~ Chapter 68: Động Địch Nhân ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ăn uống 1 tuần như thế này chắc chúng ta sút mấy cân mất!!!

Cô vừa gặm bánh mì vừa nói. Anh đưa hộp sữa cho cô rồi nói:

- Ăn uống như thế này, đi kiểu hành xác thế này có khi lại là một kỉ niệm cả đời không bao giờ quên được đâu!!!

Lucia nói:

- Chuyện xuống nước đừng có lo, tôi đã lo hết rồi. Tôi có mang đi 4 đôi kính áp tròng đã được bác Dũng cùng bác Tiến nâng cấp. Nếu đeo hiếc kính ấy vào thì nó có tác dụng như kính bơi, có thể sử dụng trong 6 tiếng! Còn Cherry thì đôi mắt của cô được sở hữu từ mama cô nên có thể nhìn được như bình thường dưới nước...

Cả lũ ậm ừ vài câu cho nó có rồi lại tiếp tục thưởng thức những chiếc bánh mì vô cùng thơm ngon đi.

- Thôi mọi người ăn nhanh đi, còn nghỉ ngơi một chút để đi tiếp. -Phương nói.

Sau khi ăn xong thì mấy người bọn họ vốn định nghỉ ngơi một chút nhưng....tiếng ngựa từ đằng xa lại làm cho họ chú ý đến. Cảm thấy có chút bất an Lucia liền nói:

- Mau đi giày trượt vào rồi lôi súng ra!!!

Cả lũ nghe theo, nhanh chóng đi giày trượt vào rồi lôi súng ra. Mọi người trên tay đều đã có súng chỉ riêng có cậu và Thiên là 2 tay 2 khẩu súng vì họ thuận cả 2 tay.

- 2 khẩu súng ngắn của em và chị Nhiên bọn em sẽ chưa dùng. Để đề phòng bất trắc!

Phương nói xong mọi người đều đồng ý, đề phòng vẫn là là tốt hơn. Họ xếp theo đội hình vòng tròn 6 người xung quanh còn 2 người ở giữa đương nhiên là nó cùng Phương. Nó ở bên hông có sẵn súng nên phụ trách bảo vệ Phương.

- Đoàng...đoàng...đoàng....

Những kẻ che kín mặt đang ngồi trên ngựa đã bắn những phát đạn đầu tiên. Bọn họ thật sự ở thế bị động: không áo chống đạn, phương tiện không bằng, số lượng súng đạn có phần hạn chế, chỗ trốn còn chẳng có.... Hơn nữa bọn chúng ít nhất cũng phải 15 người.

- Đoàng...đoàng....đoàng....đoàng...

Cho đến hiện nay thì bọn họ chưa bắn một phát đạn nào cả mà chỉ né khiến cho đội hình vòng tròn đã biến thành đội hình 3:4:1. Hàng trên đầu là gồm 3 người là anh, cô cùng Thiên và hàng 2 là hắn, nó, cậu cùng Lucia. Đương nhiên Phương sẽ được đứng sau cùng để được mọi người bảo vệ.

Bây giờ những kẻ kia không còn dùng súng nữa mà dùng kiếm. Chúng phi ngựa tiến gần lại đến chỗ bọn họ, chúng chạy theo kiểu vòng tròn khiến cho bụi bay lên mị mù.

Nó cố nói:

- Hoàng, Hân, Thiên mau bắn đi! Bắn bừa thể nào cũng trúng, chúng ta cần mở đường để chạy đã.

3 người họ nghe theo liền nhanh chóng bắn chúng được 2, 3 tên đã phá đi đội hình chạy vòng tròn của chúng. Nhân lúc bọn chúng đang hỗn loạn thì họ chạy thoát được. Bọn họ cố gắng trượt hết sức mình để có thể thoát thân sau khoảng 30' thì cuối cùng đã cắt đuôi được chúng.

Bọn họ hiện đang đứng trước một hang động có cửa vào rất to, Thiên hỏi:

- Lucia, đây là hang động gì vậy?

- Có lẽ đây là động Địch Nhân, hang động duy nhất ở trên hòn đảo này, chúng ta có thể trốn ở đây đấy...

Nghe cái tên thật là vô cùng kì quái, cái gì mà động của kẻ địch chứ? Nghe cái tên cũng vô cùng tò mò đi....

- Lucia, tại sao tên động này lại là động Địch Nhân???

Người đầu tiên lên tiếng hỏi về động này là nó. Lucia ngồi phịch xuống trước cửa động rồi mới nói:

- Động này tên là Địch Nhân bởi vì hang động này vốn là nơi đây là hang động trú ngự của kẻ địch của thần thánh. Thực ra cô gái ấy cũng chỉ vì hoàn cảnh đặc biệt mà thôi, cô ấy là kết quả của một mối tình giữa 1 thiên thần 1 ác quỷ. Suốt trong 23 năm, cô ấy bị tất cả mọi người ruồng bỏ đến cả pama cũng không được tha, Thượng đế cùng Diêm Vương đã quyết định tước đi đôi cánh của họ rồi kết liễu họ. Cô gái ấy không quá xinh đẹp nhưng trí thông minh, sự am hiểu thì là vô tận. Khi tròn 24 tuổi do bị đàn áp quá mức nên cô đã quyết định tảo phản khiến cho nhiều thiên thần thậm chí là nhiều ác quỷ bị mất đi đôi cánh, biến thành con người, cô nhanh chóng bị Thượng đế và Diêm Vương nhốt trong lao tù. Đến năm 25 tuổi cô ấy đã chạy trốn khỏi thế giới thần thánh ấy thành công, cô ấy đến hang độn này trú ngụ nhưng chỉ được ít lâu sau thì lại bị bắt. Cô bị tước đi đôi cánh rồi cũng biến thành 1 linh hồn bơ vơ.... Đó là lí do gọi là động Địch Nhân....và tôi là cô gái đó!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net