Chương 38: Lion tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Câu nói của Rose khiến Lion như hoá đá, anh nhìn Rose như muốn xem trong đôi mắt đang ngập tràn hạnh phúc kia xem trong đó có hay không là lừa gạt?- Cô vừa nói gì?

Giọng nói lạnh lùng của Lion khiến nụ cười trên môi Rose dần hạ xuống nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vui vẻ.

- Em có thai rồi! Anh còn nhớ "đêm đó" không? Lúc đó anh không...mang "áo mưa".

Nói đến đây hai má Rose ửng đỏ vì ngượng ngùng.

Còn Lion, anh nhận thấy khoảng cách giữa anh và Viola càng ngày càng xa. Tất cả cũng chỉ vì đứa bé chưa thành hình người kia.

Sự cố đêm hôm đó đã gây ra hệ quả quá sai lầm mà đáng lẽ ra không nên có.

Cúi đầu nhìn xuống bụng mình, Rose nhẹ nhàng vuốt bụng đầy yêu thương. Nụ cười rạng rỡ cười thật tươi đầy hi vọng. Cô đã ao ước sinh cho anh một đứa con, bây giờ chắc sắp thực hiện được rồi.

- Lion, anh nghĩ đứa bé là trai hay gái? Nếu là con trai thì thật tốt! Nó sẽ giống anh.

Cô mỉm cười ngọt ngào mà không hề hay biết khuôn mặt Lion lạnh tanh, bàn tay anh nắm chặt lại. Giọng nói phát ra lạnh lùng.

- Tôi đưa cô đi bệnh viện!

Nụ cười trên môi Rose tắt ngấm, cô vô thức lùi ra phía sau, trái tim như bị bóp nghẹt.

- Anh....anh vừa nói cái gì?

- Phá thai.

Hai chữ này như một lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào bụng cô khiến Rose giật mình bàng hoàng.

- Không....không!

Rose quay người muốn bỏ chạy nhưng lại bị anh bắt được kéo ra phía cửa.

Hốc mắt Rose tràn ra những giọt nước mắt nóng hổi, cô sợ hãi lắp bắp.

- Không được! Em không đi....Lion...anh không được làm thế. Anh..không thể..

Giờ phút này trái tim cô đã vỡ nát thành nhiều mảnh vụn, máu chảy ra đau xót cùng cực. Người đàn ông này quá tàn nhẫn.

Vẫn nhìn Rose nhàn nhạt, bàn tay Lion dùng sức túm chặt đôi tay đang liều mạng giãy dụa của cô. Đôi môi lạnh lùng phát ra.

- Cô không thể mang thai con của tôi! Việc này chỉ muốn tốt cho cô. Ngoan ngoãn nghe lời.

Sau đó một mực lôi Rose đến giữa sân hướng ra cổng.

- Không...Em xin anh! Van anh đừng đưa em đến bệnh viện. Lion, đó là con của anh...nó chỉ có hai tuần mà thôi. Làm ơn...

Rose qùy xuống ôm lấy hai chân anh khóc lóc thảm thiết cầu xin đến đau lòng. Tuyết lại bắt đầu rơi phủ xuống cái lưng mỏng manh đến khổ cực chật vật.

- Em sẽ đi thật xa có được không? Sẽ không làm phiền anh...chỉ xin anh đừng bắt em bỏ nó.

Cô ngước mắt khuôn mặt ướt đẫm vì nước mắt nhìn Lion cầu xin nhưng căn bản chỉ làm anh thêm tức giận.

- ĐỦ RỒI! CÔ KHÔNG THỂ LƯU LẠI ĐỨA BÉ NÀY.

Lion quát lên, bàn tay dùng lực túm chặt lôi sền sệt cô dưới nền tuyết lạnh mặc cho cô liều mình phản kháng.

- Không....Lion tôi hận anh! Tôi hận anh.

Rose tuyệt vọng hét lên đầy bi thương! Trong làn tuyết trắng xoá chỉ còn vọng lại câu "Tôi hận anh" đến thê lương mất mát.

Rose bị anh ép lên xe đưa đến bệnh viện.

Mùa Đông này có một sinh mạng nhỏ bé ra đi. Có một trái tim vỡ vụn không thể lành. Có một chữ HẬN khắc sâu vào đáy lòng.

