Quyển 5 - Chương 116: Một luồng Long tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chọc một trận, tất nhiên sắc mặt có chút không nhịn được, Vân Phong thì lẳng lặng đến bên cạnh gã thanh niên. Gã thanh niên liếc mắt nhìn nàng: "Ba vị phải làm gì thì vào vương điện sẽ biết, về những chuyện khác thì thứ cho tại hạ không thể trả lời, xin mời."

Vân Phong và hai Dược tễ sư hải tộc khác đi theo gã thanh niên cao ráo thuận lợi tiến vào vương điện. Vân Phong có đề phòng, trước khi vào khu đấu giá đã đeo mặt nạ Thiên Ảnh, thay đổi một khuôn mặt khác, nếu thật sự có bất ngờ gì xảy ra, nàng cũng tiện có đường lui.

Diện tích của vương điện rất lớn, trên đường có thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt, hơn nữa còn có tầng lớp phòng bị âm thầm, cho dù là thứ nhỏ đến mấy chạy vào cũng sẽ bị phát hiện, trừ khi ngươi có thể hoàn toàn tàng hình. Họ được đưa thẳng đến trước một cửa điện xa hoa, gã thanh niên cao ráo vẫy tay một cái: "Ba vị có thể vào trong, phải làm gì thì vào trong sẽ biết."

Vân Phong nhướn mày, thần bí như vậy là muốn làm gì? Hai người khác cũng có nghi hoặc trong lòng, đẩy cửa bước vào, một mùi lạ xộc vào mũi. Vân Phong lập tức nín thở, hít hương khí có chút bị sặc, hai người khác đã bắt đầu ho khan.

"Ba vị Dược tễ sư cấp bậc tông sư, hoan nghênh." Một bóng người chậm rãi từ trong phòng đi ra, Vân Phong nhìn thấy một mảng màu đỏ lờ mờ như ẩn như hiện, một nam nhân thể hình hết sức mảnh khảnh đi ra, dáng người cao ráo nhưng thân hình quá mức gầy gò, hơn nữa đường nét cũng không rõ ràng, ngược lại cũng có một chút mềm mại của nữ nhân. Trên cổ y có một vòng vỏ sò màu sắc, thế mà lại là màu hồng. Màu hồng ánh lên làm nổi bật làn da trắng nõn của y, lại phối hợp với ngũ quan hết sức âm nhu của y, nếu nam nhân này không để lộ lồng ngực, nhất định Vân Phong sẽ cho rằng y là giống cái.

Không khỏi nhớ đến lần đầu gặp Khúc Lam Y, lúc đó hắn là nam giả trang nữ, cho dù là nữ nhân cũng không có cảm giác âm nhu mãnh liệt như kẻ trước mắt này, có lẽ là bởi vì thân là hải tộc, đều có mang một chút yêu mị.

Nam nhân đi tới liền nhìn thấy Vân Phong, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc nhưng cũng không nói gì.

"Nếu ba vị đã là Dược tễ sư cấp bậc tông sư, vậy thì chế tạo ra dược tễ cấp bậc tông sư chắc hẳn là dễ như trở bàn tay nhỉ."

Vân Phong không lên tiếng, hai lão già khác mở miệng: "Chuyện này là tất nhiên, dược tễ cấp bậc tông sư cũng có phân biệt, độ khó khác nhau thì tỷ lệ thành công cũng khác nhau."

Nam nhân gật gật đầu: "Ta muốn khảo chứng thân phận Dược tễ sư cấp bậc tông sư của ba vị một chút."

"Cái này là tất nhiên, điện hạ muốn chúng ta chế tạo dược tễ tông sư tại chỗ sao? Chẳng qua là… cần một chút thiết bị."

Nam nhân cười ha ha, tay khẽ khàng sờ cái vòng vỏ sò trên cổ, đuôi lông mày hơi động đậy: "Thiết bị tất nhiên không thành vấn đề, ta chỉ hy vọng ba vị đừng khiến ta thất vọng lần nữa." Cánh tay của nam nhân hơi nhấc lên, một tấm rèm mỏng lập tức được vén lên, một bàn làm việc dùng để chế dược xuất hiện, công cụ bày bên trên cần gì cũng có.

