Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cứ quyết định như vậy đi!" Hoàng đế nghiêm nghị quyết định chủ ý cuối cùng.

Sắc mặt Đoan Mộc Ly bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ, cúi đầu tạ ơn, hất áo đứng dậy, lui vào một góc tối.

Cơ mặt Đoan Mộc Triết căng cứng, vẻ mặt đầy không cam lòng, thế nhưng, lúc chạm đến tầm mắt lãnh khốc của hoàng đế, hắn cũng chỉ đành thu liễm bất mãn, xin cáo lui ra ngoài.

Quân Lan Phong thấy trong điện xảy ra tình cảnh như vậy, cũng không đi vào, mà là đi theo Lạc Vân Hi đứng ở cửa điện, yên lặng quan sát.

Bỗng nhiên, bên người truyền đến giọng nói khe khẽ của nữ tử: "Người báo lại chuyện này không phải là Hoa hoàng tử?"

Quân Lan Phong nghiêng đầu, ánh đèn huy hoàng trong điện không chiếu tới ở đây, trên gò má Lạc Vân Hi phản xạ tia sáng ảm đạm, vô cùng u ám.

"Là ta thông báo." Quân Lan Phong dựa vào nàng, rất tự nhiên giải thích: "Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử đánh nhau nhiều năm, hoàng đế trước sau không chịu tỏ thái độ, lần này, ngay trước hoàng thất Hòa Nguyệt mà làm mất mặt như vậy, chuyện này không hề giống với trước kia."

Lạc Vân Hi nhẹ hất cằm, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi thật là.., sư huynh chắc chắn nói ngươi là ngư ông đắc lợi."

Quân Lan Phong liếc nhìn về hướng thái tử, trầm giọng nói: "Thái tử là dòng chính của Thiên Dạ, hắn kế vị vốn là chuyện thuận lý thành chương, ta phụ trợ hắn. Chỉ có điều, không chỉ Đoan Mộc Ly không tin, rất nhiều người đều không tin." Khóe miệng hắn, lộ ra một nụ cười trào phúng.

Lạc Vân Hi im lặng, đối với việc tranh cướp hoàng quyền, nàng cũng không có hứng thú, thế nhưng, việc này có quan hệ với Quân Lan Phong, nàng không thể không để trong lòng.

Nhưng, phụ trợ Thái tử, là phương thức tốt nhất để tránh khỏi nội chiến.

Tin tức Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết phong vương bị đè xuống, lòng người trong triều hoảng loạn, triều thần trước kia theo phe hai vị hoàng tử không biết làm sao, đứng ngồi không yên, muốn cùng đồng đảng trao đổi một chút.

Yến hội, sẽ rất nhanh đến lúc kết thúc.

Lạc Vân Hi nhìn dòng người đang rời khỏi điện, không nhanh không chậm đứng chờ ở một bên.

Từng nhóm từng nhóm người đi ra, chen lẫn trong đám người là Lạc Nguyệt Kỳ, cũng bị đôi mắt sắc bén của Lạc Vân Hi khóa chặt lại.

Nàng đi nhanh tới, buông lỏng quả đấm đang nắm chặt, đi nhanh tới trước mặt Lạc Nguyệt Kỳ, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Lạc trắc phi, ta có lời muốn nói với ngươi."

Từ sau lần đó Lạc Nguyệt Kỳ vẫn sợ Lạc Vân Hi, luôn không dám ở chung một mình cùng nàng.

Thế nhưng, trong tích tắc vừa rồi, nàng ta đã trông thấy vật trong tay Lạc Vân Hi! Đây là một cái hầu bao thêu, nàng ta vô cùng quen thuộc, đúng là thứ mình từng đưa cho Lương Diệp Thu.

Nàng ta không yên lòng, để cung nữ và thị vệ theo nàng ta tới giữa bụi cây, mới hỏi Lạc Vân Hi: "Ngươi muốn nói điều gì?"

Lạc Vân Hi quét mắt về phía của nàng ta, nhẹ cong cánh môi, cười nói: "Ngươi thật không ngại ta ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra sao?"

