Chương 3: Áy Náy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Nguyệt Kỳ liếc mắt nhìn Lạc Vân Hi một cái, nàng vừa thấy Lạc Vân Hi dùng đôi mắt sắc lạnh uy hiếp nàng

Đôi mắt kia, làm cho nàng ngây ngốc

Lạnh như băng, sát ý sắc bén giống như đao rút ra khỏi vỏ, làm cho nàng cảm thấy vạn phần xa lạ cùng.... Sợ hãi!

"Ta..." Nàng không biết nên giải thích thế nào

"Ngũ muội bị sợ hãi" Lạc Vân Hi quay đầu lại, đã thay đổi sắc mặt giống như sắp khóc

"Người đâu, còn không đi bắt thích khách về đây!" Kạc Kính Văn không còn nghi ngờ gì nữa, tức giận nhìn chằm chằm Lạc Băng Linh đã ngất ở dưới đất

Thật sự là ra cửa không may!

Lạc Vân Hi lại hiện lên đôi phượng mâu rét lạnh

Bên cạnh Lạc Kính Văn có một nam tử khôi ngô đứng đó

Y phục xanh đẹp xinh đẹp kiều diễm rũ xuống đất, chất liệu vải vô cùng mềm mịn trơn bóng, trên đỉnh đầu chỉ dùng một dây ngọc màu tím bó buộc, mắt xếch, mày giống như tằm, da thịt tuyết trắng, so với sữa còn bóng loáng hơn, đôi môi mỏng manh ửng hồng như hoa mới nở

Ánh mắt trời tà tà ở phía sau hắn, giờ khắc này chỉ có thể thấy thân ảnh của hắn, mọi bước chân nhấc tay của hắn đều vô cùng cao quý tự phụ

Lúc này, môi mỏng khẽ mở, thanh âm mang theo một cỗ uy nghiêm: "Lạc thái úy, bổn vương không hề nhìn thấy bóng dáng thích khách đi qua"

Lạc Kính Văn ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vương gia, ý của người là..."

"Nghe nói, tiểu thư nhà ngươi biết một ít quyền cước?"

Trung Sơn vương tựa tiếu phi tiếu, thân hình to lớn nhẹ nhàng bay lên, một cước bước đến trên xe ngựa, tay phải lập tức túm lấy cổ của Lạc Vân Hi

Khoảng cách gương mặt của hai người gần như vậy, khiến hắn có thể thấy rõ đôi phượng mâu lóng lánh, ở trong sâu cùng u ám khôn cùng

Lạc Vân Hi cũng mặc kệ hắn túm ở chỗ mạch máu của mình. Phượng mâu lay chuyển, lệ nóng như đại hồng thủy mãnh liệt chảy xuống

"Phụ... thân..." Nói ra lời nói mơ hồ đứt quãng

Lạc Kính Văn trong lòng chấn động, vội vàng bước đến phía trước: "Vương gia thủ hạ lưu tình"

Phượng mâu của Trung Sơn Vương không mang theo một chút cảm tình, ánh mắt u ám sắc bén khóa chặt trên gương mặt tái nhợt của Lạc Vân Hi, hảo, diễn đến tốt như vậy!

Nếu không phải trước hắn đã được diện kiến nàng, chỉ sợ cũng bị nàng lừa!

Lạc Vân Hi trợn trắng mắt, Lạc Kính Văn ở bên gấp đến độ nói không ra lời, Trung Sơn vương lại thảnh thơi thưởng thức sắc mặt nàng thay đổi, rốt cuộc đến lúc Lạc Vân Hi hít thở không thông, hắn mới bỏ tay ra

"Khụ khụ khụ..."

Lạc Vân Hi lập tức ngồi sụp xuống xe, lồng ngực như bị sóng cuộn biển vỗ, cơ hồ sắp chết

Vừa rồi nàng quá khinh địch

Nàng đem Lạc Băng Linh ném xuống xe ngựa, Trung Sơn vương liền đến thu thập nàng

Hảo, cái người này ngươi lấy oán trả ơn, bổn tiểu thư vốn không nghĩ muốn chọc giận ngươi, nhưng hiện tại, bổn tiểu thư hận chết ngươi

Lạc Vân Hi ho khụ khụ, trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông của Trung Sơn vương hỏi thăm một lần

Lạc Nguyệt Kỳ hoảng sợ, gắt gao lùi sát vào xe, một cử động cũng không dám

Nàng biết rõ, nếu như Trung Sơn vương muốn mạng của nàng, phụ thân cũng không thể ngăn cản được

Trung Sơn vương liếc nhìn Lạc Vân Hi một cái, xoay người nói: "Lạc thái úy, vừa rồi làm bị thương lệnh ái, lòng ta thật sự áy náy..."

