Chapter 51.5: Một ngày Nhà giáo rất "văn mẫu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Note từ tác giả)

Chapter này đáng lẽ hoàn thành từ lâu và đăng vào 20/11 cho trùng thời gian. Nhưng mình procrastinate hai tháng qua nên trễ lịch, đăng vào 20/12 vậy :>

Anyway, Enjoy.

———————————

(Một ngày trước đó)

Và cái ngày ấy lại đến, ngày 20/11 hằng năm. Một ngày để chúng ta tri ân thầy cô, một ngày để tôn vinh những con người tận tụy cống hiến cuộc đời ươm mầm cho đất nước.

...Em thức dậy từ sáng sớm, không khí ngôi trường hôm nay rạng rỡ niềm vui. Em nhớ mãi cảnh thầy hiệu trưởng râu tóc bạc phơ đánh hồi trống trường khai mạc buổi lễ, nhớ cảnh học sinh năng động luyện tập văn nghệ, tặng những món quà ý nghĩa cho giáo viên mình. Điều đó càng làm em yêu mái trường hơn.

Kết bài, em hứa sẽ phấn đấu học tập thật tốt để không làm thầy cô phụ lòng. Blah, blah, blah, blah.

Đó là những gì sẽ diễn ra nếu đây là văn mẫu của học sinh cấp hai...Nhưng đây không phải nó! Đây là trường phổ thông Phượng Hoàng! Ngôi trường xa hoa chịu chơi tất tay nhất cả nước!

Không có những buổi lễ chán òm, không có những diễn văn ru ngủ. Nó sẽ đồ sộ. Nó sẽ hoành tráng. Nó sẽ ngập trong tư bản thương mại và chủ nghĩa người tiêu dùng!!!

Nhân thức dậy từ sáng sớm. Cậu ra khỏi nhà trên chiếc xe đạp đua mới toanh, kiểu dáng scifi, thiết kế tối giản ngầu lòi. Cậu đạp thần tốc đến trường, nôn nao khôn xiết cho sự kiện to lớn đón mình sau bao ngày nghỉ học và đến nơi cậu thấy...

Nó, nhìn vẫn như thường?

Cổng trường, khuôn viên, bầu không khí...đều y cũ.

Bối rối là thế, Nhân thử vào sâu bên trong xem sao. Lên tới sảnh chính, cậu mới thấy học sinh tập trung náo nhiệt, bàn tán sôi nổi về những bức tranh treo đầy trên tường.

Và đứng giữa dòng người ấy...

Là Nam và Vân.

"Ê, mọi người đang làm gì vậy?"-Nhân đến chào hỏi

"Đang coi triển lãm mừng Nhà giáo đó"-Vân nói

"Cuộc thi nghệ thuật trường tổ chức chiều qua, hôm nay tổng hợp lại trưng bày ở đây"

Ủa vậy, hôm nay đúng thật là ngày Nhà giáo hả?

Nghe thế, lòng Nhân nhẹ nhõm đi. Mà ngẫm cũng hài, sao cậu có thể vừa nhìn đã vội phán xét thế chứ, đây chính là trường phổ thông Phượng Hoàng mà! Đây chỉ là khởi đầu, chắc chắn nó còn những thứ tuyệt vời khác đang chờ đợi!

Với suy nghĩ đó, Nhân phấn chấn tham gia cùng họ, đi xem triển lãm khắp cái sảnh này. Tuy không phải một người sành nghệ thuật, cậu đã thấy qua ảnh chụp năm ngoái trên báo, cậu biết mình trông đợi thứ gì. Nhưng càng chiêm ngưỡng chúng, có một thứ cậu không thể không thể ý.

"Sao mấy bức tranh năm nay..."-Nhân thắc mắc

"Nó xấu vl vậy?"

...

Thật đấy! Nhớ hồi nào đẹp hớp hồn chim sa cá lặn, đỉnh cao mĩ thuật ngang tầm Phục Hưng. Sao giờ như hội họa thiếu nhi thế này?!

