Chapter 31: Cá độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lớp, nó không còn vẻ hào nhoáng như những hôm trước nữa, đồ trang trí đều bị gỡ xuống, trở lại một lớp học bình dị như bao giờ. Nhưng nó không phải thứ bất ngờ nhất ở đây. Vì ngay trên bàn học lúc này, có một món quà bí ẩn gắn phong bì với tên Nhân phía trên. Nó không có ở đây trước đó, ai đó đã lẻn vào lúc chào cờ dưới sân.

Bên trong phong bì là một lá thư...

Gửi Nhân,

Anh có quà cho em nè. Trung thu vui vẻ nhóa ;)

Tố Như.

...

Đây ra vậy?

Không hiểu gì cả, Nhân vẫn tiếp tục khui ra. Đó là một hộp quà nhỏ hơn trong đó và...tấm giấy khen học bổng toàn phần!

"Bộ hôm khai giảng ông không lên nhận thưởng hả?"-Nam kinh ngạc

Nhận thưởng gì...Khoan đã, đúng rồi, mình bỏ ra ngoài ngủ quên hai tiếng mà!

"Uhm...Ờ..."-Nhân vỡ lẽ đáp lại

"Mà có cái gì trong này vậy?"-Cậu cầm hộp quà lên lắc kiểm tra

"À cái đó hả? Một cây viết đó, giống vầy nè!"

Nam mở bóp viết, lôi ra một cây bút máy cao cấp nhìn sang chảnh cực kì. Đúng là trường giàu có khác, không phải mấy chồng tập phèn lúa như bao ngôi trường ngoài kia...

Nhưng mà khoan đã, sao cậu ta có được nó?!!

Hóa ra, Nam có học bổng toàn phần!!!

Sao lại bất ngờ thế chứ? Tất nhiên rồi, Vĩ từng nói lớp có hai người mà! Nam mà không có thì ai có nữa!

Mà nhắc đến Khôi Vĩ...

Cậu ta đã giải thích ổn thỏa với mọi người về vụ cãi nhau hôm thứ bảy, chẳng ai hay về cuộc "đàm phán" hôm qua cả. Tuy nhiên, thứ được kể là một phiên bản rất chi là có lợi cho cậu ta. Và tất nhiên trong câu chuyện đó, Nhân vẫn là thằng bốc đồng hiểu sai vẫn đề phải đi xin lỗi.

Mặc dù vậy, nó không tệ như cậu tưởng. Cả sáng giờ chẳng ai làm phiền về nó cả, không phải vì họ dễ dàng bỏ qua như thế...

Mà vì một thứ lớn hơn nhiều đang diễn ra.

Một cuộc thi bầu chọn, kéo dài đến hết tuần để tìm quán quân văn nghệ Trung thu. Nó được thông báo lúc chào cờ và bây giờ tất cả đều bị cuốn theo vòng xoáy không hồi kết ấy. Lớp như cái chợ, những cuộc bàn tán, tranh cãi liên liên miên nổ ra khắp nơi. Trường như lên hội, cứ ra chơi là hàng loạt học sinh tụ tập, diễu hành rêu rao thuyết phục.

Như thể nội chiến fandom Nicehash31 chưa đủ làm điên đầu vậy!

Nghe ngóng nãy giờ, có vẻ hai đội thi đang là ứng cứ viên sáng giá nhất hiện tại, đó là đội số 2 và đội số 10. Dù tỉ số đang nghiêng phần nhiều về đội 2...một số người đang hạ quyết tâm thay đổi điều đó.

"Ê Nhân"-Một cô gái chạy đến trước bàn

"Ông tính vote đội nào!"

Đó là Hà Na, hotgirl của lớp. Cô ấy là người nổi tiếng trên mạng, triệu phú tự thân từ việc tiếp thị bán kem trộn. Dạo gần đây Hà Na có vẻ qua lại khá nhiều với nhóm của Khôi Vĩ, và đặc biệt, sáng giờ cô ấy đã năng nổ cùng họ đi khắp lớp thuyết phục mọi người bỏ phiếu.

"...Chưa đội nào"-Nhân đáp

Có xem đâu mà biết ai để vote...

"Vậy vote đội 10 đi!"-Cô hứng khởi nói

"Đội đó diễn đẹp lắm, nói chung là hay lắm, nhất luôn đó, vote đi!"