Con mẹ nói, ngươi trong lòng áy náy! Lạc Vân Hi nắm chặt nắm tay, ngươi vốn đã có ý định này!  

Lạc Vân Hi cúi đầu, trên mặt mang theo âm trầm

Vừa rồi, nàng không nghĩ muốn ở trước mặt Lạc Kính Văn bại lộ thực lực, cho nên cứ để tùy ý người nam nhân này khống chế chính mình

Nàng dám khẳng định, trước mặt Lạc Kính Văn, Trung Sơn vương tuyệt đối không dám lấy mạng của nàng!

"Phụ thân..." Lạc Vân Hi khẽ gọi một tiếng

"Oa!" Không hề nói trước, nàng há miệng phun nước bọt tới hướng Trung Sơn vương

Trong lúc nhất thời, nàng nhanh nhẹn phun tới hướng vạt áo của Trung Sơn vương

Biến đổi này chỉ phát sinh trong gan tấc, Trung Sơn vương nguyên chỉ phòng bị tay nàng, căn bản không để ý tới phía miệng nàng!

Sắc mặt lập tức thay đổi, thân thủ kéo vạt áo ra, nhanh chóng phi thân lui về phía sau

Nhưng vạt áo trước ngực, đã bị nhiễm bẩn một mảng...

Người ngoài xe ngựa la hoảng, bộ mặt tuyết trắng của Trung Sơn vương sớm đen lại, đồng tử kịch liệt co rút vài cái!

Hắn từ trước đến nay đối với mọi chuyện luôn tự phụ, nhưng không nghĩ muốn so đo với một nữ tử. Vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, nói cho Lạc Kính Văn nữ nhi của ông ta đối với hắn chẳng là gì! Nhưng Lạc Kính Văn tựa hồ lại làm ra bộ dạng như không biết chuyện gì!

Lạc Vân Hi ngồi trong xe ngựa lạnh mặt cười, không hề sợ hãi nhìn Trung Sơn vương, biểu tình bức người không làm khó dễ được mình

Trung Sơn vương khinh nhẹ một tiếng, tiểu nữ nhân này cự nhiên có tâm báo thù mạnh như thế... Hắn nheo lại đôi phượng mâu, thân thủ đem áo khoác ném xuống dưới chân

Cởi ra áo bào, nam nhân thân cao một thước tám nhìn vô cùng hoàn mỹ, dáng người rắn chắc, cơ vai hơi gồ lên, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài, thật sự không khác gì với dáng người mẫu!

"Cầm đốt!" Môi mỏng khẽ mím, từng chữ từng chữ một phát ra, sắc mặt vô cùng khó coi

Kạc Kính Văn bước lên phía trước: "Vương gia___"

"Lạc thái úy giáo dục nữ nhi thật là tốt! Đáng tiếc!"

Đáng tiếc nhìn xiêm y của hắn mà xem! Trung Sơn vương không nói tiếp, mắt nhìn Lạc Vân Hi. Phía sau một gã tùy tùng cầm theo áo mà chủ tử vứt bỏ đi theo

Sắc mặt Lạc Kính Văn trở nên âm trầm, ánh mắt đảo qua trên người Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ, sau đó u ám nhìn về phía Lạc Băng Linh còn đang nằm trên mặt đất

"Mang tứ tiểu thư hồi phủ đi!"

Ngữ khí của hắn vô cùng không tốt

Chật vật như vậy, sao có thể tiến cung?

Mà Lạc Vân Hi là người Lương quý phi muốn gặp, đương nhiên không thể trở về

"Phụ thân, không cần!" Lạc Băng Linh tỉnh dạy liền nghe được một câu như vậy

"Đừng nói nữa!" Lạc Kính Văn không kiên nhẫn đánh gãy lời của nàng, phân phó nói: "Lên đường!" Nhanh chóng bước vào xe ngựa

Rèm cửa màu chàm trên xe rủ xuống. Ánh mắt đại phu nhân xẹt qua một tia nghiêm túc. Phế vật này đắc tội Trung Sơn vương, sợ là không có quả tốt mà ăn!

