Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trương Bảo Khánh cõng Thái Qua đi được một lúc thì cô đã ngủ mất lúc nào không hay. Chỉ là anh cảm nhận được hơi thở cùng nhịp tim điều đặn của cô.

Ra khỏi rừng tuyết phủ, đối diện là một vùng đầy tuyết. Trước mặt toàn là tuyết trắng. Giống như sa mạc toàn cát vậy!

Ngay cả cỏ cây còn không nhìn thấy thứ gì nữa là. Hoàn toàn bị tuyết che lấp
Có lẽ đây là biên giới thông đến thảo nguyên mà trưởng thôn nói. Chỉ cần vượt qua khỏi chỗ này,nhất định sẽ tới được nơi cần tới.

Nhưng đi được một đoạn thì trời lại nổi gió,tuyết như bão cứ quật vào mặt mọi người. Khiến họ không bước tiếp được nữa.

Mà Trương Bảo Khánh thì đã để Thái Qua xuống đất,che chắn tuyết cho cô. Vì dường như Thái Qua đã ngủ quên cả trời đất rồi. Lúc này vẫn còn chưa chịu dậy.

Một lúc sau, gió cũng ngừng. Thái Qua cũng đã dậy. Nhìn khung cảnh xung quanh mà khiến cô nhíu mày lên tiếng.

- Xắp bão tuyết. Mọi người tìm chỗ tránh đi

Mặt dù không biết cô dựa vào đâu mà nói như vậy. Nhưng với tình hình hiện tại tin vẫn hơn không
Vậy là mọi người chia nhau ra tìm mấy cái hang động mà tránh bão.
Thái Qua định đi một mình thì bị Trương Bảo Khánh kéo lại bảo là sẽ đi với cô
Không có hỏi gì nhiều, Thái Qua chỉ cần tìm một hang động nghỉ ngơi thôi . Không hiểu sau từ sau khi xảy ra chuyện chó sói đến giờ cơ thể cô luôn không được thoải mái,cứ cảm giác mệt mỏi làm sau đấy.

Hai người đi một đoạn khá xa, chính là có thể nói đi thêm một đoạn nửa là ra khỏi nơi đó. Nhưng chưa kịp đi được thì bão tuyết đã ù ù kéo tới, trông rất dữ dội.

Thái Qua tìm được một hang động nhỏ bên tay trái mình thì liền kéo Trương Bảo Khánh vào đấy tránh bão.
Vào phía trong mới nhận ra, thì ra bên ngoài trông nhỏ như vậy nhưng bên trong lại rộng rãi vô cùng

Trương Bảo Khánh đi xung quanh liền phát hiện có củi và vật dụng hằng ngày. Giống như chỗ này vốn đã có người ở đấy!

Nhưng dù gì cũng mặt kệ đi. Tránh bão xong rồi tính

A ôm củi khô có sẵn ra đốt lên một nhóm lửa đủ để sưởi ấm cơ thể cho cả hai.

Lúc này Thái Qua một bên tựa người vào vách đá,mệt mỏi thở hắt ra. Giống như cô vừa làm việc gì đó quá sức vậy?

Bảo Khánh tiến đến đặt tay lên trán cô, sau đó hoảng hốt rút tay về

_ Em sốt rồi sau? Còn sốt cao như vậy?

Lúc này Thái Qua mới nhận ra quả thật là cơ thể có biểu hiện bị sốt, nhưng đi theo bà học được không ít y thuật lại nhiễm sốt như vậy thiệt là làm bà mất mặt mà.

Trương Bảo Khánh nhìn xung quanh hang động để tìm thứ gì có thể giúp cô hạ nhiệt.

Bảo Khánh nhìn một hồi cuối cùng cũng tìm được một chiếc khăn được để trên một cái xô đựng nước. Anh dùng nước đun sôi lên một ít giặc nhẹ qua cái khăn rồi đắp lên trán Thái Qua

Bình thường ở nhà bị bệnh mẹ anh hay làm như vậy với anh. Nên tạm dùng như vậy trước
Ở đây không có thuốc, chỉ có thể như vậy giúp cô thôi

Cứ như vậy, Bảo Khánh dùng nước nóng thay khăn cho cô . Đốt lửa to cho cô sưởi ấm.
Mãi đến khi anh thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net