Mặc dù nói suông chẳng có tí thuyết phục nào. Trước một người đẹp như thế, ai lại nỡ khước từ chứ.

"Ông cũng vote đội 10 nhá!"

"Không"-Nam đáp

...

Và như một ngoại lệ, chúng ta có Nam.

"Đắc đạo" sau bao nhiêu cuốn kinh Phật, bình chân trước mọi cám dỗ trần tục...Hoặc là cậu ta đang cố trung thành với "người BẠN khác giới hơi bị thân mật quá" Mộng Vân.

"Sao vậy?!"-Hà Na hỏi

"Overrate quá"-Nam trả lời

"Đội 2 được chèn vào ngay giữa hai tiếp mục dở nhất đêm, cái nào cũng sẽ hay khi so với nó. Còn đội 10, mấy cái loa quanh trường thông báo như không vậy, nhưng đến tiết mục cuối, nó reo lớn chói tai, làm ai cũng tò mò trở lại coi"

"Hai tiết mục không phải là dở, nhưng vì yếu tố bên ngoài, nó trở thành hai tiết mục duy nhất người ta nhớ tới, kiểu vậy đó!"

Chẳng biết sao, với mỗi câu nói của Nam, linh cảm đa nghi trong Nhân ngày càng mạnh...Nó nghe sặc mùi dàn xếp vậy.

"Ok...đội nào cũng được miễn đừng vote đội 2 nhá"

Hà Na chỉ sượng mặt lại, chẳng có vẻ nào hứng thú quan tâm. Cô chào hời hợt không bận tiếp chuyện nữa, trước khi nhảy sang bàn khác với công cuộc tuyên truyền của mình. Việc ấy cứ kéo dài đến hết buổi học, không dấu hiệu ngừng nghỉ.

Chỉ bầu chọn cho vui thôi mà...sao ai cũng làm quá đến vậy?...

***

Vào một mổi chiều yên ắng bình dị...

Điện thoại Nhân đổ chuông.

Nhưng lạ ở chỗ, không phải Raph cũng không phải ba mẹ, những người duy nhất gọi cậu trong suốt thời gian qua. Nhưng con số này, nó cứ quen quen thế nào.

Và đó là khi cậu nhận ra...

Đây là điện thoại nhà Khôi Vĩ.

"Êee! Chào Nhân"-Cậu ta vui vẻ mở lời

"Phải nói, tôi rất hài lòng với cái "thương vụ" hôm chủ nhật đấy!"

Vừa nghe xong, Nhân run cằm cặp như động kinh cho bao sự kinh hãi bâu về ám ảnh.

"Tôi rất muốn tiếp tục cái "cơ hội hợp tác làm ăn" ấy"-Vĩ nói

"Cậu thấy sao?"

Đó là kế hoạch để lùa thôi mà, có ý định làm thật bao giờ đâu!

Nhân từ chối thẳng thừng, không suy nghĩ...Cho đến khi cậu ta nói sẽ chuyển nóng 2000$ nếu chấp nhận gặp mặt và Nhân đồng ý ngay lập tức...

Đúng là tiền bạc làm mù con mắt.

Dù hẹn lúc 6 giờ, 5 giờ rưỡi cậu ta đã có mặt, làm gì cũng trễ, cứ có mấy chuyện như vầy cậu ta lại sớm hết nói. Vĩ không đến với "đội quân" hùng hậu như lần trước nữa, chỉ một chiếc Roll-Royce màu trắng như mọi ngày. Cậu ta đến ngồi đối diện, nhưng cùng lúc đó...đặt lên bàn một thứ kì lạ.

Một thiết bị điện tử hình trụ, nhỏ bằng đầu ngón tay.

"Cái gì vậy?"-Nhân hỏi

"Máy gây nhiễu siêu thanh đấy"

Máy gây nhiễu siêu thanh (ultrasonic jammer), một loại máy phát ra tiếng ồn siêu thanh tai người không nghe được, nhưng có thể gây nhiễu bất kì thiết bị nghe nào.

"Kể từ khi cậu ghi âm tôi hôm chủ nhật, giờ tôi đem cái này theo mọi nơi"

"Cảm ơn vì "bài học" quý giá ấy"-Vĩ lóng bóng mỉa mai

Nhân chẳng để ý lắm, cậu chỉ mãi ngắm nhìn không chợp mắt. Cậu từng có máy gây nhiễu, nhưng nó to đến lộ liễu, nên chẳng bao giờ sử dụng cả.