Trong xe ngựa, Lạc Nguyệt Kỳ kinh hãi sửa sang lại y phục, sau đó liếc nhìn Lạc Vân Hi

Nữ nhân này rốt cuộc là người thế nào! Ngay cả Trung Sơn vương cũng dám trêu chọc... Vậy thì nàng và Lạc Băng Linh có là gì?

Lạc Vân Hi chậm rãi sửa sang lại xiêm y của mình, vuốt lại hai bím tóc, khóe mắt thản nhiên liếc qua Lạc Nguyệt Kỳ

Lạc Nguyệt Kỳ cuống quít cúi đầu, trong lòng không hiểu tại sao không dám đối diện với nàng

Xe ngựa thuận lợi hướng vào Tử Cấm thành, đứng ở bên ngoài cổng, Xuân Liễu cùng Hạ Đào và hạ nhân đều đứng đợi ở chỗ này, nhóm chủ tử đổi kiệu đi đến ngự hoa viên

Yến hội đêm nay, cử hành ở điện Kim Hoa sau ngự hoa viên

Lạc Kính Văn đi gặp mặt các đại quan khác, Lạc Vân Hi cùng Lạc Nguyệt Kỳ đi theo đại phu nhân đến ngự hoa viên

Đại phu nhân một thân xiêm y màu hồng thêu hoa mẫu đơn tơ vàng, chân váy dài thướt tha, bước đi trong gió. Cả người đeo châu báu ngọc bích, thực hiển nhiên là thân phận đại phu nhân thái úy tôn quý

Nàng không thèm chú ý đến hai thứ nữ ở phía sau, một đường đi người quen thân thiện đón tiếp, nhưng cũng không có ý tứ muốn giới thiệu các nàng với đám phu nhân

Xung quanh ngự hoa viên có rất nhiều người, ngắm hoa, thưởng trà hoặc nói chuyện phiếm

Đại phu nhân tìm được đám phu nhân quen biết, Lạc Nguyệt Kỳ cũng rất nhanh tìm được vài bằng hữu. Lạc Vân Hi lặng lẽ tách ra khỏi đại phu nhân, quan sát bốn phía

Tầm mắt lạnh lẽo như có như không đánh đến trên người nàng, nàng mẫn cảm tìm kiếm, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lương Diệp Thu đứng ở dưới tán cây cách đó không xa

Hai tháng không gặp, phong thái của Lương Diệp Thu một chút cũng không giảm, mặc một thân y phục màu lam nhạt, tóc đen vãn cao, người đứng thẳng

Lạc Vân Hi nhìn quan, hắn vội vàng di chuyển tầm mắt, tựa hồ như là bị nàng nhìn một cái là điều sỉ nhục!

Lạc Vân Hi cười lạnh trong lòng, đảo mắt nhìn Lạc Nguyệt Kỳ. Lạc Nguyệt Kỳ mới vừa rồi còn ở trong đám khuê nữ nói chuyện, hiện tại đã không thấy đâu

Nàng lại nhìn đến phía Lương Diệp Thu, lúc này đã thấy hắn bước đi

Khóe miệng Lạc Vân Hi có ý cười càng sâu, lặng lẽ đi theo. Chỉ chốc lát sau, nàng theo hắn đến một chỗ cực kỳ hẻo lánh, bốn phía không một bóng người

"Diệp Thu ca ca" Sau non bộ, Lạc Nguyệt Kỳ đè thấp thanh âm kinh hỉ

"Kỳ Nhi..." Thanh âm Lương Diệp Thu khẽ run rẩy. Hắn đã đợi lâu, rốt cuộc cũng thấy được nàng

Kỳ Nhi? Lại thăng cấp? Lạc Vân Hi cảm thấy thật buồn cười

"Kỳ Nhi, ta đã cầu phụ thân hủy đi hôn sự với phế vật kia!" Lương Diệp Thu khẩn cấp nói

"Diệp Thu ca ca, có thật không? Đầu óc ta choáng váng, không thể tin được" Thanh âm Lạc Nguyệt Kỳ vô cùng ôn nhu chứa tia mê hoặc

Sau một lúc lâu, lương Diệp Thu thỏa mãn thở dài: "Ta ôm nàng sẽ không choáng váng... Kỳ Nhi, thân mình nàng rất mềm..."