"Ba vị, có thể bắt đầu rồi."

Vân Phong cụp mắt, tất nhiên nàng sẽ không giành vị trí đầu, hai lão già khác nhìn nhau một cái, một người trong số đó đi lên, bắt đầu chế dược. Nam nhân nhìn động tác của lão già, đáy mắt xẹt qua tia sáng lấp lóe. Vân Phong ngước mắt lên, hai lão già này cũng có một chút thực lực, so với nhân loại dường như tốc độ chế dược của hải tộc cũng nhanh hơn không ít. Người chế dược đầu tiên thành công, nam nhân hài lòng mỉm cười. Lão già thứ hai đi lên, kết quả là cũng thành công, nụ cười của nam nhân càng rõ hơn, chỉ còn lại Vân Phong.

"Tới lượt ngươi." Nam nhân nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong liếc nhìn bàn làm việc: "Ta cần hoàn cảnh phong bế độc lập."

Nam nhân nhướn mày, hai Dược tễ sư khác cũng như vậy, con nhóc này yêu cầu cũng cao quá đấy.

"Không sao, có thể, chỉ cần ngươi có thể thành công." Nam nhân phất phất tay, Vân Phong đi đến trước bàn làm việc, ngón tay của nam nhân quét qua, một tấm rèm nặng nề liền buông xuống. Hai Dược tễ sư khác thấy vậy thì bĩu môi, thanh niên mà, chính là cuồng ngạo thiếu kiên nhẫn như vậy.

Khác với hai Dược tễ sư trước, Vân Phong chế tạo dược tễ hết sức an tĩnh, hai vị trước đều thi thoảng truyền ra tiếng vang của chai lọ, nhưng Vân Phong ở bên trong thì một chút động tĩnh lớn cũng không có. Nam nhân và hai vị Dược tễ sư đều cảm thấy nghi hoặc. Ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng gõ lên lòng bàn tay, hai mắt nhìn tấm rèm dày nặng, dường như muốn nhìn xuyên thấu tấm rèm xem thử rốt cuộc bên trong đang làm gì. Tuổi tác trẻ như vậy, thật sự là Dược tễ sư cấp bậc tông sư sao?

Ba người đều mang vẻ mặt nghi ngờ kiên nhẫn chờ đợi, không bao lâu sau tấm rèm dày nặng bị Vân Phong vén lên. Vân Phong đi ra, trong tay cầm cái lọ chứa chất lỏng cực kỳ thuần khiết. Hai lão già vừa nhìn mắt đã sáng lên, thế mà nàng ta thật sự thành công rồi?

Nam nhân thấy vậy nhướn lông mày, rất hiển nhiên là Vân Phong có thể thành công cũng khiến y hết sức kinh ngạc.

"Ba vị quả nhiên là Dược tễ sư cấp bậc tông sư hàng thật giá thật, điểm này khiến ta rất hài lòng, việc tiếp theo ba vị cần làm rất đơn giản."

Nam nhân cất bước đi ra ngoài, Vân Phong và hai lão già đi theo. Đi hết quãng đường quanh co thì đến một chỗ ẩn nấp, ở đây thủ vệ càng nghiêm ngặt dày đặc hơn, cho dù có nam nhân dẫn đường thì vẫn không loại bỏ được ánh mắt cảnh giác nghi ngờ của những thủ vệ kia. Nam nhân đẩy cửa bước vào, Vân Phong ngửi thấy một mùi dược tễ nồng đậm, bên trong còn có lẫn rất nhiều loại mùi thực vật. Hai lão già ngửi thấy mùi này, sắc mặt cũng trầm xuống, trong lòng bọn họ ít nhiều đều đã có chút suy đoán.