"Mấy bữa nay ông nằm viện, với ít tham gia hoạt động clb Truyền thông nên hông biết"-Vân nói

"Trước giờ, hầu hết tranh do AI vẽ. Năm nay mình cấm sử dụng nó"

Đây là quyết định từ hội học sinh, nhưng đây không phải thay đổi hời hợt, đây là một phần của động thái phản ứng toàn diện trước ngày lễ này.

Theo chia sẻ từ Tố Như, trong những năm qua, ngày lễ Nhà giáo ở đây đã mất đi đặc tính cốt lõi, đã trở nên quá..."công nghiệp".

Và năm ngoái...sự tình ấy đạt đến đỉnh điểm.

Cái ngày mà nó mất đi tình người, không còn bất kì cảm xúc nhân văn. Khi mọi khía cạnh của nó trở thành phương tiện của thương mại hóa và sự ganh đua, khi mọi buổi văn nghệ thái hóa thành những vũ điệu trên nền nhạc pop phô trương, khi lòng kính thương trở thành một thứ hàng hóa cân đo, khi học sinh xếp hàng dài như đi bầu cử bỏ quà vào hòm chứa tên giáo viên chẳng hề gặp mặt nhau một lần.

Hội học sinh Tinh hoa không thích điều đó, họ quyết tâm cải biên toàn bộ. Không còn thứ rườm rà, không còn hình ảnh bắt mắt vô nghĩa. Họ sẽ mang lại một ngày Nhà giáo chân chất, đúng với ý nghĩa gốc!

"Cơ bản là, y như cái tweet anh Tố Như đăng hồi thứ hai"-Nam nói

"Nhưng ảnh cứ phải xài ngôn từ gây kích động, mạng xã hội cả nước tranh cãi ầm ầm vụ đó tới giờ"

"..."

"À-À, tại bản tính ảnh thật thà vậy mà! Bình thường ảnh nói nhỏ nhẹ lắm, chưa quen đọc trên mạng nó khó nghe vậy thôi!"-Vân vội đính chính

Cả cô và Nhân nhìn nhau cười nghịu. Nó luôn trở nên khó xử mỗi khi Tố Như làm gì dại dột, và họ phải biện minh để bảo vệ thanh danh anh ta.

Nhưng qua mọi thứ vừa được tiết lộ, tâm trạng Nhân không còn vẻ lạc quan. Mọi sự hào hứng trong cậu tan biến để lại một suy nghĩ duy nhất.

Nếu không còn những thứ thừa thãi đầy giải trí ấy, đây chẳng phải là...

Một ngày Nhà giáo rất văn mẫu?!

...

Và khi chuông reo, chúng em nô nức xuống sân tham dự, không khí ngôi trường hôm nay rạng rỡ niềm vui. Em nhớ mãi cảnh thầy hiệu trưởng râu tóc nhuộm đen đánh hồi trống trường khai mạc buổi lễ, nhớ cảnh học sinh năng động luyện tập các màn văn nghệ rung động lòng người chạm đến con tim ai khác chứ không phải em, nhớ cảnh mình viện cớ đi vệ sinh khi Khang của hội Tinh hoa sắp sửa phát biểu. Điều đó càng làm em yêu mái trường hơn, nên để lưu giữ kỉ niệm ấy không phai mờ, em ngủ gật tới khi hết giờ!

***

(Hai tiếng sau)

Nhân đang đứng gục trước ban công lớp, buông lỏng toàn thân trong sự chán nản khó tả thành lời. Đây không phải sự kiện hoành tráng cậu trông đợi, mà có lẽ lỗi lầm nằm ở đó...phớt lờ đi mục tiêu thật sự của ngày lễ này.

Thôi đành vậy, cậu vẫn còn cơ hội sửa sai. Những tiết còn lại không phải học gì, ít ra hãy ráng hết mình cảm thụ.