Lạc Vân Hi không nói gì, xoay người muốn rời đi, cước bộ cũng bị kiềm hãm

Trước mặt, một thân ảnh màu tím chậm rãi dọc theo đường đá cuội đi đến

Bên người Trung Sơn vương không có ai, mặt như ngọc không có biểu tình dư thừa, càng không chú ý tới Lạc Vân Hi bên này đang trốn tránh, cùng với đằng sau non bộ hai người đang hẹn ước, hiển nhiên không nhìn đi qua

Phượng mâu Lạc Vân Hi khẽ chuyển, khóe miệng gợi lên nụ cười tà...

Nàng xoay người, nhặt lên một viên đá cuội hình tròn, nhắm vài cái, hướng bông sen dưới hồ đáp xuống

"Đông" Một thanh âm vang lên, cục đá chìm nghỉm dưới ao

"Người nào?" Trung Sơn vương một đường đi đến, nghe thấy có tiếng động gương mặt trầm xuống, hướng về phía non bộ quát: "Lăn ra đây!"

Rất nhanh phi thân về phía non bộ, xách ra hai người

Lạc Vân Hi thất kinh, ám vệ trên người hắn đều là những người có bản lãnh

Lương Diệp Thu cùng Lạc Nguyệt Kỳ quần áo không chỉnh tề, phá lệ ở cùng một chỗ đột nhiên bị người phá hỏng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chân vừa chạm đất, nhất tề quỳ xuống

"Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!"

Thấy rõ ràng là Trung Sơn vương, Lương Diệp Thu vẻ mặt đại biến, kinh hãi dập đầu xin tha thứ

Ngạo khí thiếu gia ngày xưa hoàn toàn không còn

Trung Sơn vương híp lại hai mắt, khuôn mặt anh tuấn như ngọc bao phủ một mảnh hắc ám, lạnh lùng lên tiếng: "Cút!"

Thanh âm lạnh băng như vậy làm cho người ta sợ hãi, ngày thường nếu như để hắn thấy chuyện này, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp đem hai người này ra chém đầu

Bất quá, ngũ tiểu thư Lạc gia còn có chỗ hữu dụng, mà thế nhân đều biết Lương Diệp Thu vị hôm phu của tam tiểu thư, chết như vậy cũng thật là đáng tiếc

Lương Diệp Thu mừng rỡ, kéo Lạc Nguyệt Kỳ nhanh chóng rời đi

Mặc dù Lạc Nguyệt Kỳ sợ Trung Sơn vương, nhưng Lương Diệp Thu bộ dạng chạy trốn như vậy, lại làm cho nàng mất đi vài phần cảm giác với hắn

"Còn muốn trốn đến khi nào?" Trung Sơn vương đột nhiên nói ra câu như vậy

Lạc Vân Hi bước nhẹ hai bước, đi ra từ sau gốc cây, miệng trả lời: "Lỗ tai của Trung Sơn vương thật sự rất lớn!"

Bởi vì ngay từ đầu Lạc Vân Hi đã chọn xiêm y tông màu trầm, lúc này đứng nghe lén Lạc Nguyệt Kỳ và Lương Diệp Thu, xiêm y dính chút bụi, khiến cho nàng càng thêm mộc mạc

Khóe môi Trung Sơn vương gợi lên, thanh âm trầm thấp: "Giảo hoạt khôn khéo có lợi ích gì? Cũng vẫn giữ không được tâm một nam nhân, chẳng qua chỉ là kẻ đáng thương!"

Thí dụ như hắn, chưa bao giờ đem tâm tư đặt trên người nữ nhân nào

Lạc Vân Hi nhìn hắn

Nam nhân dáng người cao lớn, xiêm y màu tím dưới ánh mặt trời càng thêm ấm áp nhu thuận, đai lưng nạm vô số viên ngọc nhỏ, càng làm cho hắn thêm hiên ngang. Vẻ mặt mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt

Giống như bồ tát đứng trên đám mây, thương hại nhìn nàng

Lạc Vân Hi khẽ cười một tiếng, đi đến phía trước, ngón trỏ lướt qua gương mặt hắn, đáng yêu cười: "Vương gia, người nói sai rồi, nam nhân chẳng qua là người nữ nhân phụ thuộc, có cũng được mà không có cũng chẳng sao!"

Trung Sơn vương hít một ngụm khí lạnh, ngón tay mềm mại của nàng chạm qua hắn, nhưng hắn lại quên ngăn cản

Lạc Vân Hi kiễng mũi chân, con ngươi trong suốt kiều mỵ, phượng mâu thật sâu nhìn thẳng Trung Sơn vương, thanh âm mềm nhuyễn: "Nếu vương gia nguyện ý, cũng có thể cùng ta nối tiếp một đoạn tình duyên... Ân? Được không?"