Trong phòng hương khói lượn lờ, trong hương khói tràn ngập cũng là mùi thảo dược, trên cái giường ở bên trong có che kín rèm, Vân Phong nhìn không rõ tình hình bên trong nhưng biết có một người nằm trong đó. Nam nhân đi đến trước rèm che nhưng cũng cũng không vén lên.

"Chữa khỏi cho hắn, nếu ai trong các ngươi chữa khỏi cho hắn, lời hứa gì cũng có thể đáp ứng."

"Có thể để ta xem trước một chút không?" Hai lão già dường như đều kích động muốn thứ, nam nhân gật gật đầu, cứ đứng trước giường không rời đi. Hai lão già bước lên vén rèm che ra, vẻ mặt đều có chút thay đổi. Vân Phong nhìn không rõ lắm, chỉ biết hai lão già buông rèm che xuống rồi đều lắc đầu: "Chuyện này… e rằng không phải dược tễ có thể giải quyết được."

Nam nhân mím môi, trong mắt xuất hiện vẻ thất vọng và phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn nén xuống, ánh mắt liếc sang Vân Phong: "Ngươi thì sao? Có muốn xem thử không?"

Hai lão già vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra ngoài, bọn họ đều không có cách gì, con nhóc trẻ như vậy thì sẽ có cách gì chứ? Nhưng bây giờ Vân Phong là hy vọng duy nhất trong mắt nam nhân. Vân Phong nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt nam nhân, cụp mắt xuống, vén rèm che lên, nhìn thấy cảnh tượng trên giường.

Cơ thể gầy đến mức chỉ còn bộ xương, Vân Phong chỉ cần liếc mắt đã biết xương cốt của tộc Bạng Đề ra sao, bởi vì người gầy gò nằm trên giường kia đã lộ ra đường nét của bộ xương rõ ràng dị thường, còn có khuôn mặt tím đen kia, chỉ có chút hơi tàn, nếu không thì đây chính là một tử thi. Cho dù là dược tễ sinh mạng cũng không thể cứu được cỗ thi thể sắp chết này.

"Vân Phong! Ngươi đừng từ bỏ vội!" Giọng nói của Nhị Lôi đột nhiên xuất hiện, Vân Phong ngạc nhiên. Tiếng của Nhị Lôi lại truyền đến: "Trong người tộc nhân Bạng Đề trước mặt này hình như có một luồng long tức."

Long tức? Vân Phong kinh ngạc, nếu như trong người tộc Bạng Đề có long tức tồn tại, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là không tệ rồi. Long tức bá đạo ra sao chứ, mà tộc Bạng Đề làm sao có thể chứa được long tức của long tộc. Chỉ là… tại sao long tức của long tộc lại xuất hiện trong Vô Tận hải? Chẳng lẽ… Sắc Kim đại thúc đã đến đây?

"Như thế này ta thăm dò cũng không rõ ràng, để ta ra ngoài!"

Vân Phong ngước mắt lên, đối mắt với nam nhân: "Cho ta một không gian độc lập."

"Ngươi có nắm chắc?" Giọng nói của nam nhân hơi run rẩy, Vân Phong mở miệng: "Cũng không có nắm chắc hoàn toàn, nhưng đây là cơ hội duy nhất của ngươi, kéo dài nữa sớm muộn gì hắn cũng sẽ mất mạng."

Nam nhân nghiến răng phát ra tiếng ken két, cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp: "Được! Nếu ngươi chữa khỏi cho hắn thì tất cả đều dễ bàn, nhưng nếu vì sai lầm của ngươi mà khiến hắn có một chút xíu tổn thương nào, ta sẽ không tha cho ngươi!" Nam nhân nói xong liền quay người rời đi, hai lão già cũng bị đưa ra ngoài, chẳng qua là vẻ kinh ngạc trên mặt đã không thể hình dung được.