Cậu muốn một cái như vầy.

"Nó giá bao nhiêu vậy?"-Nhân hỏi

"Tầm 30,000$"

...

Ôi thôi khỏi vậy...

"Mà cái "hợp tác làm ăn" lần này là vụ gì?"

"Thế tôi sẽ vào vấn đề chính luôn nhé"-Vĩ nói

"Nếu những thông tin của tôi vẫn còn chính xác thì...Bài giới thiệu của CLB truyền thông sẽ ra vào ngày mai đúng không?"

Nhân chợt hít mạnh một hơi, tim đập mạnh dần.

"Không những vậy tôi còn biết nó sẽ chia làm hai phần"

"Giới thiệu sơ bộ vào thứ năm..."

"Phanh phui toàn bộ lai lịch vào thứ sáu!"

...

Một sự im lặng đã trở lại, khiến nơi thoáng đãng bên bờ sông này cũng eo hẹp đến khó thở. Nhân cứng đơ người, mồ hôi nhễ nhại. Với nét mặt lộ rõ như thế, Vĩ mỉm cười tự tin biết mình đã đúng, tựa lưng về sau thư giãn sảng khoái.

"Tôi tham gia vào chính sự ngôi trường này nhiều hơn cậu tưởng đấy. Có những thứ to lớn ngoài kia mà đến CLB truyền thông cũng không muốn cậu biết đâu!"

"Vậy rốt cuộc ông muốn gì?"-Nhân khó chịu hỏi

"..."

"Tôi cần cậu giúp tôi"

...

Giúp? Nó có vô lý quá không, từ một người với tiềm lực vô hạn như Vĩ.

"Cậu còn nhớ kết quả bình chọn đúng chứ?"-Vĩ hỏi

Trong những ngày qua, tranh cãi nổ lửa vẫn diễn ra giữa fan đội 2 và 10. Nhưng sau cùng, đội 2 đã chiếm phần lớn lượt bình chọn trên page của trường, chiến thắng với họ là gần như chắc chắn.

"Tôi không thể để chuyện đó xảy ra"

Cậu ta vẫn kiên định quyết tâm. Nhưng với Nhân, toàn bộ thái độ ấy là vô nghĩa.

"Mắc cái gì ai cũng làm quá vậy?"-Cậu thắc mắc

"Tui tưởng nguyên vụ này là chọn cho vui thôi m-"

"Chẳng có gì là "chỉ cho vui" cả!"-Vĩ một mực phản lại

"Quên hết mọi sự hỗn loạn cậu thấy trong trường, quên hết mọi đám bò con đang tuyên truyền, cãi nhau trên mạng đi!"

"Những kẻ cầm trịch thực sự đang giật giây trong bóng tối. Thời điểm ta đang ở hiện tại chính là giai đoạn căng thẳng nhất toàn bộ cục diện chính trị tại ngôi trường này!"

Hùng hồn, nhập tâm, với mỗi câu nói ấy, những thông tin chấn động cứ thế tuôn trào thành dòng. Và với nó, một cánh cửa sự thật không ngờ đến được mở ra...

Những bí mật to lớn về ngôi trường này.

"Câu lạc bộ Ruby. Nó là một hội kín liên trường (A và B), dành riêng cho học sinh từ những gia đình giàu có và quyền lực nhất"-Vĩ nói

"Tuy nhiên, "quyền lực" trong ngữ cảnh này chỉ mang nghĩa tương đối. Ngôi trường này hoạt động dưới sự bảo trợ của toàn thể VinaLink, nằm ngoài tầm ảnh hưởng của bất kì cá nhân hay tổ chức nào. Nó mô phỏng một xã hội, thu nhỏ, khép kín, để học sinh tự do gầy dựng cơ ngơi, bành trướng quyền lực"

"Ở ngoài kia, tôi có thể mượn danh bố mẹ để thét ra lửa, nhưng trong này, so với những kẻ sừng sỏ nhất tại đây..."

"Tôi chả là ai cả!"