Nhân ngã mắt nhìn xuống quan sát, cả khu vực khối 10 đang tất bật rộn ràng, nó nhìn đông hơn hẳn thông thường như thể hai khối kia cũng kéo vào chung. Những cảnh tượng chân thành ấy diễn ra khắp nơi, những thầy trò cười nói chan hòa, những học sinh yêu thương tặng tấm lòng thành cho giáo viên họ.

Thế nhưng, vẫn còn một thứ trống vắng, thứ không chỉ riêng cậu mà dường như cả lớp đang chực mong chờ.

"Thầy Bạch Hạc lâu tới nhể?"-Nhân nói

Từ khi buổi lễ kết thúc, tới giờ chẳng thấy bóng dáng thầy đâu.

"Sớm thôi, hết ra chơi vô tiết công dân mà"-Nam nói

"Vậy, ông có định tặng gì hông?"-Nhân hỏi

"Chắc không, tụi phụ lớp dàn dựng màn chào đón thầy rồi"

Cậu ta lại nhắc tới nó, màn chào đón gì đó. Qua nghe ngóng được, lớp lên kế hoạch vụ này trong bí mật từ đầu tuần. Tiếc rằng Nhân không tham gia được (do đang nhập viện) và giờ họ cứ giấu diếm không chịu tiết lộ ra!

"Còn bà thì sao?"-Nhân hỏi sang Vân

Cô đứng cạnh Nam trên này nãy giờ, nhất định là có liên quan phần nào. Trước câu hỏi ấy, cô nhắm mắt mỉm cười mạnh dạn, dáng vẻ dứt khoát điệu bộ tự tin.

"Tất nhiên là tặng quà thầy Bạch Hạc rồi!"

Từ trong túi áo cô lấy ra một tấm thiệp, nó có kích thước rất nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay, nối dây quấn dài như vòng đeo cổ. Và trên mặt tấm thiệp ấy...tiêu bản một bông hoa lan Bạch Hạc.

"Đây là quán quân cuộc thi viết thiệp mừng Nhà giáo hôm qua!"-Cô nói đầy tự hào

"Tui giữ lại nó thay vì trưng bày để được tặng thầy đó!"

Nhân vô cảm gật đầu xã giao, đến đây cậu không cần hỏi thêm, không muốn biết thứ sến súa gì cô ghi trong đó. Mà kể cũng lạ, sao con gái trong trường hâm mộ cuồng nhiệt thầy Bạch Hạc thế, họ biết thầy là người tu hành, không thể đáp lại tình cảm mà? Đây chẳng phải sự hình thành một fandom sao, những con người sùng bái hết mình, biết rõ rằng họ không bao giờ có thể chạm tới?

Dù là vậy, có những thứ ta phải kiềm chế để giữ mối quan hệ tốt đẹp. Là bạn của Vân, Nhân cảm thấy mình có trách nhiệm dìu cô về đúng hướng.

"Sao nghĩ tới thầy Bạch Hạc cái bà háo hức vậy? Bộ bà không lo mấy thầy cô trước đó hay "ai đó" ghen tị hả?"-Cậu lên giọng đùa cợt

Nhưng nghe vậy...Vân chỉ nghiêng đầu nhìn cậu khó hiểu.

"Sao phải lo chớ...?"

"Ảnh là crush của lòng tui mà"

...

Nhân dựng cứng người lại, toàn thân bất động im re. Cậu vừa nghe thứ gì đó khó tin, nó cất lên bất chợt như sự tiết lộ hãi hùng chẳng ai lường trước nỗi.

Crush?? Sao cô dám, sao cô có thể thốt lên thứ ngông cuồng ấy khi Nam đang đứng ngay đây??? Tim cậu đập toáng lên, bần thần nhìn Nam thấp thỏm sợ hãi, cậu ta...không có phản ứng.

Cái gì đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?!