Mặt mày Lạc Nguyệt Kỳ càng ngày càng nặng, kiên định nói: "Bọn hắn đều là tâm phúc của ta!"

"Tâm phúc sao? Lạc trắc phi, ngươi có thể đừng xúc động, chuyện ta muốn nói cùng ngươi chỉ cần tiết lộ nửa phần, vị trí trắc phi Thái tử của ngươi liền không giữ được."

Lạc Vân Hi uy hiếp nhắc nhở lại khiến Lạc Nguyệt Kỳ lạnh cả tim.

Suy nghĩ đủ đường, nàng ta phất tay về phía sau một cái: "Các ngươi đứng xa một chút, lưu ý động tĩnh của ta ở nơi này."

Những người kia cùng nhau rời đi.

Lạc Vân Hi trực tiếp cầm hầu bao ở lòng bàn tay, nói: "Lương Diệp Thu hồi kinh, hắn muốn ta chuyển giao cái này cho ngươi, nói, nếu như ngươi không bỏ trốn với hắn, hắn liền đến trước mặt Thái tử tố giác ngươi!"

Lạc Nguyệt Kỳ đánh giá nàng nửa ngày, hết nhìn đông tới nhìn tây một lát, xác định không có người, mới lên tiếng: "Lạc Vân Hi, ý của ngươi là gì?"

Lạc Vân Hi cười nhạt: "Ở đây không có người ngoài, ngươi không nói cũng không sao, ta không có bất kỳ ý gì. Chỉ có điều, cảnh báo cho ngươi! Lương Diệp Thu cũng chẳng phải người dễ đối phó gì, nếu như hắn cố ý trở mặt, ngươi liền chuẩn bị chịu đựng lửa giận của Thái tử đi! Trắc phi của Thái tử, ha ha, ta thấy, chưa chắc có thể là mấy ngày nữa."

Nói xong, nàng quay người định rời đi.

Trong lòng Lạc Nguyệt Kỳ cả kinh, nàng ta vốn là người nhát gan, bị vài lời nói này ép một chút, tức thì nhũn ra, gấp gáp kêu một tiếng: "Lạc Vân Hi, ngươi đã đồng ý tới tìm ta, nhất định muốn giúp ta, đúng không?"

Lạc Vân Hi nhạt cười một tiếng: "Ngươi ngược lại rất hiểu ta!"

Mặt Lạc Nguyệt Kỳ hiện lên vẻ đắc ý: "Ngươi không làm những việc vô ích!"

Lạc Vân Hi nhún nhún vai, không có vấn đề nói: "Ta tới tìm ngươi, xác thực là có nguyên nhân. Chỉ có điều, lúc trước Lương Diệp Thu là vị hôn phu của ta, mà ngươi lại đá ngang một cước, đoạt mất hắn, ngươi không cảm thấy có lỗi với ta sao?"

Lạc Nguyệt Kỳ cúi đầu nói: "Kỳ thực, ta không cướp, ngươi cũng sẽ không muốn hắn, không phải sao?"

Lạc Vân Hi ngụy trang nhiều năm như vậy, bao gồm thích đối với Lương Diệp Thu, toàn bộ đều là giả.

"Ha ha, nói rất đúng, ta sẽ không muốn. Như vậy, ngươi bây giờ có sợ Thái tử biết chuyện của hai người các ngươi hay không?"

"Sợ, ta sợ chứ." Lạc Nguyệt Kỳ liếc mắt xem thường.

"Như vậy, không hay rồi." Lạc Vân Hi chớp đôi mắt thu thủy, bên môi nổi lên ý cười quỷ dị, lui thẳng về sau nhiều bước.

Lạc Nguyệt Kỳ đang muốn hỏi, ánh mắt lại nhìn thấy mấy người phía sau Lạc Vân Hi đi ra, hoàn toàn biến sắc.

"Thái tử?" Nàng ta run giọng kêu to.

Mặt hắn lạnh lẽo, nhìn nàng ta, áp sát vài bước.

Bên cạnh hắn, dung mạo Quân Lan Phong trầm ổn, thản nhiên mở miệng trước một bước: "Lạc trắc phi, đã sợ bị Thái tử biết, ngày đó bổn vương vì sao tận mắt nhìn thấy ngươi và Lương Diệp Thu trong núi giả triền miên sao? Rõ ràng là bôi nhọ Thái tử!"

