Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bình thường, loại sự tình này nói với anh anh cũng không hiểu được, anh không tin, cứ thử nhìn xem camera theo dõi hai tuần trở lại, tôi dám đánh cuộc, không có hình ảnh Trần Tuyết Nhi đi ra ngoài.”

Trương Huyền thanh âm so với Niếp Hành Phong còn vang hơn vài phần, đôi mắt lam nhạt lóe ra ra chấp nhất quang mang.

“Anh luôn nói quỷ thần là mê tín, vậy anh cứ khăng khăng quan điểm của mình như thế không phải là một loại mê tín sao? Anh căn bản chưa từng bước vào lĩnh vực này, anh có cái gì tự tin nói thứ đó là không tồn tại?”

Khó nhìn thấy Trương Huyền có biểu tình nghiêm trọng như vậy, Niếp Hành Phong ngược lại tỉnh táo lại, thản nhiên hỏi: “Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”

“Đương nhiên biết, ‘nồi cơm’ thôi, bất quá, theo dõi ghi hình nhất định có thể chứng minh lời tôi nói là chính xác, nếu có sai lầm, anh cứ việc viết văn bản sa thải!”

Trong phòng bảo vệ, hai giờ sau, đem băng ghi hình vào giờ tan tầm hai tuần trước đều xem xong, Trương Huyền trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Cậu vừa rồi giống như đã làm một việc thực ngu xuẩn. . . . . .

Tan tầm là giờ cao điểm, trong thang máy chen chúc, căn bản không có khả năng nhận ra trong đó có Trần Tuyết Nhi hay không, có mấy hình ảnh chụp đến cô gái có hình dáng rất giống, nhưng cũng không thể khẳng định đó chính là cô ta.

Nhìn trộm xem gương mặt bình tĩnh như nước của Niếp Hành Phong, Trương Huyền tâm giống như con thỏ nhỏ chờ chết đập thình thịch, than thở thất sách, cậu bình thường có thói quen tăng ca, không biết tình trạng đúng giờ tan tầm như thế nào, giờ cao điểm rất người nhiều, tất nhiên sẽ xuất hiện điểm mù, căn bản không thể chứng minh cậu suy luận chính xác.

“Ha ha, chủ tịch, tôi vừa rồi là nói giỡn thôi, anh sẽ không vì một câu như vậy, liền đuổi việc tôi chứ?”

Trương Huyền ở trong lòng còn cố gắng tính toán lí do thoái thác, Niếp Hành Phong đột nhiên nói: “Tôi từng hỏi qua phòng tài vụ, bọn họ nói thường đến cuối tuần mỗi cuối tháng , công tác bề bộn nhiều việc, tất cả mọi người thường tăng ca đến khuya.”

Trương Huyền mừng rỡ: “Nói cách khác, Trần Tuyết Nhi đúng giờ tan tầm, theo người ra khỏi công ty có thể tính bằng không!”

Niếp Hành Phong gật gật đầu, nói bảo vệ tiếp tục bật băng ghi hình sau giờ tan tầm, nhưng vẫn không thấy Trần Tuyết Nhi xuất hiện, phát đến ngày đầu tiên anh đến công ty đi làm, khi vào thang máy ra về, ghi hình đột nhiên xuất hiện tình trạng trắng xóa, sau khi chờ vài giây camera phục hồi như cũ, Niếp Hành Phong kinh ngạc phát hiện, trong thang máy chỉ có bốn người anh Lý Đình và hai cô bạn, từ đầu đến cuối, Trần Băng Nhi đều không có xuất hiện qua.

“Gặp quỷ, nhất định là gặp quỷ!” Nghe xong Niếp Hành Phong giải thích, Trương Huyền lập tức thực khẳng định kết luận.

“Đó căn bản không phải Trần Băng Nhi, mà là Trần Tuyết Nhi, camera theo dõi quay không đến sự tồn tại của cô ta, chính là chứng minh tốt nhất, nhưng mà. . . . .” cậu nhức đầu, “Nếu hồn phách của cô ta bị người dùng pháp thuật giam cầm , như thế nào có thể tùy tiện đi lại? Sự tình rất quỷ dị , không nghĩ ra. Chủ tịch, anh hơi quá đáng, cùng hồn phách Trần Tuyết Nhi chạm mặt chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi biết, anh có biết hay không anh lúc này rất nguy hiểm? Nếu Trần Tuyết Nhi bám lấy anh, anh liền thảm !”

“Shut up!” Rốt cục không nhịn nổi, Niếp Hành Phong mắng những lời rất không phù hợp với thân phận.

Đáng chết, rõ ràng biết thói hư tật xấu của Trương Huyền, anh tại sao còn có thể ngốc nói ra chuyện anh từng gặp Trần Băng Nhi?

May la, tiếng chuông vừa lúc vang lên cắt ngang những lời vô nghĩa của Trương Huyền, Niếp Hành Phong lấy điện thoại di động ra, thấy màn hình biểu hiện là Kiều Linh, Trương Huyền vội giựt giây nói: “Mau nghe, mau nghe!”

Niếp Hành Phong nghe máy, đối diện lập tức truyền đến giọng nói nôn nóng của Kiều Linh.

“Niếp chủ tịch, xin chào, tôi là Kiều Linh, tôi hôm nay sửa sang lại di vật của anh trai, phát hiện trong những bản ghi chép của anh ấy có những số liệu rất kỳ quái, không biết có liên quan gì đến việc anh ấy thiếu hụt công khoản của công ty hay không, tôi nghĩ đem nó đưa cho anh, xin hỏi anh lúc nào thì rảnh?”

“Cô hiện tại ở nhà phải không? Tôi lập tức tới đó.”