"C-Crush?! Ý-ý bà là sao?!"-Nhân hụt hơi thở mạnh run rẩy

Sau một hồi suy nghĩ căng cực, cậu cũng lấy đủ can đảm mở miệng. Hẳn là có sự hiểu lầm gì đó! Không thể nào có chuyện ngang trái như thế được!

"Thì..."-Vân dịu dàng nói, má đỏ thẹn thùng

"Tui thích thầy Bạch Hạc đầu năm tới giờ rồi. Hông biết hả?"

Câu nói ấy vang như sấm truyền, như động đất núi lở rền rang sụp đổ toàn bộ khung cảnh dưới chân. Như cả thế giới quanh cậu vỡ vụn tan biến trong cú sốc kinh hoàng, nhòe đi giữa khoảng không đen ngòm khi cậu nhận ra mọi thứ mình biết là một sự dối trá, khi cậu nhận ra...

Nam và Vân...không phải một cặp đôi.

N-Nhưng sao lại thế chứ?! Sau những gì cậu tận mắt thấy, cái cách họ luôn xuất hiện cùng nhau, cách họ tình tứ thân mật cả khi mình góp mặt, họ còn gọi nhau là "bồ" nữa mà?!

Khoan đã, giờ mới nghĩ lại. "Bồ"...chẳng phải cách mấy đứa con gái hay gọi nhau sao?

Có nghĩa là, Nam...

...

Là trai "cong".

Một luồng nhận thức mới mẻ lấp đầy đầu Nhân, một sự thật chói lóa vừa được xâu chuỗi, một phát hiện chấn động phơi bày trước mắt cậu bấy lâu nay chưa một lần nhìn ra. (Vì nó chưa từng tồn tại và cậu đang suy diễn quá lố)

Nhưng trong khi tâm trí cậu mơ hồ, chưa kịp tiếp thu thì một bất ngờ khác kéo đến. Từ bên ngoài một học sinh chạy vào thông báo, tất cả mọi người vội vàng giải tán dưới kia. Nam cũng vội di chuyển đưa hiệu lệnh cho lớp mình kéo những cuộn giấy khổng lồ ra trước ban công, còn từ các lớp học phía dưới hàng loạt nữ sinh lạ mặt chạy ra chờ đợi.

Nhân nhìn quanh không hiểu chuyện gì, đầu cậu rối rắm gần như nổ tung thì cuối cùng ở phía dưới sảnh...

Một ai đó từ tốn bước vào.

Đó là thầy Bạch Hạc.

...

Và khi đó một tiếng nổ lớn vang vọng cả sảnh, bọn họ thả những cuộn giấy xuống hé lộ dòng chữ thư pháp tiếng Phạn trong màn pháo giấy tung bay ngập trời khi hầu như tất cả nữ sinh trong trường từ cả ba khối đổ dồn xuống dưới bao xung quanh thầy dâng những món quà ý nghĩa dành tặng để rồi mọi người đồng loạt hô to:

"CHÚC MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM!!!"

Đây chính là nó, màn chào đón bất ngờ cho thầy chủ nhiệm kính yêu lớp 10G2. Nó không phải dự án riêng lẻ, nó là sự chung tay của mọi học sinh trong ngôi trường này!

Chứng kiến điều đó, Nhân dần giác ngộ được chân lý. Cậu đưa tay che một bên mặt, lắc đầu cười mếu máo không rõ thực sự trong lòng ra sao. Nhưng qua chuyến tàu lượn cảm xúc cậu vừa trải, qua bao thứ điên rồ đang diễn ra lúc này, có một thứ không thể phủ nhận...

Dù trong hoàn cảnh gì, ngôi trường này vẫn sẽ như thế, nó sẽ luôn tìm cách đẩy mọi thứ đến cực điểm cao trào đúng bản chất riêng.

Và đây là ví dụ không thể điển hình hơn về nó, một ngày Nhà giáo của phổ thông Phượng Hoàng...

Một ngày Nhà giáo rất "văn mẫu".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net