Lạc Nguyệt Kỳ nhớ tới xấu hổ ngày đó, chợt nghĩ đến cái gì, lớn tiếng nói: "Lúc đó còn chưa có tuyển phi! Ta còn chưa phải trắc phi của Thái tử! Ta không hề có lỗi với Thái tử!"

Lạc Vân Hi nghe vậy, nụ cười càng sâu thêm, quả nhiên đầu óc vẫn chậm chạp như vậy.

Giọng Quân Lan Phong bỗng nhiên tăng thêm: "Dù cho không tuyển làm trắc phi của Thái tử, trước khi được tuyển thành trắc phi, nữ nhân phải băng thanh ngọc khiết, trước khi cưới có thể cùng nam nhân lén lút trao đổi tư tình sao?"

Sắc mặt Lạc Nguyệt Kỳ trắng nhợt, muốn giải thích, cũng không biết từ nói từ đâu.

Lần đó, nàng ta và Lương Diệp Thu trộm hẹn nhau, bị Quân Lan Phong từ trong núi giả bắt gặp, thật là quá mức mất mặt.

Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay, hay, Lạc Nguyệt Kỳ, ngươi thật làm cho bản cung thất vọng!"

Lạc Nguyệt Kỳ bị hù doạ quỳ thẳng tắp trên mặt đất, giọng nói run rẩy: "Thái tử, không phải như vậy!"

"Ngươi coi bản cung là người ngu sao? Hay là nói, ngươi coi Trung Sơn Vương là người ngu? Vương gia tận mắt nhìn thấy, cũng là giả sao?" Thái tử chất vấn.

Lúc này Lạc Nguyệt Kỳ không còn gì để nói.

"Nữ nhân tham mộ hư vinh, sống không đứng đắn như ngươi, sao gánh vác hai chữ 'trắc phi' đây?" Thái tử ở trên cao nhìn xuống, mặt đầy coi thường, nhìn xung quanh, hừ một tiếng: "Dẫn nàng ta về phủ xử lý!"

"Thái tử tha mạng!" Lạc Nguyệt Kỳ vừa sợ vừa loạn, gấp gáp nói: "Thái tử tha mạng! Đây là do ta lúc còn nhỏ không hiểu chuyện . . . "

Giọng nói của nàng ta nhỏ dần, Quân Lan Phong hừ nhẹ một tiếng: "Không hiểu chuyện sao? Dạ Đồ đều hiểu biết những chuyện như vậy, làm sao chỉ mình nàng ta không hiểu chuyện?"

Thái tử rõ ràng nhìn ra Quân Lan Phong bất mãn đối với Lạc Nguyệt Kỳ, hết sức xa cách Lạc Nguyệt Kỳ, phẫn hận trong lòng đối với nàng ta càng mãnh liệt. Lạc Nguyệt Kỳ càng cảm thấy căm phẫn hơn.

Lạc Vân Hi quá ghê tởm! Thật sự rất đáng giận!

Hơn nửa giờ trước, Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết mới bị phong vương, thân phận của Thái tử vô cùng cao quý, tân vương đăng cơ, làm trắc phi, nàng ta ít nhất cũng có thể được phong làm một trong tứ phi, nhưng hiện tại, tất cả tan thành bọt nước!

"Không cần, Thái tử! Ta sẽ sửa sai, nhất định sẽ sửa!"

Lạc Vân Hi khẽ thở dài, Lạc Nguyệt Kỳ, đây là tự làm tự chịu.

Thái tử hồi phủ, một ánh mắt cũng không chịu cho nàng ta, lạnh giọng phân phó Văn tổng quản: "Để Lạc trắc phi tới Phật đường chép kinh, giam lỏng, không cho phép ra khỏi Phật đường nửa bước!"

"Thái tử, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Vả lại đó là chuyện trước đây, không có liên quan gì tới hiện tại mà!" Lạc Nguyệt Kỳ la rách cổ họng, bên tai vẫn truyền tới âm thanh cửa sắt "oanh" một tiếng đóng lại của Phật đường.