“Xin lỗi, tôi bây giờ còn ở nghĩa địa công cộng, có chút văn kiện cần tôi ký tên, tro cốt của anh hai mới có thể hạ táng, xong xuôi tôi sẽ đến công ty tìm anh, chỉ sợ sẽ muộn một chút.”

“Không sao, tôi ở công ty chờ cô.”

Trương Huyền ghé vào bên cạnh Niếp Hành Phong, đang cố gắng lắng nghe, chợt thấy dây bạc trên cổ tay trái căng thẳng, trái tim mạnh nhảy dựng lên.

Không xong, tiểu hồ ly ngốc nghếch đã xảy ra chuyện.

Cậu từng dùng một giọt máu của Hoắc Ly làm thông linh chú ở trên dây bạc của mình, để khi Hoắc Ly bị thương tổn, sẽ lập tức biết được.

Không có lòng dạ tiếp tục nghe điện thoại với Niếp Hành Phong, Trương Huyền chạy qua một bên, nhanh chóng gọi di động cho Hoắc Ly, tiếng chuông vang đã lâu mới chuyển được, bên kia truyền đến giọng rầu rĩ nức nở của tiểu hồ ly.

“Đại ca, cứu em. . . . . .”

“Xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu?”

“Hu hu, không biết, bọn họ đánh thuốc mê, còn bịt mắt của em, đem em trói lại đặt ở trong cốp sau xe, em thật vất vả mới giãy ra khỏi dây thừng, may mắn bọn họ không phát hiện trong túi quần có di động. . . . . .”

“Là ai?”

Nhất định không phải người thường, Hoắc Ly tuy rằng pháp thuật không nhiều lắm, nhưng đối phó người thường vẫn là dư dả.

“Không biết, có điều nghe bọn họ nói phải thiêu chết em, em rất sợ. . . . . .”

Đem yêu quái đánh quay về nguyên hình, thiêu hủy linh thể của nó là chuyện người thường học theo đạo sĩ làm, Trương Huyền nghe thấy kinh hãi, vội an ủi nói: “Đừng sợ, anh lập tức đi cứu em, trước tiên tắt điện thoại, đừng để cho bọn họ phát hiện.”

Cậu ngắt máy, thấy Niếp Hành Phong đã chấm dứt cuộc nói chuyện, ra khỏi phòng bảo vệ, vội đuổi theo, kéo tay phải Niếp Hành Phong, vung hai ngón tay ở trên mu bàn tay anh vẽ nhanh bùa trừ tà.

“Tôi bây giờ phải đi một lát, có việc thì gọi di động cho tôi.”

Không đợi Niếp Hành Phong đáp lời, Trương Huyền đã chạy vội ra ngoài, theo khí tức từ vòng bạc truyền đến, cậu rất dễ dàng tìm ra vị trí của Hoắc Ly, chạy xe nhanh như chớp đến vùng ngoại ô.

Đã qua chín giờ tối, so với vùng phố xá sầm uất, vùng ngoại thành có vẻ hoang vắng hơn rất nhiều. Ra vùng ngoại thành, xe lại đi về phía trước hơn mười dặm, cậu nhìn thấy ven gần chân núi có gian nhà gỗ cũ, xem chừng là nơi nhân viên quản lý rừng núi dùng để nghỉ ngơi.

Trương Huyền dừng xe ở vùng đất trống bên cạnh, đẩy cửa đi vào, thấy Hoắc Ly bị trói tay ra sau lưng treo trên xà nhà, đầu gục xuống không động đậy, tình cảnh này làm cho cậu có chút há hốc mồm.

Phương pháp trói thấy thế nào đều giống như là cách đốt nướng nơi sơn dã.

“Con hồ ly ngu ngốc này, lúc này còn có thể ngủ!”

Đây là cách giải thích duy nhất, sau khi ăn no sau hoặc là quá mức đói khát, Hoắc Ly sẽ xuất hiện loại trạng thái giả ngủ này.

Quả nhiên, nghe được tiếng hô, Hoắc Ly mở to mắt, nhìn thấy Trương Huyền, lập tức kêu to lên, đáng tiếc ngoài miệng bị băng dán dán sát vào, la lên biến thành âm thanh hừ hừ khe khẻ.

Trương Huyền giơ tay lên, đạo phù bay ra, lá bùa sắc bén như lưỡi dao, cắt đứt dây thừng đang treo Hoắc Ly. Sau đó cậu vươn người lên, đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng , thuận thế chụp lên trán nó, đem lá bùa trấn trụ linh lực của nó tháo ra.

Đó chỉ là lá bùa trói buộc đơn giản, Hoắc Ly trên người có mang vòng tay Bắc Đẩu mà cậu tặng, hẳn là sẽ không kiêng kị loại đạo phù này, Trương Huyền ánh mắt đảo qua cổ tay của Hoắc Ly, phát hiện trên đó không có gì.

“Vòng tay đâu?”

“Em sau khi về nhà, thấy vòng tay hơi vướng, liền tháo nó ra , ai ngờ có người tới bắt em, vừa rồi bọn họ phát hiện em cởi được dây thừng, lại lần nữa đem em trói chặt lại, còn dán băng dính lên ngoài miệng, nói phải đốt nướng em, hức hức. . . . . .”

“Đồ hồ ly ngu ngốc!”

Thật sự là tức chết người không đền mạng, một con hồ ly tu luyện thành tinh cư nhiên bị phàm nhân bắt được, còn khóc đến nước mắt nước mũi dàn dụa, nói ra thật mất mặt.

Trương Huyền đem tiểu hồ ly đang khóc sướt mướt khiêng lên đầu vai, lao ra khỏi phòng nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC