~Chapter 7: Gặp lại anh là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất đối với em~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thật đau đầu quá đi mà! Đúng là khó chịu thật đấy!

Vừa xách cái cặp màu hồng đi xuống phòng thể chất nhỏ vừa nghĩ : 'Chuyện quan trọng là chuyện gì ta? Hay là ba với chị đổi ý không bắt mình đính hôn với cái tên đáng ghét nhỉ? Tuyệt vời tuyệt vời. Hơn nữa có thể mình sẽ bày tỏ được với anh Hoàng...người mình thích....'

Vừa nghĩ đến đó nhỏ nhảy cẫng lên làm cho vài lớp đang học tiết thể dục tưởng nhỏ bị điên chứ.

Đến phòng thể chất tầng 1 (Clover có 2 tầng thể chất) chả thấy ai cả làm nhỏ tưởng bị đùa rồi chứ. Sau đó nhỏ để ý kĩ thì thấy một tấm bảng có mũi tên màu đỏ chỉ lên phía trên thể chất tầng 2. Nhỏ chống nạnh, thở dài rồi lết cái thân châu báu ngọc ngà của nhỏ lên đó, bày trò nhất định là bày trò mình đây mà!!!

Mở cửa phòng thể chất tầng 2 ra, nhỏ thấy tối thui hà.

- Trò đùa sao!!!!

Nhỏ quơ quơ cái tay để tìm đường rồi bồng nhiên nắm được một thứ mềm mềm. 'Ể cái gì đây???????'

Lúc này đèn sáng lên, bài hát mà nhỏ thích nhất cũng nổi lên: Love me like you do....

Thật sự phòng thể chất này đã biến thành vườn hoa hồng mất rồi! Ở đâu cũng thấy hoa hồng-loài hoa nhỏ thích nhất. Đúng là hoa hồng đỏ tượng trưng cho nhỏ, mẹ đã từng bảo như thế...

Bỗng từ đâu nhỏ thấy nó, cô, hắn, anh và cậu đang đứng đó và trên tay mỗi người đều cầm những món quà rất đẹp.

- HAPPY BIRTHDAY THIÊN AN!!!

Nhỏ thật sự rất bất ngờ nha! Đúng rồi vài hôm nữa là ngày 4/10 mà, là ngày sinh nhật của nhỏ và Thiên. Ba về nên sẽ có tiệc mời bạn bè nên hẳn mọi người mới tổ chức trước cho mình....

Kể từ lâu nhỏ đã không quan tâm đến sinh nhật là cái ngày gì nữa đơn giản vì không có Thiên.

'Tại sao hôm nay lại...???? Anh ơi, sinh nhật của chúng ta...có anh thật tốt...'

- Này sao vậy??? -cậu hơ hơ tay trước mặt nhỏ.

- Ơ...Tôi không sao đâu. -nhỏ chợt bị cậu kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.

- Vậy mau nhận quà đi! Ôm mệt muốn chết! -cậu nói.

- Hứ hộp quà bé tẹo mà cũng mệt sao?

Lúc đó mọi người cười cười rồi mới bắt đầu tặng quà nhỏ.

Tất cả quà đều được bọc bằng giấy gói quà màu đỏ-màu yêu thích của nhỏ. Nó tặng cho nhỏ một chiếc vòng cổ được nạm bằng những viên đá màu đỏ cực kì tinh xảo.

- Thích không? -nó hỏi.

- Có ạ cảm ơn chị hai nhiều ạ!!! Đẹp quá đi!! -nhỏ gật đầu lia lịa.

Nó xoa đầu nhỏ, nói:

- Mong rằng sau này Thiên An của chị sẽ không bao giờ buồn phiền mệt mỏi nữa! Mong rằng cô gái bé nhỏ này sẽ luôn luôn hạnh phúc, luôn luôn mỉm cười giống như mẹ từng nói "bé An của mẹ là đóa hồng luôn luôn mỉm cười, luôn đẹp rực rỡ"!

- Cảm ơn chị...chị gái của em....

- Đừng mít ướt, mau ra nhận quà đi!

Đến lượt cô tặng quà. Món quà cô tặng cho nhỏ chính là một chiếc đồng hồ làm bằng bạc nguyên chất cũng được gắn một viên đá màu đỏ ở giữa.

Nhỏ rất thích và đeo ngay vào tay. Thấy nhỏ vui như vậy thì cô cũng hài lòng về món quà cô đặt từ Pháp.

- Sao thích không? -cô hỏi.

- Thích ạ, em thích nhất là màu đỏ!

- Vậy là tốt rồi cô ngốc ạ! -cô bẹo má nhỏ cười cười.

Sau cô đến hắn tặng quà, hắn tặng nhỏ một đôi giày cao gót 7 phân màu trắng, phần gót có phần kim loại mảnh được sơn màu đỏ uốn lên giống nhưu dây leo vậy, đôi chỗ còn có vài bông hoa hồng li ti được sơn màu đỏ pha lẫn trắng trắng. Trông có vẻ rất đơn giản nhưng đó là đơn hàng đặc biệt mà hắn đặt riêng, định tặng cho người khác nhưng hôm qua nghe thấy Nhiên nói là An thích hoa hồng đỏ thì đã sắp xếp cho người gói vào.

Nhỏ rất thích và quay sang hắn nói:

- Cảm ơn anh nha anh Tuấn Anh. Em rất thích!

- Không có gì. Thích là tốt rồi. -hắn đáp.

- Sao anh biết em thích hoa hồng đỏ? -nhỏ tò mò hỏi.

- Hôm qua nghe hai chị của em nói, mau nhận quà của Hoàng cùng Dực đi!

Tiếp đến là món quà của anh. Nhỏ rất mong chờ món quà của anh vì nhỏ đối với anh....

Món quà của anh chính là một chiếc mắt kính, màu trong suốt nhưng phần trang trí góc bên phải của gọng kính là vài bông hoa hồng to nhỏ đan xen! Chiếc mắt kính được làm rất tinh xảo nên nhỏ rất thích.

Nhỏ cười tươi hơn cả lúc được nó tặng quà, là món quà duy nhất của anh dành cho nhỏ. Nhỏ cực kì cảm kích nha! An nhìn anh một hồi, vành mắt hơi đỏ...

- Cảm ơn anh!

- Không sao, là em dâu của anh thì đương nhiên anh phải có lòng rồi! -anh cười cười đùa An.

'Vâng là em dâu của anh....'

Đến lượt cậu tặng quà. Cậu chỉ đưa món quà đỏ ra trước mặt nhỏ rồi nói:

- Tặng cậu đó đồ con mèo!

- Cảm ơn nha đồ con chó đáng ghét! -nhỏ lè lưỡi nói lại.

- Muốn không nhận quà nữa sao? -cậu định giật lại hộp quà.

- Cái đạo lí ở đâu ra vậy? Rõ ràng là đã tặng cho tôi rồi! Ai cho đòi lại? Hả?

- Mau mở ra đi, đồ nhiều chuyện!

Nhỏ mở quà của cậu ra. Cậu tặng cho nhỏ 1 chiếc nhẫn bạc gắn một viên đá chạm khắc thành hình hoa hồng đỏ.

Nhỏ cực kì cảm kích luôn vì nhỏ muốn có viên đá này từ lâu lắm rồi nhưng mãi không tìm được.

- Đây là quà tôi đã từng dành cho mẹ tôi nhưng mà rất tiếc không tặng được. Mẹ tôi cũng thích hoa hồng đỏ như cô vậy nên tôi tặng nó lại cho cô, hãy giữ nó thật cẩn thận!

- Cảm ơn...tôi muốn tìm chiếc nhẫn như vậy nhưng chưa thể tìm được....

- Tôi biết cậu đối với tôi không là gì cả nhưng dù sao tôi vẫn muốn tìm hiểu, thử hẹn hò với cậu. Đây là chiếc nhẫn tôi tự thiết kế rồi mang đi đặt nên mong cậu giữ cẩn thận, đừng làm hỏng!

Nhỏ gật đầu rồi đeo chiếc nhẫn vào tay.

'Cũng rất tốt, tôi muốn quên anh Hoàng. Mong rằng cậu sẽ giúp tôi quên đi anh ấy Phạm Thần Dực!'

Mân mê chiếc nhẫn, nhỏ bật khóc. Thấy thế nó đến bên nhỏ và ôm nhỏ vào lòng, an ủi:

- Sao thế An???

- Em...nhớ...anh Thiên quá chị ơi. Anh ấy từng nói tìm cho em chiếc nhẫn như vậy mà....-nhỏ vừa nói vừa sà vào lòng nhỏ khóc nức nở.

- Người tặng em chiếc nhẫn đó là người sẽ thay anh chăm sóc em gái anh cả đời nhé? Thiên An của anh?

Nghe thấy giọng nói ấm áp thân quen, nhỏ quay đầu lại. Đây không phải là mơ, Thiên đang đứng cùng một cô gái nào đó.

Nhỏ lấy tay lau lau mắt để xem đây có phải sự thật không??? Nhỏ chạy sà vào lòng Thiên vừa khóc vừa trách móc Thiên.

- Tại sao bây giờ anh mới thực hiện lời hứa với em chứ? Tại sao anh lại bỏ đi? Anh có biết là em đã đau khổ như thế nào? Tại sao chứ?.....

Thiên nhẹ nhàng dùng tay lau những giọt nước mắt của nhỏ rồi lấy ra trong túi áo một hộp quà màu đỏ và nói:

- Happy birthday Hoàng Thiên An của anh!!! 20 tuổi đầu rồi còn khóc lóc mè nheo gì chứ? Xấu chết đi được ấy!

- Thực ra em cũng không cần quà cáp từ anh đâu vì được gặp lại anh chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất! -nhỏ cười trong hạnh phúc.

'Anh à, anh về rồi...gia đình mình rồi sẽ đoàn tụ mà!'

Thiên buông An ra quay ra nhìn Phương, dùng tay vẫy Phương lại. Nhỏ nhìn Phương chớp mắt liên tục, Thiên giới thiệu:

- Hoàng Thiên An, đây là chị dâu của em đó. Tên là Nguyễn Nhã Phương, mau chào hỏi đi.

Nhỏ nhìn Phương rồi đưa tay ra bắt, cười tươi và nói:

- Em chào chị ạ.

Phương bật cười rồi cũng giơ tay ra bắt lấy tay nhỏ nói:

- Chúng ta cùng tuổi mà không cần phải xưng hô chị em đâu. Cứ xưng tớ gọi cậu là được.

- Được thôi ^^ -nhỏ cười tươi.

- Tớ là em gái của anh Thiên Hoàng, cũng coi như quen biết đi nha?










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net