Lạc Nguyệt Kỳ tuyệt vọng ngồi xuống, vô cùng thê lương.

Thái tử nhất định sẽ sớm thả nàng ta ra ngoài chứ? Thái tử phi tàn tật, Tề trắc phi không ở đây, trong phủ này, chỉ có nàng ta là trắc phi!

Nghĩ đến chỗ này, tâm tình của nàng ta mới hơi khá hơn một chút.

Đợi mãi đến đêm hôm sau, vẫn không thấy Thái tử tới đón, Lạc Nguyệt Kỳ có chút nóng nảy, cửa Phật đường "kẹt kẹt" một tiếng mở ra.

"Thái tử!" Lạc Nguyệt Kỳ kích động tiến lên nghênh đón.

Thế mà, đáp lại nàng ta chỉ là một nụ cười bình tĩnh, là người trầm tĩnh muốn xé hạnh phúc của nàng ta.

"Sao lại là ngươi?" Kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, Lạc Nguyệt Kỳ đặt câu hỏi.

Lạc Vân Hi tay chân lanh lẹ đóng cửa Phật đường, khẽ mỉm cười nói: "Không muốn gặp lại ta sao? Ha ha, Lạc Nguyệt Kỳ, đứng càng cao ngã càng đau, đạo lý này ngươi hiểu không? Ta tới cũng chẳng phải để thăm ngươi, chỉ có điều là muốn để thêm một tảng đá trên lưng ngươi thôi!"

Lạc Nguyệt Kỳ sợ mất mật chất vấn: "Ngươi là có ý gì?"

Lạc Vân Hi nhếch môi cười, nói: "Có ý rằng, không biết ngươi cố gắng thế nào, dù cho ngươi quốc sắc thiên hương, Thái tử cũng sẽ không chạm vào ngươi!"

"Tại sao?" Lạc Nguyệt Kỳ lớn tiếng hỏi ngược lại.

"Bởi vì, ngươi đắc tội Trung Sơn Vương, đắc tội ta rồi." Khóe môi Lạc Vân Hi gợi lên một nụ cười nhạt: "Quên nói, có chuyện không bổ sung, mấy ngày nay, rất nhiều đại thần đưa nữ nhi đưa vào phủ thái tử, cũng sắp đạp hỏng cánh cửa phủ thái tử rồi!"

Sắc mặt Lạc Nguyệt Kỳ từng chút từng chút nhợt nhạt, bên tai, Lạc Vân Hi vẫn tiếp tục nói: "Đủ thấy, thế giới này, thiếu bất cứ ai cũng có thể chuyển động như thường! Nhất là ngươi, không có bất kỳ thân phận gì, Thái tử sẽ để bụng tới ngươi sao? Cùng những thiên kim có quyền thế gia tộc lớn mà so sánh, ngươi tính cái gì?"

Lạc Vân Hi trào phúng vô cùng trực tiếp, mặt Lạc Nguyệt Kỳ đỏ chót, trực tiếp quỳ xuống trước mặt nàng, kêu lên: "Ta xong rồi, thật sự xong rồi, phải ở Phật đường này, nhưng ta không cam tâm! Ta xin ngươi! Lạc Vân Hi, nể mặt chúng ta từng là tỷ muội, có thể dạy ta làm thế nào để xoay chuyển thế cục hay không?"

"Ta quả thật có cách." Lạc Vân Hi cười nhạt: "Chỉ có điều, sợ là ngươi đã quên, chúng ta sớm đã kết thúc quan hệ hợp tác."

Lạc Nguyệt Kỳ ngẩn ra, gò má nóng lên, từ hồng chuyển thành tím, đây chính là lời lúc trước nàng ta nói ra!

Liên tiếp mấy ngày, Lạc Vân Hi đều đi lại ở hai nơi là Đại phủ và Thần lâu.

U Nhi bị nàng lặng lẽ khống chế được, giam tại địa lao. Từ khi vào Dạ Đô, nàng ta liền biến mất ở trong lòng bàn tay Đoan Mộc Ly, cũng không ai biết nàng ta đi nơi nào.