Không biết là bởi vì động tác của nàng quá mức lớn mật, hay là thanh âm vô cùng mềm mại, trong nháy mắt tim Trung Sơn vương đập mạnh, hắn đẩy nàng ra, nhẹ nhàng cười: "Lá gan của nàng cũng không nhỏ!"

Hắn nhìn ra, nàng đang dùng mị thuật câu dẫn hắn

Lạc Vân Hi cười nhẹ, thu tay lại, thản nhiên nói: "Nam nữ hoan ái, vốn là chuyện thế gian thường tình, nếu lưu không được tâm của nam nhân đó, thì có thể ái mộ nam nhân khác!"

Trung Sơn vương nghe được lời này của nàng có chút chấn động, ánh mắt châm chọc dừng trước ngực Lạc Vân Hi: "Dáng của nàng kém như vậy, cũng không biết nam nhân dựa vào cái gì ái mộ nàng đây!"

Ám vệ đứng cúi đầu kinh ngạc, cảm thấy chủ tử nhà mình rất khác lạ

Hắn không nghe lầm! Chủ tử lại cùng một tiểu nữ nhân nói chuyện...

Khi nhìn thấy tiểu cô nương kia có ánh mắt khiêu khích nhìn chủ tử, khiến cho hắn suýt nữa ngất đi

Nghe lầm, nhưng cũng không thể nhìn lầm a!

Hắn chạy nhanh tìm một chỗ ẩn nấp

Ánh mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cái này không ở trong phạm vi quan tâm của vương gia người!"

Xoay người bước nhanh rời đi, sợ đi chậm một bước sẽ bị nam nhân này kéo lại

Lạc Vân Hi bước đi, liền có một cung nữ bởi vì vội vã mà va vào người nàng

Lạc Vân Hi đưa tay đỡ lấy người cung nữ kia

Cung nữ cúi đầu, rất kinh hoàng: "Tạ ơn tiểu thư" Sau đó đứng lên nhanh như chớp

Lạc Vân Hi trầm xuống, cũng không nói lời nào, liền đi tìm đại phu nhân

Lúc này, trong ngự hoa viên nàng phát hiện ra tốp năm tốp ba các vị phu nhân đang hướng điện Kim Hoa đi đến. Lạc Vân Hi không thấy được đại phu nhân, cũng không tìm được Lạc Nguyệt Kỳ, liền mau chóng đi theo bọn họ

Vào đến Kim Hoa điện, trong điện đã có nhiều người, trên bàn có rất nhiều điểm tâm và trái cây, mọi người trò chuyện vui vẻ. Nàng vừa bước vào, mọi người liền dần dần yên tĩnh

"Nha, đây không phải là phế vật Lạc gia sao?"

"Đúng vậy a, nguyên lại nàng cũng tới, ta còn tưởng nàng ta không tới!"

"Đợi lát nữa thái hậu gặp nàng, có thể nhớ lại chuyện ba năm trước mà tức giận hay không?"

Mọi người cúi đầu nói chuyện với nhau

Lạc Vân Hoa cũng không để ý, ánh mắt quét qua điện Kim Hoa một vòng. Điện Kim Hoa quả nhiên rộng lớn

Chính giữa đại điện có hai tầng bậc thang, phía trên có long ỷ, bên trái phía dưới là chỗ ngồi của thân vương hoàng tử, phía bên phải là phi tần. Lúc này trên long ỷ vẫn còn trống, trái phải cũng chỉ lưa thưa vài người

Trái phải cách sáu bảy bậc thang phía dưới là chỗ ngồi của đại thần thân quyến

Lạc Vân Hi nhìn đến chỗ Lạc gia ngồi, liền nhẹ nhàng đi qua đó

Một nữ nhân chân đeo giày thêu hoa hồng phấn lặng lẽ hướng đến chắn trước mặt nàng

Nếu không chú ý, nhất định sẽ bị ngã xuống

Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch, phượng mâu hơi trầm xuống, chân phải nâng lên, sức lực dồn hết về phía đó, hướng phía trước giẫm xuống, sau đó tiếp tục bước tiếp

Động tác cực nhanh, hết thảy chỉ trong nháy mắt

Đại điện vốn im lặng, lúc này lại có tiếng vang thế thảm: "A"

Mọi người hoảng sợ liền đứng dậy xem

Lạc Vân Hi quay đầu, vẻ mặt vô tội nhìn về phía nữ tử đang rơi lệ ôm chân của mình, nói: "Tư thế ngồi của thiên kim tiểu thư cực kỳ nghiêm khắc, ngươi sao lại đem chân để ra như vậy, nhìn xem đều đã lộ ra vài thứ! Mau chóng thu chân lại, miễn cho người khác nói ngươi không được giáo dưỡng tử tế!"