Tuyết vẫn rơi không ngừng...lạnh buốt...thấm cả vào tim....

***************************************

Trái với viễn cảnh đau lòng đó tại lâu đài Dark Blood thì hoàn toàn ngược lại.

Trên thành cửa sổ Viola bị Louis chế ngực không cho nhúc nhích thoát khỏi vòng ôm của hắn. Trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra nụ cười đắc thắng.

- Yên nào! Để tôi ôm em một chút.

- Anh có thể đừng ôm tôi chặt như thế được không? Tôi không thở được.

Viola cau mày bất mãn, những ngón tay đang cố hết sức đẩy cánh tay hắn ra nhưng vô ích.

Tựa cằm lên đầu cô yêu chiều Louis cười khẽ nới lỏng vòng tay nhưng cũng không để cô thoát.

Nhận thấy không thể thoát ra Viola đành thả lỏng thân thể, duỗi thẳng hai chân ra cho thoải mái cô dựa vào vòm ngực của Louis. Đôi mắt tím trong veo nhìn ra phía bên ngoài cửa kính nơi một màu trắng ngự trị.

Bất giác cô nhớ tới lời David nói. Toà lâu đài rộng lớn thế này nhưng đã bao nhiêu lâu rồi hắn một mình trải qua mùa Đông dài lạnh lẽo như thế này? 100 năm? Hay còn hơn thế nữa?

- Vì sao mùa Đông lại cô độc?

Viola lên tiếng hỏi, ngón tay búp măng đưa lên di di trên mặt kính lạnh buốt.

...

Louis nhìn cô im lặng, kéo chiếc chăn bông bao phủ đôi chân trần của cô. Vòng tay ôm cô siết chặt hơn...đôi môi mỏng chậm rãi từ từ.

- Có một mùa Giáng Sinh.....rất lâu. Tôi và mẹ phát hiện cha đang dan díu với một người phụ nữ ngay trong chính toà lâu đài này. Ông đã nhìn tôi chán ghét....còn mẹ, bà bị sốc không còn nói được nữa. Tôi cứ nghĩ..

Lời nói ra lại bị hai ngón tay nhỏ bé của cô áp vào miệng. Viola nhìn Louis khẽ lắc đầu.

Cô đã ngu ngốc gợi lại nỗi đau buồn của Louis, cô hối hận. Nhưng cô có thể cảm nhận được nỗi đau đớn ấy!

Người phụ nữ có đôi mắt buồn ấy đã phải chịu đả kích quá lớn...mất đi giọng nói làm sao có thể chịu đựng được?

Một người con không nhận được sự yêu thương của cha..quả thực rất bất hạnh! Làm sao hắn có thể chịu được sự ghẻ lạnh ấy sau từng ấy năm?

- Xin...lỗi!

Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Louis nóng hổi. Nước mắt của cô trong veo như pha lê....làm nhũn trái tim hắn.

Áp đầu cô vào ngực mình Louis giơ tay khẽ vuốt làn tóc đen xuôn mềm của cô đầy dịu dàng.

- Mùa Đông này đối với tôi rất ấm áp.

Vùi mình vào lồng ngực lạnh như băng của Louis nhưng trái tim cô lại ấm áp đầy ngọt ngào. Cô biết trái tim cô đã dần mở ra để cho người đàn ông này khoá trụ. Cô biết mình đã dần yêu Louis mất rồi.

Quá khứ...tất cả đều như một cơn gió bay đi không vương vấn.

Nằm trong lòng Louis khẽ nhìn về phía chân trời trắng xoá...giống như Louis nói mùa Đông này không lạnh lẽo nữa.

- Tôi hôn em được chứ?

Louis bất ngờ lên tiếng xin xỏ, giọng nói pha chút ám muội.

- Không được!_ Viola lên tiếng phản đối.

- Không cho tôi vẫn sẽ hôn!

Dứt lời Louis mặt dày không để ý mình có bao nhiêu vô sỉ cúi đầu hôn vào đôi môi đỏ hồng của Viola triền miên không dứt.

Ngọt ngào, hạnh phúc....nhưng họ đâu biết sắp có những cơn bão lớn xảy ra!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net