Mà chuyện khiến Lạc Vân Hi vui nhất không gì bằng Tề Sính Đình trở lại.

Lạc Vân Hi và nàng ấy nói chuyện rất nhiều, Tề Sính Đình chỉ nói là được người cứu, không nhiều lời về chuyện khác.

Tần Bằng tìm tới, Tề Sính Đình uyển chuyển dùng lời nói cự tuyệt gặp lại cùng hắn, thế nhưng lần này thái độ so với mỗi lần trước kia đều mạnh mẽ hơn, Lạc Vân Hi chợt cảm thấy, người "chết một lần" quả nhiên không giống trước!

Chỉ là, Lạc Vân Hi cũng không biết, nàng và Tần Bằng vừa rời đi, bên trong phòng Tề Sính Đình đã nhiều hơn một khách không mời mà đến.

"Tần thế tử kia và ngươi có quan hệ gì?" Nam tử ngồi đối diện nàng hỏi.

"Ngươi quan tâm quá nhiều rồi." Tề Sính Đình đứng dậy, lạnh mặt nói.

Vừa bắt đầu coi hắn như ân nhân cứu mạng, hiện tại mới phát hiện, tâm tư nam tử này rất không đơn thuần, muốn từ trong miệng nàng moi ra đủ loại tin tức.

"Ngươi đối xử với người cứu ngươi như vậy sao?" Sắc mặt nam tử hơi trầm, mày kiếm nhướn lên, khuôn mặt từ trước đến giờ không có quá nhiều thần sắc hiện lên một tia không thích.

"Vàng bạc châu báu, ta đủ khả năng trợ giúp cũng đều có thể cho ngươi." Tề Sính Đình trợn tròn hai mắt, không sợ hãi chút nào nhìn hắn chăm chú: "Nhưng, ta sẽ không bán Thiên Dạ!"

"Phải không? Cái gì cũng có thể làm được sao?" Nam tử cười lạnh, tuổi tác hắn cũng không lớn, nhưng chẳng biết vì sao, trên gương mặt lại như có sương mù quanh năm bao phủ, giữa hai lông mày thanh tú lộ ra chút vẻ bệnh tật.

Bất chợt, hắn sải bước lại gần, ngả ngớn nâng cằm Tề Sính Đình lên, nhìn về phía hai con ngươi nàng: "Hiến thân, cũng đồng ý sao?"

"Buông ra!" Tề Sính Đình đỏ mặt vùng vẫy, tâm hoảng ý loạn.

"Đây cũng là một ý kiến hay, ngược lại ngươi lại chẳng phải lần đầu tiên." Môi mỏng tái nhợt của nam tử khẽ nhếch, đột nhiên nói.

"Bốp!" Tề Sính Đình phất tay liền cho hắn một cái tát, phẫn nộ nói: "Ngươi lặp lại lần nữa xem!"

Vũ nhục như vậy, nàng quả thực không chịu nổi!

Nam tử chấn động, lớn như vậy còn chưa từng bị nữ nhân đánh, sắc mặt hắn thay đổi mấy lượt, đột nhiên giận dữ, vươn tay, văng tục một câu, dùng nội lực, liền xé nát quần áo Tề Sính Đình.

Một dáng người lả lướt mềm mại nhẵn nhụi hiện ra trước mặt, trên da thịt trắng tới bóng loáng, phần cao bất ngờ nổi lên, hầu kết nam tử trượt lên mấy lần, một tay Tề Sính Đình bịt mắt, nhục nhã tới nước mắt ào ào rơi thẳng xuống.

Nam tử mất hứng liếc nhìn nàng, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào trên vai nàng, nơi đó có một nốt ruồi son màu đỏ thắm, nhớ tới cái gì, hắn kinh ngạc nói: "Thủ cung sa? Ngươi vẫn là xử nữ ư?"

"Cút!" Tề Sính Đình ra sức đẩy hắn ra, leo lên trên giường, kéo chăn gấm, che mình từ đầu đến chân.

Nam tử run lên nửa ngày, thần sắc có chút khẩn trương nói: "Ta ra ngoài, ngươi mặc quần áo đi!"