Như một chuyện khó tin, Khôi Vĩ lép vế trong chính hệ thống gia đình cậu ta góp công dựng nên. Một xã hội phức tạp của giới thượng lưu ngoài tầm nhận thức của mình.

"Nên tôi cần phải chứng minh vị trí của mình!"-Vĩ nói

"Trong lúc chúng ta đang nói chuyện, một vụ cá độ lớn đang diễn ra. Một sự kiện gọi vốn hằng năm do những hội viên tổ chức với nhau, quyết định bởi kết quả bầu chọn văn nghệ"

"Và phần thưởng? Tổng khoảng tiền cược vào của toàn bộ 22 thành viên với giá trị hơn 20 triệu Đôla!"

20 triệu đôla?! Cá độ quái gì dữ vậy?!

"Đó là rất nhiều tiền, nhưng không phải lý do tôi cần nó"-Vĩ nói

Rồi cậu ta chòm tới, hì hục khí thế.

"Bởi vì 20 triệu đôla này, nó rất đặc biệt! Theo một cách mà cậu không thể hiểu được đâu!"

"Nó có thể thay đổi mọi thứ!"

"Và tôi cần thắng được nó"

...

"Vậy...trong nguyên vụ này, vai trò của tui quan trọng thế nào?"-Nhân tò mò

"Quyết định!"-Vĩ nhấn mạnh

"...Và tui sẽ nhận được gì nếu giúp ông?"

Nhân hí hửng nghiêng đầu, nhíu mắt đầy hàm ý. Với một phi vụ lớn như thế, sẽ rất tiếc nếu mình không được phần thưởng xứng xứng đáng nhỉ?

"Chỉ có bốn người cược vào đội 10, đó là tôi, Chi, Chấn và Thanh. Với khoảng cược bằng nhau, mỗi người sẽ lấy 5 triệu Đô..."

"Và cậu sẽ lấy 10% của tôi"

Vậy là...500,000$!!!

Ối dồi ôi sắp giàu rồi! Nhưng khoan, mình có thể thương lượng nhiều hơn mà!!!

"10% thôi sao? Tui quan trọng hơn vậy mà?"-Nhân chểnh mảng

"Đúng vậy, tôi có thể cho cậu hết nếu muốn...Nhưng tin tôi đi, cậu chưa sẵn sàng để sử dụng số tiền ấy có trách nhiệm đâu. Cậu sẽ rơi vào tệ nạn và mất tất cả như chơi vậy"

"Nghĩ lại thì...500,000$ có lẽ quá nhiều với cậ-"

"Ok! 10% được rồi! Chốt đơn!"-Nhân hốt hoảng đồng ý

Và khi lời đề nghị được thông qua, đã đến lúc đi vào kế hoạch.

"Cậu thấy đấy, để đội 10 chiến thắng, ta cần đánh bại đội 2. Mà cụ thể hơn..."

"Đánh bại một người duy nhất"

Theo lời Khôi Vĩ kể, trong hội Ruby tồn tại một thành viên hụt trên danh nghĩa, một học sinh lớp 12. Anh ta cầm đầu cả clb, chơi thân với hội học sinh và có tay trong ở hầu như mọi ngóc ngách.

Một nhân vật nguy hiểm được biết đến với danh hiệu...

Trùm trường.

Tại nơi mà hội học sinh nắm quyền tối cao, anh ta được họ cho tự do tác quái, vì chỉ có anh ta mới đủ khả năng thâm nhập sâu vào nội bộ cộng đồng học sinh, kiểm soát toàn cuộc ở một mức độ hội học sinh không thể. Và với tầm ảnh hưởng khổng lồ ấy, anh ta đã dàn xếp cả buổi văn nghệ theo cách có lợi nhất cho mình, để đội 2 mà anh ta dày công bom tiền vào giành chiến thắng tuyệt đối.

"Nhưng tất nhiên, tôi không để anh ta làm mọi thứ theo ý mình"

Khôi Vĩ đã ra mặt đầu tư vào một đội thi, giữ hồ sơ của họ thật cao để trở thành mối nguy, để bị đẩy xuống vị trí cuối. Cậu ta đã bao Linh Khởi Phong...gần chục bữa ăn...? Để thuyết phục hội học sinh đặt loa thông báo quanh trường.

