Chương 44: Nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Bạch Tố Tố

" Nếu là ta, ta lập tức chọn Thần Điện, vừa trở thành Thần Điện Thánh Khiến, vừa được hưởng nhiều vinh quang!!!"

"Nông cạn, nếu là ta, ta sẽ không chần chừ mà chọn Bích Vân Tông, tương lai Thượng Tông chủ vị liền rơi vào tay ta, đó mới chính là vinh quang thật sự!"

...

Bên này Tử Đồng còn chưa tỏ rõ thái độ, xung quanh quần chúng đã thay nàng sốt ruột.

La Ẩn cùng Vân Thuỷ Thiện thủy chung dính mắt vào nàng, luôn muốn xem nàng sẽ suy nghĩ ra sao.

Tử Đồng vẫn là một vẻ mặt lãnh đạm, khoé môi khẽ nhếch lên nhìn Từ Đạt: "Từ lão bản, đến phiên ngài."

Nhìn thấy biểu hiện của thiếu niên trước mặt, đừng nói là La Ẩn, ngay cả Vân Thủy Thiện trong đáy mắt cũng loé lên một tia tán thành.

Vinh nhục không sợ hãi, thật đơn giản.

Thế gian này người không màng lợi ích, bình tĩnh xem xét như thế còn có mấy người??

Người có bản tĩnh thế này, tương lai chính là một viên ngọc sáng.

Từ Đạt có vẻ ngoài ý muốn, nhìn Tử Đồng gõ gõ đầu: " Tiểu công tử, Từ Đạt ta xác thực điều kiện kém hơn so với hai vị đây, bất quá, dù kết quả là chọn ai, ta và tiểu công tử đều theo giao định trở thành bằng hữu."

Tử Đồng cười một tiếng, "Nói như vậy, ngài không muốn tranh?"

" Không dối gạt tiểu công tử, lần này Từ Đạt tới đây, thứ nhất muốn nâng đỡ cậu lên, thứ hai muốn truyền cho tiểu công tử một lời này." Hắn liền phất tay, thủ hạ của hắn một bên liền mang tới một hộp nhỏ tinh xảo tới: "Cái này là thứ mà hôm qua tiểu công tử nhận lấy Lạc Tinh Hoàn(*) , chủ nhân ta nói, tiểu công tử tài năng xuất chúng, ngài ấy rất ưng ý, viên đan dược này xem như là quà ra mắt của chủ nhân ta, cùng tiểu công tử kết giao bằng hữu ."

(*): Thực ra đây chính là rơi tinh hoàn đó, lúc trước chúng mình để nguyên từ bản cv, bây giờ mới sửa là cho bớt thô đi. Các bạn thông cảm nhé!

"Kính xin hỏi, chủ nhân của ngài đây là vị nào?" Tử Đồng cười hỏi.

"Cái này sao..." Từ đạt nở nụ cười đầy ẩn ý, "Về sau, ngài tự nhiên biết rõ."

Tử Đồng liếc nhìn tên thủ hạ chạy tới đưa chiếc hộp, đáp: "Vô công bất thụ lộc(*), tâm tư của chủ nhân ngài ta xin nhận, có điều đan dược này ta không thể nhận, xin tiên sinh lấy về, hơn nữa xin báo với chủ nhân ngài, việc kết giao bằng hữu, thành tâm đối đãi là được, không cần đưa lễ trọng làm gì."

(*) : Không công không nhận thưởng

Há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn.(*)

(*): Đại loại như hai câu "Có tật giật mình" và "Của biếu của lo, của cho của nợ" đó, ý bảo nhận đồ rồi thì phải mềm mỏng,giúp đỡ với người đó cũng như trở thành nỗi lo của mình, sau này ai nói tới cũng sợ là nói mình .

Không biết được lai lịch của đối phương, sao có thể dễ dàng nhận lễ vật.

"Cũng tốt!" Từ đạt mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, "Vậy thì về sau có cơ hội, ta sẽ đem tiểu công tử ra mắt chủ nhân."

" Nếu Từ lảo bản đã lựa chọn, tiểu công tử, có phải ngươi cũng nên suy nghĩ lựa chọn rồi không?" Thẩm Thanh Sách cười hỏi.

Tử Đồng đưa tay, sờ sờ cái cằm, tà tà cười một tiếng, "Cái này sao..."

Tử Đồng từng nói, nàng không thể gia nhập thần điện, trước mắt Bích Vân Tông chính là lựa chọn duy nhất, chỉ là Bắc Thần lúc trước từng nói, Bích Vân Tông không thích hợp với nàng, còn đặc biệt nhắc tới Tinh Y Cốc Cốc Chủ Bách thảo Tiên Sinh, nàng đang tự hỏi, vị tiên sinh này thực sự có tới hay không?

Bỗng từ trong đám đông có một giọng nói lười biếng vang lên,cắt đứt suy nghĩ của nàng.

" Nếu các ngươi đã nói xong, lão nhân ta cũng tới đoạt người."

Chỉ thấy một vị lão giả, trên người một thân y phục cùng áo choàng xám đầy tầm thường, trên vai có một con khỉ nhỏ màu lông trắng toát, bất chợt chụp lấy đùi gà trên tay vị lão giả kia.

" Được được được, cho ngươi đấy."

Lão giả cũng không tức giận, cười lên ôm lấy con khỉ kia đang cầm đùi gà mới cướp được.

Khỉ nhỏ đoạt lấy đùi gà cũng không ăn, mà quay về phía Tử Đồng vươn tay ra đưa trước mặt nàng, bộ dáng này, tựa hồ chính là mời nàng ăn.

*****

Tác giả yêu dấu có lời muốn nói: Về chương mới, nói một câu, gần đây Bắc Bắc gấp rút làm việc riêng, thời gian chương mới ra khả năng không quá cố định, có thời gian liền viết, viết thì càng nhiều viết nhiều lại, thiếu viết thiếu lại, cố gắng nhiều lại, hắc. . Mọi người đã hiểu chưa ~~

Tố Tố lười nhác: chị Nguyệt ăn ở kiểu sao mà bị nghiệp quật rồi, laptop của bả hư nên tớ đăng thay bả, thông cảm nhé!

Việc ra chậm thì do lười mà thôi ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net