện Lê Khải Chính chưa bao giờ nói với tôi đó là chuyện tình yêu của anh ấy, vì không nói nên tôi cũng đinh ninh người con trai 25 tuổi trước mặt chưa được nếm trải mùi vị của tình yêu thế mà hôm nay lại nghe câu " anh từng yêu " từ miệng của con người này. Qúa là shock

- Anh từng nói với cha mẹ chưa ?

- Chưa từng ....

- Thế anh có định sẽ nói không ?

- Anh không muốn nói cũng chẳng dám nói...

- Vì sao vậy ?

- Vì...Vì anh thích con trai ...

Một tiếng đùng vang dội trong đầu tôi, Lê Khải Chính từ trước đến nay đều duy trì hình tượng là con nhà người ta trong mắt người khác đến những con người khó tính và cổ hủ như cha mẹ tôi cũng phải vỗ ngực thì sẽ như thế nào trước thông tin này . Họ sẽ đánh anh ấy đến chết mất .

Tôi đứng hình há hốc mồm trong giây lát, anh ấy nở nụ cười nhạt

- Khó tin lắm đúng không , chắc em cũng thấy anh không xứ-

- Im đi !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net