Hắn vừa lắc mình nhảy ra ngoài cửa sổ, phía sau đã vang lên tiếng khóc rưng rức khó che giấu của nữ nhân.

Tề Sính Đình càng nghĩ càng ủy khuất, từ khi tên ma đầu này đi theo nàng vào Thiên Dạ, từ khi nàng ở trong một trang viên điều dưỡng uống thuốc có hiệu quả, đã cuốn lấy nàng, hết hỏi đông lại tới tây, chẳng hiểu cái gì cả, cái gì cũng không nhận ra, bây giờ lại còn đến phủ Thái tử, làm ra chuyện như vậy, sau này nàng nên làm như thế nào đây?

Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiều nhuộm nửa vùng trời thành màu vàng, cả Dạ Đô đắm chìm trong màu chiều tà, vô cùng bình an.

Lạc Vân Hi ngồi ở trước cửa sổ nhỏ, nhìn Tề Sính Đình đối diện không yên lòng lật sách thuốc, biết tâm tình nàng ấy ngổn ngang, hẳn là gặp phải chuyện gì, thế nhưng, nàng ấy đã không nói, mình cũng không hỏi.

Tề Sính Đình có chút hồn bay phách lạc, cũng chẳng biết vì sao, đến tận nơi này của Lạc Vân Hi, cầm sách thuốc, hỏi thăm nàng vài cái chỗ khó hiểu.

Lạc Vân Hi một mặt trả lời nàng ấy, ba ngón tay phải nhặt một cái ngân châm quan sát. "Đây là thiên phách hàn châm sao?" Nàng tự nhủ.

"Cái gì là thiên phách hàn châm?" Tề Sính Đình dứt khoát gấp sách lại hỏi nàng.

"Châm này là phách ngọc ngàn năm nuôi ra, có người nói rất có linh tính, dùng nó châm huyệt, hiệu quả là gấp ngân châm phổ thông mấy chục lần." Lạc Vân Hi bèn giải thích.

Tam di nương bất chợt cầm cây châm này cho nàng, nói nàng học y, có thể dùng được, dặn nàng bảo quản tốt.

Nàng lấy cây ngân châm sáp vào trong bao ngân châm bên hông, nói với Tề Sính Đình: "Đêm nay Đỗ gia có tiệc rượu, ngươi đi không?"

"Tiệc rượu gì?"

"Nghe nói là tiệc rượu của thế gia và hoàng tộc, ta cũng không muốn đi, chẳng qua thái hậu điểm tên của ta rồi." Nói rồi, Lạc Vân Hi châm chọc nhếch môi cười.

Dung mạo Tề Sính Đình tràn ra nụ cười khổ, đã nghĩ đến rất nhiều chuyện xưa, nhàn nhạt nói: "Trước đây cũng ta cũng từng tới rồi, chẳng qua khi đó, đi theo Tần Bằng, trong lòng lại không giống nhau, quên đi, ta vẫn là không đi thì hơn."

Lạc Vân Hi rõ ràng.

Tần Bằng là Thế tử Tần gia, hắn mang Tề Sính Đình dự tiệc rượu, cùng bản thân nàng ấy đi, hoặc là theo Thái tử đi, hoàn toàn là hai loại tâm trạng khác nhau.

Tề Sính Đình thấy sắc trời không còn sớm, ôm sách đứng dậy: "Vậy ta đi về đây, ngươi chuẩn bị một chút đi, trên đường cẩn thận một chút."

Lạc Vân Hi đưa nàng ấy đến cửa phủ, sau khi trở lại, thay đổi một bộ áo màu lam nhạt, váy màu trắng ngọc, chải búi tóc tròn, cài trâm ngọc bích, mang theo Xuân Liễu đi tới Đỗ phủ.

Lúc đến Đỗ phủ, Thái hậu đã đến, nghe nói nàng đã đến, liền trực tiếp gọi nàng đến bên người hầu hạ.

Lạc Vân Hi một mặt đứng ở bên cạnh người Thái hậu, một mặt đánh giá bốn phía.