Khi tất cả mọi người lui ra ngoài, Vân Phong kiên nhẫn đợi thêm một lúc, sau khi xác định nam nhân kia quả thực đã đi, ánh sáng màu tím trên nhẫn khế ước lóe lên, Nhị Lôi từ trong nhẫn khế ước hiện thân. Vừa mới xuất hiện, Nhị Lôi đã nói rất khẳng định: "Không sai, quả thực là một luồng long tức."

"Là của Sắc Kim đại thúc sao?" Vân Phong hỏi một câu, nhưng Nhị Lôi lại lắc đầu: "Nếu như là khí tức Kim Long của Ngao Kim, hắn đã mất mạng tại chỗ rồi, sao có thể còn chống đỡ được đến bây giờ."

Chẳng lẽ trong long tộc có người đã tới Vô Tận Hải? Vân Phong nhíu mày, long tộc đến Vô Tận Hải làm gì? Là ý của Sắc Kim đại thúc hay là ý của bản thân Hồng Long, Hắc Long? Vân Phong âm thầm suy tư, Nhị Lôi ở bên kia cũng nhíu mày: "Luồng long tức này không giống long tức thông thường…"

Vân Phong mắt đen lóe sáng lên, trong cơ thể Nhị Lôi có huyết mạch của Yêu Long thượng cổ. Có lẽ luồng long tức mà y cảm nhận được không phải là long tức của long tộc hiện giờ, mà là khí tức của Yêu Long thượng cổ. Vân Phong nghĩ đến đây, ánh mắt liếc sang tộc nhân Bạng Đề trên giường. Rốt cuộc hắn ta có địa vị gì trong tộc Bạng Đề, vương sao? Hay là người khác? Trong người hắn ta lại có lẫn long tức tồn tại, người của tộc Bạng Đề đều không biết chuyện, tất nhiên cũng không thể biết nam nhân này từng đến nơi nào, cực kỳ có khả năng là khu vực mà Yêu Long thượng cổ từng hoạt động.

"Nhị Lôi, luồng khí tức của hắn và ngươi có chỗ tương tự hay không?" Vân Phong mở miệng hỏi, Nhị Lôi cau mày, cẩn thận cảm nhận một chút: "Quả thực có chút tương tự, luồng khí tức trong người hắn thực ra rất yếu, lão tử cũng có thể hút nó ra."

Nụ cười trên khóe miệng Vân Phong mở rộng, rất tốt, nàng đã có vốn liếng phán đoán cực kỳ quan trọng. Luồng long tức này ẩn chứa rất nhiều thứ, xem ra người của tộc Bạng Đề quả nhiên có tin tức cực kỳ quan trọng về mảnh ghép bản đồ. Nếu chữa khỏi cho hắn rồi đưa ra điều kiện, cực có khả năng trở thành cái gai trong mắt tộc Bạng Đề. Ánh mắt hơi trầm xuống, cũng chỉ có trước tiểu nhân sau quân tử, thứ nàng muốn có thể lấy được từ miệng nam nhân này.

"Trước hết hút một phần long tức có thể khiến hắn tỉnh lại không?"

Nhị Lôi gật gật đầu: "Tộc Bạng Đề cũng quá yếu, long tức yếu nhưu vậy mà đã giày vò bọn họ thành như thế này."

Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, ai có thể cuồng mãnh như Nhị Lôi chứ, trong cơ thể có huyết mạch Yêu Long thượng cổ tồn tại, đoán chừng mức độ quý hiếm của y và Sắc Kim đại thúc có thể sánh ngang nhau, Kim Long và Yêu Long thượng cổ đều không tầm thường. Nhị Lôi nhấc tay lên đã là một đoàn Lôi nguyên tố trực tiếp phóng qua, người của tộc Bạng Đề lập tức bị Lôi nguyên tố bao trùm toàn thân. Nhìn những con rắn nhỏ màu trắng bạc điên cuồng uốn éo này, Vân Phong hơi lo lắng, Nhị Lôi mà không cẩn thận là sẽ nướng chín nam nhân này mất thôi.