Mọi người nghe thấy tiếng nhìn lại, trong lòng nghĩ muốn đến chê cười phế vật Lạc gia kia. Nhưng không nghĩ đến, trên mặt đất có một nữ tử ăn mặc hoa lệ ôm chân ngồi khóc

Bọn họ nhận ra, nữ nhân này là con gái của hộ bộ thị lang Lương Tông Phủ mới nhậm chức, thiên kim Lương Hàm Phương

Tuy rằng Lương Tông Phủ không có ở kinh thành, nhưng nữ nhi Lương Hàm Phương đã vào cung cách đây ba năm, được muội muội của hắn là Lương quý phi giáo dưỡng. Nàng thường xuyên cùng Lương quý phi tham gia cung yến, cho nên mọi người đều biết Lương tiểu thư không phóng khoáng cũng có hiểu biết

Thấy bộ dáng này của Lương Hàm Phương, lại nghe được lời nói của Lạc Vân Hi, mọi người liền bừng tỉnh

Lương tiểu thư muốn ngáng chân Lạc Vân Hi, làm cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người, nhưng kết quả người chịu đau lại chính là mình...

"Lạc Vân Hi, ngươi dẫm vào chân muội muội của ta!" Lương Diệp Thu ngồi ở một bên chịu không nổi, liền đứng lên nói

Muội muội? Lạc Vân Hi nhìn hắn, ảm đạm cười: "Đúng vậy là ta giẫm lên chân nàng ta. Nhưng ta không hiểu nàng ta sao lại đến chỗ này đâu"

"Ha ha, lời này nói cho cùng cũng đúng. Lương tiểu thư sao lại ở đó, muốn trách thì trách ngươi quá đen đủi thôi!" Đoan Mộc Kỳ là người đầu tiên lên tiếng

Lạc Vân Hi khẽ liếc nhìn về phía hắn, tiểu hài tử này lại giúp nàng?

Lương Hàm Phương xấu hổ chịu không nổi, đôi phượng mâu tức giận trừng Lạc Vân Hi, phế vật này dám giẫm lên chân nàng, còn nhục nhã nàng! Nếu không phải trong cung nhiều người nhìn, nàng nhất định sẽ đạp cho nàng ta một đạp

"Lương tiểu thư, chân còn đau không?"

Lạc Vân Hi không để ý đến ánh mắt phát hỏa của nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười yếu ớt, chậm rãi đi tới hỏi nàng

Nàng bước đi nhẹ nhàng vững chắc, lưng phía sau thẳng tắp, ngồi xổm xuống trước mặt Lương Hàm Phương, động tác hào phóng tự nhiên, không giống như ba năm về trước sợ sệt lẩn tránh: "Lương tiểu thư, về sau cần phải ngồi đoan chính một chút, nếu như Lương phủ không thể dạy tốt lễ nghi, ngươi cũng có thể tìm tới mẫu thân ta"

Lạc Vân Hi ngẩng đầu cười nhẹ nhàng

Người ở nơi đây nghe thấy lời nói này của nàng, rõ ràng cũng có chút kinh ngạc

Không nghĩ tới, phế vật này có thể cười đến phong hoa tuyết đại như vậy

Lương Hàm Phương sắc mặt cực kỳ khó coi, trên mặt Lương phu nhân cũng có một tầng u ám, hai tay nắm chặt thành quyền

Phế vật này!

Trước mặt nàng không thể quyết liệt với Lạc phủ, bởi vì Lạc thái úy là nhân vật không thể chạm tới. Không có lý do thích hợp liền từ hôn đó là điều trăm triệu lần không thể. Nhưng hiện tại, nàng nhất định phải từ cho hài tử của mình từ hôn với phế vật này! Thanh danh của nàng bị phá hủy, cho dù nàng có chỗ dựa là Lạc thái úy, xem ai về sau còn dám thú nàng!

Lạc Vân Hi xoay người đi đến hướng Lạc Kính Văn, cửa cung lại vang lên một thanh âm lanh lảnh: "Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu giá lâm! Thái hậu giá lâm! Trung Sơn vương giá lâm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net