Đầu tháng sáu, thời tiết có chút ngột ngạt, trong hậu hoa viên rộng lớn, lấy Thái hậu dẫn đầu, Nhan Quốc Công, Đỗ Học Sĩ, Tần hầu gia, Quân Lan Phong, chư vị hoàng tử và người có thân phận đều đến, nam nhân ngồi ba bàn, nữ nhân ngồi năm bàn, hóng gió, so với tiệc rượu hoàng 

cung, lại có cảm nhận khác.

Bàn nam cùng bàn nữ cách nhau khá xa, Lạc Vân Hi xuất hiện cũng rất im lặng, vẫn chưa khiến cho quá nhiều người chú ý.

Nàng nhân lúc cung nữ rót trà, lặng lẽ thả lên bàn, lùi lại bên cạnh Thái hậu, cũng không nói lời nào.

Chẳng mấy chốc, gánh hát Đỗ phủ an bài đã biểu diễn, trên đài cao cách đó không xa là một vở kịch đang diễn.

Kịch nói về một thư sinh kinh thành đi thi, bị công chúa vừa ý, muốn chọn làm Phò mã, ngày đại hôn, thê tử của thư sinh ở nông thôn tìm tới kinh đô, tố cáo lên công đường, một vị thanh quan đứng ra chủ trì công đạo, đơn kiện trình lên đã thắng. Lạc Vân Hi cảm thấy rất vô vị, các quý phụ dưới đài cũng dần dần cảm thấy nhàm chán, bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.

Thái hậu bất chợt nghiêng đầu, hỏi nàng: "Ngươi đoán trong đoạn kịch này hoàng đế sẽ làm gì tiếp theo?"

Lạc Vân Hi ngẩn ra, liếc nhìn Thái hậu, xác định nàng ta đang nói với mình, mà không phải hỏi cung nữ xung quanh, nàng liền cười đáp: "Tâm tư của hoàng thượng làm sao thần có thể suy đoán được chứ?"

Thái hậu cười một tiếng cao thâm khó dò: "Ai gia thấy, thê tử của thư sinh này không thể sống lâu nữa. Hoàng thất quyết định hôn nhân, mặc kệ là có lý hay vô lý , cố tình hay vô tình, đều không thể để người khác can thiệp vào, đây chẳng phải khởi đầu của con đường chết sao?"

Nàng ta nói xong lời cuối cùng, giọng nói còn mang theo chút sát ý lạnh lẽo.

Trong lòng Lạc Vân Hi có chút khó chịu, luôn cảm giác thái hậu nói vậy với mình có vẻ công kích quá thẳng.

Tối nay là Đỗ phủ thiết mở tiệc, nhưng Thái hậu lại gọi nàng tới tiếp bà ta, tuy nói quãng thời gian trước nàng ở Hòa Nguyệt tạo ra danh tiếng lớn, sau khi quay về Thiên Dạ, cũng vẫn còn danh tiếng lớn, Thái hậu mời nàng, cũng không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng nàng ta trước sau đều có chút kỳ lạ.

Lẽ nào, chuyện mình và Quân Lan Phong bị Thái hậu biết rồi sao?

Nàng ta đang cảnh cáo mình sao?

Liếc nhìn Quân Lan Phong ngồi phía xa ở khu bàn bên cạnh, hắn đang cầm một cái ly rượu nghịch, môi mỏng nhếch lên, mắt thỉnh thoảng bay về phía nàng.

Mặc kệ ở đâu, hắn sẽ luôn tìm nàng trước tiên, lòng Lạc Vân Hi có chút gợn sóng, thu hồi ánh mắt, giả vờ không nghe hiểu Thái hậu nói gì, mỉm cười nói: "Thái hậu nói phải, trứng gà vĩnh viễn không thể cùng tảng đá đụng nhau."

Thái hậu khẽ nâng cằm, trên má, một đôi mắt sâu thẳm cực kỳ có thâm ý liếc nhìn nàng, nói: "Ngươi ngược lại cũng rất có kiến thức, trước đây, ai gia cũng không biết ngươi lanh lợi như vậy, cái gì cũng tốt, chỉ tiếc . . . "

Nàng cũng không để ý, quay đầu, dường như rất nghiêm túc xem kịch.

Lạc Vân Hi giương mắt, chuyển động nhìn xung quanh một cái.

"Lạc tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net