Sau khi những con rắn nhỏ màu bạc trắng phủ kín, Nhị Lôi nắm bàn tay to lại, Lôi nguyên tố màu tím theo bàn tay lập tức bao trùm toàn thân nam nhân, sau đó kéo mạnh một cái. Vân Phong liền nhìn thấy một khí tức màu tím dị thường từ trong người nam nhân chầm chậm tràn ra, đến chỗ lòng bàn tay của Nhị Lôi thì trực tiếp bị Nhị Lôi hút vào người.

"Ngươi hấp thu luồng khí tức này liệu có chuyện gì không?" Vân Phong có chút lo lắng, nhưng Nhị Lôi lại cười ha ha: " Cứ yên tâm đi, lão tử làm sao có thể có chuyện gì được."

Khí tức kéo dài, Nhị Lôi hấp thu một lúc thì đột nhiên dừng lại, còn có một phần ở lại trong người nam nhân này. Lúc này nam nhân vốn sắp chết nằm trên giường chậm rãi tỉnh lại, lúc mở hai mắt ra tầm nhìn rất mơ hồ, căn bản là không nhìn rõ người trước mặt là ai.

"Chắc ngươi có thu hoạch?" Vân Phong hạ thấp giọng hỏi một câu, nam nhân nằm trên giường chậm rãi mở miệng: "Thuộc hạ… thuộc hạ thăm dò được một vài thứ."

Cặp mắt Vân Phong mang ý cười, khéo léo moi sạch tin tức trong đầu nam nhân này. Nghe nam nhân nói chuyện đứt quãng xong, Vân Phong hài lòng đứng dậy: "Hút ra toàn bộ long tức trong người hắn, hắn sẽ hôn mê bao lâu?"

Nhị Lôi lạnh lùng cười cười: "Với cơ thể này, không hôn mê mấy tháng thì không được."

Như thế vừa hay, mấy tháng cũng đủ cho mình tìm được nơi mà nam nhân này nói.

"Hấp thu toàn bộ khí tức trong người hắn." Vân Phong vừa dứt lời, bàn tay Nhị Lôi xiết một cái, Lôi nguyên tố dùng lực kéo một chút, toàn bộ khí tức màu tím đen trong người nam nhân đều bị kéo ra, tất cả đều đi vào người Nhị Lôi.

Nam nhân trên giường lập tức co giật một cái, sắc mặt bầm tím thì lại đỡ hơn rất nhiều, không có luồng long tức trong cơ thể, nam nhân này cũng xem như đã nhặt được một cái mạng về. Nhị Lôi lại trở vào trong nhẫn khế ước, Vân Phong khẽ phủi phủi y phục trên người, cũng không vội ra ngoài mà ở trong phòng một khoảng thời gian rất lâu, lúc này mới đứng dậy chậm rãi đẩy cửa ra ngoài.

"Ngươi có biện pháp chứ?" Nam nhân thấy Vân Phong đi ra lập tức bước lên đón, Vân Phong thần sắc ngưng trọng nói: "Thương thế của hắn quả thực rất nghiêm trọng, dược tễ bình thường không có hiệu quả đối với hắn, ta đã thử rất nhiều lần, may là phương thuốc mà ta biết có thể giảm bớt bệnh trạng của hắn lúc này, cũng đã cho hắn uống một lọ thuốc, quả nhiên có hiệu quả."

Nam nhân lập tức xông vào trong, không bao lâu đã lao ra ngoài: "Dược tễ đó chỉ có một lọ thôi sao? Liệu các hạ có thể… tặng phương thuốc đó không, tất nhiên các hạ cũng sẽ không chịu thiệt."

Vân Phong cười thầm trong lòng, nàng rất nhiều phương thuốc, tùy tiện viết ra một phương thuốc kỳ quái hiếm lạ là được.

"Được, nếu đã nhận thông tin trong bảng rồi, tất nhiên ta sẽ làm đến cùng, đây chính là phương thuốc đó." Vân Phong hào phóng giao phương thuốc ra trước mặt nam nhân. Nam nhân lập tức nhận lấy, Vân Phong mở miệng nói: "Phải nhớ, vẫn cần phải phối hợp sử dụng với dược tễ sinh mạng."

