Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi, bây giờ mới mò lên. :((((

Kính xe chậm rãi hạ xuống, dần để lộ ra khuôn mặt tuấn tú vô cùng. Ngũ quan hoàn hảo cùng khí chất cao quý lại khiến cho hắn trở nên toả sáng trước Mạc Nhu. Cô cười mỉm, đồng thời mở cửa sau ra rồi thoải mái ngồi vào ghế. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi khu nhà xa hoa kia.

"Cô ấy thế nào?"

Thiên Yết lãnh đạm hỏi, khiến Mạc Nhu đột nhiên chựng lại, giây tiếp theo không biết phải phản ứng thế nào.

"Haha, không có anh cô ấy vẫn rất tốt." cô cố tình nói ra những lời ấy, mục đích chỉ trêu hắn một chút, không ngờ lại khiến người kia lửa giận bừng bừng, khinh thường liếc xéo cô.

"Cẩn thận lời nói."

Mạc Nhu cười, một nụ cười méo mó. Kì thực, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Giây trước ta thích hắn, giây sau lại thay đổi.

Thiên Yết chính là như vậy. Dù trước đó hắn theo đuổi cô điên cuồng, đôi lúc cũng làm cho cô tưởng rằng mình vô cùng quan trọng với hắn. Thế nhưng trước đó, khi nghe những lời này, Thiên Yết chỉ quăng cho cô vỏn vẹn mấy chữ:

"Cô rất quan trọng. Không phải với tôi, mà là với nước cờ của tôi."

Đến tận bây giờ, cô mới cảm nhận được rằng nước đi ấy của hắn chính là chiếm được Thiên Bình, người bạn thân của cô.

Có lẽ vì điều đó, hắn mới tiếp cận cô. Những lời nói ấy, dù biết là giả dối vẫn vô tư nhận lấy, quý trọng nó biết nhường nào.

Mạc Nhu trước đó đã có lỗi với Thiên Bình, thế nhưng chẳng ai biết được cô vì người này nên mới đối xử như thế với Thiên Bình. Không một ai hiểu cả.

Rất nhanh, Mạc Nhu vừa ngồi trên xe suy nghĩ một lúc liền tới nơi khiến cô chốc lát giật mình.

Chiếc xe xa hoa đỗ trước một khu nhà lớn, trông vô cùng lãng mạn với những hàng hoa hồng trồng thành một hàng dài được chăm chút rất cẩn thận.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Thiên Yết cùng Mạc Nhu bước ra khỏi xe tiến vào trong căn nhà lộng lẫy khiến cô trong một khắc liền thầm tưởng tượng mình cùng người kia là một đôi. Thế nhưng hiện thực ấy mãi cũng không thể nào xảy ra.

Hai người sóng bước bên nhau, sau đó dừng chân lại trước cánh cửa rộng lớn.

Ra mở cửa là một bác gái đã già, nếp nhăn hằn rõ trên khuôn mặt. Vừa thấy hia người nọ, bác liền không nhịn được niềm hân hoan, cười thật tươi rói khiến các nếp nhăn chuyển động, xô lại vào nhau. Bác ta niềm nở chào:

"Mạc tiểu thư, Thiên thiếu gia, hai người lâu lắm rồi mới thấy ghé qua đây. Hai người tìm Hàn thiếu phải không?"

"Dạ, chúng cháu tìm cậu ấy, phiền bác gọi Ma Kết giúp ạ." Mạc Nhu nhìn bà cười thân thiện, đôi mắt ánh lên sự mất mát lạ.

"Để tôi gọi cậu ấy, hai người cứ tự nhiên ngồi ở sofa." nói rồi, bà lật đật đi lên lầu, cái dáng mập mạp khoẻ mạnh dần khuất lấp sau cầu thang dài ngoằng tựa như không biết là dẫn tới đâu.

Mạc Nhu thu lại nụ cười vừa rồi, vừa đánh mắt một vòng quanh nhà vừa ngồi xuống ghế.

Căn nhà này quả thực rộng hơn căn nhà trước. Thế nhưng cách bài trí lại chẳng khác là bao.

Chủ nhân nó chắc vẫn như vậy.

"Chú ý lời nói." Thiên Yết lãnh đạm ngồi xuống ghế, chậm rãi nói với Mạc Nhu như đang nhắc nhở cô về địa vị của chính mình.

"Ừm."

Từ trên lầu, bác quản gia hối hả đi xuống cầu thang, nhường đường cho cậu chủ.

"Haha, phiền hai người đợi lâu rồi. Tôi có chút việc quan trọng."

"Không có gì. Chúng tôi chỉ vừa mới tới." Mạc Nhu vui vẻ nhìn người kia. Người này khi trước cũng chỉ cao bằng cô, bây giờ đột nhiên cao lớn thêm vài phần. Khuôn mặt cũng không còn nét trẻ con, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười nam tính đầy kiêu ngạo.

Hắn thong thả buông người xuống chiếc ghế đối diện Mạc Nhu và Thiên Yết, tiện thể đưa tay với lấy bình trà rót thành 3 ly, vừa rót trà vừa nói:

"Hai người cứ tự nhiên."

Thiên Yết khẩn trương nhấc ly trà lên, thổi thổi vài cái rồi uống thử một ngụm.

Mặt hắn đanh lại rồi cũng khẩn trương để ly trà về vị trí cũ.

Trà này đắng ngắt.

Nhận thấy được biểu hiện của Thiên Yết, người kia liền khẽ nhếch môi cười khinh bỉ.

Tầng lớp thượng lưu lại không biết uống trà đắng.

"Được rồi được rồi, chúng ta mau bàn chuyện chính sự. Hai người tìm tôi có việc gì?"

Thiên Yết cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày, nhìn hắn thâm trầm.

"Có thể nhờ anh tạo chút scandal không?"

"Ồ?! Ai mà có thể khiến anh hao tâm tổn sức như vậy?"

"Thiên Bình."

Ngay khi cái tên này vừa được nói ra, người kia sững lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

"Anh làm vậy để làm gì? Cô ấy chẳng phải người yêu cũ của anh sao?"

"Ma Kết, tôi khuyên anh đừng nhiều chuyện." Mạc Nhu cũng nói xen vào.

"Haha, tất nhiên việc này tôi có thể làm được."

"Vậy phiền anh rồi."

"Không sao không sao. Nhưng đổi lại tôi sẽ được gì từ việc này." Ma Kết xuất thân vốn là dân kinh doanh, sao có thể bỏ qua cơ hội này.

"Bất cứ thứ gì anh muốn."

"Thật sao? Bất cứ thứ gì? Nếu tôi muốn người thì sao?"

"Tất nhiên là được."

"Tôi muốn có..."

Ma Kết cười thật tươi, nhẹ chồm người qua nói vào tai Thiên Yết khiến hắn trong một khắc liền bất động. Ha, đúng là dân kinh doanh!

# Nhớ vote comment động lực nhé! <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net