Chỉ là họ không biết rằng, đoạn thu âm cuối cùng đã bị chỉnh sửa. Và khi tiếng loa ấy reo lên, kéo mọi người trở lại khán đài, đội số 10 xuất hiện hoành tráng...

Và làm nên một đêm diễn khó phai.

"Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đủ"-Vĩ nói

"Tôi đã lập nên một mạng lưới những người nổi tiếng trong trường để tuyên truyền về đội 10. Nhưng cũng không thể đấu với mạng lưới quy mô hơn của anh ta"

"Chính vì thế, tôi cần có Cậu!"-Vĩ chỉ tay về trước

Lúc này, từ trong túi áo, cậu ta lôi ra một mảnh giấy, chứa rất nhiều cái tên...những thành viên trong mạng lưới.

"Kết bạn với tất cả họ, đăng bài ủng hộ, tương tác, chia sẻ bài viết càng nhiều càng tốt"

"Dù mọi thứ về buổi văn nghệ đều bị dàn xếp, hội học sinh quy định cuộc bình chọn này phải diễn ra theo hình thức "cạnh tranh công bằng". Có nghĩa là...không quảng cáo"

"Và đó chính là lỗ hổng ta sẽ đánh vào!"

Tâm lý con người dễ thay đổi bởi môi trường xung quanh. Khi bài giới thiệu ấy được đăng ra, số lượng phản hồi sẽ tăng chóng mặt. Chỉ cần họ tương tác, tất cả những liên kết kia sẽ đồng loạt tràn qua lấp đầy đề xuất của họ.

"Họ sẽ không còn ai quan tâm lý lịch cậu nữa, cứ yên tâm"-Vĩ trấn an

"Nhưng một thứ là chắc chắn!"

"Theo thời gian...họ phải chuyển qua chọn đội 10!"

***

Hai ngày sau, các bài giới thiệu lần lượt được đăng lên và như dự đoán, quá nhiều người biết đến mình. Nhân không thích điều này chút nào, nhưng không sao, họ sẽ bị sao nhãng bởi những bài đăng tuyên truyền thôi.

Chỉ có điều...nó không diễn ra như thế.

Họ không hề quên cậu là ai, mà trái ngược lại, tất cả bỗng chốc quan tâm dữ dội! Một "chàng trai vàng" với profile không thể nào khủng hơn, con trai của hai "vĩ nhân" trong vụ kiện lich sử đã lộ diện sau chục năm ẩn mình, một học sinh xuất chúng với học bổng toàn phần của ngôi trường danh giá nhất Việt Nam.

Chỉ trong một đêm, cậu trở thành người nổi tiếng toàn quốc, khiến câu lạc bộ phải gỡ bài đăng khi họ nhận ra sự chú ý không mong muốn.

Nhưng lúc này mọi thứ đã quá muộn, gương mặt cậu xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông, dư luận cả nước đều gọi tên mình. Tài khoản cá nhân giờ đây gần một triệu lượt kết bạn, cứ mỗi giây điện thoại lại kêu inh ỏi với hàng trăm tin nhắn từ những người lạ mặt quá khích đến mức phải khóa luôn face!

Các bài viết quảng bá đội 10 cứ thế tràn lan khắp mạng xã hội, đi đâu cũng gặp không thể tránh khỏi, làm thay đổi kết quả bầu chọn khi tất cả mọi người đồng loạt chuyển phe.

Đến chiều chủ nhật, mọi thứ đã được quyết định, đội 10 đã thắng...

Một chiến thắng lịch sử với hơn 90% lượt bầu!

***

(Một lúc sau)

Khôi Vĩ gọi điện lần nữa.

Cậu ta chúc mừng cho sự "thành công" này, nhưng đương nhiên, với Nhân, cậu chỉ có một cảm giác duy nhất...

Cơn ấm ức trực trào trong người.

"Ngay từ đầu ông đã biết về việc này đúng không?"-Nhân hỏi

"Tất nhiên rồi! Không thứ gì có thể gây bão dư luận hơn thân phận của cậu cả. Việc này không thể tránh khỏi"

Nhưng dường như nó vẫn chưa đủ, cậu chưa thấy thỏa đáng.

"Đầu tuần trước, ông thuyết phục tui đăng ngay tuần này...ông cố tình đúng không?"

"Ông đã làm vậy bao lâu rồi?"

...