Nam nhân gật đầu: "Không biết các hạ muốn lời hứa gì?"

Vân Phong trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, nam nhân kiên nhẫn chờ. Vân Phong cười ha ha: "Tại hạ muốn quá nhiều thứ, không biết nên nhắc đến cái nào nữa."

Nam nhân nghe thấy câu này không khỏi thở phào một hơi: "Nếu các hạ chưa nghĩ xong, vậy thì các hạ hãy nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ, lời hứa này vĩnh viễn có hiệu lực."

Vân Phong gật gật đầu: "Như vậy cũng được, nếu như ta nghĩ đến thì tất nhiên sẽ đưa ra, chỉ là không biết… ta nên đi tìm ai đây?"

Nam nhân cười ha ha, khuôn mặt âm nhu nở một nụ cười: "Cứ nói là đến tìm đại điện hạ, tất nhiên sẽ có người dẫn ngươi vào."

Mắt Vân Phong lóe lên, lập tức khom người: "Hóa ra là đại điện hạ, tại hạ thật là thất lễ." Đại điện hạ nhân vật vương thất của tộc Bạng Đề, Vân Phong nhướn mày, nhân mã truy đuổi mảnh ghép bản đồ này chắc hẳn không chỉ có một lộ.

Vân Phong rất nhanh chóng vương điện, còn ở đây nữa sẽ dẫn đến thị phi. Kẻ nàng cứu hôm nay chắc là người do đại điện hạ phái ra ngoài thăm dò mảnh ghép bản đồ, đại điện hạ nóng lòng muốn lấy được tin tức từ miệng người đó như vậy, nghĩ chắc mấy vị điện hạ khác cũng cạnh tranh kịch liệt. Mấy vị hoàng tử tộc Bạng Đề tranh đoạt mảnh ghép bản đồ kịch liệt như vậy, nghĩ chắc là chủ ý của tộc vương tộc Bạng Đề.

Vân Phong nhếch môi, xem ra bước chân của nàng nên nhanh hơn một chút rồi. Từ lúc nàng đi đã qua mấy ngày, cũng không biết tình hình của Khởi La và La Đằng thế nào, Vân Phong tháo mặt nạ Thiên Ảnh xuống, đi thẳng đến chỗ ở lúc trước, vừa đẩy cửa ra đã thấy Khởi La. Khởi La nhìn thấy Vân Phong quay lại rất bất ngờ: "Có tin tức rồi à?"

Vân Phong gật đầu, nhìn thoáng qua bốn phía nhưng không nhìn thấy bóng dáng La Đằng đâu: "Tiểu tử kia đâu?"

"Ở đây này!" La Đằng chậm rì rì từ ngoài cửa bước vào, Khởi La rất oán trách liếc nhìn La Đằng một cái. La Đằng nhướn mày: "Trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã có lời hứa của vương thất tộc Bạng Đề rồi?"

Vân Phong cười ha ha: "Cũng lấy được nhiều thứ hơn tưởng tượng, chúng ta nên khởi hành thôi, hơn nữa càng nhanh càng tốt."

Quả nhiên đúng như Vân Phong đoán, sau khi nàng tới chỗ chỉ định được viết trên bảng trong Đấu Giá Hành, nàng được đưa vào một căn phòng, đẩy cửa vào đã thấy có hai người sớm chờ ở trong, ba người nhìn lẫn nhau, ánh mắt khó lường, so với hai người kia, Vân Phong vẫn còn rất trẻ.

“Trẻ như vậy đã là Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư, thật là hiếm thấy.” Một trong hai lão già lớn tuổi quan sát Vân Phong, dù sao cũng hơi khó tin, Vân Phong mỉm cười không nói gì, lão giả còn lại nói, “Ngươi rất lạ mắt, từ đâu chui ra thế?”