Tự nhiên, Khôi Vĩ không phản hồi năng nổ nữa. Cậu ta im lặng hồi lâu như thể đang đấu tranh với cơn dày vò dai dẳng.

"Tất cả mọi thứ đều được lên kế hoạch cả..."

Và rồi, cậu ta cũng cất tiếng lên...nhưng là một giọng nói phiền muộn da diết.

"Kể từ khi tôi biết cậu là ai, Nhân à"

...

Thật sao...

Vậy là bấy lâu nay...cậu ta đã lợi dụng mình?

"Tôi chưa từng xem cậu là bạn trước đó...Tôi ngồi cạnh cậu, làm quen với cậu, giúp đỡ cậu. Tất cả chỉ để biến cậu thành con tốt thí trung thành...Chỉ để sử dụng cậu cho những mục đích như này thôi"

...

Ngộ thật nhỉ, mình không thấy sốc chút nào.

Đây không phải lần đầu tiên cuộc đời tát thẳng vào mặt mình, cho tỉnh ra rằng nó là một sự giả dối...rằng những người mình từng thân thiết, kính trọng, không phải là người họ luôn tỏ ra...

"Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi!"

Vĩ nói với một chất giọng nặng trĩu, nhưng chan chứa trong nó, sự rung động dạt dào.

"Tôi biết việc mình khiến cậu làm là sai và tôi chỉ mong khoảng tiền đó có thể bù đắp lại. Nếu cậu không muốn tha thứ cho tôi, tôi sẽ cam tâm chấp nhận"

"Nhưng tôi chỉ muốn cậu biết rằng..."

"Cậu là người bạn tốt của tôi. Đó là sự thật đến trời cũng chứng giám!"

...

Nhân buông lỏng cả người, thở một hơi dài như thả bay bao gánh nặng tồn đọng. Cậu cảm thấy được sự thanh thản trong Khôi Vĩ, có lẽ nó đã làm lòng dạ mình nhẹ hẳn lên.

"Thôi được rồi, cái gì qua rồi cho qua đi"-Nhân nói

Cậu ta đã thừa nhận nó, thế là đủ rồi. Vì bây giờ, mình có thứ quan trọng hơn để lo.

"Vậy chừng nào ông chuyển khoản?"

Và đó chính là tiền! Xấp tiền kếch xù dày cộm thơm nồng mùi polime!

"Rồi đấy"-Vĩ nói

"Nhưng phải nói trước, cá độ là bất hợp pháp trong thành phố này, việc tôi lấy ra và phân phát cho cậu sẽ được liệt vào tội rửa tiền"

...Ơ!

Sao cậu ta trước giờ không nói!!!!!!

Mình thành tội phạm rồi à!!!!!!

"Nhưng đừng lo, tôi không dại thế đâu. Chỉ cần chỗ tiền ấy lưu hành trong nội bộ hệ thống, nó sẽ được xem là tái phân bổ tài nguyên. Thứ tôi chuyển cậu là tiền túi, hoàn toàn an toàn!"

"Nếu cậu cần lời khuyên xài tiền ngắn gọn thì...cứ đầu tư hết vào cổ phiếu VinaLink, sau này để dành mua đất phân lô bán nền, giàu nhanh lắm đấy!"

Khôi Vĩ cúp máy...

Nhân ngồi đấy, đau đáu tâm can, cố tịnh tâm lại sau "chuyến tàu lượn cảm xúc" mình vừa trải qua.

Mọi thứ đều ổn rồi...đúng không?

Câu hỏi ấy cứ lảng vảng trong suy nghĩ Nhân, như rằng dự báo cho một tương lai mập mờ bất định sắp sửa kéo đến.

Nhưng đồng thời, cậu không thể bỏ con số kia khỏi đầu mình...những con số không thể bao hàm nổi. 500,000$ là rất khủng khiếp, nhưng cảm giác được nắm giữ nó trong tay, còn khủng khiếp hơn nhiều.

Cậu muốn làm gì đó có ích với nó, có ích cho những giá trị sống mà mình đam mê.

Và khi đó Nhân nhìn lên, đến chiếc bàn làm việc của mình. Một luồng áng của ý thức như lóe lên trong tâm trí cậu, một luồng sáng chứa đựng bao nhiêu thứ tuyệt vời mộng mơ.

...

Cậu biết phải làm gì rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net