Vân Phong nhìn sang, “Lần này có nhu cầu, nếu không vãn bối sẽ không để lộ danh phận này.”

Vẻ mặt hai lão kia biến đổi, rất hoài nghi thân phận Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư của nàng, chỉ là một con nhóc non nớt mà thôi, làm sao có thể hơn được lão tướng thân kinh bách chiến như bọn họ? Kinh nghiệm của họ trong phương diện chế dược nàng không thể so sánh được đâu.

Nhìn vẻ mặt hai người họ, Vân Phong lạnh nhạt dời mắt đi. Chỉ một lát sau cánh cửa lại bị đẩy ra, một thanh niên cao ráo đi tới, thấy hai lão giả thì khẽ mỉm cười, nhưng khi quay sang Vân Phong thì sững sờ, “Ngươi cũng là… Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư?”

“Ta đang ở đây thì đương nhiên là phải rồi.” Vân Phong nói, thanh niên nhướng cao mày hoài nghi nhìn Vân Phong, không nói gì thêm nữa.

“Người nhận thông báo chỉ có ba vị mà thôi, mời theo ta tới vương điện một chuyến.”

“Thứ cho ta nói một câu, tới vương điện để làm gì?” Hai lão già kia đề phòng, nếu như vương thất thừa cơ hội này giam cầm họ ở đó, bọn họ sẽ chịu thua thiệt lớn.

Thanh niên cao lớn tối sầm mặt, “Bỏ qua suy nghĩ trong vòng chư vị đi, vương thất cũng có Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư, chỉ là có chút chuyện không còn cách nào, nên mới phải ra hạ sách này.”

Hai lão giả bị thanh niên châm chọc đến không nói được gì, vẻ mặt tức giận nhưng phải kiềm lại. Vân Phong thì vẫn thản nhiên tới bên người thanh niên, hắn liếc nàng một thoáng rồi dời đi, “Ba vị cần làm gì vào vương điện sẽ biết, về phần khác thứ tại hạ không thể trả lời, mời.”

Vân Phong và hai Dược Tề Sư hải tộc khác đi theo thanh niên cao gầy vào vương điện, nàng đã chú ý trước mà đeo mặt nạ Thiên Ảnh đổi dung mạo của mình trước khi vào Đấu Giá Hành, lỡ như có gì ngoài ý muốn xảy ra, nàng cũng còn có đường lui.

Diện tích vương điện rất rộng, thủ vệ dọc đường cực kỳ sâm nghiêm, hơn nữa còn phòng bị tầng tầng lớp lớp, dù có một con cá nhỏ chạy vào cũng sẽ bị phát hiện, trừ phi ngươi có thể hoàn toàn ẩn thân. Họ được đưa thẳng tới cửa điện hoa lệ, thanh niên cao gầy vung tay, “Ba vị có thể vào trong, cần làm gì ba vị vào là có thể biết.”

Vân Phong nhíu mày, thần bí như vậy là để làm gì? Hai người khác cũng thầm ngờ vực, đẩy cửa vào, một mùi thơm lạ xông vào mũi. Vân Phong lập tức nín thở, mùi hương kia rất nồng, hai người kia đã bị ho sù sụ.

“Ba vị Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư, hoan nghênh.” Một bóng người từ từ bước ra, Vân Phong thấy một màu đỏ mông lung như ẩn như hiện, một bóng nam nhân cao gầy bước ra, thân hình cao lớn nhưng lại vô cùng gầy gò, hơn nữa đường cong không hề cường tráng, thậm chí còn ẩn chứa sự mềm mại đáng yêu của nữ tử, trên cổ hắn có một vòng vỏ sò màu sắc sặc sở, hơn nữa còn là màu hồng. Màu hồng phấn bóng như sứ dán trên làn da trắng muốt, kết hợp với ngũ quan âm nhu, nếu như không phải nam nhân kia ở trần, Vân Phong nhất định sẽ nghĩ hắn là giống cái.

Bất giác nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Khúc Lam Y, khi đó hắn nam giả nữ, dù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net